Chương 29
Đêm.
Bước chân của Jung Kook trải dài trên con đường vắng.
Jung Kook đã đi rất lâu, nhưng anh cũng chẳng biết rốt cuộc mình muốn đi đâu.
Anh đã nói ra tất cả. Lisa cuối cùng cũng biết sự thật.
Jung Kook còn chẳng dám nhìn phản ứng của cô, chỉ biết, cô đã ngồi lặng người rất lâu, sau đó bỏ đi.
Đã có hai cuộc gọi đến máy anh cho anh biết Lisa đã đi đâu.
Đầu tiên là Park Jimin. Cô đã đến Park gia, nhưng không gặp được Park Chaeyoung. Chaeyoung đã cùng với Park Jimin đáp máy bay xuống tận phương trời nào rồi, nơi chỉ có hai người họ cùng sống một cuộc sống mới.
Cuộc gọi thứ hai thuộc về Bambam. Anh ta nói với anh, nhìn thấy Lisa trong tình trạng cực kì không ổn ở trên đường. Mắt đỏ hoe và gương mặt nhỏ hơi sưng lên, trạng thái bất thần. Nhưng anh ta đã thành công lo được chỗ ở cho cô tối nay, và báo với Jung Kook địa chỉ.
Jung Kook lại không dám đến gặp cô. Anh sợ Lisa sẽ kích động. Nói gì thì nói, anh vẫn là kẻ gián tiếp dẫn đến cái chết của mẹ cô, huống hồ người gây ra lầm lỗi trước không thể tha thứ lại là bố anh. Lisa hận anh cũng là lẽ thường tình.
Lang thang một lúc, anh lại lấy điện thoại ra, ngơ ngẩn nhìn dòng địa chỉ ngắn gọn. Là một khách sạn cách nơi này khá xa. Anh quyết định đi bộ đến đó, từng bước chân đều mang nặng nỗi lo âu và buồn thảm.
Khi chân anh đã mỏi nhừ, anh đã đứng trước khách sạn đó. Tìm kiếm khung cửa phòng của cô, nó vẫn sáng đèn. Anh thấy Bambam đi ra từ khách sạn đó, lên xe rời đi. Anh ta không thấy anh đang đứng ở bên kia đường. Bambam sẽ chẳng làm gì quá phận. Anh ta là một tình địch rất thông minh và tử tế. Nhưng cũng bởi vậy, anh ta là mối lo ngại rất lớn.
Ánh đèn kia sáng rất lâu, rồi cũng lụi tắt, hòa vào đêm tối.
Jung Kook ngẩng đầu nhìn trời đêm. Có trăng, và rất nhiều sai sáng lấp lánh. Một buổi đêm đẹp và thanh tĩnh. Người ta thường nói, ngày lòng buồn nhất, trời sẽ đổ cơn mưa. Là do chưa phải ngày buồn nhất, hay đến ông trời cũng chẳng xót thương cho anh?
Jung Kook đứng đến khi trời sáng, lại tự mình đi bộ về. Lisa sẽ liên lạc với anh thôi, cô sẽ có quyết định của mình. Dù là gì, anh cũng sẽ thỏa hiệp, cho dù có không đành lòng.
***
Khi anh nhận được điện thoại của Lisa, đã là chuyện của một tuần sau. Nhìn cái tên thân thuộc nhấp nháy trên màn hình, anh bỗng thấy lòng nặng trĩu. Đã đến lúc rồi.
Jung Kook không vội bắt máy ngay. Anh nắm chặt điện thoại, ngồi nhìn màn hình thật lâu. Anh muốn ghi nhớ kĩ khoảnh khắc này. Vì, ai biết, sau hôm nay, cái tên ấy có còn nhấp nháy trên điện thoại anh nữa hay không.
"Jung Kook. "
- Ừ, anh đây.
Chợt là một khoảng im lặng. Có lẽ, Lisa cũng không nỡ mở lời. Sự yên tĩnh này lại giày vò Jung Kook đến tột cùng. Nỗi đau cùng dự cảm xấu cùng lúc với sự tĩnh lặng bao trùm lan tỏa dần ra, nhói lên từng tế bào của anh.
Jung Kook đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa.
"Jung Kook, chúng ta sai ở đâu, thì hãy làm lại ở đó."
Giọng Lisa đứt quãng, từng chữ lại rất trầm.
Hóa ra không phải ông trời bỏ quên anh. Những hạt mưa thi nhau trút xuống, từ một vài hạt li ti ban đầu dần trở nên nặng hơn, rầm rập rơi xuống, đập vào mặt sân, lại tung bắn lên, rơi xuống lần nữa, giọt mưa vỡ nát.
"Em... Sẽ trở lại Mĩ cùng Bambam."
