Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57 - chương 60

Chương 57

Trong đầu của Mộc Á Tùy giờ đây tràn ngập những tình tiết của vụ án, còn ảo giác lần trước, từ hôm đó trở đi, cậu đều không có gặp thêm một lần nào nữa, mà ảo giác kia cũng không để lại di chứng gì cho cậu sau này, chính vì vậy, Mộc Á Tùy rất nhanh đem chuyện đó ném ra sau đầu

Trước mắt, điều cậu cảm thấy khó giải quyết nhất chính là nạn nhân trong vụ án kia – tiểu tử kia chỉ mới 18 tuổi, vô luận làm thế nào, tiểu tử đó cũng không chịu cùng bọn cậu nói chuyện

"Á Tùy, cậu cũng thấy rồi đấy, hắn là không chịu nói chuyện, tôi nghĩ chúng ta có nên sử dụng phương án kia không, ngươi lớn lên nhìn rất chất phác, sẽ không làm cho hắn hoài nghi cậu" Lý Tránh nghiêm túc nói

Lớn lên chất phác? Đầu lông mày của Mộc Á Tùy bắt đầu run rẩy một chút

"... Tôi đã hiểu, nhưng mà mấy người đều đi ra ngoài đi, người ở đây quá nhiều, tôi không nói được"

Tuy cậu không đành lòng dối gạt đứa trẻ đó, nhưng nhìn hắn cả ngày ở trong phòng đóng cửa không nói chuyện, còn có mẹ của hắn lo lắng đến dung nhan tiều tụy, Mộc Á Tùy không do dự nữa

Sau khi mọi người rời đi, không gian chỉ còn lại cậu cùng thiếu niên ở đằng sau cánh cửa kia. Mộc Á Tùy làm cho thanh âm của mình nhẹ xuống, nhỏ giọng nói

"Cậu gọi là Đỗ Đào phải không? Tôi gọi cậu là tiểu Đỗ được không? Tôi.... Tôi cùng cậu đều giống nhau, đều đã gặp phải chuyện không may..." Mộc Á Tùy cẩn thận châm chước dùng từ, sợ trong lúc vô ý lại nói ra lời khiến cậu nhóc bị tổn thương trong lòng

Trong phòng dần truyền đến một vài tiếng động nhỏ, sau đó là tiếng dép 'lẹp xẹp' vang lên

Mộc Á Tùy như nhìn thấy được hi vọng, tiếp tục nói "Tôi có thể hiểu được cảm thụ của cậu, một mình nhấm nuốt loại sợ hãi cùng bất lực, cảm giác tứ cố vô thân... Chính là, mọi chuyện đều đã qua, chỉ cần cậu chịu chấp nhận bước ra, dũng cảm đối diện với hung thủ, cậu sẽ phát hiện, hắn cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng nữa"

Khuyên bảo tựa hồ có hiệu quả, trong phòng vang lên những tiếng động rất nhỏ. Tâm của Mộc Á Tùy cảm thấy có chút không đành lòng, ngữ điệu của cậu càng thêm mềm mại

"Tiểu Đỗ, cậu còn có cha mẹ yêu thương cậu, vô luận tuyệt vọng đến mức nào, bọn họ cũng sẽ ở cạnh bên cậu, cùng cậu..."

------------

Lý Tránh đứng chờ có chút không kiên nhẫn, vụng trộm nhìn căn phòng, liền nhìn thấy Mộc Á Tùy từ trong đi tới, hắn nhanh chóng chạy đến chỗ cậu, nắm lấy hai bả vai của cậu

"Cậu cũng thật lợi hại đi! Thế nào? Tình huống bây giờ thế nào?"

Đi theo đằng sau Lý Tránh còn có mẹ của Đỗ Đào, vẻ mặt vô cùng khẩn trương nhìn cậu

Mộc Á Tùy thờ dài một hơi, khẽ cười nói "Cùng cậu nhóc hàn huyên một chút, vẫn là không chịu ra khỏi phòng, nhưng dù sao cũng đã chịu mở miệng nói chuyện. Bác gái, bác vẫn nên mang lên cho cậu ta chút gì để ăn a..."

Mẹ của Đỗ Đào kích động gật đầu, lập tức chạy tới phòng bếp. Lý Tránh nhìn thấy người đã đi xa, mới lôi kéo Mộc Á Tùy tới một bên "Lá bùa tôi đưa cho cậu có hay không đã biến thành màu đen?"

Mộc Á Tùy bất đắc dĩ nghiên người nhìn hắn "Đây, anh chính mình nhìn xem đi..."

Cậu đem tấm bùa không một chút sức mẻ gì trao trả lại cho Lý Tránh Mộc Á Tùy không đành lòng nói

"Đưa trẻ kia rất đáng thương, anh không thể hiều được nếu không gặp phải chuyện không may đó, mặc cho ai bị.... đều sẽ có những phản ứng như vậy, thế nhưng lại nghi thần nghi quỷ"

Lý Tránh vẫy vẫy lá bùa, cẩn thận nhìn nhìn một lát, cuối cùng hắn nhún nhún vai nói "Tôi cũng không muốn tới, là do cha của đứa nhóc đó yêu cầu, cậu cũng thấy đấy, khi cậu nhóc bị như vậy mà ông ta lại không có ở bên cạnh, cũng đủ hiểu ông ta cũng không yêu thương gì cậu nhóc, ngược lại còn hoài nghi cậu ta"

Mộc Á Tùy nhíu mày, cậu thật sự không rõ, là một người cha, khi con của mình bị thương tổn như vậy, lại vẫn hoài nghi là cậu nhóc bị quỷ nhập vào người "Đúng là trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra được"

Lý Tránh lại không có quá quan tâm đến vấn đề này, hỏi cậu "Kế tiếp có tính toán gì không? Bao lâu thì đứa bé kia có thể hồi phục? Giản Hoa bên kia muốn qua đây lấy khẩu cung của cậu nhóc"

"Lấy khẩu cung? Chỉ sợ không được" Mộc Á Tùy nhíu mày "Cậu ta tuy là chịu nói chuyện, nhưng đối với những sự tình kia đều ngậm chặt miệng không đề cập tới, tôi vừa hỏi thì khuôn mặt của cậu ta đều đã trắng bệch, hay là chờ thêm một khoảng thời gian nữa..."

Với kết quả này, Lý Tránh cũng đã sớm dự liệu đến, hắn cũng gật đầu "Ừ, bất quá cậu nhóc đó là người bị hại cuối cùng, lời khai của cậu ta đối với việc phá án là có tính đột phá lớn, cho nên... tóm lại, cậu nhất định phải nhanh chóng khai thông cậu ta"

"Tôi hiểu"

Hai người lại bàn bạc qua những manh mối của vụ án, sau đó Mộc Á Tùy cầm chỗ thức ăn đã được mẹ của Đỗ Đào làm tốt mang lên trên phòng của Đỗ Đào, Lý Tránh thì trở về nhà cổ trước. Vừa mới vào cửa, hắn liền nhìn thấy Bạch Diễn đang phát ngốc ngồi sững người ở trong sân

"Cậu ở đây làm gì? Những người khác đâu?" Đối với kẻ luôn suốt ngày theo đuôi - Hắc Liêu, lại không có ở bên cạnh cậu ta, điều này làm cho hắn cảm thấy rất mới mẻ

Bạch Diễn quay đầu, vừa nhìn thấy hắn là cậu lại rụt cổ xuống "Hình như có manh mối gì đó liên quan đến Hồng Tần, hơn nữa Hoàng Nghiêu, có khả năng là hắn chưa có chết... Nhưng cũng không đúng, có thể là chết rồi, sau đó sống lại. Lão đại đều kêu mấy người họ đi theo, lưu lại một mình tôi giữ nhà..." Nói đến phần sau, ngữ khí của Bạch Diễn đầy ai oán cùng ủy khuất

Tuy là cậu không giúp được cái gì, nhưng cậu có thể làm cổ động viên hò hét ủng hộ sĩ khí a! Dựa vào cái gì lại đem cậu một mình lưu lại chỗ này? Lão đại thì cũng thôi đi, liền ngay cả Hắc Liêu cũng không có mang theo cậu

Càng nghĩ càng ủy khuất, mắt Bạch Diễn đỏ hồng ngồi chồm hổm ở trong một góc tường

Lý Tránh ngẫm nghĩ lời của cậu nói hồi lâu, sau đó mới giật mình hỏi "Hoàng Nghiêu? Sao có khả năng?"

