Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Môn Độc dược và bạn cùng nhóm

Beta: Nâu/Kirowan

"Hermione?Hermione!" Hermione Granger giật mình, chớp chớp mắt qua chiếc bàn và nhìn gương mặt bực tức của Ron Weasley, người đang vội vã nhét bài luận môn độc dược vừa mới hoàn thành của mình vào cặp táp. Hermione nhận ra họ là một trong số những người duy nhất còn ở lại Đại Sảnh Đường, đồng nghĩa với việc cô lại một lần nữa ngồi đọc sách hết bữa sáng và giờ là lúc lên lớp.

"Xin lỗi, Ron. Mình chỉ đang xem lại chương về món thuốc mà chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày hôm nay."

"Mình biết, mình biết," anh chàng rên rỉ khi họ đi ra khỏi Đại Sảnh Đường. "Đó là tất cả những gì bồ làm trong suốt hai ngày nay mà." Cậu nheo mắt nhìn cặp sách của cô nghi ngờ. "Bồ đọc đi đọc lại chương đó bao nhiêu lần rồi?"

"Đủ để mình thấy yên tâm với những kiến thức trong đó", cô đánh trống lảng. "Harry đâu rồi?" Ron trừng mắt nhìn khi thấy cô cố đổi chủ đề.

"Cậu ấy trở lại phòng sinh hoạt chung để lấy cuốn sách bỏ quên. Hermione, bồ đã đọc nó bao nhiêu lần?" cậu lặp đi lặp lại. Hermione cảm thấy gò má mình ngày một nóng lên.

"Năm. Ron, đó là một chương khó!" Cô phản đối khi cậu kêu lên với vẻ giận dữ và không thể tin nổi.

"Bồ đào đâu ra thời gian để đọc chương đó nhiều lần thế? Giữa tất cả các lớp mà bồ có, nhiệm vụ Thủ Lĩnh Nữ Sinh, tất cả các bài chuẩn bị quỷ quái cho kì thi Kiểm tra pháp thuật tận sức mà giáo viên cho chúng ta ..."

"Ron, bồ biết là mình phải làm tốt trong môn độc dược nếu muốn được chấp nhận vào một chương trình đào tạo Thầy thuốc tốt mà," cô nhắc. Năm nay, họ đã có cuộc trò chuyện thế này khá thường xuyên, và mới chỉ nửa học kì trôi qua. Hermione nghi ngờ rằng Ron đang gặp khó khăn trong việc thích nghi với ý nghĩ trong vòng chưa đầy một năm nữa họ sẽ phải bắt đầu cuộc sống trưởng thành, và vì thế cậu hành động trẻ con hết mức có thể. Cậu rũ bỏ trách nhiệm của Huynh Trưởng, trì hoãn việc làm bài tập về nhà hơn bao giờ hết và rên rỉ không ngừng với bất cứ ai thể hiện tinh thần trách nhiệm hoặc đạo đức học hành.

"Bồ đã nói với mình rồi," anh chàng mỉa mai. "Bây giờ, vì bồ đã trở thành một chuyên gia về ... ờm ..."

"Partis Sensus," Hermione nói với vẻ chê trách nhưng (theo ý kiến ​​của cô) với sự kiên nhẫn đáng ngưỡng mộ .

"Được, tất nhiên, thuốc Partis Sensus. Có lẽ bồ có thể ôn lại bài này một chút với mình. Mình không đủ thời gian trong thời khóa biểu để xem kĩ bài đó." Ron tặng cô một nụ cười chiến thắng. Cô đảo mắt.

"Bồ không đọc chương này và bồ muốn mình nói xem nó là gì," Hermione nhăn nhó dịch lại trong khi họ bắt đầu đi xuống cầu thang vào tầng hầm. Ron cười tinh nghịch thích thú, và Hermione cảm thấy trái tim mình nhảy lên một chút. Tình cảm cô từng âm thầm dành cho cho Ron đã bắt đầu phai nhạt dần, nhưng thỉnh thoảng những cảm xúc này cũng không thể tránh khỏi, đặc biệt khi giờ đây thân hình cao kều của Ron đã vạm vỡ hơn, mái tóc xoăn dài qua tai, và đã phần nào kiểm soát được tính khí dễ nóng giận của mình.