Jung Kook vẫn không trả lời. Lisa lại chẳng vì thế mà cúp máy. Một lúc sau đó, cô mới nói tiếp:
"Tối nay. "
- Em... Có về lấy đồ không?
Người lặng thinh đổi lại là Lisa. Im lặng, rất lâu.
"Không ạ. "
Jung Kook bật cười đắng chát. Cũng đúng thôi. Ở cái nhà này, chẳng có gì quan trọng đến mức cô phải mang đi theo, chẳng có gì níu kéo được cô nhớ lại quãng thời gian ở đây, khi mà cô đã muốn sống một cuộc sống mới.
- Anh đã tự đi kiểm tra rồi, lấy tóc trên lược của em.
"Dạ? "
- Lalisa Manoban, chúng ta.. Không phải là anh em đâu.
Tiếng nấc nghẹn từ đầu bên kia lập tức truyền đến, vỡ tan ra.
Jung Kook lặng nghe tiếng nấc của cô, từng tiếng kìm nén nghẹn ngào, rồi vẫn vỡ tan ra, mảnh vụn đập thẳng vào tim anh, găm sâu đến chảy máu.
Anh biết chứ. Đó đâu phải lí do khiến cô rời đi.
Khoảng cách giữa hai người họ, chẳng phải là hai bên đầu điện thoại, chẳng phải nỗi mơ hồ về quan hệ máu mủ ruột thịt.
Thứ chia cắt họ là cái chết của bố mẹ anh, bố mẹ cô, và cả bố Park Jimin. Nó tạo thành một bức tường vô hình dài vô tận, cao đến ngút trời, và nhẵn thín, chẳng có lấy một mẩu gạch nhô ra để anh có thể bấu víu vào, trèo lên mà vượt sang bên kia.
Sự gián đoạn của lòng người, tuy đáng sợ, nhưng vẫn chưa phải là đau đớn nhất. Sự chia cắt bởi những cái chết, tuy không đáng sợ, nhưng lại hoàn toàn tuyệt vọng.
Người chết không thể sống lại. Bước chân sai không thể quay đầu. Chấp niệm không thể buông bỏ.
***
Lại là đêm.
Jung Kook ngồi ngoài ban công phòng mình, tay đặt trên lan can, đầu tựa vào tay, không uống rượu, không hút thuốc. Lan can bằng sắt rất lạnh, nhưng tay anh cũng chẳng ấm hơn là bao.
Vẫn mưa.
Mưa rấm rách, xiên vẹo, đập vào người anh, hạt mưa li ti theo gió đêm thổi bay luồn lách vào quần áo anh, đậu ở ngực, thấm đẫm, dìm ướt trái tim mệt mỏi đang đập bên trong.
Có lẽ Lisa đã bay rồi, có lẽ chưa.
Từ nơi này của anh nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một mảng đen kịt cùng mây mưa hòa tan, không thấy được máy bay bay qua.
Nhưng anh vẫn ngồi bất thần ở đó, lặng nhìn bầu trời, hòa mình vào đêm tối, để mặc con tim, chết chìm trong đau đớn.
--
"..
Anh sợ cơn đau khiến anh trở nên bất tử
Lúc ấy nỗi buồn sẽ lại về với tàn tro
..
Mưa
Trút lên đầu anh mọi tâm tư
Lúc này đây anh chỉ biết ậm ừ
Dù
Anh ước
Chuyện này chỉ là trò đùa thôi
Anh là tội đồ của bản thân khi thế nào thì em cũng rõ rồi
..
Ta lội ngược gió để ôm trọn lấy nhau
Rồi trong khoảnh khắc ta quay lại phút bắt đầu
..
Anh từng ví em như tài sản quý nhất
Nên kỉ niệm cùng em anh giữ như kỉ vật
Anh vẫn luôn giữ cả ngày mưa tầm tã nhất
Nhưng em ơi anh tệ quá phải không?
Anh đã từng tìm mọi cách để khiến em hài lòng
Tìm mọi cách cho đau thương trọn vẹn
..
Anh vụng về vẽ đời mình bằng màu xám tro
Đại diện ác quỷ nên phần thần anh báng bổ
Anh vẫn chưa muốn quên đi những ngày tháng đó
Em là điều tuyệt nhất mà tạo hóa đã ban cho
Bởi vậy ngoài cô đơn chỉ có thể là em thôi
..
Là vì anh không tin rằng ta xa nhau
Em mang theo bình yên nơi anh tìm về
Em mang đi cơn mưa và những vấn vương
Ta xa nhau rồi..
.."
Trích "Tháng bảy của anh, em và cô đơn" - Khói.
----------------
Tháng bảy của Yi, Lizkook và ôn thi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com