Buôn dưa #4 (Wattpad edition)
(Trích ra từ Wordpress edition, đã chỉnh sửa. Do những tình tiết trên Wordpress LLHD đã không còn phù hợp với bản sửa đổi hiện tại của cốt truyện.)
───────
✷ 1.
Nói đến phương tiện của Phù thủy, thứ gì sẽ nảy trong đầu bạn đầu tiên? Chổi đúng không? Ở vũ trụ này thì còn tùy. Phương tiện bay cho Phù thủy khá đa dạng đấy, mà tôi lại không thấy nhiều Phù thủy cưỡi chổi lắm, trên các diễn đàn thì họ rất chê chổi bay vì ê mông, thế nên họ lắp ghế lên thân chổi, nắm tay cầm và lái đi. Thường giá chổi rất rẻ nên Phù thủy nghèo mới hay dùng.
Phương tiện phổ biến tiếp là ván bay, được chuộng bởi sự tiện lợi, bước lên phát là bay, nó giống ván trượt, chỉ là di chuyển trên không thay vì mặt đất.
Thảm bay cũng được ưa thích vì có thể đi chung 2 người trở lên, chở được đồ, hay thậm chí kết hợp với thần chú tự lái thì ngủ luôn cũng được. Có rất nhiều mẫu mã, kích cỡ thảm bay trên thị trường. Có loại còn bật được mái che trong trường hợp mưa gió, khiến chúng trông giống túp lều bay vậy.
Nghe thú vị đấy, song không phải Phù thủy nào cũng thích bay, nhất là những ai sợ độ cao. Họ thích mặt đất hơn.
Không biết bắt nguồn từ đâu, lại có một "truyền thuyết đô thị" rằng Phù thủy không mặc quần lót khi cưỡi chổi. Đám đàn ông phàm phu cho rằng cởi truồng thì ngồi trên chổi sẽ vững hơn do có lực rít... WTF?? Thứ nhất, chổi không được chuộng trong thực tế, mà chỉ nổi tiếng nhờ văn hóa phẩm trước Tận thế thôi. Thứ hai, như đã nói ở trên, họ LẮP GHẾ LÊN CHỔI. Vậy sự thật là họ có mặt quần lót. ̶D̶̵̶e̶̵̶o̶̵̶m̶̵̶a̶̵̶c̶̵̶t̶̵̶h̶̵̶i̶̵̶r̶̵̶a̶̵̶t̶̵̶l̶̵̶o̶̵̶n̶̵̶b̶̵̶o̶̵̶m̶̵̶e̶̵̶...
✷ 2.
Thần chú trong Ma Pháp thuật ở vũ trụ này được tùy biến ở các quốc gia và nền văn hóa khác nhau. Ví dụ, các Phù thủy người Meqhov, Reavklen, Yeirinoh – hoặc các nước sử dụng văn tự ngữ tố (logographic writing) – sẽ gặp khó khăn ít nhiều trong việc học chú ngữ viết bằng bảng chữ Latin, và ngược lại.
Hệ chữ viết của mỗi dân tộc là khác nhau, vì thế họ sẽ viết tiếng dựa trên dạng Ma pháp mình chọn để học. Giả như một Phù thủy tập sự học Ma thuật phương Tây thì trong sách họ học phần đa được viết bằng cổ ngữ của các nước phương Tây, như Latin, tiếng Astdafni, tiếng Arngerste, tiếng Bắc Âu... và có những đặc trưng như vẽ vòng phép (phải thuộc hết những ký tự Ma pháp); tôn thờ nhiều thực thể siêu linh; ưa chuộng vật dẫn Ma thuật như là đũa phép, trượng gỗ, tinh thể...
Còn Ma pháp phương Đông thì không như vậy. Chủ yếu sách phép của họ viết bằng "Hán tự" – một loại cổ ngữ của người Meqhov vẫn được dùng ở hiện tại. Đối với những ai đã lớn lên với chữ viết Latin thì học Hán tự quả là một thử thách gian lao, thế nên chỉ có người châu Á là kham nổi. Trừ dân Đại Việt. Phải, trừ cái xứ kỳ lạ ấy ra.
Khi xưa, dân xứ Lạc chẳng ai không biết chữ Hán, vì họ coi đó là tri thức, tinh hoa hội tụ, cổ nhân rất chuộng. Tuy nhiên, Đại Việt đã từng bị Tây phương đô hộ nên chữ viết được "Latinh hóa" trở thành Chữ Quốc Ngữ.
