Chương 40
Lão Tam chỉ còn biết tới đâu tính tới đó, nhưng thù nhất định hôm nay ông ta phải trả. Nhìn phía sau Jungkook chỉ có một mình Kim Hanbin , lão Tam không khỏi kinh sợ, bắt đầu đề cao cảnh giác con mãnh hổ này, bước vào địa bàn của kẻ địch mà lại dám dẫn theo một thuộc hạ duy nhất.
Điều này khiến ông ta không thể phân tích được chiến thuật của hắn cũng như mưu kế của hắn! Nhất định phải cẩn thận mới được!
- Jeon tổng , hôm nay tôi đặt biệt cho đầu bếp chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn để tiếp đãi ngài, cũng như chân thành tạ lỗi với ngài!
Jungkook ưu nhã đặt tách trà xuống bàn, một tay đặt trên bàn, các ngón tay thon dài gõ nhịp nhàng, tay kia chống lên vịn ghế và ngón trỏ gãi gãi vùng mi tâm; giọng lạnh lùng vang lên như từ địa ngục
- Lão Tam, ông đến tạ lỗi với tôi không phải dễ dàng quá? Thuộc hạ của ông chết thảm như vậy mà ông vẫn muốn hoà hoãn với tôi?
Gương mặt già nua của lão Tam cứng ngắc nhưng cũng nhanh bị nụ cười giả tạo như thằng hề của ông ta che lấp
- Jeon tổng , ngài thật biết đùa, chỉ là vài tên thuộc hạ bỏ đi, hơn nữa bọn họ lại đắc tội với ngài , ngài không phải không biết, chúng ta là đối tác làm ăn đã lâu , bên nặng bên nhẹ, lão Tam tôi đương nhiên phải biết cân nhắc rồi!
Bộp bộp bộp Từ Lâm ngồi thẳng người lên , vỗ tay tán thưởng
- Hay lắm! Lão Tam, nếu ông đã có thành ý như vậy thì Jeon mộ thiếu tôi dĩ nhiên không dám thất lễ rồi!
Lão Tam mừng thầm trong bụng, ông ta vỗ ngực mà cười, lớn giọng gọi phục vụ đưa món ăn và rượu lên. Rượu vừa được rót ra, hai người liền cùng nhau nâng ly. Lão Tam ho khan vài tiếng rồi cười cười nói
- Jeon tổng , tôi biết ngài vẫn đang mở rộng địa bàn của BAMs, ngài xem BAMs đã dần nuốt trọn cả thế giới, nhưng ngài cũng không thể khai trừ Death được!
Jungkook vẫn rất tự nhiên thưởng thức rượu, không có chút biểu hiện bất ngờ gì trước những lời mà lão Tam vừa nói cả. Lão Tam vẫn cố gắng thuyết phục hắn .
- Nếu ngài có thể suy nghĩ lại, ngài có thể nhường lại một phần địa bàn ở Trung Đông cho chúng tôi không? Đông Nam Á là vùng mà chúng tôi đã muốn thống trị từ lâu, nhưng hiện giờ đó là địa bàn của Death, chúng tôi thật sự không muốn đụng độ với họ.
Jungkook nhếch môi cười , ánh mắt vẫn vô cùng sắc lạnh. Lão Tam thật sự rất cáo già, nhưng ông ta thực sự không có gan đưa ra yêu cầu ngông cuồng này trước mặt hắn nên phía sau ông ta nhất định là có một người khác.
- Lão Tam, ông thực sự quá đề cao Jeon mộ thiếu tôi rồi, địa bàn của BAMs không lớn đến vậy! Nếu các ông muốn mở rộng địa bàn, vậy thì cứ đến thương lượng với lão đại của Death!
Lão Tam không ngờ hắn sẽ từ chối thẳng thừng như vậy. Trong giới Hắc đạo không ai là không biết tình huynh đệ sâu như biển cả của hắn - thủ lĩnh của BAMs và Byun Baekyun - lão đại của Death.