Đem hồn phách từ Hư Vô giới mang về, điều này ngay cả hắn còn không làm được, không chỉ hắn, ngay cả Hồng Tần cùng Tử Tiêu đều cũng không có biện pháp. Huống hồ, loại cấm thuật này một khi thực hiện, không thể nào ngay cả Minh giới một tiếng gió cũng không nghe thấy, hay nói cách khác, linh lực của Hồng Tần cùng Hoàng Nghiêu đã sớm vượt qua sự khống chế của Minh giới?

Nếu là như hắn nghĩ, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi

"Bạch Diễn, tôi có nhiệm vụ trọng yếu muốn giao cho cậu" Lý Tránh nghiêm túc nhìn cậu.

Tâm Bạch Diễn liền nhảy giật một cái, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong "Nhiệm vụ gì? Anh nói đi"

------------

"Lý Tránh kêu cậu tới bảo vệ cho tôi?" Mộc Á Tùy giật mình nhìn cậu ta "Xảy ra chuyện gì sao?"

Bạch Diễn nghiêm mặt nói "Anh cứ an tâm phá án, những chuyện khác cứ giao cho tôi là được rồi, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh"

Mộc Á Tùy thoáng nhíu lông mày suy nghĩ một hồi, mơ hồ đoán được dụng ý của Lý Tránh. Đã là bọn họ không muốn cho cậu tham gia, vậy thì hẳn bọn họ sẽ thu thập tốt. Huống hồ, trong lúc này có người còn đang cần cậu giúp đỡ

Sau khi nghĩ thông suốt, Mộc Á Tùy không hề truy vấn, cậu cầm tư liệu chạy đến căn phòng của Đỗ Đào. Sự hồi phục tinh thần của Đỗ Đào còn tốt hơn so với dự tính của cậu, có lẽ không bao lâu, liền có thể để cho Giản Hoa tới lấy khẩu cung

"Anh... có muốn ăn chút gì không?" Đỗ Đào lúc này đang ăn cháo bí đỏ, vừa nhìn thấy Mộc Á Tùy thì hai mắt sáng rực lên, lập tức mở miệng mời

Mộc Á Tùy mừng rỡ, đây là lần đầu tiên Đỗ Đào chủ động bắt chuyện, là một dấu hiệu tốt. Cậu cười gật gật đầu, nhìn về phía nồi cơm tinh xảo, bên trong còn lại hơn phân nửa. Mộc Á Tùy cầm lấy cái chén, xới ra chút ít

"Rất thơm!" Mộc Á Tùy chủ động đáp lời "Đây là do mẹ của cậu nấu?"

Tay cầm thìa của Đỗ Đào thoáng dừng lại "Ân", nhẹ nhàng hừ một tiếng, xem như là trả lời Mộc Á Tùy. Mộc Á Tùy cũng không có để ý, tiếp tục hỏi chuyện dẫn cậu ta nói

"Mẹ của cậu rất thương cậu..."

"..." Người đối diện trầm mặc yên tĩnh

Mộc Á Tùy buông thìa, có chút nghi ngờ nói "Mẹ của tôi cũng có tay nghề nấu rất tốt, chỉ tiếc là hiện giờ tôi không có lộc ăn" Sau đó, cậu quay đầu cẩn thận đánh giá Đỗ Đào, Mộc Á Tùy đem chủ đề dẫn lên trên người cậu ta "Khoảng thời gian được hưởng thụ tình yêu thương của cha mẹ cũng không còn lâu nữa, nên quý trọng những khoảng thời gian này..."

Đột nhiên Đỗ Đào ném cái chén trong tay cậu ta ra ngoài, 'Bịch' một tiếng, khiến cho Mộc Á Tùy cảm thấy hoảng sợ

"Cậu..."

Khuôn mặt của Đỗ Đào hiện tại phá lệ càng thêm dữ tợn, cùng với bộ dạng rụt rè lúc trước hoàn toàn không hề giống nhau

"Anh quá ngây thơ rồi đó" Đỗ Đào nhìn cậu nhe răng cười lớn. Mộc Á Tùy còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã cảm thầy một hồi nghiêng trời lệch đất, ánh mắt dần trở nên mơ hồ

"Cậu, chẳng lẽ là... bát cháo kia..." Mộc Á Tùy cảm thấy mệt mỏi, mí mắt chậm rãi cụp xuống

------------

Đầu rất nặng, thân thể lại vừa cứng nhắc cùng đau nhức, Mộc Á Tùy bị loại tra tấn đau đớn này khiến cho phải mở mí mắt

"Đây là nơi nào?" Trong đầu cậu hiện giờ đã đặc như tương hồ*, ý thức chậm rãi hiện lên, lúc này, cậu mới phát hiện được bản thân cậu đang bị trói chặt, xung quanh u ám, không nhìn ra được là ban ngày hay đêm

(tương hồ: Một loại hồ dán, keo)

'Ba' một tiếng, ánh đèn màu da cam liền bật sáng, lan tỏa cả không gian phòng. Mộc Á Tùy nheo mắt lại, hồi lâu cậu mới thích ứng được với độ sáng này

"Tỉnh a!" Thanh âm trong trẻo, có mang theo ý trêu tức, Mộc Á Tùy không cần quay đầu cũng biết là ai

"Cậu muốn làm gì?"

Hiện tại, Mộc Á Tùy cũng không thể xác định chính xác đây là tình huống gì, chẳng lẽ - cậu ta thật là bị quỷ nhập vào người?

Đỗ Đào đi đã đi tới, hai tay đút ở túi quần, có vẻ không đếm xỉa nói

"Anh quả thật rất thú vị, tôi vốn là sẽ không sớm động thủ như vậy, như mà..." Hắn dừng lại đôi chút, cười đến khóe miệng đều kéo đến mang tai "Tôi biết rõ anh không phải là người bị hại, anh chỉ đang ở đây gạt tôi mà thôi!"

Mộc Á Tùy thấy thân phận của mình bị lộ, nháy mắt khuôn mặt nóng lên "Đây chẳng qua..."

"Là cái gì cũng không quan trọng!" Đỗ Đào giống như là bị thần kinh, hắn cứ cào cào tóc mình, trên mặt là biểu tình không thể kiềm chế được, phá lệ càng thêm khủng bố. Trong nội tâm của Mộc Á Tùy liền dâng lên một loại cảm giác khác thường, thoạt nhìn bộ dáng của Đỗ Đào quá không được bình thường

"Kỳ thực, anh gạt tôi cũng đã không còn quan trọng, chỉ cần đáp ứng tôi, từ nay về sau cũng không được rời khỏi tôi... đúng, không được rời khỏi tôi..." Đỗ Đào như nhớ ra được điều gì đó, bắt đầu tự mình thì thào, ánh mắt cũng dần trở nên tán loạn

"Anh có nghe thấy không!" Hắn đột nhiên nắm lấy cổ áo của Mộc Á Tùy kéo lên, siết chặt cổ của cậu lại

"Ngô..." Mộc Á Tùy bị ghìm làm cho không thể thở nổi, ý thức chỉ xuất hiện vào giây lại lâm vào mơ hồ "Tôi... biết rồi... không rời bỏ cậu, tuyệt đối không rời xa cậu..."

