26
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, kẻ tạm thời thất nghiệp - Lương Thùy Linh không có việc gì làm.
Đỗ Hà ngồi xếp khối ở ban công, Lương Thùy Linh ngồi ở phía sau nàng, hỗ trợ lấy mảnh ghép từ trong hộp ra ngoài.
Hai người chăm chú ngồi xếp, cũng không ai nói lời nào.
Xếp được một lúc, Lương Thùy Linh bỗng nhiên mở miệng: "Lúc trước bận rộn công việc, cũng không chú ý tới cuộc sống của em đơn điệu như thế."
Đỗ Hà hờ hững nở nụ cười: "Sao chị lại nói vậy?"
Lương Thùy Linh: "Mỗi ngày ăn cơm, ngủ, chơi đùa thứ đồ vật nhàm chán này."
Đỗ Hà lắp một mảnh hình chữ nhật vào rãnh, than nhẹ: "Em cũng muốn đi làm mà, dù sao em cũng từng là sinh viên đường đường chính chính của Đại học kinh tế tài chính Ngạn Dương, một vài bạn cũ của em đã lên chức Giám đốc điều hành hay quản lý cả rồi. Nếu như năm đó ba em không ra lệnh cho em đến nằm vùng..."
Nói tới đây, nàng chợt ý thức bản thân lỡ lời, bèn nhanh chóng quay sang nhìn biểu cảm của Lương Thùy Linh, có hơi lúng túng, cố tình nói thêm một câu hài hước lấp liếm.
"... Không, em làm sao lợi hại hơn chị được."
Lương Thùy Linh không có bất kỳ phản ứng lạ gì, lại đưa cho nàng một mảnh ghép: "Muốn đi làm, tôi có thể tìm một vị trí cho em."
Đỗ Hà tươi cười: "Thật sao?"
"Ừm." Lương Thùy Linh cúi đầu nhìn hộp đồ chơi: "Vừa lúc hai ngày trước ở công ty có một nhân viên quét dọn xin nghỉ."
Động tác của Đỗ Hà cứng nhắc.
Nàng không rõ hỏi cô: "Chị đang... nói đùa với em phải không?"
Lương Thùy Linh nâng ánh mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt đang tràn ngập bối rối của Đỗ Hà.
"Lẽ nào em thật sự muốn làm nhân viên quét dọn?" Cô khẽ cười, mang theo một tia chế giễu: "Cũng được, dù gì em vẫn còn nợ tôi mấy trăm vạn, lương của nhân viên quét dọn mỗi tháng là ba ngàn, năm năm được mười tám vạn. Toàn bộ tiền lương em có mỗi tháng đều nộp hết cho tôi, tôi có thể chiếu theo tỉ lệ tương ứng mà rút ngắn bản hợp đồng kia vài ngày."
Đỗ Hà há hốc, dứt khoác ngậm mồm.
Trong lòng nàng âm thầm thở dài.
Trước đây ở bên nhau nàng vẫn chưa phát hiện cô là người độc mồm độc miệng như thế.
Lương Thùy Linh thấy Đỗ Hà vùi đầu ảo não xếp khối, chậm rãi nói: "Có phải cảm thấy tôi là kẻ xấu, luôn muốn bắt nạt em?"
Đỗ Hà mím môi ngước mắt, ánh nhìn vẫn cứ ôn nhu: "Không có, em biết cơn giận của chị còn chưa dịu đi. Nếu đổi lại là em, em cũng không dễ dàng tha thứ như vậy."
Lương Thùy Linh: "Ngoài miệng nói phải trong lòng nghĩ trái."
Đỗ Hà nhu hòa cười: "Thật sự không có mà. Nói thật lần này em quay về, là một lòng một dạ muốn quay lại với chị, nhưng bây giờ em lại cảm thấy... Chỉ cần chị có thể buông xuống những khuất mắc kia, dù cho chúng ta không thể trở về như trước được nữa cũng không sao. Linh, em không quan tâm chị gây khó dễ em, em chỉ hy vọng, chị đừng tự gây khó dễ chính mình."
