Tôi đứng trước cánh cổng sắt màu xanh nhạt, cũ kỹ nhưng quen thuộc của trại trẻ mồ côi nơi tôi từng sống. Dù đã 5 năm trôi qua kể từ ngày tôi rời khỏi nơi này, từng ngóc ngách của trại gợi lại những ký ức tuổi thơ. tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác lạ lẫm xen lẫn quen thuộc ùa về. Cánh cổng mở ra, tôi bước vào trong, lòng dâng lên nỗi xúc động.
Tôi mang theo những túi bánh kẹo đủ loại đến trại mồ côi, cẩn thận chọn những món mà các em nhỏ yêu thích nhất. Khi tôi vừa bước vào cổng, lũ trẻ đã vây quanh, mắt sáng ngời khi nhìn thấy những gói quà nhỏ trong tay tôi. Tôi bật cười, từng chút một phát bánh kẹo cho các em, lắng nghe những tiếng reo hò và nụ cười rạng rỡ trên gương mặt các em.
Sau khi phát hết quà, tôi không ngần ngại ngồi xuống sân cùng các em nhỏ, chơi các trò đuổi bắt, trốn tìm như một đứa trẻ. Tiếng cười vang lên trong khoảng sân rộng, hòa lẫn với những âm thanh của niềm vui, xua tan đi mọi ưu tư mà tôi mang theo. Tôi chợt nhận ra, giữa bầu không khí trong trẻo và tình yêu thương giản đơn nơi đây, mọi mệt mỏi dường như tan biến.
Giữa lúc vui đùa, tôi ngừng lại, nhìn lũ trẻ và nhận ra bản thân đang cảm thấy thanh thản hơn. Những áp lực từ tin đồn, những ánh mắt dò xét và những lời chỉ trích như bị cuốn đi. Tôi cảm thấy mình được nhẹ lòng hơn, như thể sự trong sáng, vô tư của lũ trẻ đã giúp tôi gột rửa phần nào những cảm xúc nặng nề đang đè nén trong lòng.
Tôi biết rằng những tiếng cười và niềm vui đơn giản này không chỉ là khoảnh khắc an ủi mà còn nhắc nhở tôi về con người thực sự của mình. Chính những đứa trẻ này, bằng cách nào đó, đã giúp tôi trút bỏ đi một phần gánh nặng, nhắc tôi nhớ rằng mình vẫn được yêu thương và được sống chân thật giữa những người yêu quý mình.
Tôi trò chuyện với các em nhỏ, chia sẻ với chúng những câu chuyện từ khi tôi còn sống ở trại. Một bé gái nhỏ kéo tay tôi hỏi, "Chị Pleng, chị được nhận nuôi rồi, ba mẹ nuôi có tốt với chị không ạ?"
Tôi mỉm cười, khẽ vuốt tóc bé. "Chị có ba mẹ nuôi tốt lắm, họ sống ở nước ngoài và cũng muốn chị qua đó. Nhưng chị muốn ở lại đây một thời gian, để học hành, làm việc, và để tìm lại một phần của chính mình," tôi nói, ánh mắt xa xăm.
Tôi thăm từng căn phòng, những nơi mà 5 năm trước vẫn còn in hằn những kỷ niệm thân thương. Tại phòng đọc sách của trại, tôi thấy lại một số cuốn sách cũ đã sờn, từng được tôi yêu thích. Tôi lật một cuốn sách, một tờ giấy kẹp trong đó - nét chữ trẻ con viết dòng chữ "Sonya" nguệch ngoạc. Những kỷ niệm như dòng suối róc rách, chảy ngược về nơi trái tim tôi, gợi lên hình ảnh những ngày thơ ấu, cùng những người bạn đã lâu không gặp.
Một dì bảo mẫu lớn tuổi nhận ra tôi, mắt ánh lên niềm vui bất ngờ.
- Sonya! Lâu quá rồi con không về. Con lớn quá rồi!
Dì tiến lại gần, nắm chặt tay tôi. Cảm giác ấm áp đó làm lòng tôi dịu lại, như thể tìm thấy chút an ủi giữa những ồn ào của cuộc sống hiện tại.
Dì bảo mẫu kể, "Mấy em nhỏ này đều ngưỡng mộ con, chúng nghe các dì kể về con rồi cứ luôn hỏi rằng con có còn nhớ tới trại không."
Câu nói ấy làm mắt tôi cay cay. Tôi mỉm cười, nhìn những đứa trẻ đang vui chơi ở sân, nghĩ về những ngày còn bé, khi tôi cùng các bạn từng hồn nhiên cười đùa, tìm niềm vui giữa những tháng ngày thiếu thốn.
Tôi ngồi đối diện dì bảo mẫu trong căn phòng nhỏ, ánh mắt dì dịu dàng như đang ôm trọn những ký ức ngày xưa. Dì bảo mẫu nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy ấm áp và yêu thương khi kể lại:
- Hồi đó con mới chín tuổi, vừa đến đây sau một biến cố lớn. Con khi ấy khép mình như một chú chim non vừa bị thương, lúc nào cũng ngồi lặng lẽ một góc, chẳng nói chẳng cười. Mấy dì nhìn mà lo lắm, chỉ sợ con mãi không thể quên đi nỗi đau mà sống vui vẻ được.