Mộc Á Tùy gian nan nói ra những lời này, lực siết bên cổ cậu mới dần dần được nới lỏng

Cậu liều mang hít từng ngụm khí, cả người vô lực tê liệt ngã xuống mặt đất. Đỗ Đào cũng không để ý đến cậu nữa, tắt đèn rồi đi ra ngoài

Trong không gian hắc ám bao phủ, chỉ còn lưu lại tiếng thở dốc của Mộc Á Tùy

(Tại sao t đọc câu này lại có cảm giác đen tối vậy kìa? Khó hiểu vậy ta~)

Chương 58

Bạch Diễn đang ngồi ở cạnh cửa, cùng chu công đánh cờ, lúc này cửa phòng mở ra, Mộc Á Tùy bình thản đi ra

"Trở về thôi" Cậu vừa xoay người thu thập lại những tài liệu nằm ở trên ghế sopha, cũng không có quay đầu đối với Bạch Diễn nói cái gì. Bạch Diễn ngáp một cái, dụi dụi mắt, quay đầu thoáng nhìn ngoài trời, không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi

"Thôi xong, đã...đã trễ thế này, Lý Tránh nhất định chửi chết tôi a... Á Tùy, nhanh lên nhanh lên..."

Mộc Á Tùy cười cười, không nhanh không chậm thu thập đồ đạc, mẹ của Đỗ Đào cũng đi ra tiễn bọn cậu tới cửa lớn, Mộc Á Tùy giương mắt nhìn bà nói "Bác có thể vào xem đứa trẻ kia rồi, cũng đã hồi phục không sai biệt lắm"

Mẹ Đỗ vừa nghe, chỉ thiếu điều khóc thành tiếng. Cùng hai người nói vài câu khách sáo, chờ bọn họ đi rồi, bà nhanh chóng chạy lên gõ cửa phòng của Đỗ Đào

"Anh thật lợi hại a Á Tùy! Anh là làm như thế nào a?" Bạch Diễn cùng Mộc Á Tùy sóng vai đi cạnh nhanh, bởi vì Mộc Á Tùy cao hơn cậu một chút, nên cậu phải ngửa đầu nói chuyện, mà ở trong góc độ này nhìn, Bạch Diễn cảm thấy khuôn mặt của Mộc Á Tùy có phần hơi căng cứng, khiến cậu cảm thấy hơi sợ hãi "Sao.. Anh làm sao vậy Á Tùy?"

"Không có gì" Mộc Á Tùy đối với cậu mỉm cười, ánh mắt lại liếc nhìn về ngọn đèn đường phía xa "Đã trễ như vậy, chúng ta vẫn là nên đi nhanh thôi"

"Ân..." Bạch Diễn lắc lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác khác thường trong lòng "Chúng ta gọi taxi a, nhưng vậy có thể trở về nhanh hơn"

Nói rồi, cậu đưa tay vẫy vẫy đón xe, Mộc Á Tùy thì ở một bên mỉm cười không nói

Trở lại nhà cỗ đã là khoảng thời gian nhà nhà thắp đèn. Bạch Diễn muốn vung chân chạy trốn, nhưng tới cửa lại không nhịn được quay đầu thúc giục

"Á Tùy, ãnh nhanh lên a... Lão đại bọn họ hẳn đã trở về..."

Mộc Á Tùy không lên tiếng, nhanh chân đi tới

"Hai người như thế nào lại về trễ như vậy?" Lý Tránh bước đến chào đón, hắn thoáng nhìn qua biểu tình hơi nhụt chí của Bạch Diễn, lập tức nở nụ cười "Bọn họ đi tóm hang ổ của Hồng Tần, không có nhanh như vậy trở về đâu, hai người các cậu kiên nhẫn chờ vài ngày đi"

Nói xong hắn xoay người nhìn Mộc Á Tùy "Cậu cuối cùng cũng trở lại a, như vậy thì phòng bếp sẽ giao lại cho cậu, tôi không thể cùng lúc ôm hai việc này được"

Vừa nói, hắn vừa cởi tạp dề trên người xuống đưa qua cho Mộc Á Tùy "Ừm, làm món gì đơn giản là được"

Mộc Á Tùy chậm rãi nháy mắt mấy cái rồi nhận lấy, xoay người hướng phòng bếp đi đến. Bạch Diễn đang chọc chọc vách tường, thấy Mộc Á Tùy đi liền lập tức chạy theo

"Á Tùy, liền làm món sườn heo hấp cùng mực nước sốt giống như lần trước..." Bạch Diễn liên miên cằn nhằn, hoàn toàn đem buồn bực hóa thành động lực ăn.

Mộc Á Tùy nhìn cậu ta một cái rồi cười "Cậu ngược lại đưa ra rất nhiều yêu cầu"

Một câu này của Mộc Á Tùy liền làm cho khuôn mặt bánh bao của Bạch Diễn nháy mắt đỏ bừng

Cậu dường như còn muốn nói gì đó, đột nhiên Lý Tránh cách bức tường hướng bọn cậu sốt ruột hô "Á Tùy, Bạch Diễn, xảy ra chuyện rồi..."

"Làm sao vậy?" Bạch Diễn cùng Mộc Á Tùy liếc nhìn nhau, đồng thời xoay người đi đến chỗ Lý Tránh. Chỗ đặt điện thoại ngay ở ngóc rẽ của hành lang, Lý Tránh chính là đứng đó nâng cằm suy nghĩ. Vừa nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầ, thần sắc nghiêm trọng nói

"Đỗ Đào thắt cổ tự sát"

"Cái gì?"

"Làm sao có thể? Trước lúc chúng tôi quay về, hắn không phải đang rất tốt sao?" Bạch Diễn kinh ngạc há to miệng

Lý Tránh lắc đầu "Tình huống cụ thể thì không rõ, là Giản Hoa gọi tới, chúng ta vẫn nên đi đến đó nhìn thử xem"

Ba người lòng nóng như lửa đốt ra cửa bắt xe, không bao lâu sau thì cũng đã đến được nhà của Đỗ Đào.

Vừa vào cửa, bọn họ liền nhìn thấy gian phòng của Đỗ Đào đã phủ vải trắng, mẹ của Đỗ Đào khóc đến sưng cả mắt, Lâm Thần Cương nhiều lần hỏi bà cũng không có câu trả lời

"Nói cách khác, khoảng 7 giờ thì bà vẫn còn cũng Đỗ Đào nói chuyện, là mặt đối mặt?" Lâm Thần Cương một lần nữa đem câu hỏi với mẹ Đỗ Đào hỏi lại lần nữa, người đối diện đã khóc không thành tiếng

"Đứa bé kia... chủ động mở cửa để cho tôi đi vào... chúng tôi cũng đã nói chuyện với nhau rất lâu. Cậu cũng biết, đây là lần đầu tiên nó chịu chủ động nói chuyện với tôi, tôi,...."

Giản Hoa đi tới, theo chân bọn họ lên tiếng chào hỏi, Lý Tránh cũng tiến đến hỏi "Đỗ Đào..."

