Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

33

Con rùa đen kia thường có vẻ chậm chạp, không ngờ lúc tức giận lại có thể bò xa được như thế. Đỗ Hà và Lương Thùy Linh đi bộ gần hai km vẫn không tìm được gì, ông lão đi hướng ngược lại cũng chẳng tìm thấy nó.

Theo lý thuyết, A Thọ to gần bằng cái bồn rửa mặt dễ khiến người ta chú ý, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy. Phỏng chừng là trời quá tối, nếu nó nằm một chỗ không động đậy, rất dễ khiến người ta nhìn lầm.

Lương Thùy Linh và Đỗ Hà đi đi về về trong bán kính hai km, đi bộ ba bốn tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ. Vì bọn họ về nhà đã lập tức đi tìm rùa, ngay cả cơm tối cũng chưa kịp ăn, Đỗ Hà lo lắng nhìn Lương Thùy Linh, mở miệng hỏi cô: "Chị có đói bụng không? Hay chúng ta đến cửa hàng tiện lợi tìm cái gì đó lót bụng?"

Lương Thùy Linh lại cho rằng Đỗ Hà đang đói bụng: "Đói thì về nhà ăn cơm."

Đỗ Hà: "A Thọ vẫn chưa tìm được, nếu ông nội nhìn thấy chúng ta tay không trở về, nhất định sẽ không vui đâu."

Lương Thùy Linh không để ý lắm: "Một con rùa mà thôi, không tìm được thì không tìm được, hai ngày nữa ông nội sẽ quên nó thôi."

Đỗ Hà có chút tò mò: "Em nghe nói A Thọ là vật gia truyền nhà chị, tổ tiên và ông nội của chị rất coi trọng nó, sao chị lại có vẻ không hề quan tâm nó vậy?"

Tình cờ đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi 24h, Lương Thùy Linh tắt đèn pin, đi về nơi phát ra ánh sáng duy nhất trong màn đêm.

Cô đút hai tay vào túi áo, tiếng nói nhàn nhạt bay trong không khí: "Mấy ông già mê tín, cảm thấy nuôi nó trong nhà sẽ có phúc, còn tin rằng các đời nhà họ Lương phải do nó bảo hộ. Nhưng nói trắng ra, nó chỉ là một con súc sinh mặt dày mày dạn ở ké nhà chúng ta ăn uống chùa mà thôi, con chó ăn cơm mười năm, còn nó ăn cơm cả trăm năm, chỉ là thời gian ăn uống chùa dài hơn một chút, chẳng lẽ còn muốn tôi phải coi nó là tổ tiên mà cung phụng hay sao?"

Đi tới kệ hàng phía trước, Đỗ Hà lấy xuống một ly mì cà chua thịt bò.

Nàng mỉm cười: "Chị nói cũng có lý. Nhưng tuy rằng chị nói thế, không phải chị cũng bất chấp trời tối ra ngoài tìm nó đấy sao? Thật ra trong lòng chị vẫn rất quan tâm nó có đúng không?"

Lương Thùy Linh cầm một gói bánh quy phô mai, nhìn vào ngày tháng sản xuất trên bao bì.

Cô không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng trả lời: "Tôi đã nói qua, tôi và em tuyệt đối không có khả năng quay lại, em làm sao biết được câu nào của tôi có thể tin, câu nào lại không thể tin?"

Nghe được Lương Thùy Linh phun ra hai chữ "quay lại" từ trong miệng, bàn tay đang cầm hộp sữa của Đỗ Hà bỗng chốc dừng lại.

Nàng mím môi, nhìn về phía Lương Thùy Linh: "Chắc là... đoán dựa vào trực giác?"

Lương Thùy Linh cười như không cười: "Đáp án của em?"

Đỗ Hà lấy hai hộp sữa bò Vượng Tử* nhỏ, cầm trong tay, khẽ cười: "Em đoán, chị quan tâm A Thọ, cũng quan tâm em."