Sau chiến tranh Tân Thế Giới, Đại Việt đã phục hưng Chữ Quốc Ngữ thay vì chữ Hán. Điều này cũng dấy lên nhiều tranh cãi vì chữ Hán và chữ Latin đều là ảnh hưởng từ sự ngoại xâm, chứ không mang bản sắc riêng. Họ cũng cho rằng vị tân quân chủ là người Tây phương nên mới chọn Chữ Quốc Ngữ để phục hưng, chứ vừa đánh phương Bắc xong mà lại phục hưng chữ Hán thì nó kỳ.
Quay trở lại với chú ngữ. Lấy thêm một ví dụ khác là Zircon, cô học thêm với Lâm An Dược, và anh này dạy chú ngữ bằng Hán tự, cũng góp phần gian nan cho cô nàng trong quá trình học Ma pháp. Cuối cùng, cô đã bỏ cuộc với Hán tự và chuyển sang học tiếng Latin cổ. Song, khi viết Grimoire của riêng mình, cô lại viết bằng cổ ngữ Việt trước Tận thế được gọi là "Nokiacode"
.
Ma thuật phương Đông mang màu sắc bí ẩn và đen tối hơn Tây phương. Họ ưa chuộng các phương thức giao tiếp với linh hồn người chết như là khiển âm binh, trục hồn ma ác, nguyền rủa từ xa, nuôi những loài côn trùng có độc để luyện bùa/ngải, luyện tà thuật bằng đầu người, thai nhi, trinh nữ...
Và đương nhiên chẳng thể bỏ qua thuật Shaman. Một Pháp sư Shaman sẽ trở thành một cái "ghế" để thần linh ngự vào và giúp đỡ, nói chuyện với người phàm. Tuy nhiên, khi ngự vào một Shaman thì chỉ là một chút phần thiêng của vị Tiên thánh được mời cầu, chứ không phải chính vị thánh ấy. Và thời gian "nhà ngài" ngự nhiều lắm được nửa giờ đồng hồ mà thôi.
✷ 3.
"Nokiacode" là một biến thể từ Chữ Quốc Ngữ của người Đại Việt trước Tận thế 2068. Tương truyền, Nokiacode ra đời trong bối cảnh công nghệ thông tin bắt đầu du nhập vào Đại Việt những năm 2000, nơi người ta nhắn tin cho nhau trên những chiếc điện thoại có phím bấm rất cứng, màn hình nhỏ mà chữ lại to, cũng như giới hạn ký tự nhắn tin (nhắn dài hơn sẽ mất thêm tiền).
Thêm nữa là việc viết chữ có dấu và đúng chính tả rất mất thời gian, cũng như họ không muốn phụ huynh đọc được nội dung, nên giới trẻ thời đó đã viết tắt, thay chữ cái bằng số, thay cả dấu câu hoặc viết không dấu.
Nokiacode không có quy luật nhất định, mà viết ra sao tùy vào người sử dụng, vì nó là "code" nên cũng gây cho hậu thế Đại Việt khá nhiều khó khăn để giải mật mã của tiền nhân. Zircon thấy nó phù hợp để viết sách phép cá nhân khi cô hiểu được cách mật ngữ này vận hành, và cũng giống như phần con trong người cô – một cá thể bất quy tắc.
Vì phổ biến trong cộng đồng giới trẻ Đại Việt trước Tận thế, nên ban đầu nó được gọi là "teencode" (mật mã của thanh thiếu niên – được ghép bằng "teenagers" và "code"), và bị phản đối, chỉ trích bởi những người "giữ gìn trong sáng của tiếng Việt". Về sau, khi các ban ngành khảo cứu lại thì họ gọi là "Nokiacode" – dựa trên tên của dòng máy điện thoại nổi tiếng thời ấy.
Một đoạn văn bản phỏng dựng Nokiacode:
"Hum wa t4't nc đa^'u đ1'nk
B0? wên ca'! 4'o tre^n ca'nk h0a s3n"
Hoặc:
"†|º/v\ qµCl †Cl'† ]\[µº'( +)Cl'µ +)]']\[†|, ]3º qµF_]\[ (†|]F_'( Cl'º †PvF_]\[ (Cl']\[†| †|ºCl §F_]\["
Dịch: Hôm qua tát nước đầu đình, Bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen.
— Nianka, phòng ban thu thập thông tin, hội Phù thủy Fantômes Nomades.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com