Nghe dì nhắc lại, tôi chợt nhớ về những ngày đầu chật vật đối diện với sự mất mát. Tôi đã từng sợ hãi, lạc lõng giữa nơi xa lạ, cảm giác như cả thế giới đều quay lưng lại với mình. Khi ấy, căn phòng nhỏ này là nơi tôi tìm thấy một chút an yên, nhưng nỗi đau cứ chôn chặt trong tim, như muốn nuốt chửng cả hy vọng lẫn tiếng cười.
Dì bảo mẫu mỉm cười, vuốt nhẹ bàn tay tôi, rồi kể tiếp:
- Rồi một ngày, con bỗng nắm lấy tay dì, khe khẽ nói rằng 'Con muốn chơi với các bạn.' Dì mừng đến chảy nước mắt. Con biết không, lúc đó mọi người trong trại ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm và vui lắm, vì con đã dũng cảm bước ra khỏi vỏ bọc, từ từ mở lòng với mọi người.
Những lời của dì làm tôi ngỡ ngàng. Đúng là tôi đã mất một thời gian dài mới dần dần cởi mở, mới học cách mỉm cười và chia sẻ với các bạn trong trại. Nhờ tình yêu thương của những người như dì, tôi đã tìm lại niềm tin, từng chút một bước ra khỏi bóng tối của quá khứ.
- Dì tự hào về con lắm, Sonya ạ
Dì nói tiếp, đôi mắt thoáng ánh lên một tia xúc động.
- Con không biết đâu, từng nụ cười, từng bước con mở lòng là cả niềm vui với tất cả chúng ta.
Tôi cảm thấy lòng mình dịu lại, như có một dòng nước ấm chảy qua. Tôi nắm chặt tay dì, nở một nụ cười chân thành.
- Dì ơi, nhờ có các dì mà con mới vượt qua được những ngày tháng khó khăn đó. Con biết ơn nhiều lắm...
Trong khoảnh khắc ấy, tôi như được trở về với đứa trẻ ngày xưa, một lần nữa cảm nhận tình yêu và sự chở che từ những người đã luôn ở bên cạnh, dìu dắt tôi từ bóng tối của sự cô độc và mất mát.
Cuối buổi, tôi chia tay mọi người, hứa sẽ quay lại thăm thường xuyên. Nhìn theo bóng các em nhỏ vẫy tay chào, tôi cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn, như thể đã tìm lại được một phần ký ức quý giá mà bấy lâu tôi sợ quên đi. Đối với tôi, trại trẻ này không chỉ là nơi từng trú ngụ mà còn là nơi bắt đầu của tình yêu, của hy vọng, và của chính con người tôi hôm nay.
Trở về nhà với một trái tim đã được chữa lành, tôi thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Những vết xước trong tim dường như đã được xoa dịu phần nào, và tôi nhận ra mình không còn phải chịu đựng cảm giác lạc lõng như trước. Vừa mở cửa bước vào, tiếng chuông điện thoại vang lên. Trên màn hình hiện ra số điện thoại quen thuộc từ nước ngoài - là mẹ gọi.
Tôi nhanh chóng bắt máy. Giọng mẹ dịu dàng truyền qua đầu dây, từng câu nói tràn đầy yêu thương.
- Pleng, con gái của mẹ, con khỏe chứ?
Tôi mỉm cười, giọng đáp lại rạng rỡ và hạnh phúc:
- Mẹ ơi, con rất khỏe. Mẹ và ba bên đấy thế nào? Nhớ giữ ấm nhé, trời vào đông dễ cảm lạnh lắm.
Mẹ cười, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào vì nhớ con. Họ trò chuyện một lúc, kể cho nhau nghe về cuộc sống thường ngày, về công việc và những niềm vui nhỏ nhặt. Tôi hỏi về ba, và mẹ bật cười, trêu chọc rằng ba nãy giờ cứ lén lút đứng bên cạnh nghe trộm.
- Ba đang nghe trộm hả?
Tôi bật cười lớn.
Nghe thấy bị lộ, ba vội vàng phủ nhận, nhưng sau đó mẹ đưa điện thoại cho ba để ông có thể trực tiếp nói chuyện với con gái. Giọng ba ấp úng lúc đầu, có chút ngượng ngùng nhưng đầy quan tâm:
- Pleng, con nhớ ăn uống đầy đủ, mặc ấm giữ gìn sức khỏe nghe chưa. Rồi... rồi nếu có chuyện gì, phải báo với ba mẹ ngay, đừng để một mình chịu đựng nhé.
Tôi mỉm cười dịu dàng, trong lòng dâng lên một cảm giác an yên khó tả. Ba nói dặn dò không ngừng, còn tôi chỉ biết lắc đầu cười, biết rõ rằng ông chỉ giấu tình cảm thật của mình sau những lời nhắc nhở vụng về.