*Từ gốc là 旺仔牛奶, tìm thì thấy loại này


"..." Lương Thùy Linh không tỏ ý kiến, chỉ đưa tay ra lấy hai hộp sữa từ trong tay Đỗ Hà thả trở về, lại từ kệ hàng lấy xuống một hộp sữa bò nguyên chất không đường bỏ vào tay nàng.

"Uống cái này." Cô nói.

Dứt lời, Lương Thùy Linh xoay người đi đến quầy thu ngân.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp và mái tóc đen dài của cô, lồng ngực Đỗ Hà bỗng tràn đến một trận ấm áp.

Lương Thùy Linh quay đầu lại nhìn Đỗ Hà đang cười khúc khích: "Còn không mau lại đây thì đồ trên tay em do tự em trả."

Đỗ Hà vội vàng ôm đống đồ đi tới, cẩn thận đặt phần đồ ăn trong ngực xuống bên cạnh phần đồ ăn của Lương Thùy Linh.

Lương Thùy Linh lấy ra thẻ tín dụng, chỉ vào mấy thứ ngổn ngang trên quầy hàng, nói với nhân viên thu ngân: "Chúng tôi đi cùng nhau."

Nàng nhìn nhân viên thu ngân tỉ mỉ quét từng món đồ, đột nhiên cảm thấy...

Dùng tiền của cô, kỳ thực cũng không có cảm giác tội lỗi như trong tưởng tượng.

* * *

Sau khi ăn xong ở cửa hàng tiện lợi, quản gia gọi điện đến nói là đã tìm thấy A Thọ, hóa ra nó trốn ở gần một hồ nước.

Dằn vặt cả đêm, ông lão đã kiệt sức, về nhà liền ôm con rùa đen đi thẳng vào phòng ngủ.

Chuyện xảy ra khiến Lương Thùy Linh cũng không dám tiếp tục đem A Thọ nhốt vào lồng tre, chỉ dặn dò quản gia và người hầu phải chú ý đến an toàn của Hoa Tiêu và Hồi Hương.

Bởi vì ngày mai là thứ bảy, Lương Thùy Linh và Đỗ Hà đều được nghỉ, có thể ngủ nướng rồi. Lương Thùy Linh nhìn bộ dạng mệt mỏi của nàng, bèn dặn các dì làm đừng đánh thức họ trước mười giờ sáng.

Nhưng bảy giờ sáng hôm sau, cửa phòng đã bị người gõ.

Lương Thùy Linh ngủ rất nông, bị đánh thức liền quay sang bên cạnh, may mắn Đỗ Hà vẫn còn ngủ say sưa.

Cô khoác thêm áo ngoài rồi đi ra cửa, trông thấy quản gia đang khoanh hai tay đứng ở đó.

"Sao vậy?" Lương Thùy Linh hỏi.

Quản gia lúng túng, không biết nên nói thế nào, do dự một lúc mới nói: "Tiểu thư, A Thọ nó... nó..."

Lương Thùy Linh: "Nó lại bỏ trốn?"

Quản gia: "Không phải, nó..."

Lương Thùy Linh: "Đến tột cùng là làm sao?"

Quản gia nuốt một ngụm nước bọt: "Nó... ăn Hoa Tiêu rồi."

Lương Thùy Linh vô cảm: "Nó ngay cả cỏ cũng ăn, ăn một miếng hoa tiêu thì có làm sao?"

Quản gia: "Không phải, ý của tôi là... A Thọ nó ăn con vịt nhỏ tên Hoa Tiêu của Nhị tiểu thư rồi... ăn mất tiêu luôn rồi..."

Lương Thùy Linh khoanh tay, đầu ngón tay cứng đờ.

Cô quay đầu lại, xác nhận Đỗ Hà vẫn còn đang ngủ mới lại gần hành lang đóng kín cửa, ra hiệu quản gia đi xuống lầu cùng cô.