Giản Hoa chỉ chiếc xe đang đậu ngoài cửa "Đang được đưa đi kiểm tra cẩn thận thêm một lần nữa. Bất quá, xem xét những dấu hiệu bên ngoài da của nạn nhân, là không có dấu vết giãy dụa, cũng không có thêm miệng vết thương nào khác, khả năng tự sát là rất cao, nhưng mà trước mắt cũng chưa có tìm được di thư* nào cả"

(di thư: thư tuyệt mệnh)

Hắn quay đầu nhìn Mộc Á Tùy "Tôi nghe nói lúc trước cậu có làm phụ đạo tâm lý cho hắn, có phát hiện cái gì không?"

Mộc Á Tùy trầm ngâm nửa ngày, lắc đầu nói "Không có, lúc ấy hắn nguyện ý mở miệng nói chuyện, tâm tình cũng không có điểm gì khác thường. Thời điểm chúng tôi đi, hắn còn nói muốn gặp mẹ của mình"

Bạch Diễn bên cạnh cũng phụ họa "Đúng vậy, đúng vậy, tôi có thể làm chứng"

Giản Hoa nghĩ nghĩ, nói ra "Về điểm này, thì lời các cậu nói rất trùng khớp với lời khai của mẹ Đỗ Đào. Khi hai cậu đi rồi, bà ấy cùng Đỗ Đào nói chuyện với nhau rất lâu, cũng không có phát hiện ra hắn có khuynh hướng tự sát nào"

"Hiện trường không tìm được bức di thư nào sao?" Lý Tránh nâng má nhìn bọn họ.

Kỳ thật, cái chết của Đỗ Đào thoạt nhìn rất bất ngờ, trên thực tế không phải là không giải thích được. Một tiểu nam hài tính tình nội liễm, lại gặp phải tổn thương sâu sắc, không thể nghĩ thông, cuối cùng chỉ còn một con đường duy nhất để đi – loại khả năng này không phải là không có

"Uy, mấy người đừng có mà phá hư hiện trường..." Lâm Thần Cương ở bên kia định vượt qua giấy niêm phong tiến vào trong phòng của Đỗ Đào tìm di thư t của Đỗ Đào để lại, nhìn thấy Lý Tránh liền xoay người bước đến quát

Giản Hoa phất tay ý bảo – tôi sẽ xem chừng bọn họ, anh cứ đi làm việc của mình

Ý này của Giản Hoa như mở cho bọn Mộc Á Tùy một chỗ đi, Lâm Thần Cương buồn bực thở dài một tiếng, sau đó quay đầu tiếp tục hỏi cung

"Trước khi cảnh sát đến, bà có động vào thứ gì trong phòng nạn nhân không?" Lời của hắn hỏi là hướng đến người giúp việc trong nhà của Đỗ Đào

"Không có a cảnh quan, lúc ấy bà chủ để cho tôi chạy đi báo nguy, ngay cả căn phòng tôi còn không có đi vào" Người giúp việc bối rối lắc đầu "Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến tôi...."

Lâm Thần Cương tức giận nói "Sau khi khám nghiệm hiện trường, chúng tôi mới có thể phán định được bà có thật sự vô tội hay không, trước mắt chỉ là sự phán đoán chủ quan của chúng tôi mà thôi"

Nói xong hắn phất tay, giao nhiệm vụ này cho cấp dưới, sau đó chậm rãi bước đến căn phòng của Đỗ Đào

"Lúc nãy đã sớm khám nghiệm qua, đừng có lãng phí thời gian"

Nhìn thấy bọn Lý Tránh đang lục tìm cả căn phòng, hắn có chút bực bội hướng bọn hắn rống to một câu.

Bạch Diễn bất mãn liếc mắt nhìn hắn "Di thư không nhất định sẽ viết trên giấy, rất có thể là viết ở trên mạng hay là những từ ngữ, câu văn ít ỏi được viết ở trong nhật ký. Nếu như cứ như vậy tìm kiếm, không chừng có thể phát hiện điều gì khác"

Một vài người tiếp tục im lặng tìm kiếm. Lâm Thần Cương cùng không có lên tiếng can thiệp nữa, gọi mẹ của Đỗ Đào tới

"Trong mấy tính có cài mật mã, bà có biết mật khẩu không?"

Mẹ của Đỗ Đào lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn bọn họ, thần sắc có chút bối rối

Giản Hoa bất động thanh sắc đánh giá bà ta, lập tức kéo Lâm Thần Cương nháy mắt ra hiệu – có vấn đề.

Lâm Thần Cương nhìn lại hắn, ý bảo cứ bất động nhìn bà ta, liền thấy mẹ của Đỗ Đào tuy ánh mắt đang nhìn bọn họ, nhưng đường nhìn lại nằm ở dưới chân bàn kia phía sau lưng họ

Lâm Thần Cương đi tới, nâng cái bàn lên nhìn, mẹ của Đỗ Đào lập tức sợ đến mặt mũi trắng bệch, che miệng cúi đầu, tránh đi tầm nhìn của hắn.

Lâm Thần Cương vươn ngón tay khều khều cái bàn nhỏ, tại phía chân bàn đưa tay gõ 'thùng thùng' hai tiếng, tầm mắt của mọi người đều di dời về phía bên này. Lâm Thần Cương thử nhìn quanh chân bàn – thật không ngờ có thể tháo rời chân bàn xuống

"Đây là..." Bên trong chân bàn là một khoảng trống, chứa một cuộn giấy nhỏ. Lâm Thần Cương vừa hung hăng lườm mẹ của Đỗ Đào vừa mở cuộn giấy đứng dậy đọc. Giản Hoa cũng đi qua, cuối đầu nhìn xem

Mẹ của Đỗ Đào sắc mặt đã trắng như tờ giấy, Lâm Thần Cương nhíu mày, nhìn bà ta nghiêm nghị hỏi

"Cái này bà giải thích như thế nào?"

Giản Hoa cũng xem xong, đưa tay ngăn Lâm Thần Cương đang muốn gây sự, ôn hòa nói "Bà đã không muốn cho bức thư này phát hiện, sao không dứt khoát đem nó đi thiêu hủy?"

Mẹ của Đỗ Đào lập tức che mặt khóc rống lên

Bạch Diễn có chút không đành lòng "Đã tìm được di thư, chuyện này xem như cũng đã xong a"

Sau đó cậu móc khăn tay đưa cho mẹ của Đỗ Đào, mất đi đứa con của mình đã rất không may, nếu như còn đụng tới pháp luật, chuyện này thật như tuyết thượng gia sương*

(tuyết thượng gia sương: việc chồng thêm việc)

"Trên giấy viết cái gì?" Lý Tránh biết rõ, rất có thể sự việc được viết trên đó có liên quan đến sự tình gì đó không thể cho người khác biết, nếu không mẹ của Đỗ Đào cũng đã không có đem bức thư đó dấu đi

Giản Hoa nhìn qua một lượt, sau đó đem bức thư cất vào trong túi, thấp giọng nói "Đỗ Đào rất có thể chính là hung thủ gây ra những vụ cưỡng hiếp liên hoàn gần đây. Ở trong di thư của hắn có đề cập đến tất cả vụ án cưỡng hiếp, bao gồm thời gian, địa điểm, cả quá trình đều được miêu tả vô cùng tỉ mỉ. Ngoại trừ hung thủ, tôi không nghĩ còn có ai khác lại rõ ràng như vậy"

"Làm sao có thể!" Bọn người Bạch Diễn đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc "Hắn không phải là một trong những người bị hại hay sao?"