"Hermione, thật là không thể giấu nổi bồ điều gì. Bây giờ, nào, bồ có ba mươi giây để làm mình choáng váng. Bắt đầu!" Cô thở dài đau khổ, gạt vài lọn tóc vương gần mắt và giấu nụ cười trong khi bắt đầu đọc các thuộc tính và công dụng của độc dược mà họ sắp phải học trong lớp của Snape.

"Thuốc Partis Sensus thường được biết dưới tên Đồng cảm Dược. Bất cứ ai uống thuốc trong cùng một mẻ thuốc sẽ tạm thời có mối liên kết đồng cảm với nhau, cho phép họ cảm nhận những gì người kia cảm thấy. Rất hữu ích trong việc chữa bệnh tâm lý, cho phép Thầy thuốc biết liệu bệnh nhân điều trị đang che giấu, hoặc lảng tránh, hoặc bất cứ điều gì có thể làm chậm tiến trình chữa bệnh. Đây là lọai dược vô cùng phức tạp, đòi hỏi các phép đo phút cực kì khó, từ bước này qua bước khác, thậm chí không có hai lọ thuốc nào hoàn toàn giống nhau , đó là lý do tại sao mọi người phải uống từ cùng một mẻ thuốc mới có thể đồng cảm với nhau ." Họ đã đi đến cửa căn hầm của Snape, và Hermione ngước nhìn Ron, lông mày nhướn lên. "Hiểu chưa?"

"Tất nhiên là rồi," cậu nói một cách châm biếm. Họ bước vào và ngồi xuống, Ron lấy một chỗ bên cạnh Seamus Finnigan và Hermione ngồi xuống tại một bàn trống. Một lúc sau, Harry vội vã chạy vụt qua cánh cửa, thở dốc, mái tóc bù xù và chiếc kính bị lệch. Cậu ném cho Ron và Hermione một nụ cười vội vàng kiệt sức, méo xệch và đáng yêu đến độ làm Lavender Brown cười khúc khích nghe đến khó chịu, và ngồi xuống bên cạnh Neville Longbottom ở chiếc ghế gần cửa.

Vài người đến sau bước vào lớp và ngồi xuống, tất cả đều lặng lẽ và, trong trường hợp của nhà Gryffindor, sợ hãi, chờ đợi Snape đến. Khi lớp học bắt đầu được vài phút, Draco Malfoy thong dong đi vào, đôi mắt lạnh lùng nhanh chóng đánh giá quanh phòng trong khi một nụ cười kiêu ngạo làm méo mó khuôn mặt nhợt nhạt của hắn. Hermione thầm rên rỉ khi cô nhận ra chiếc ghế trống duy nhất trong phòng là ở ngay bên cạnh cô. Malfoy bình tĩnh và từ từ bước tới bàn của cô rồi ngồi xuống, ngạc nhiên là, hắn ta không cảm thấy cần thiết phải sỉ nhục cô. Một vài giây sau, Snape xông vào lớp học và đi lên bục giảng.

"Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu học về Partis Sensus. Đây là thuốc phức tạp vượt xa khả năng của toàn bộ học sinh trường Hogwarts và hầu hết các giảng viên ở đây", thầy nói một cách cay độc. "Để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, thầy hiệu trưởng vừa thông báo với tôi rằng ngày thi cho kì thi Kiểm tra pháp thuật tận sức đã được dời lên sớm hơn, buộc tôi phải thay đổi kế hoạch giảng dạy của mình. Điều này có nghĩa rằng chúng ta sẽ không thể thảo luận về lý thuyết đằng sau Partis Sensus trước khi thực hiện nó. Tôi chỉ có thể hy vọng các trò sẽ cư xử khác với tính nết thường ngày và đọc trước chương được chỉ định, bởi vì các trò sẽ bắt đầu quá trình điều chế thuốc hôm nay. " Một tiếng rên tập thể vang vọng khắp gian phòng, và Hermione thậm chí còn cảm thấy hài lòng với bản thân mình hơn bình thường. Cô nóng nảy liếc nhìn Malfoy, người, thật không may, dường như không có chút bực bội hay khó chịu bởi thông báo của Snape. Nếu bất cứ điều gì, biểu hiện của hắn là sự thích thú đơn thuần.