Đi xuống cuối lầu, Lương Thùy Linh dựa vào đầu cầu thang, nơi có thể quan sát mọi người lên xuống, cô cau mày, đè thấp cổ họng: "Không phải tôi đã dặn dò phải trông chừng chúng rồi sao? Sao lại để A Thọ ăn mất?"

Quản gia áy náy cúi thấp đầu: "Đều là lỗi của bọn tôi, đã làm xong bữa sáng cho chúng nó, vốn định đặt chúng ở cùng một chỗ để ăn cho tiện, nhưng vài phút không chú ý... Lúc Tiểu Trương phát hiện đã không còn kịp nữa, không ngờ rằng khi đến cứu lũ vịt thì chỉ còn sót lại mấy cọng lông mà thôi..."

Lương Thùy Linh xua tay: "Được rồi, việc này tôi sẽ làm rõ rốt cuộc trách nhiệm thuộc về ai. Bây giờ chú đi làm hai việc, thứ nhất đem con vịt còn lại nhốt vào lồng, đừng để nó tạo ra âm thanh gì kỳ lạ. Thứ hai, mau đi tra chợ bán gia cầm lớn nhất ở Ngạn Dương, tìm thấy thì gửi địa chỉ qua cho tôi, lại gọi Tiểu Ngải chuẩn bị lái xe đến đây."

Quản gia: "Vâng."

An bài xong xuôi, Lương Thùy Linh lên lầu thay quần áo, động tác thay đồ và đóng mở cửa đều hết sức nhẹ nhàng, không hề gây ra một chút tiếng động ảnh hưởng tới người đang ngủ.

Chờ Tiểu Ngải đến, cô yên lặng lên xe đi tới chợ gia cầm.

Vừa đúng cuối tuần, chợ gia cầm vô cùng náo nhiệt, còn bắt gặp được nhiều thú cưng thông thường ở đây.

Lương Thùy Linh đi qua vài cái sạp hàng bán nào là gà nào là vịt, cầm điện thoại trên tay xem ảnh chụp của Hoa Tiêu, cố gắng tìm con vịt có bề ngoài tương đồng nhất với thú cưng nhà mình ở giữa mấy cái sọt lít nha lít nhít toàn là vịt.

Hoa Tiêu rất khác với mấy con vịt bình thường khác, cánh nó nhọn lại có ba cái lông đen. Chỉ có cánh trái có, còn cánh phải thì không. Điều này khiến quá trình tìm kiếm của Lương Thùy Linh diễn ra không hề thuận lợi, cô đã tìm qua vài nơi vẫn không thấy con vịt nào có vẻ ngoài giống Hoa Tiêu.

Từ sáng sớm kéo dài tới xế chiều, Tiểu Ngải bị ánh nắng mặt trời làm cho ngứa ngáy, nàng khuyên Lương Thùy Linh: "Lương tổng, chúng ta dừng lại thôi, chị cứ nói thật với Nhị tiểu thư đi, nàng rất dễ tính, chắc chắn sẽ không giận chị đâu."

Lương Thùy Linh bình tĩnh đứng tại chỗ, giống như đang suy tư điều gì.

Tiểu Ngải: "Lương tổng?"

Lương Thùy Linh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ nói: "Đi tìm trại chăn nuôi ở gần đây."

Tiểu Ngải nhìn Lương Thùy Linh hết sức cố chấp, đành lau mồ hôi trên trán, tiếp tục nhận lệnh đi lấy xe.

Cả hai tìm đến trại chăn nuôi gia cầm có quy mô lớn, Lương Thùy Linh nói rằng mình muốn mua vịt giống, người quản lý liền dẫn cô vào xem đàn vịt.

Vào tới bên trong, Tiểu Ngải có loại kích động muốn đập đầu chết tại chỗ.

Vịt trái vịt phải.

