• chapter 7 ❤️
Chap 7: Mẹ hết tiền nuôi con rồi.
---------------
Minhye không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.
- Không cần nữa, nếu ông ta không còn nhớ đến chúng ta thì cứ coi như là không có ông ta đi. Còn về cô gái y tá đó, cũng cứ quên đi. Đằng nào mẹ cũng đã mất, thấy chúng ta cực khổ như này cũng không yên lòng được. Em không cần phải chịu khổ vậy đâu - Guanlin an ủi Minhye.
- Ai nói là ta quên các con? - Giọng một người đàn ông vang lên.
Jihoon đang ăn sáng cũng phải ngẩng đầu lên nhìn. Đó là chủ tịch Lai, một người đàn ông dù lớn tuổi nhưng vẫn giữ được phong độ.
- Cha đã chịu về rồi sao? - Minhye bước đến bàn ăn, ngồi xuống rồi rót một cốc nước.
- Ta về sao các con không chào đón?
- Lâu rồi không được nhìn thấy cha bây giờ cha có tiền bạc, có tiếng nói, có địa vị và cả một gia đình riêng. Sao cha còn muốn quay lại đây? - Guanlin đón lấy cốc nước từ tay Minhye nhẹ giọng nói.
- Sao ngày giỗ mẹ cha không về? - Minhye nhìn cha mình hỏi.
- Tại sao chúng tôi gọi đến một cuộc cũng không nghe? - Guanlin lạnh lùng không thèm nhìn ông ta.
- Ông đã làm gì lúc đấy? Tại sao giờ còn quay lại đây. - vẫn giữ nguyên dáng vẻ sát khí, Guanlin nâng tông giọng.
- Hừ, con không có quyền nói với ta. - Chủ tịch Lai nghiêm giọng. - Mau đưa Guanlin và Minhye lên thư phòng ngay cho tôi. - Ông ta vẫy tay mấy tên áo đen đi theo mình ra lệnh.
- Bà cũng dẫn con trai và con gái đi theo tôi. - Ông ta quay ra nhìn bà vợ hai nói.
- Jinhye! Dẫn em trai con theo mẹ. - Bà ta quay sang đứa con gái lớn nói.
- Ông muốn gì thì cứ nói thẳng ra, không cần phải bày vẽ như vậy đâu. - Guanlin hoàn toàn không nhìn ông ta chỉ đưa mắt lườm gia đình nhỏ hạnh phúc đang ở gần ông ta thôi.
- Muốn đuổi chúng tôi ra khỏi căn nhà này hay là muốn cầu xin chúng tôi chấp nhận cái gia đình trốn lủi kia của ông? - Minhye nhìn thẳng vào mắt ông ta hỏi.
- Đừng có lên giọng với tôi, hai anh chị không phải vì tiền của tôi thì không có ngày hôm nay đâu. - Chủ tịch Lai bực bội nói.
- Mấy ngày ông đi trốn lủi với cái gia đình nhỏ nhắn hạnh phúc kia mà không có công sức của chúng tôi thì tập đoàn Lai Thị cũng đã sập rồi. - Guanlin nhếch môi cười khinh bỉ, lạnh lùng nói.
- Hừ! Bây giờ ta đuổi hai ngươi đi để xem hai ngươi sống thế nào đấy! - Ông ta hít sâu một cái, lớn tiếng nói.
- Được, ông đuổi tôi đi xem không có người thiết kế và bổ sung ý tưởng mới thì Lai Thị tiếp diễn được bao lâu. - Minhye nhìn vào ông ta nhếch môi nói.
- Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ, không cần ông đuổi. Mẹ chúng tôi đã mất rồi, không có ai thay thế được và cứ coi như cha chúng tôi cũng mất rồi đi. - Guanlin đứng dậy, kéo Minhye ra khỏi ghế rồi cùng nhau ra ngoài.
- Mau thu đồ đi, chúng ta đi luôn. - Guanlin nhìn Minhye nói rồi đóng cửa phòng mình, thu dọn đồ cần thiết.
Jihoon mở cửa phòng, rón rén bước vào thì nhìn thấy Guanlin đang thu dọn đồ đạc.
- Có chuyện gì sao anh? - Jihoon nghiêng đầu hỏi Guanlin.
- Mau mặc áo khoác vào cho đỡ lạnh. Anh sẽ đi khỏi đây. - Guanlin cầm lấy áo khoác của mình, cẩn thận mặc cho Jihoon, nhẹ nhàng nói.
- Đừng để cha anh ở đây một mình như vậy chứ. - Jihoon cầm lấy tay Guanlin khi anh đang chỉnh cổ áo cho mình.
- Ông ấy là người có ý muốn anh rời khỏi đây, dù sao ông ta cũng có gia đình riêng cho mình rồi. - Guanlin đan ngón tay mình với những ngón tay của cậu, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu nói.
