• chapter 1 ❤️
Chap 1: Trong cái rủi lại có cái may
------------
1 năm sau.
Trường THPT Sejong vừa trải qua kì thi cuối kì, vì vậy Jihoon cũng đã là cuối cấp rồi. Mấy đứa cũng buồn dễ sợ lắm, nếu nói là cuối cấp của cấp 2 hay cấp 1 thì chúng nó còn có thể học chung trường tiếp nhưng học đại học thì mỗi đứa một ước mơ làm sao mà chung được một trường.
"Reng! Reng! Reng!" - tiếng chuông báo thức vang lên khắp căn phòng nhỏ của Jihoon. Cậu trằn trọc cựa mình, với tay tắt báo thức rồi mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Jihoon đưa bàn tay dụi mắt rồi mở điện thoại lên. Hôm nay là 25 tháng 5 rồi, buổi học cuối cùng đến rồi. Rời giường tiến vào nhà vệ sinh, Jihoon vệ sinh cá nhân, sắp lại sách vở rồi đeo cặp xuống tầng.
Như mọi khi Jihoon vẫn đem theo mình phong thái vội vàng.
- Mẹ ơi! Con đi học ạ.
- Dậy sớm thế thì ăn sáng đã! - mẹ Park nhìn Jihoon nhẹ nhàng nói. Mọi người thắc mắc vì sao đúng không, mẹ Park hiền lành như vậy là vì Jihoon được 9,8 điểm tổng kết 3 năm đấy! Top 10 của trường.
- Niel và Ong có hẹn rồi ạ! Con đi đây. - vẫy tay chào mẹ Park, Jihoon quay ra xe phóng đi.
Nơi lũ dở hơi hội tụ
7:04
Đào công tử:
@Hoon đẹp dzai dạng ngời
@Hoon đẹp dzai dạng ngời
@Hoon đẹp dzai dạng ngời
Hoon đẹp dzai dạng ngời:
Dạ có em!
Đào công tử:
Đến chưa ?!?
Hoon đẹp dzai dạng ngời:
Đang cất xe
Đào công tử:
Xong thì cangteen luôn nhá.
Hoon đẹp dzai dạng ngời:
Okok
Jihoon cứ vừa đi vừa bấm máy rep tin nhắn của Daniel, quên luôn sự hiện diện của những người xung quanh. Cái giá phải trả cho sự không chú ý đó là đâm vào người khác.
Nhưng được cái, trong cái rủi lại có cái may. Người Jihoon va phải là Guanlin. Khác với ngày trước khi cậu đau đớn ngã xuống thì anh chỉ lạnh lùng nhìn cậu. Bây giờ, ngay khi Jihoon ngã xuống, Guanlin đã nửa quỳ nửa ngồi đỡ Jihoon lên rồi không nói không rằng mà cõng cậu.
- Mau bỏ em xuống đi. - trên lưng của Guanlin, Jihoon chỉ biết mắng nhẹ rồi ra lệnh.
- Em ngã là tại anh, là do anh gây ra, bây giờ anh phải đền bù. - Guanlin nói với giọng điệu lạnh lùng nhưng thoáng qua vẫn là sự ôn nhu, ngọt ngào dành cho Jihoon.
Dù lớn hơn một tuổi nhưng Jihoon chả thể cãi lại Guanlin. Đành chấp thuận, Jihoon đưa tay vòng qua cổ Guanlin rồi ngả đầu vào vai anh.
Minhye tại một góc nào đó cười hạnh phúc, cuối cùng thì anh nó cũng có được tình yêu của cuộc đời mình. Khổ nỗi, nó vẫn ế vêu mõm ra. Khóc vạn dòng sông cho Lai Minhye.
"Tíng! Tìng! Ting!" - cái điện thoại vừa kêu to vừa rung liên hồi trong túi áo khoác của Minhye, nó khó chịu rút điện thoại ra rồi đưa lên nghe.