Biển vịt mênh mông vô bờ.

Người quản lý hỏi: "Cô chủ, cô muốn số lượng bao nhiêu, tôi có thể tranh thủ giảm giá cho cô."

Lương Thùy Linh nói: "Tôi sẽ đưa cho anh số tiền bằng mười ngàn con vịt, anh gọi tất cả nhân viên rảnh rỗi trong trang trại lại đây giúp tôi tìm một con vịt nhỏ." Cô đưa ảnh chụp cho anh ta xem: "Cánh trái nhọn có ba cái lông đen."

Người quản lý choáng váng: "Ý của cô là - trả tiền mười ngàn con vịt nhưng chỉ lấy một con?"

Lương Thùy Linh: "Đúng vậy."

Người quản lý vội vã tập hợp các nhân viên lại, mọi người đều nhảy xuống ao, xắn lên ống quần và tay áo túm đầu mỗi con vịt lên nhìn.

Lương Thùy Linh và Tiểu Ngải cũng bước xuống ao, hai người khom lưng lao vào giữa đàn vịt đang loạn xạ kêu cạc cạc, tựa như nông dân đang nhổ cỏ trong vụ mùa bội thu.

Nhiều người kéo xuống ao đã khiến lũ vịt sợ hãi chạy nhảy tán loạn. Tìm mới được một lúc, trên tóc Lương Thùy Linh đã dính rất nhiều lông vũ, ống tay và bả vai cũng bị đàn vịt làm rối loạn.

Cuối thu, giữa trang trại không thể mở máy điều hòa, hôm nay lại nắng to, trần nhà nơi đây mỏng, không khí xung quanh vừa ngột ngạt vừa hôi hám, kinh tởm đến mức khiến người ta nôn mửa.

Tiểu Ngải bị mùi phân vịt ám ảnh, vừa tìm lại vừa khóc nức nở.

Nàng lớn thế này rồi, xưa nay chưa bao giờ có cảm giác số mình khổ như vậy.

Tìm kiếm hơn năm tiếng đồng hồ, từ ba giờ chiều tìm đến tám giờ tối, hai người đối với cơm cũng không có hứng bỏ vào miệng.

Tiểu Ngải cảm thấy bản thân sắp anh dũng hy sinh trong cái ao này rồi, may mà một nhân viên nào đó cuối cùng cũng tìm được một con vịt nhỏ giống y như đúc. Lương Thùy Linh săm soi nó với ảnh chụp trên tay, xác nhận hầu như không có điểm khác biệt mới thôi.

"Lương tổng, nếu cuối năm không lấy được tiền thưởng tháng mười bốn*, vậy thì oan ức cho em quá!" Tiểu Ngải gào khóc, dùng mu bàn tay không có dính phân vịt lau đi nước mắt.

*12 tháng tiền lương + 1 tháng thưởng tết (?) là 13 tháng.

Lương Thùy Linh cũng chật vật không kém nàng, cô phủi mấy cọng lông vịt dính trên mái tóc xuống, lại cầm giấy vệ sinh lau phân vịt trên quần áo, nói một cách qua loa: "Thưởng luôn cho em tháng mười lăm."

Thời gian đã muộn.

Trên đường lái xe trở về, Lương Thùy Linh vì quá mệt mỏi nên đã chống cằm tựa ở cửa sổ xe ngủ gật.

Về đến nhà, Lương Thùy Linh lập tức cởi áo đưa cho dì làm, dặn dò phải mau chóng giặt nó. Rồi lại vội vàng đi lên lầu muốn tắm rửa sạch sẽ.

Lúc cô đang đi lên thì lại chạm mặt với Đỗ Hà đang đi xuống. Nhìn thấy Lương Thùy Linh biến mất một ngày, Đỗ Hà vừa mừng vừa sợ: "Linh, chị đi đâu vậy?"