Lần này vì có sự trợ giúp của Do Kyung Soo nên lão Tam mới dám đề nghị hắn nhượng lại địa bàn, nhưng yêu cầu của Kyung Soo là lấy địa bàn của BAMs chứ không phải Death. Lão Tam uống một hơi rượu rồi cười gượng
- Jeon tổng , ngài thật biết đùa, ngài xem khu vực Trung Đông này không phải là nguồn cung cấp nguyên liệu sản xuất vũ khí tốt nhất sao? Chúng tôi có thể đảm bảo khâu khai thác và vận chuyển để giúp BAMs tiết kiệm một khoản chi phí lớn và BAMs chỉ cần chi trả phần chi phí mua lại nguyên liệu, ngài thấy thế nào?
Jungkook cười nhạt, tiếp tục uống rượu. Đến khi hắn muốn mở lời thì đột nhiên đưa tay lên chống ở vùng thái dương
- Lão Tam, ý kiến của ông, tôi cảm thấy.... Hanbin kinh ngạc bước lại gần hỏi hắn
- Jeon tổng , ngài làm sao vậy?
Jungkook liên tục bóp trán, rồi đến vùng thái dương, mi tâm hoặc cố gắng mở to mắt, hắn lắc đầu cho tỉnh táo
- Tôi không sao....!
Lão Tam thấy thời cơ đã đến, vờ quan tâm hỏi han
- Jeon tổng , ngài không khoẻ sao?
Hắn chống tay lên bàn, thân ảnh cao lớn dần dần đứng lên nhưng ngay lập tức cơn chóng mặt liền ù tới, Jungkook đưa tay xoa mạnh thái dương lần nữa, lắc lắc đầu để nhìn rõ mọi thứ trước mắt, hắn khom người xuống một cách chật vật.
Hanbin hoảng loạn không biết phải xử lý thế nào, cậu ta đưa mắt nhìn xung quanh, vô cùng cảnh giác, vội đỡ lấy hắn. Lão Tam bắt đầu gỡ bỏ lớp mặt nạ của ông ta xuống, cười vang như sấm và ra lệnh cho thuộc hạ
- Tất cả anh em, thời khắc báo thù đã đến, hôm nay ai giết được Jeon Jungkook , ta sẽ thưởng cho người đó!
Hanbin không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, không dám chậm trễ liền rút súng ra Pằng pằng pằng Cậu ta liên tục nổ súng về phía kẻ địch, vừa chiến đấu vừa nói với hắn
- Jungkook , chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Hắn ngồi xuống ghế, một tay bóp bóp mi tâm, một tay xoay xoay con dao bấm nhỏ .
Chíu
Con dao nhanh chóng bay thẳng về phía lão Tam nhưng lại không trúng người ông ta mà lại vụt qua đỉnh đầu ông ta, găm thẳng vào tường.
Lão Tam vừa thoát khỏi sợ hãi đã nhanh chóng rút súng ra, nhắm về phía hắn mà bắn. Pằng Nhưng ông ta chưa kịp bóp cò thì khẩu súng đã bị trượt ra khỏi tay, bàn tay ông ta bị trúng một viên đạn.
Là Jungkook nổ súng!
Lão Tam không thể tin vào mắt mình nữa, Từ Lâm rõ ràng đã trúng thuốc mê của ông ta mà vẫn có thể nổ súng chính xác như vậy! Hắn là ma sao?
Jungkook cười nhạt, nói với Hanbin
- Việc gì phải vội?
Anh không hiểu Jungkook rốt cuộc đang mưu tính điều gì nhưng với tình hình bây giờ, bọn họ không thể lấy trứng trọi đá được, nhanh chóng rời khỏi đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất!
- Jungkook , chúng ta phải đi thôi!
Tiếng súng nổ vẫn vang khắp phòng, tiếng kêu la thảm thiết vẫn tiếp diễn.... Jungkook cố gắng giữa cho đầu óc tỉnh táo mà nói với lão Tam
- Lee Mijoo ,24 tuổi - nghiên cứu sinh lĩnh vực thủy sinh tại Úc , Ryu Sujeong , 53 tuổi - giảng viên đại học Hồng Kông.....
Lão Tam như bị điểm phải tử huyệt, ông ta rống lớn với đám thuộc hạ
- Dừng tay!