- Yoboseyo! - ức chế lên tiếng.
- Cô chủ, bà chủ nhập viện, nguy cấp lắm. - người hầu phía bên kia vừa hoảng hốt vừa sợ hãi nói.
- Bệnh viện nào? - Minhye bình tĩnh hỏi.
- Bệnh viện Quốc tế Seoul ạ. - người hầu bên kia nghe thấy giọng Minhye thì trấn an bản thân, bình tĩnh trả lời.
Minhye định bấm số Guanlin nhưng sợ làm phiền anh và khiến anh lo lắng nên nó gọi lái xe và đi luôn.
Bệnh viện Quốc tế Seoul
- Mẹ tôi bị sao? - Minhye nhìn mẹ mình đang nằm im truyền nước trước mắt, cất giọng hỏi.
- Cô dặn chúng tôi, 9h sáng là mẹ cô vừa uống thuốc dạ dày xong, phải đem gì đó lên cho bà chủ ăn. Đúng 9h tôi đem bữa nhẹ lên cho bà chủ, thấy bà nằm im, bất động nhưng cách 3 phút lại co giật một lần. - người hầu từ tốn kể rõ mọi ngọn ngành, không thiếu một chi tiết.
- Shock thuốc? - Minhye nghi hoặc hỏi.
- Dạ! Bác sĩ có kết luận như vậy. Bác sĩ nói do uống nhiều thuốc giảm đau quá nên mới thế.
Minhye từ từ nhớ lại, nó biết là mẹ mình có trí nhớ kém nhưng nó luôn luôn sắp thuốc, chia thuốc cẩn thận cho mẹ, trước khi đi học nó còn dán cả giấy ghi nhớ để mẹ khỏi quên.
Uống quá liều á? Chắc chắn không thể, Minhye đã thiết kế cho mẹ một hộp đựng thuốc giảm đau thể đặc biệt. Mỗi lần lấy chỉ lấy được hai viên, lấy xong 12h sau mới được lấy tiếp. Nếu vậy chỉ có thể là có ai đó tráo thuốc.
Guanlin bước vào nhà, thấy nhà khá yên tĩnh, liền lên phòng mẹ.
- Mẹ ơi, con về... - ngay khi cánh cửa bật mở Guanlin chỉ thấy một căn phòng trống.
- Mẹ ơi, con về rồi này! - Anh đi khắp căn phòng, mở cửa nhà vệ sinh và liên tục gọi để tìm mẹ.
- Mẹ đi về nhà bà ngoại rồi anh hai, mẹ bảo muốn hít chút không khí trong lành của Gyeongsang. - Minhye nghe thấy tiếng lạch cạch, liền chạy sang.
- Em nói thật không đấy? Sức khỏe của mẹ vậy, không có chuyện em cho mẹ đi. - nhăn mày nhìn Minhye, Guanlin hỏi.
- Em thề với anh điều đấy! - Minhye quả quyết nói, nó thật sự không muốn khiến cho anh nó lo lắng.
- Được rồi, anh về phòng đây. - Guanlin cũng không muốn bắt bẻ nó, đành gật đầu cho qua.
"Ting! Tíng! Tìng! Ting!" - Minhye vừa đóng cửa phòng thì điện thoại rung lên làm nó giật mình, khó chịu lôi điện thoại ra rồi bắt máy.
- Sao đấy?
- Bà chủ lên cơn suy tim, huyết áp cũng tụt nữa, có khả năng qua đời thưa cô chủ. - Người hầu phía bên kia sốt sắng nói.
- CÁI GÌ? - Minhye hốt hoảng hỏi lại, trong lòng lo lắng tột độ.
------------
- hôm nay sinh nhật tôi nè :)) ai ko hay giao lưu thì chúng ta làm quen nhau nha :)) ủng hộ cho một mùa mới của fic nào ❤️
/ 30 - 11 - 18 /
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com