Lâm Thần Cương không kiên nhẫn trả lời "Chuyện này chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, hiện tại không thể trả lời cậu bất cứ câu gì"

Nói xong, hắn xoay người ta hiệu cho cấp dưới, bắt đầu cẩn thận lấy chứng cứ trong phòng

Giản Hoa đối với Bạch Diễn cũng nói "Mọi người về trước đi, nếu như quá trình điều tra có gì đột phá, tôi nhất định sẽ thông tri đến mọi người"

Sự việc trước mắt đúng là có chút loạn, nếu bọn họ còn ở chỗ này sẽ không tránh khỏi có liên quan

Bạch Diễn còn muốn nói gì, nhưng đã bị Mộc Á Tùy kéo lại

"Chúng ta đi trước"

Lý Tránh cũng gật đầu phụ họa "Hay là đi thôi, chúng ta cũng không giúp được thì gấp cái gì"

Nửa lôi kéo, ba người dần đi xa

Giản Hoa cùng Lâm Thần Cương cũng bắt đầu giống trống khua chiêng bắt đầu điều tra. Mặc kệ những điều Đỗ Đào viết trong bức di thư kia là thật hay giả, Đỗ Đào cũng đã chết, vụ án này cũng đã sắp đi vào ngõ cụt. Muốn điều tra thì chỉ có thể bắt đầu từ những người bên cạnh và vật tùy thân của Đỗ Đào. Chiếc máy tính được mã khóa cùng bức di thư chính là vật chứng đầu tiên, cũng đã được đưa đến khoa vật chứng.

Bên này mọi người nghi hoặc nặng nề, bên kia mọi người cũng cảm thấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra

Sau khi bị bắt cóc, Mộc Á Tùy cũng đã một lần nữa tỉnh lại, phát hiện dây thừng cột trên người cậu cũng đã được cởi bỏ. Xung quanh như một cái kho hàng bị bịt kín, nhưng lại không thấy bóng dáng của Đỗ Đào.

"Chẳng lẽ hắn chuẩn bị thả người?" Mộc Á Tùy trong nội tâm bắt đầu mê hoặc, động tác dưới chân cũng nhanh hơn – cậu phải sớm một chút thoát khỏi nơi này, cậu cũng không biết mình đã mất tích bao lâu, Tử Tiêu bọn họ chắc cũng đang rất sốt ruột

Chính là rất nhanh, cậu liền phát hiện có điều gì đó rất không bình thường. Đây là dạng tình huống gì a – cậu liền có thể trôi dạt qua vách tường? Xác thực mà nói, là xuyên qua!

"Đến tột cùng là có chuyện gì a....?" Mộc Á Tùy có chút thất kinh, lại xông thẳng tới vách tường, một lần nữa, cậu lại xuyên qua được

"Chẳng lẽ.... bản thân đã chết?"

Mộc Á Tùy hậu tri hậu giác* nâng tay lên, dưới ánh mặt trời, cái tay kia gần như trong suốt

(hậu tri hậu giác: chậm chạp cảm giác/ cảm nhận)

Chương 59

Lần đầu thành quỷ, Mộc Á Tùy ban đầu thì thật kinh hãi, nhưng sau đó, ý nghĩ đầu tiên của cậu chính là – có thể thật nhanh quay trở lại nhà cổ tìm Tử Tiêu.

Tình trạng của cậu hiện giờ, nếu như gặp phải thiên sư bắt quỷ gì đó thì nhất định rất phiền toái. Huống hồ, cũng không biết thân thể của cậu có hay không đã bị chôn hoặc là thiêu hủy?

Nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra này, trong lòng Mộc Á Tùy nóng như lửa đốt

"Là phương hướng nào a!"

Mộc Á Tùy phiêu phiêu trên không trung, cậu là lần đầu tiên dùng góc độ như vậy để phân biệt phương hướng, nhất thời có chút không nắm bắt được

Theo một đoạn đầy đèn đường, Mộc Á Tùy chậm rãi nhớ lại phướng hướng quen thuộc trong trí nhớ, nhẹ nhàng bay đến

Xuyên qua đám người, ngửi được mùi hương của đồ ăn ven đường, Mộc Á Tùy vô thức cúi đầu xem bụng mình. Bất quá, tiếc nuối chính là, cậu một chút cũng không cảm thấy quá đói. Phố xá sầm uất kẻ đến người đi, nhưng không ai đem ánh mắt dừng lại trên người khác nhiều quá một giây

Đây là thế giới sau khi chết đi? Mộc Á Tùy có chút bi ai nghĩ, không ai trông thấy ngươi, không ai nói chuyện với ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không thể tiến vào trong thế giới của bọn họ, vĩnh viễn không thể tham dự vào những chủ đề mà bọn họ đàm luận

Lúc này, Mộc Á Tùy mới cảm giác được sự sợ hãi thật sâu cùng bi ai. Nếu như cậu thật sự đã chết rồi, Tử Tiêu... có thể hay không sẽ buồn chán trong một khoảng thời gian, rồi hắn sẽ chẫm rãi quên đi cậu, sau đó sẽ lại có một người khác, thay thế vị trí của cậu trong lòng hắn?

Ý niệm thượng vàng hạ cám* cứ xuất hiện quanh quẩn trong đầu của Mộc Á Tùy, khiến cho đầu cậu một mảnh hỗn loạn. Đột nhiên, một thanh âm đột ngột vang lên bên cạnh cậu

(thượng vàng hạ cám: đủ loại thứ tốt và xấu trộn chung với nhau)

"Cậu cuối cùng cũng tới đây"

Giọng nói này vô cùng quen thuộc, Mộc Á Tùy quay đầu, trong nháy mắt kinh hô một tiếng "Anh...Anh là ai?"

Người đối diện có khuôn mặt giống cậu như đúc, ánh mắt, tiếu dung, liền bên khóe miệng cũng cau lên một độ cong, giống như là đã tính toán từ trước, không có mảy may có chút thành kiến. Nhìn người đối diện, Mộc Á Tùy lập tức có loại cảm giác như đang soi chính mình qua gương

"Không, không đúng, đó là tôi – thân thể của tôi" Mộc Á Tùy nắm chặt bàn tay, móng tay khảm chặt vào trong lòng bàn tay, thế nhưng lại không có cảm giác đau đớn "Anh đến tột cùng ai?"

Người đối diện dù bận, nhưng vẫn ung dung, cười mỉm như không có chuyện gì nhìn cậu

"Cậu không biết? Hóa ra Tử Tiêu chưa nói cho cậu biết a, nhưng nghĩ lại cũng đúng, loại sự tình này cũng rất khó giải thích"

"Anh...rốt cuộc...là ai?" Từng chữ từng chữ, Mộc Á Tùy nghiến răng nghiến lợi nói, trọng nội tâm của cậu ẩn ẩn bất an. Loại cảm giác này lúc trước cậu cũng đã trải qua một lần, thế nhưng nó lại không có mãnh liệt như hiện tại

'Mộc Á Tùy' thu liễm tiếu dung, mây trôi nước chảy* nhìn cậu, sau đó lời của hắn nói ra khiến cho Mộc Á Tùy đang ở trong trạng thái quỷ hồn thiếu chút nữa đã tan 3 hồn 7 phách

(mây trôi nước chảy: bình thản, tự nhiên)

"Cậu không phải cũng đã đoán được hay sao? Tôi đến nhà cổ sớm hơn so với cậu nhiều lắm, cậu cũng nên xưng tôi một tiếng tiền bối mới phải. Bất quá..." Dừng một chút, ngữ khí của hắn lại trở nên thoải mái "Hai chúng ta có một chút quan hệ, hơn nữa còn rất thân mật"