Lương Thùy Linh siết chặt mảnh ghép trong tay.
Một lát sau, cô cụp mắt xuống: "Chúng ta không thể 'ở bên nhau', chuyện này đối với em mà nói không đáng kể sao?"
Đỗ Hà vội vàng nói: "Ý em không phải thế, em đương nhiên muốn quay về như lúc trước."
Nàng dừng lại, khẽ thở dài: "Ý của em là, dù cho chúng ta của sau này có ở bên nhau hay không, em mong muốn... chị sẽ có một cuộc sống tốt đẹp."
"..." Lương Thùy Linh mỉm cười, đem mảnh ghép ném vào trong hộp: "Em biết đối với tôi mà nói, như thế nào mới là cuộc sống tốt đẹp sao?"
Đỗ Hà lắc đầu: "Em không biết."
Lương Thùy Linh nghiêng người đứng dậy, đi về phía phòng tắm.
Bóng lưng đoan chính rời xa, tiếng nói mơ hồ vọng lại: "... Không biết thì đừng nói nhảm."
Tối đến, hai người tắm rửa sạch sẽ, nằm ở hai bên giường tách biệt.
Bầu không khí yên ắng đã kéo dài từ vừa nãy đến hiện tại.
Trong bóng tối, Đỗ Hà lặng lẽ quay đầu nhìn về phía người nọ.
Lương Thùy Linh dường như đã ngủ.
Tuy rằng hai người cùng nằm trên một cái giường, nhưng Đỗ Hà lại cảm thấy khoảng cách giữa hai bên lại xa không thể với.
Trước đây khi đến nhà cũ, nàng cực kỳ yêu thích chiếc giường lớn này, bởi vì bản thân có thể lăn vài vòng trên đó. Nhưng hiện tại nàng có chút không hài lòng.
Quá rộng.
Nàng và Thùy Linh... giống như cách thật xa.
Đỗ Hà khẽ kêu một tiếng: "Linh?"
Lương Thùy Linh không đáp lại, tựa hồ đã ngủ say.
Thế là Đỗ Hà liền rón rén đưa tay mò tìm bên đó, nàng thò tay thăm dò tiến vào trong chăn của Lương Thùy Linh, khẽ chạm vào ngón tay cô, nàng không dám nắm toàn bộ, chỉ dùng ngón trỏ móc lấy ngón út của cô.
Chốc lát sau, nàng mở cả lòng bàn tay, dùng nó bao bọc xung quanh ngón út của Lương Thùy Linh.
Da thịt tiếp xúc với nhau, tựa như thật sự có thể mang lại cho người ta cảm giác an toàn.
Nàng không biết phải đối mặt với tương lai ra sao, nhưng chí ít hiện tại, nàng có thể ôm ấp lấy tay cô từ đôi bàn tay mình.
Đỗ Hà nhắm mắt lại, lần đầu tiên sau ngày trọng sinh nàng mới được ngủ một giấc ngon như thế.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Hô hấp của Đỗ Hà dần dần trở nên chậm rãi đều đặn.
Lúc này Lương Thùy Linh mới mở mắt, khẽ nghiêng đầu, ở trong bóng tối nhìn người đang say ngủ cạnh bên.
Cũng không biết vì lý do gì, Đỗ Hà khi ngủ sẽ luôn nhăn lại lông mày. Cằm dưới gầy gò vì tư thế úp sấp mà nổi lên một ít cơ thịt mềm mại, thêm vào nàng chỉ véo ngón tay út của cô, khiến nàng xem ra rất giống một bạn nhỏ trước khi đi ngủ sẽ vòi vĩnh kẹo ngọt, nhưng đáng giận là vòi vĩnh không được, phụ huynh không cho.
Lương Thùy Linh cười rất nhẹ, nhắm mắt lại.
Cô trước sau như một dung túng nàng, để nàng tùy ý làm con bạch tuộc quấn quanh ngón út của mình.