"Để tiết kiệm thời gian quý báu của tôi, các trò sẽ không cần phải làm cái trò đổi bạn cùng nhóm vớ vẩn mà các trò yêu thích. Trò sẽ làm việc với người ngồi cùng bàn với mình. Bắt đầu!" Snape mắng, cắt đứt những tiếng rên rỉ biểu tình. Hermione quay sang Malfoy với vẻ mặt cau có mà cô hy vọng có thể chuyển tải một phần nhỏ sự không hài lòng của mình.

"Tốt, tốt, Granger," hắn dài giọng, nói chuyện với cô lần đầu tiên kể từ khi hắn thong dong ngạo mạn bước vào phòng. "Sáng nay có vẻ mày không có tâm trạng tốt nhỉ. Bỏ bê chuyện đọc chương này rồi, phải không?" Cô mở miệng trong sự phẫn nộ không lời, bốc khói vì lời xúc phạm.

"Tôi chắc chắn không!" cô kêu lên. "Tôi cho rằng không nên kì vọng quá nhiều rằng cậu cũng đã đọc nó."

"Vì sao tao lại cần lãng phí thời gian vào chuyện vô vị như vậy trong khi tao có thể làm nhiều..." Hắn cười gần như vô sỉ, liếc qua vai của cô để nhìn gì đó. "... điều thú vị hơn?" Hermione quay lại và thấy Pansy Parkinson đang vẫy tay với Malfoy, cười khúc khích không ngừng. Hermione phải ngăn bản thân rùng mình và đẩy chiếc ghế ra xa cái bàn.

" Malfoy, vậy cậu đừng cản đường tôi. Tao sẽ không cho cậu làm hỏng điểm môn độc dựợc của tôi chỉ vì cậu quá bận rộn hôn hít con bạn gái kinh tởm để đọc chương chết tiệt này." Cô đẩy hắn qua một bên đi đến chỗ nguyên liệu thuốc Snape đã đặt ra ở phía trước căn phòng.

Malfoy lặng lẽ nhìn trong khi cô xoay xở với đống chai lọ và nguyên liệu trong tay và mang chúng trở lại bàn, không bao giờ, cô nổi giận trong lòng, đề nghị giúp cô một tay. Cô đặt chúng ra một cách cẩn thận và lật cuốn Độc dược của mình đến trang viết về quá trình điều chế đã được đánh dấu cẩn thận. Cô đọc nhanh hướng dẫn và nhìn lên chỉ để thấy Malfoy đang cẩn thận khéo léo đo các thành phần đầu tiên.

"Tôi nghĩ cậu chưa đọc chương này chứ!" cô kêu lên, hoảng sợ hiện rõ trong giọng nói khi cô nghĩ về số phận điểm số môn Độc dược của mình được treo bằng một sợi dây trong tay một kẻ thiếu kiến thức và thờ ơ như Draco Malfoy.

"Tao chưa bao giờ nói thế," hắn vừa nói vừa cẩn thận cân bột vảy rồng, và, thấy số lựơng như ý muốn, bỏ vào cái vạc trước mặt. Ngước lên nhìn cô với một nụ cười ngạo mạn. "Đôi khi, Granger, tao nghĩ rằng mày đánh giá thấp tao." Hermione lắc đầu và với tay lấy nguyên liệu tiếp theo.

"Tôi lại thấy điều đó là không thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com