"...Hoàng Nghiêu" Mộc Á Tùy nhìn lại hắn, chậm rãi nói ra hai chữ

Người đối diện thoáng gật đầu, khóe miệng một lần nữa cong lên vui vẻ, nhưng trong đáy mắt lại không có chứa niềm vui. Nhìn mục quang của Mộc Á Tùy, sắc bén nhưng cũng lạnh như băng

"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Không biết vì cái gì, trong nháy mắt Mộc Á Tùy ngược lại lập tức tỉnh táo lại. Có lẽ, ý niệm phải tìm được Tử Tiêu chính là dũng khí của cậu lúc nãy

Tựa hồ nhìn ra được trong lòng cậu đang suy nghĩ gì, nụ cười của Hoàng Nghiêu càng trở nên diêm dúa lẳng lơ

"Tôi chỉ là muốn nói cho cậu biết, cậu cũng không phải là người độc nhất vô nhị. Cậu tin không? Chỉ cần có khuôn mặt này, có lẽ chỉ cần 10 năm, thậm chí là ngắn hơn, anh ấy sẽ hoàn toàn quen thuộc với tôi, sinh mệnh dài cũng sinh ra buồn chán cùng quá mức cô độc, mà cậu chỉ là vừa đúng lúc xuất hiện"

Mộc Á Tùy bị lời nói của hắn làm cho cứng lại. Trì hoãn cả nửa ngày, cậu lại đứng thẳng lưng nhìn người đối diện

"Không thể phủ nhận, anh cùng Tử Tiêu cũng đã từng có một đoạn thời gian quá khứ buồn chán, mà tôi lại không thể tham dự, cho nên tôi không có biện pháp xác định, anh ấy có phải là đã từng yêu anh hay không. Nhưng mà, có một điều tôi có thể xác định chính là, anh ấy hiện tại chính là yêu, không phải bởi vì quá tịch mịch mà sinh ra hứng thú"

"A? Cậu ngược lại cũng rất có tự tin a..." Hoàng Nghiêu quay đầu "Không bằng, chúng ta đánh cuộc a"

----------------

Một lần nữa quay trở lại nhà cổ, nhưng cậu lại dùng một thân phận khác, Mộc Á Tùy duỗi tay lau mặt, thở dài "Meo meo"

Đúng vậy, mọi người không có nghe lầm, tuy Mộc Á Tùy có thể quay trở lại nhà cổ, nhưng phải trả một cái giá rất lớn chính là, chỉ có thể mượn tạm thân thể của một con mèo hoa nhập vào

Lại nói tiếp, nếu biến thành như vậy, ngoại trừ Hoàng Nghiêu yêu cầu, Mộc Á Tùy cũng có nguyên nhân của riêng mình. Ván cược của Hoàng Nghiêu rất đơn giản, chính là Tử Tiêu có hay không phát hiện Mộc Á Tùy có chút bất đồng, nhưng hắn lại có thể bắt chước từ bề ngoài đến cử chỉ đều giống như đúc, ván cá cược này là vô cùng bất lợi với cậu, nhưng cậu cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Cậu cũng không hoàn toàn cho rằng Hoàng Nghiêu lại có thể đem trả thân thể của cậu một cách đơn giản

Đánh cược liền đánh cược, nếu thắng thì sẽ đoạt lại được thân thể, thua thì sẽ vĩnh viễn biến mất. Đối với Tử Tiêu mà nói, vô luận Mộc Á Tùy thắng hay thua, kết quả cũng giống nhau. Nếu như hắn nhận ra bất đồng, tự nhiên tất cả đều vui vẻ, còn nếu như hắn không nhận ra, như vậy, linh hồn trong thân thể kia là ai, cũng đã không còn trọng yếu

Mộc Á Tùy có chút tiêu cực âm thầm thở dài

Bạch Diễn ngồi trong sân hóng mát nhìn cậu hồi lâu, sau đó quay đầu hỏi 'Mộc Á Tùy'

"Con mèo nhỏ mà anh mang về có phải mang bệnh trong người không nha, trông vô cùng đáng thương?"

"Đại khái là sợ người lạ a" 'Mộc Á Tùy' không để ý lắm nói

Bạch Diễn vẫn có chút lo lắng "Tôi đi tìm cá cho nó ăn, trong phòng bếp hình như vẫn còn"

Nói rồi hai ba bước chạy chậm đi

Trong sân chỉ còn lại hai người một mèo. Lý Tránh nhìn những ngôi sao trên trời đến thất thần, 'Mộc Á Tùy' đột nhiên mở miệng hỏi "Bọn họ khi nào thì trở về?"

Lý Tránh thoáng ngẩn người, lập tức phản ứng kịp "Nhanh thôi, Hồng Tần đã tìm được rồi, nhưng cũng thật kỳ quái, hắn lại thiếu đi một hồn một phách, thoạt nhìn giống như bị cấm thuật cắn trả. Bọn họ trước đem hắn dẫn đến Minh giới, nhanh nhất cũng sẽ về trước tối mai"

"Như vậy a..." Người bên cạnh khẽ thở dài

Lý Tránh lại tự lý giải hành vi của hắn là đang lo lắng cho Tử Tiêu, liền an ủi "Cậu cũng đừng lo lắng, Hồng Tần cũng đã bắt được, ít đi một hồn một phách cũng không làm nên cái đại sự gì. Ngược lại là Hoàng Nghiêu, đến bây giờ vẫn còn chưa tìm được, cũng không biết lời đồn đãi có phải thật vậy hay không"

'Mộc Á Tùy' trầm mặc không nói

Lý Tránh tiếp tục nhắc đi nhắc lại, chuyển chủ đề từ trên người Tử Tiêu sang vụ án "Tiểu tử Đỗ Đào kia cũng thật sự quỷ dị, lúc trước tôi đã hỏi hắc bạch vô thường, bọn họ nói không có tìm được hồn phách của hắn. Xem ra hắn đã không phải biến thành cô hồn dã quỷ, mà đã sớm bị lệ quỷ cắn nuốt. Hơn nữa, bên phía cảnh sát cũng đã tỉ mỉ điều tra những sự tình trong bức di thư kia, phán định hắn chính là hung thủ của những vụ án gần đây"

"Không biết vì cái gì, tôi vẫn cảm thấy có điểm kỳ quái" Lý Tránh xoa xoa cằm, mặt ủ mày chau

"Meo meo" Mộc Á Tùy ở dưới cái bàn gấp đến độ kêu to, về những chuyện của Đỗ Đào cậu hoàn toàn không hề biết, bây giờ nghe Lý Tránh loạn thất bát tao kể lại, đối với cái suy đoán trong lòng thầm khiếp sợ, nóng lòng muốn Lý Tránh xác thực, thế nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng kêu "Meo meo ô" mấy tiếng

Cậu đem ánh mắt xin giúp đỡ hướng đến người bên cạnh Hoàng Nghiêu – Đỗ Đào chết? Chết như thế nào? Hắn như thế nào lại là hung thủ?

Hoàng Nghiêu giống như không hiểu cái gì quét mắt nhìn hắn, không hề có ý định mở miệng giải thích điều gì. Ngược lại Bạch Diễn vừa mới chạy tới phòng bếp lấy một ít cá điệp trở lại

"Mèo nhỏ mau ăn a, tới tới, nơi này có cá ăn..." gương mặt oa oa như trẻ con lại dùng ngữ khí dụ dỗ, một chút hấp dẫn cũng đều không có

Hoàng Nghiêu không có chút hứng thú, đứng dậy rời đi trước. Bạch Diễn cầm dĩa đem mèo nhỏ bị Mộc Á Tùy nhập vào bế lên, đơn giản đem dĩa cá hướng về phía trước đầu của mèo nhỏ "Mau ăn mau ăn..."