* * *
Một người bạn cũ của Lương Phong Niên vừa mở một công viên giải trí, tặng cho ông vài tấm vé VIP miễn phí. Ông lão tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm hoi dành cho hai đứa cháu nhỏ, sau khi xong bữa sáng liền ngầm thả ý, kín đáo đưa vé cho Đỗ Hà.
Mặc dù Lương Thùy Linh không thích những nơi ồn ào, nhưng vì ông lão quá nhiệt tình, cuối cùng đành phải đi cùng với Đỗ Hà.
Vì là cuối tuần nên Tiểu Ngải không có làm việc, Đỗ Hà tạm thời đảm nhiệm chức vị tài xế cho Lương Thùy Linh.
Lương Thùy Linh thường ngày sẽ ngồi ở hàng ghế phía sau, nhưng hôm nay phá lệ lại ngồi ở ghế phụ.
Xưa nay cô chưa bao giờ để ý đến đường đi, hôm nay lại quan sát kỹ lưỡng, thỉnh thoảng sẽ nhắc vài câu:
"Đèn đỏ."
"Quay đầu."
"Chuyển làn đường, quay đầu lại."
"Nhìn gương."
Đỗ Hà vốn lái xe khá tốt, lại bị Lương Thùy Linh khiến cho bắt đầu căng thẳng, bật xi nhan cũng bật nhầm bên hai lần.
Cuối cùng cũng đến công viên giải trí, lúc xuống xe Lương Thùy Linh lạnh nhạt nói: "Sau này tìm tài xế khác thay thế em."
Đỗ Hà không biết giải thích thế nào: "Trình độ lái xe của em thật sự không nát lắm..."
Lương Thùy Linh ngắt lời nàng: "Em có mấy cái mạng? Cả gan coi thường an toàn giao thông như vậy?"
Đỗ Hà nghĩ thầm Lương Thùy Linh nghiêm túc như thế tám phần mười là do vụ tai nạn xe năm đó, bèn không dám nói thêm lời nào.
Ngay lối vào công viên giải trí có một chỗ cho thuê xe đạp, Lương Thùy Linh nhìn thấy liền nói với Đỗ Hà: "Nơi này quá to, thuê hai chiếc xe đạp chứ?"
Đỗ Hà lộ vẻ khó xử: "Này... em không biết đi xe đạp."
Lương Thùy Linh liếc nàng: "Đúng rồi, ngay cả xe bốn bánh còn không điều khiển tốt, huống chi là xe hai bánh."
Đỗ Hà cũng không tức giận, chỉ cười trừ: "Em không giống như mọi người, hồi bé sẽ được học đạp xe. Sáu tuổi năm ấy, lúc ba dạy chị gái em sẽ ngồi một bên xem họ, nhưng em không có xe đạp riêng. Sau này lớn rồi, cũng quên mất cách đạp xe là như thế nào."
Lương Thùy Linh nhìn nàng, khẽ cau mày.
Đỗ Hà cắm đầu nhìn mặt đất mà đi, ngón chân theo nhịp nâng lên hạ xuống trong ánh nắng rực rỡ.
Những đứa trẻ khác đều được người lớn đứng phía sau lưng đỡ lấy xe đạp, mà nàng, dường như chỉ có thể dựa vào chính mình từng bước từng bước cố gắng vượt qua.
Lương Thùy Linh gọi nàng: "Chờ đã."
Đỗ Hà dừng chân, quay đầu nhìn lại: "Sao thế?"
Lương Thùy Linh: "Em lại đây."
Cô dẫn nàng đến chỗ cho thuê xe đạp, thuê lấy một cái.
Lương Thùy Linh cầm tay lái đưa cho Đỗ Hà: "Tôi dạy em."
Đỗ Hà ngây người.
Khi kịp lấy lại tinh thần, trái tim nàng đã tràn đầy ấm áp.
Nàng có hơi do dự, ngốc nghếch duỗi đôi tay run rẩy nắm chặt lấy tay lái.
Lương Thùy Linh nói: "Đạp đi, tôi ở phía sau đỡ em."