Tôi nhớ lại ngày đó - cô bé Sonya 15 tuổi, đã sống ở trại trẻ mồ côi gần nửa cuộc đời mình. Đó là một ngày hè oi bức, tôi vẫn còn là một cô bé mảnh khảnh, với đôi mắt đầy nỗi buồn thầm kín. Tôi đã quen với sự ổn định của trại trẻ, với các dì bảo mẫu và những người bạn cũng mồ côi như mình. Tôi không còn nhớ rõ cảm giác có ba mẹ là như thế nào nữa, mọi thứ trước vụ hỏa hoạn dường như đã trở thành một ký ức đau buồn mà tôi vừa muốn lại vừa không muốn nhớ đến.
Hôm ấy, dì bảo mẫu gọi tôi ra sân và nhẹ nhàng nói:
- Sonya, dì muốn con gặp hai người này, họ đến thăm con.
Tôi ngước lên, chạm mắt với hai người xa lạ. Người phụ nữ có ánh mắt dịu dàng, mỉm cười ấm áp nhìn tôi, còn người đàn ông đứng cạnh có vẻ nghiêm nghị nhưng ánh mắt cũng không giấu nổi sự yêu thương. Trái tim tôi đập mạnh, vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi. Tôi không biết tại sao họ lại đến gặp mình và họ muốn gì. Dường như nhận thấy sự lo lắng của tôi, người phụ nữ tiến lại gần, khẽ cúi xuống ngang tầm mắt của tôi:
- Chào con, Sonya. Cô là Anya, còn đây là chú Philip, chúng ta muốn trò chuyện một chút với con, có được không?
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Tôi cảm thấy nghẹn lời, cổ họng dường như thắt lại. Trong đầu, những câu hỏi liên tục vang lên. Họ là ai? Họ muốn gì ở mình?
Họ đưa tôi đến ngồi trên một chiếc ghế dưới bóng râm của cây lớn trong sân, và bắt đầu kể cho tôi nghe về cuộc sống của họ, về gia đình nhỏ của họ và lý do vì sao họ muốn nhận nuôi một đứa trẻ. Cô Anya nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, ấm áp và tràn đầy sự quan tâm:
- Sonya, cô và chú đã nghĩ rất nhiều về việc có thêm một thành viên mới. Cô không biết liệu con có sẵn sàng không, nhưng chúng ta sẽ không vội vàng, được chứ? Cô muốn chúng ta có thời gian để hiểu nhau, để con cảm thấy thoải mái và sẵn sàng nếu... nếu con đồng ý trở thành một phần của gia đình chúng ta.
Tôi ngồi im, cảm giác vừa sợ hãi vừa bối rối. Tôi đã quen với cuộc sống ở đây, nơi mà nỗi buồn đã ăn sâu vào tâm hồn tôi. Nhưng cũng từ sâu thẳm, có một tia hy vọng mong manh dấy lên. Ý nghĩ về một gia đình mới khiến tim tôi đập nhanh hơn, nhưng đồng thời cũng làm tôi sợ hãi. Tôi lo lắng rằng, nếu đồng ý, tôi sẽ lại phải chịu đựng một sự mất mát khác, một nỗi đau khác.
Cô Anya dường như cảm nhận được sự giằng xé trong lòng tôi, nên chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng vuốt tóc tôi:
- Không sao đâu, con yêu. Cô và chú sẽ chờ. Chúng ta sẽ không ép con phải quyết định ngay.
Và thế là, trong những lần đến thăm sau đó, tôi dần quen với sự hiện diện của cô Anya và chú Philip, dần thấy họ không còn xa lạ nữa. Dần dần, tôi bắt đầu nói nhiều hơn, nở nụ cười nhiều hơn, cho đến một ngày, tôi chợt nhận ra rằng trái tim mình đã chấp nhận họ như ba mẹ thực sự.
Ký ức đó khiến tôi mỉm cười trong giây lát. Tôi nhớ lại những cảm giác bồi hồi khi ấy, và không khỏi cảm thấy ấm áp. Giờ đây, dù xa cách nửa vòng trái đất, nhưng cô Anya và chú Philip khi ấy vẫn là gia đình của tôi - một gia đình mà tôi đã chờ đợi từ rất lâu.
Sau khi chào tạm biệt ba mẹ, tôi đặt điện thoại xuống, lòng tràn ngập ấm áp. Tôi nhận ra rằng mình không hề đơn độc. Tôi có một gia đình yêu thương, có ba mẹ lúc nào cũng quan tâm dù cách nửa vòng trái đất, có chị quản lý tận tụy, có các dì bảo mẫu và những đứa trẻ ở trại mồ côi, những người hâm mộ vẫn luôn ủng hộ.
Và trong lòng, tôi vẫn nhớ về Lookmhee - người mà tôi luôn khao khát gặp lại. Tôi khẽ nhắm mắt, tự nhủ rằng một ngày nào đó, tôi chắc chắn sẽ gặp lại Lookmhee, để lời hứa năm xưa trở thành hiện thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com