Khoảnh khắc cuối cùng anh và em bên nhau
Giọng anh nghẹn ngào, chứa đầy sự khổ đau. Tất nhiên, anh không hề muốn lừa dối cô. Nhưng tình thế bắt buộc, nếu cứ mãi để cô ở cạnh mình thì sau này, tương lai của cô không biết sẽ đi đâu, về đâu.
- Oa... Hu hu hu!
Lời thật lòng của anh khiến Lisa càng rống lên to hơn, như muốn trút hết ra bao đau thương trong lòng.
Thật dễ chịu!
Đã lâu lắm rồi cô không được khóc, bởi cô biết, có khóc cũng chẳng ai thương cô. Nó chỉ làm bản thân cô yếu ớt và vô dụng.
Nhưng giờ đây, Lisa sẵn sàng bày tỏ cảm xúc chân thật nhất của mình trước mặt anh. Vì anh chính là người quan trọng nhất trong tim cô, người mà có thể sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì cô.
- Anh nhìn anh đi. Rốt cuộc anh có biết chăm sóc bản thân mình không vậy? Tại sao mới xa nhau có mấy tháng mà anh gầy như que củi vậy? Anh như vậy mà đòi bảo vệ em à?
- Lisa, bệnh của anh đã vô phương cứu chữa. Chăm sóc bản thân hay không đâu còn ý nghĩa gì chứ?
Kim Taehyung đã thay đổi rất nhiều, thân hình săn chắc của anh giờ đã biến thành da bọc xương. Trước kia, anh luôn tràn trề nhựa sống, nhưng anh bây giờ, chỉ còn lại những mảng u sầu.
Lisa lẳng lặng nhìn anh, vừa đau, vừa xót.
- Taehyung, làm ơn đừng như vậy nữa! Em xin anh, anh cứ bi quan thế em làm sao sống nổi đây?
Đôi mắt chỉ còn là một màu đỏ hồng. Nước mắt mặn chát vẫn không ngừng tuôn ra từ trong khóe mi cô. Lisa hạ thấp giọng, ôm chặt lấy tay anh, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ:
- Anh tin em, thời kì công nghệ hiện đại, em nhất định sẽ không để anh chết dễ dàng như vậy đâu. Nào! Hứa với em, anh sẽ không suy nghĩ lung tung nữa!
Trái tim đập liên hồi, Lisa không muốn anh chết, thật sự không muốn anh chết. Cô chính là một người vợ tồi, chuyện gì cũng không biết, còn trách mắng anh. Cô... Không hề xứng làm vợ anh.
- Ừm, anh hứa.
.- Vậy chúng ta giao kèo đi.
- Được.
Vầng trăng treo lơ lửng ngoài khung cửa sổ in bóng hai con người đang cùng nhau hứa hẹn.
Kim Taehyung nở một nụ cười, nhưng khi tan vào lòng lại chứa đầy sự chua sót.
Có lẽ, trong lòng của cô và anh đã đều có đáp án cuối cùng. Chỉ là, họ yếu đuối, nhu nhược vì không dám đối diện với sự thật. Vì sợ hãi khi phải làm tổn thương nhau.
- Taehyung, bác sĩ nói bệnh tình của anh đã tốt lên rất nhiều. Hôm nay anh có muốn ra ngoài một chuyến không?
Lisa cúi người, thầm thì vào tai anh. Giọng cô ngọt ngào, ấm áp, tựa như đang đổ từng giọt mật vào tai anh, khiến anh nhất thời bị mê hoặc.
- Được, anh chán ở đây lắm rồi.
- Vậy anh mau vào thay đồ đi, em chuẩn bị một chút.
- Theo em.
Kim Taehyung vươn tay, nghịch ngợm tóc cô. Nghĩ đến điều gì đó, bờ môi mỏng dãn ra, vẽ nên một nụ cười. Một nụ cười tỏa nắng.
Gần một tuần, dưới sự săn sóc ân cần của cô, cơ thể đã có chuyển biến tích cực. Tuy rằng anh không thích nơi đông người, nhưng đây chính là cơ hội tốt để hai người bọn họ có không gian riêng tư.
Nụ cười trên môi đột nhiên biến mất, gương mặt tươi cười của Kim Taehyung được thay bằng sự đau thương, buồn tủi. Không biết... anh còn có thể ở cùng cô được bao lâu nữa...
Ngày hôm đó, anh và cô cùng trở lại khoảng thời gian hai năm về trước, họ giống như bao đôi vợ chồng son khác, cùng nhau đi ăn, đi xem phim và dạo chơi trên những khu tuyết trắng. Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt đã năm năm họ quen nhau, cảm tưởng mọi biến cố mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Kim Taehyung hạnh phúc lắm, anh cứ ngỡ trước khi chết sẽ không bao giờ gặp lại cô chứ.