Mộc Á Tùy bất đắc dĩ cúi đầu, tượng trưng gặm một ngụm, Bạch Diễn lúc này mới thỏa mãn thở ra một hơi

Đem mèo nhỏ đặt ở bên cạnh, Bạch Diễn dùng tay vuốt lông nó, ánh mắt lại nhìn về phía Lý Tránh

"Anh nói a, có phải gần đây Á Tùy có chút nào đó bất đồng?"

"Cái gì?" Lý Tránh cũng không quay đầu, miễn cưỡng hỏi lại một câu

Bạch Diễn xoa xoa cổ của mèo nhỏ, lắc đầu không nói "Không có gì, đại khái chắc tôi nghĩ nhiều, có lẽ anh ấy chỉ là quá quan tâm đến lão đại thôi"

Cậu cũng rất lo lắng cho Hắc Liêu, hi vọng bọn họ không có xảy ra sự cố gì mới tốt

Hai người đều mang tâm sự, đối với bầu trời đầy sao ngẩn người, hoàn toàn không có phát hiện ánh mắt ai oán của mèo nhỏ bên cạnh

Chương 60

Sáng sớm, Bạch Diễn cùng Hoàng Nghiêu cùng nhau xuất môn. Lý Tránh cũng vội vàng đi xuống Minh giới thám thính tình hình, chỉ để lại Mộc Á Tùy, miễn cưỡng ngáp một cái. Hiện tại nhập vào thân thể con mèo nhỏ này, Mộc Á Tùy liền quen thuộc luôn thói quen của nó – buổi tối thì tinh thần sáng láng, nhưng ban ngày lại ngáp liên tục. Đặc biệt khi có ánh năng ấm áp chiếu vào người, mí mắt của Mộc Á Tùy đều dính cùng một chỗ

Cũng không biết vì cái gì, khoảng thời gian đợi bọn Tử Tiêu trở về, tâm tinh của cậu chậm rãi từ lo lắng trở nên bình tĩnh. Đối với ván cược với Hoàng Nghiêu lúc trước, ngược lại cậu cảm thấy được có chút hi vọng – Hoàng Nhiêu căn bản không có tận lực bắt chước, giống như chủ tâm muốn cho người khác biết rõ hắn là ai, liền ngay cả người trì độn như Bạch Diễn cũng có thể phát giác ra chỗ bất thường, không có lý do gì Tử Tiêu lại không nhận ra...

Như vậy có thể tưởng tượng, cậu cũng có được chút an tâm, tuy nhiên cậu cũng không rõ ràng lắm mục đích của Hoàng Nghiêu là gì.

Về chuyện khác, chuyện của Đỗ Đào làm cậu cảm thấy vô cùng quỷ dị. Đầu tiên là chuyện cậu bị bắt cóc, mà lúc đó tuy thoạt nhìn Đỗ Đào có điểm không bình thường, nhưng cũng không nhìn ra được hắn có khuynh hướng tự sát

Chỉ mới qua một buổi tối, Mộc Á Tùy liền xuất hồn ra khỏi thân thể của chính mình, mà càng quỷ dị hơn chính là, Đỗ Đào lại tự sát, linh hồn lại không rõ tung tích.

Cuối cùng chính là Hoàng Nghiêu, một người vốn nên chết lại đột nhiên xuất hiện, chiếm lấy thân thể của cậu, nhưng vẫn cùng cậu đánh cược

Có lẽ trong chuyện này còn có chuyện gì đó mà bọn cậu không chú ý đến... Mộc Á Tùy nghệch cổ mèo suy nghĩ cả buổi, cũng không có đột phá được mấu chốt gì

Chán đến chết, Mộc Á Tùy dứt khoát cũng không muốn suy nghĩ nữa, chống thân thể đứng dậy đi bộ ra cửa của nhà cổ. Ngoại trừ có đường thông đến nội thành, thì ba mặt của nhà cổ đều là hoang dã. Lúc trước, cậu và Tử Tiêu cũng đã từng đi đến những nơi đó thám hiểm, mỗi lần phát hiện được điều gì mới mẻ đều vô cùng hứng thú. Từ khắp nơi đào móc ra thứ gì đó, có lúc thì đá cuội hình con gà, đàn cổ thoạt nhìn có chút niên đại... Đến nay, những thứ đó còn được bày trong phòng của bọn cậu

Bất tri bất giác, Mộc Á Tùy bước vào sâu hơn, có lẽ là sẽ tìm được chút gì đó – Mộc Á Tùy giơ hai móng trước bắt đầu đào, tràn đầy tự tin

Không quá nửa giờ sau, ngoại trừ móng vuốt của cậu dính đầy đất bùn, thì cũng không có thu hoạch được gì

Thật là kỳ quái, trước kia khi cùng Tử Tiêu đến, đào một cái là có, xem ra hôm nay vận khí không tốt... Mộc Á Tùy càng cảm thấy uể oải. Vốn là muốn tìm chút sự tình để làm chính mình phân tâm, không nghĩ tới lại càng nghĩ tới Tử Tiêu nhiều hơn

"Ai" Cậu thở dài

Tiếp tục vô thức tùy ý đào đất, suy nghĩ của Mộc Á Tùy liền đã bay cực kỳ xa. Đột nhiên 'Đát' một tiếng, cậu sợ tới móng vuốt co rụt lại, con mắt mèo trừng to

'Cái này... vật gì kia?' Trong nội tâm của cậu nói thầm hai câu, thân thể mèo nhỏ chậm rãi bước qua

Đợi cậu đến gần mới nhìn rõ, đó là một cái bia mộ, phía trên không có đề chữ, chỉ vẽ mấy hình thù rất phức tạp. Mộc Á Tùy dùng vuốt mèo khẽ gẩy gẩy – đại khái là do nhiều năm được chôn dưới mặt đất, Mộc Á Tùy vừa mới khẽ chạm liền khiến cho nó trồi lên trên mặt đất

Mà cái trận đồ kia rất quái dị, cùng với trận đồ bát quái trong phòng Tử Tiêu có vài phần tương tự nhưng lại có chút không giống. Mộc Á Tùy đối với những điều này cũng không có hiểu nhiều, cho nên nhìn hồi lâu vẫn xem không hiểu

Ngay khi cậu đang định rời đi, trận đồ lóe lên ánh sáng đỏ tươi, Mộc Á Tùy không kịp né tránh, liền cảm thấy có cái gì đó cực nóng chiếu lên người, sau đó cậu liền mất đi ý thức

Như là bị người hung hăng vung trên mặt đất, Mộc Á Tùy cảm thấy cả người trên dưới đều đau xót, sau đó từ sâu kín tỉnh lại. Mộc Á Tùy cố gắng thích ứng với ánh sáng, phát hiện tựa hồ cậu đã bị cuốn vào một nơi trong giống như một cái huyệt động – u ám, ẩm ướt, mang theo hương vị một cổ rêu xanh

Còn không kịp ca thán, Mộc Á Tùy rất nhanh liền phát hiện chuyện cậu bi thống nhất – phía dưới chân của cậu có một cục nho nhỏ, đó chính là thân thể của con mèo hoa, thoạt nhìn ngay cả một điểm khí tức cũng không có, mà chính cậu, lại quay trở về trạng thái linh hồn

Chẳng lẽ lại là linh hồn xuất khiếu? Mộc Á Tùy nghĩ như vậy, cậu hướng thân thể của mèo nhỏ nhảy vào, bất quá cũng vô ích, cơ hồ ngay lập tức, cậu lại bị bắn ra

Cậu nhớ rõ Hắc Liêu từng nói, một khi thân thể đã dừng tất cả hoạt động của các cơ quan, trừ phi dùng cấm thuật, nếu không sẽ không có biện pháp nhập lại vào thân thể đó. Thoạt nhìn, cấm thuật của Hoàng Nghiêu dùng trên người cậu đã mất đi hiệu lực

Ngồi xổm xuống nhìn khối thân thể mèo nhỏ ở chung với cậu chưa tới hai ngày trước mặt, Mộc Á Tùy yên lặng hít một ngụm khí, cậu ngược lại muốn dùng sức nâng thân thể mèo nhỏ đứng dậy, nhưng lại là hữu tâm vô lực, dùng trạng thái trong suốt hiện tại của cậu, căn bản không thể tiếp xúc được với thân thể của mèo nhỏ

Ngồi xổm cầu nguyện vài câu, Mộc Á Tùy bay tìm cửa động.