- Nhưng mà.... - Jihoon nhìn Guanlin bằng ánh mắt xót xa, thay cho câu hỏi "Anh không thấy đau khổ khi không có cha sao?"
- Nào không nghĩ linh tinh nữa mau đi thôi. - Guanlin như đoán được cậu nghĩ gì, hôn nhẹ lên môi cậu rồi vui vẻ nói.
- Anh hai!! Đi được chưa? - Minhye ở bên ngoài đập cửa nói.
- Được rồi. Mau mở cửa ra đi đập gì nữa? - Guanlin gắt gỏng nói.
- Sao.... - Minhye định hỏi tại sao anh không tự mở thì thấy Guanlin một tay kéo vali to, một tay cấm siết lấy bàn tay bé nhỏ của Jihoon thì đành câm nín.
- Xuất phát được chưa? - Guanlin đóng cửa xe lại, nhìn mọi người hỏi.
Minhye và Jihoon ở ghế sau đang đọc truyện với nhau quên luôn Guanlin phía trước.
- TÔI ĐANG HỎI ĐẤY? - Guanlin khó chịu lớn giọng nói.
- Đi đi đi - Minhye và Jihoon gật đầu lia lịa, đồng thanh.
- Công ty thời trang Camellia chúng ta giữ 90% cổ phần chỉ chờ anh lên làm chủ tịch đấy. - Minhye nói, vẫn tiếp tục nhìn vào quyển sách.
- Tình hình ổn không? - Guanlin tiếp tục lái xe nói.
- Việc anh sắp lên làm chủ tịch được nhiều người ưng thuận lắm. Cổ phiếu công ty tăng rất nhanh, các mẫu thời trang từ đầu năm cho đến bây giờ đang bán rất chạy. Anh hai em ảnh hưởng ghê ha? - Minhye nói một lượt rồi quay qua vỗ vai Jihoon nói.
Jihoon ngẩng lên, bắt ánh mắt của Guanlin qua gương chiếu hậu, cười thật tươi rồi gật đầu.
- Bớt làm màu lại đi, bây giờ sẽ qua công ty luôn rồi về nhà sau. - Guanlin nhìn Minhye nói.
- Hả? Thôi, mau cho em về nhà đi, mẹ em chắc đang lo lắm. - Jihoon lắc đầu nói.
- Được, vậy ghé qua nhà Jihoon trước nhá? - Guanlin nhìn vào Minhye qua kính chiếu hậu.
Minhye bận đọc sách, chả để ý gì đến câu chuyện tình yêu ngọt ngào của hai người kia.
- Được không hả Lai MINHYE?!? - Guanlin gằn giọng nói lớn.
- Hả? Hả?!? - Minhye giật mình nói. - Dạ dạ, được. - biết anh hai đang bực mình nên nhanh nhảu đáp.
Guanlin dừng xe tại nhà Jihoon, xuống xe rồi mở cửa cho cậu.
- Em về đây. - Jihoon một tay cầm túi quần áo anh mới mua cho cậu, dù là cho cậu nhưng Guanlin mua lúc nào Jihoon hoàn toàn không biết. Tay còn lại thì vẫy vẫy minh họa cho câu chào.
- Từ từ, để anh vào cùng em. - Guanlin nắm tay Jihoon nói.
- Nhưng mà... - Jihoon nhìn Guanlin ngập ngừng.
- Không sao cả, lại bảo mẹ em không biết đi. - Guanlin siết lấy bàn tay bé nhỏ của cậu.
- Con về rồi mẹ ơi! - Jihoon tháo giày của mình cất vào tủ.
- Bây giờ anh mới chịu về hả? ĐI ĐÂU TỪ TỐI QUA ĐẾN GIỜ. - mẹ Park đang nấu bữa trưa nghe thấy tiếng con trai liền vội vã chạy ra.
- Con ở nhà Guanlin. - Jihoon cúi gằm mặt nói.
Mẹ Park nhìn ra phía sau con trai mình thấy thiếu gia nhà họ Lai, tay cầm túi quần áo mới cho Jihoon, tay cầm tay của con trai mình liền quay người đi lên nhà.
- Mẹ! Mẹ! - Jihoon gọi với theo bóng lưng mẹ mình.
- Sao? - mẹ Park quay lại nhếch mắt nhìn con trai mình.
- Mẹ đi đâu đấy? - Jihoon nghiêng đầu hỏi.
- Đi lấy vali, sắm đồ cho mày qua nhà Guanlin ở, mẹ hết tiền nuôi mày rồi. - bà Park nhún vai nói.
--------------
nhân vật phản diện đã xuất hiện 👏👏
nhớ vote và cmt để tôi biết suy nghĩ mấy nàng nha! ❤️
/ 3 - 4 - 2019 /
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com