- Taehyung anh xem kìa, chỗ đó có đàn. Anh có có muốn đánh thử một bài không?
Lisa lay cánh tay anh, chỉ vào một chiếc đàn piano được đặt trang trọng giữa những cây nến lung linh, huyền ảo. Đây là khu vui chơi riêng, dành cho những cặp đôi yêu nhau. Vì vậy, ở đây có rất nhiều dịch vụ phục vụ nhu cầu khách hàng. Anh từng nói, mơ ước hồi nhỏ của mình là trở thành một nghệ sĩ piano, ngao du khắp thế gian. Đây chính là cơ hội để cô được thưởng tiếng đàn của anh.
Kim Taehyung còn chưa kịp phản ứng, đôi tay nhỏ nhắn đã kéo anh đến bên chiếc đàn.
Ngón tay thon dài mân mê những phím đàn trước mặt. Đôi mắt anh có mấy phần mông lung, màu mắt hơi nhạt, trong suốt, mạnh mẽ, pha một chút vẻ lạnh lùng. Khuôn mặt anh đẹp đến không chân thực, làm cho trái tim cô cứ nhảy rộn ràng lên.
Hít một hơi thật dài, bàn tay Kim Taehyung bắt đầu chuyển động, âm thanh từ cây đàn truyền đến mang theo cảm giác êm đềm, thanh thản.
Lisa ngắm nhìn anh, ngũ quan anh từ trên cao nhìn xuống vẫn luôn sắc sảo, đẹp toàn diện. Lòng dâng lên một cảm xúc không tả được, khúc nhạc bên tay khiến tâm trạng cô tốt lên rất nhiều. Cô mỉm cười.
Là bài hát " Winter Bear ".
Hóa ra, anh vẫn luôn nhớ đây chính là bài cô thích nhất.
Những ngày cuối năm thật lạnh lẽo, từng bông tuyết trắng từ từ được thả xuống, nhập vào những tảng băng lạnh lẽo. Lisa nhắm mắt, ngâm nga khúc nhạc, rồi bắt nhịp theo tiếng nhạc, cất lên giọng hát trong trẻo:
She looks like a blue parrot
Would you come fly to me
I want some
Good day, good day, good day
Good day, good day
Looks like a winter bear
You sleep so happily
I wish you a
Good night, good night, good night
Good night, good night.
Imagine your face
Say hello to me
Then all the bad days
They're nothing to me
With you.
Winter bear
Ooh, ooh, ooh
Sleep like a winter bear
Ooh, ooh, ooh
Sleep like a winter bear.
Chìm đắm trong lời hát thân thuộc, trái tim cô lại rung lên từng hồi.
Vốn dĩ là bài hát chứa chan niềm hi vọng, nhưng giờ đây được phát ra, bài ca lại mang theo nỗi tâm sự, nghe đau thương đến tột cùng.
Bài hát kết thúc nhận được sự hưởng ứng của rất nhiều người xung quanh, Kim Taehyung kéo tay cô, ôm gọn cả thân thể nhỏ nhắn vào lòng, mang theo tia ôn nhu nhìn cô:
-Lisa, em có ước mơ gì không?
- Ước mơ của em chỉ đơn giản là được sống hạnh phúc bên cạnh người thân của mình.
- Còn mơ ước của anh hiện tại, chính là em có thể có một cuộc sống hạnh phúc.
Nhìn ánh cười của Taehyung, trong cô dâng lên một dự cảm không lành.
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má, âm thanh từ cổ họng phát ra mang theo nhiều tiếng nức nở. Lisa ôm chầm lấy cổ anh, giọng nói đầy sự uất ức:
- Không cho anh chết. Em không cho phép anh chết. Anh phải sống, nhất định phải sống.
- Nghe anh nói!Lisa, anh không chết. Em có tin vào thế giới thứ hai không? Tin anh, anh chỉ đến một nơi khác, bắt đầu một cuộc đời mới thôi.
- Em không nghe, em không muốn nghe. Em chỉ cần biết anh phải sống cùng với em. Anh chính là đồ thất hứa, đồ tồi. Anh không xứng với em.
- Lisa, anh....
- Đừng nói nữa, anh sẽ không sao. Nhất định sẽ không.
Cô gái dãy dụa, đấm thùm thụp vào lưng người đàn ông.
Cô biết mình rất vô lí. Nhưng sự thật này, cô thực sự không dám đối diện với nó.
Lisa biết mình rất ích kỷ. Nhưng nếu đổi được cuộc sống của anh, cô nguyện không màng đến thanh danh.
Ngày hôm đó, Lisa không hề biết rằng, đó chính là khoảnh khắc cuối cùng anh và cô được ở cạnh nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com