"Đã là ở trong trạng thái này, như vậy có lẽ sẽ trực tiếp xuyên qua mà đi ra?"

Cậu nghĩ như vậy, âm thầm vận sức hướng vách động nhào tới

'Bùm' một tiếng, Mộc Á Tùy đau đến nhe răng nhếch miệng. Cậu thế nhưng đụng được vách động? Chưa từ bỏ ý định, Mộc Á Tùy hướng đến vách động khác nhảo tới

Lại một lần nữa 'ba' một tiếng bắn trở về. Mộc Á Tùy buồn bực nhìn huyệt động gần như được bịt kín này, thoạt nhìn giống như đã bị phong ấn

Nơi này cách nhà cổ không xa, nhưng không có một người nào phát hiện, xem ra có chút kỳ quái. Mộc Á Tùy cau mày suy nghĩ nửa ngày, quyết định thử nhìn bốn phía xung quanh một cái, cố gắng tìm chút manh mối

Sau khi đã có chủ ý, cậu lắc lắc đầu, chậm rãi hướng đến chỗ sâu nhất trong huyệt động bay tới

"Nơi này là..." Mộc Á Tùy há to miệng thật lâu không có khép lại. Vốn cho rằng chỉ là một cái huyệt động nho nhỏ, không nghĩ tới chỗ sâu nhất trong động lại có một động thiên khác, tựa như cung điện được tinh điêu ngọc mài, giai đài lầu các, ngọn đèn lưu ly, huy hoàng nhưng không mất đi vẻ lịch sự tao nhã

Mộc Á Tùy giống như phát hiện được một đại lục mới, cẩn cẩn dực dực cùng hưng phấn không thôi. Cậu có cảm giác, là đã phát hiện được một cung điện dùng để mai táng của triều đại nào đó, kích động cùng tò mò như hai luồng sóng đánh sâu vào trong đầu của cậu

"Lần sau nhất định phải mang Tử Tiêu tới nhìn xem"

Ngay cả Tử Tiêu cũng không phát hiện được nơi này thế nhưng lại để cậu tìm được, anh ấy nhất định sẽ chấn động không thôi. Mộc Á Tùy trong lòng vung quyền, sục sôi đủ loại cảm xúc

Mộc Á Tùy nhìn quanh bốn phía, xem xem cũng cảm thấy có chút kỳ quái – cái gì cũng có, duy chỉ không cảm nhận được hơi thở của người sống. Đúng vậy, một điểm khí tức của người sống cũng đều không có, hơn nữa lối vào nơi này lại là trận đồ được vẽ trên tấm bia kia. Mộc Á Tùy đột nhiên 'sưu' che miệng lại – vậy đây thật sự là một ngôi mộ thất

Thật không thể tin tưởng được, đánh bậy đánh bạ lại chạy đến mộ của đầu tiên của người ta

"Đây là quan tài?" Mộc Á Tùy vừa dạo quanh một vòng, cũng không có phát hiện có loại quan tài nào cả, chỉ là ở giữa cung điện, trên mặt đất có nhiều hình vẽ đường vân kỳ quái

Mà chốt mở khởi động cậu lại không biết là ở chỗ nào, Mộc Á Tùy cũng không dám tùy tiện lộn xộn, vây quanh đường vân nhìn quanh, thành công khiến cho chính bản thân mình dần choáng đầu mắt hoa

Xem đi xem lại cũng không ra được manh mối gì, Mộc Á Tùy có chút giận chính mình, bình thường nếu như nhìn nhiều những loại sách mà Thanh Hiện đưa cho, có lẽ giờ phút này cũng không quấn bách xấu hổ như bây giờ

Ra ngoài không được, manh mối duy nhất cũng xem không rõ, Mộc Á Tùy ngồi chồm hỗm trên mặt đất do dự nửa ngày, khẽ cắn môi "Chết thì chết a"

Vận khí của cậu gần đây cũng tốt, hi vọng lần này ông trời cũng sẽ giống như ngày thường, chiếu cố cậu thêm một chút

Mộc Á Tùy âm thầm cầu nguyện, hướng đến chính giữa đường vân nhẹ nhàng đi vào, sau đó nhìn ra khoảng không tối tăm

"Không có chuyện gì a?" Cậu nhìn nhìn mọi nơi, xung quanh một chút cũng không phản ứng

"Ai.. Xem như là mình đa tâm, có thể nơi đây đơn giản chỉ là được trang hoàng xa hoa mà thôi" Mộc Á Tùy thờ dài, đơn giản nằm xuống

Không đợi cậu kịp nằm yên, đường vân dưới thân đột nhiên phát ra hào quang vạn trượng, bốn phía kịch liệt lắc lư. Mộc Á Tùy giật mình, khuôn mặt trắng bệch, hồn thể giống như bị giam cầm, không thể động đậy

Bốn phía lắc lư cũng dần chậm lại, ánh sáng phát ra từ trên đường vân cũng chậm rãi yếu đi. Mộc Á Tùy cảm thấy bản thân giống như bị ngâm qua nước, hô hấp trở nên dồn dập, đầu óc cũng trở nên trống rỗng

Mới qua một vài phút, Mộc Á Tùy lại cảm tưởng như đã qua mấy tiếng đồng hồ. Cậu cảm thấy áp lực trên người dần nhẹ đi, tựa hồ tất cả lực đè ép cậu đều biến mất, từng trận không khí mát mẻ tràn ngập trong phổi. Cậu từng ngụm từng ngụm hít thở, bộ dạng cậu hiện giờ giống như đã tìm được đường sống trong chỗ chết

Chờ cậu bình tĩnh lại đã là một lúc sau, cậu liền phát hiện bản thân đang nằm trên một phiến đá nơi hoang dã, cái gì đình đài lầu các, cái gì chén ngọc lưu ly, tất cả đều không có, giống như tất cả đều là lỗi giác của cậu

Mộc Á Tùy đứng lên, cây cỏ phía sau lưng chậm rãi đập vào người cậu. Một cái... hai cái..., cậu dần dần phát hiện có điều không bình thường. Nếu như cậu còn đang ở trạng thái linh hồn, thì bất cứ đồ vật gì cũng không có khả năng chạm vào cậu. Hay nói cách khác, hiện tại cậu lại nhập vào thân thể của người nào đó?

"Lần này là lại gặp phải chuyện quái quỷ gì a?"

Mộc Á Tùy xoa xoa hai gò má, sờ sờ cánh tay, đối với thân thể này dị thường lạ lẫm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com