Lương Thùy Linh không dừng bước: "Tôi ra ngoài đi dạo chút thôi." Cô vừa đi vừa tháo hai cái nút sơmi, thuận miệng nói: "Tôi mang Hoa Tiêu ra ngoài chơi, vừa mới mang nó về, để nó trong thùng giấy trước cửa."

Sắc mặt Đỗ Hà hơi đanh lại.

Nàng ngước nhìn Lương Thùy Linh đang lên lầu, muốn xác nhận lại: "Hoa Tiêu ở trong thùng giấy trước cửa ạ?"

Lương Thùy Linh đã kéo ra một khoảng cách, giọng nói ậm ừ từ phía xa xa truyền lại.

Đỗ Hà hoảng hốt không thôi.

Sao nàng lại nghe chú quản gia nói... Hoa Tiêu bị A Thọ ăn rồi?

Nàng đi tới trước cửa tìm thùng giấy, nắm cổ con vịt lên xem. Nhìn qua đúng là dáng vẻ quen thuộc, nhưng cứ quái quái chỗ nào.

Vừa vặn đang nhìn thì dì làm mang quần áo đi giặt giũ, trông thấy nàng liền gật đầu: "Nhị tiểu thư tốt."

Đỗ Hà: "Dì chờ một chút."

Nàng nhặt cái áo khoác trên cùng, lật cổ áo và ống tay lên xem, nhìn thấy không ít lông vịt lẫn vào vải áo, bèn để sát vào mũi ngửi một cái.

...

Một luồng hương vị tanh tưởi.

Đỗ Hà thả áo về chỗ cũ.

Nàng đã đoán được đôi phần... chỗ mà Lương Thùy Linh đi "chơi".

Lúc này đã rất muộn, Lương Thùy Linh sau khi tắm rửa liền lên giường nằm, ở sát một bên nhắm mắt lại.

Đỗ Hà rửa mặt xong rồi tắt đèn, rón rén bò lên giường.

Có điều hôm nay nàng không an phận ở một bên khác ngủ như mọi khi. Nàng nửa dựa vào đầu giường, nhích vào vị trí chính giữa, đối mặt với Lương Thùy Linh, lần đầu tiên chủ động gần gũi cô.

Nhìn hàng mi nhè nhẹ rung động theo từng nhịp hô hấp phập phồng của Lương Thùy Linh. Lại ngắm sống mũi thanh thoát và đôi môi hơi nhếch lên, mỗi một phút, mỗi một giây, càng khiến cho Đỗ Hà chìm đắm vào sa đọa.

Trên đời này sao lại có người tốt như vậy.

Lương Thùy Linh mở hờ mắt, liếc Đỗ Hà vẫn chưa chịu ngủ từ trong bóng tối, tiếng nói thỏ thẻ: "Em nhìn tôi làm gì?"

Đỗ Hà chống khuỷu tay lên gối, nâng cằm, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Em bỗng dưng... muốn nắm tay chị."

Lương Thùy Linh nhắm mắt rồi trở mình lại, âm thanh ma sát của áo ngủ với chăn nệm ở trong đêm tối yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

Đối với lời nói của Đỗ Hà, cô cảm thấy như một trò đùa, lại dùng một trò đùa khác đáp lại: "Nắm tay một cái, hợp đồng tăng thêm một năm."

Đỗ Hà chớp chớp mắt, hỏi cô: "Vậy ôm thì sao ạ?"

Lương Thùy Linh: "Ôm một cái tăng thêm năm năm."

Đỗ Hà: "Vậy cái kia... hôn nhẹ một cái thì sao ạ?"

Lương Thùy Linh: "Hôn nhẹ một cái tăng thêm mười năm."

Đỗ Hà bỗng tiến lại gần, cúi đầu đặt một nụ hôn vô cùng nhẹ lên má cô.

"Vậy thêm mười năm đi." Nàng thủ thỉ đáp lời.

______

dth xỉu 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com