Không gian dần dần trở nên tĩnh lặng, mùi máu tanh vẫn nồng nặc bên mũi.... Lão Tam mặt tái mét, chỉ thẳng vào mặt hắn
- Jungkook , mày dám đụng vào vợ con tao, tao nhất định không tha cho mày!
Jungkook liên tục bóp bóp mi tâm, lắc lắc đầu để tỉnh táo, hắn giơ tay bảo Hanbin đưa thứ thứ đã chuẩn bị ra. Một chiếc tablet được Hanbin mở ra và đặt lên bàn, hướng xem dành cho lão Tam
" Ba, cứu con với, cứu tiểu Lee...! "
" Lão Tam, tôi sợ lắm, bọn họ nói sẽ cắt hết tay chân của tôi, huhu, lão Tam.... "
Tay lão Tam run run, ông ta căm phẫn nhìn hắn
- Jeon Jungkook , mày muốn gì, dùng hai người phụ nữ để đổi lấy an toàn cho mình , mày bỉ ổi thật!
Trong chiếc tablet kia đang phát trực tiếp hình ảnh vợ con lão Tam nằm trong tay đám thuộc hạ của Jungkook , bọn họ bị trói chặt tay chân và treo trên cao, dưới chân là một thùng nước lớn, khung cảnh là một cái nhà hoang cũ kỹ. Hắn bóp bóp trán, lắc đầu tiếc nuối
- Không, tôi không dùng mạng của bọn họ để rời khỏi đây, mà thứ tôi muốn là kẻ đứng sau lưng ông và địa bàn ở Bắc Phi của các ông!
Lão Tam tức đến sắp vỡ gân máu, không thể nuốt nổi vụ thua lỗ này.
- Trong giới hắc đạo rất nhiều tổ chức luôn khiếp sợ mày vì các chiêu trò hèn hạ của mày, hôm nay được lĩnh giáo, thật sự cao tay!
Jungkook đưa chiếc tablet cho Hanbin , gật đầu hạ lệnh. Ngay lập tức lão Tam cuống quýt hét lên
- Là Do Kyung Soo , ông ta muốn bắt tay với tôi để loại bỏ cậu, còn về địa bàn ở Bắc Phi, tôi nhường, tôi sẽ nhường ngay!
Anh vẫn chưa nhận được lệnh tha cho hai người kia, lão Tam sợ đến run cầm cập, không dám chậm trễ liền ra lệnh cho thuộc hạ rút lui khỏi địa bàn.
Jungkook gật đầu lần nữa, Hanbin liền hạ lệnh tạm tha cho bọn họ. Hắn chật vật đứng lên nhưng vẫn toả ra khí thế bức người, hắn nhìn lão Tam và nở nụ cười tàn độc
- Hẹn gặp lại ở Do Bang!
Sau đó đi ra khỏi cửa lớn, Hanbin cũng đi theo sau; đám thuộc hạ của lão Tam như chuột gặp phải mèo, không dám có chút hành động nào.
Lão Tam xác định Jungkook đã rời khỏi hội quán, liền lấy điện thoại gọi cho Kyung Soo .
----------------------
Ngồi yên lặng trên giường, hai chân Lisa đã hơi duỗi thẳng ra , đầu gối vẫn cong lên, cô gục đầu vùi vào giữa hai đầu gối, mái tóc dài mượt xoã xuống che hết gương mặt tái nhợt của cô, hai tay cô ôm lấy hai bắp chân, yếu ớt, vô lực; tấm chăn màu đen dày bị đặt sang một bên.
Trên chiếc giường màu đen, cô gái nhỏ với làn da trắng hồng, mịn màn, trên khắp tay chân đều là những dấu vết kích tình ái muội, chiếc áo sơmi trắng che đến bẹm đùi tạo nên một bức tranh tương phản sâu sắc.
Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu lên nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt trong veo đầy tuyệt vọng, cô im lặng mà không có tiếng khóc nào.
Ở trên bàn vẫn còn đặt bữa trưa của cô, tất cả còn nguyên vẹn, cô chưa hề đụng vào!
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa lịch sự vang lên, cô biết lại là thím Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com