Đỗ Hà nghe lời nắm chặt tay lái, chân đặt vào bàn đạp. Nhìn chiếc xe đơn sơ dưới thân, nàng tươi cười vuốt ve khung xe: "Em vẫn còn nhớ hình dáng chiếc xe đạp của chị gái, nó màu hồng, có hai cái kính phía trước, ba em còn thắt một cái ruy băng màu đỏ hình con bướm lên nó. Chị ấy mỗi khi đạp xe, đều đội một cái mũ hường phấn dễ thương."
Lương Thùy Linht nhấc lông mày: "Ý của em là muốn đội mũ mới bằng lòng đạp?"
Đỗ Hà nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải..."
Lương Thùy Linh: "Vậy thì đạp đi."
Đỗ Hà: "Nhưng mà... chị chắc chắn phải ở phía sau đỡ em."
Lương Thùy Linh: "Tôi sẽ đỡ."
Đỗ Hà run rẩy đạp một cái, lảo đảo chạy đi, nàng có thể cảm giác được Lương Thùy Linh ở phía sau giúp nàng giữ thăng bằng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Linh, chị có ở phía sau không?"
Giọng nói của Lương Thùy Linh gần kề: "Tôi ở đây."
Nàng đạp xe nhanh hơn một chút, xe vẫn còn lắc lư đến lợi hại, lại hỏi: "Linh chị đâu rồi?"
Người phía sau vẫn lặp lại câu tương tự: "Tôi ở đây."
Thế là nàng đạp càng nhanh hơn, dần dần tìm được cảm giác thăng bằng, đã có chút không rõ người phía sau còn đỡ hay không, tuy rằng điều khiển xe đã ổn định, trong lòng thế nhưng lại dâng lên một trận khủng hoảng không tên: "Linh chị ở đâu?"
Lương Thùy Linh: "Tôi ở đây."
Đỗ Hà hồi tưởng lại cảnh ba mình dạy chị gái đạp xe.
Lúc bắt đầu đúng là ba vẫn đỡ phía sau, nhưng sau khi chị gái đã chạy được, ông sẽ lặng lẽ nới lỏng tay ra. Chị gái có hỏi, ba cũng sẽ nói dối rằng ông vẫn còn ở phía sau.
Nàng nghĩ tới đây, tóc gáy toàn thân dựng đứng, vội vàng thắng gấp quay đầu nhìn lại.
Lương Thùy Linh vẫn ở phía sau.
Chị ấy không nói dối như ba đã làm. Chị ấy vẫn còn khom người, hai tay nắm chặt chiếc yên xe đạp.
Thấy nàng đột ngột dừng lại, Lương Thùy Linh mới hỏi: "Sao em lại dừng?"
Trán của Đỗ Hà thấm dính mồ hôi: "Em... em sợ chị không còn..."
Lương Thùy Linh đứng thẳng người: "Tôi nói đỡ, chắc chắn vẫn còn đỡ."
Trái tim Đỗ Hà căng thẳng đập liên hồi, nhất thời không có cách nào đối phó với nỗi sợ hãi và lo lắng ập đến.
Nàng biết rõ có thể tin lời Lương Thùy Linh, nhưng vẫn không thể yên lòng đem bản thân hoàn toàn giao phó cho cô.
Nó không liên quan đến tình yêu.
Đây là bản năng tự chủ đã khắc sâu vào xương cốt.
Lương Thùy Linh nhìn vào đôi mắt hoảng hốt của Đỗ Hà, nhẹ nhàng đoạt lấy tay lái từ tay nàng: "Quên đi, không học nữa."
Đỗ Hà ngơ ngác mà nhìn Lương Thùy Linh.
Một lát sau, nàng mới mở miệng hỏi: "Vậy thì... em vẫn không biết đạp xe, phải làm sao bây giờ?"
Lương Thùy Linh ngồi vào xe đạp, thuần thục giẫm bàn đạp, nó xoay một vòng rồi dừng lại ở vị trí sẵn sàng.
"Lên đi." Cô nói: "Tôi chở em đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com