Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Tôi và Sonya đang đứng trước cửa nhà Sonya. Bên ngoài, trời đã tối nhưng ánh đèn từ cửa sổ nhà Sonya chiếu sáng ấm áp, tạo cảm giác thoải mái và gần gũi. Tuy nhiên, tôi đứng chần chừ, tay nắm chặt, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng.

Mình không nên đến đây... Nhỡ đâu ba mẹ Sonya không thích mình? Nhỡ đâu họ thấy mình là một đứa bé phiền phức thì sao? Mình không thuộc về nơi này...

Sonya, không để ý đến sự lo lắng của tôi, đã nhanh chóng mở cửa và đẩy tôi vào nhà trước khi tôi kịp quay bước. Tôi bất ngờ, loạng choạng một chút nhưng rồi dừng lại trong phòng khách sáng sủa và đầy đủ sắc màu.

- Vào nhà đi, chị Lookmhee!

Ngay khi tôi vừa bước vào, một người phụ nữ với khuôn mặt rạng rỡ bước ra từ bếp. Đó là mẹ của Sonya. Ánh mắt bà sáng lên khi thấy con gái trở về cùng bạn.

- Ồ, con về rồi à Sonya? Đây là bạn mới của con sao?

Sonya nhanh chóng kéo tôi đứng cạnh, nhìn mẹ với ánh mắt rạng rỡ.

- Dạ, đây là chị Lookmhee. Con mời chị ấy về ăn tối cùng chúng ta, mẹ có thể nấu thêm chút cho chị ấy không?"

Mẹ Sonya cười dịu dàng, ánh mắt đầy tình cảm và sự chào đón. Bà bước tới gần tôi, cúi xuống chào hỏi với giọng ấm áp.

- Chào con, Lookmhee phải không? Thật vui khi con đến đây. Chúng ta luôn có đủ đồ ăn cho bạn của Sonya. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé!

Tôi thoáng ngập ngừng, nhưng khi thấy ánh mắt ân cần và sự thân thiện từ mẹ Sonya, tôi dần thả lỏng hơn. Tôi gật đầu nhẹ nhàng, lòng cảm thấy ấm áp, nhưng vẫn không thể ngăn được chút lo lắng còn vương vấn.

Tôi không quen với việc được đối xử như thế này... Ở nhà mấy hôm nay mọi thứ luôn đầy căng thẳng. Nhưng ở đây, không khí ấm cúng và thoải mái đến lạ.

Sonya kéo tôi vào bếp. Ở đó, ba của Sonya và mẹ cô bé đang đứng bên cạnh nhau, vui vẻ nấu ăn. Tiếng cười vang lên nhẹ nhàng trong không gian ấm áp của căn bếp. Bố Sonya đùa với mẹ cô, và họ cùng nhau chuẩn bị bữa tối với một sự phối hợp hoàn hảo.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều gì như thế này... Ba mẹ Sonya cùng nhau nấu ăn, cười nói vui vẻ. Không có tiếng cãi vã, không có sự im lặng đáng sợ. Chỉ có tiếng cười và hạnh phúc.

Sonya chỉ tay vào bếp, hào hứng giới thiệu với tôi.

- Chị thấy không? Ba mẹ em lúc nào cũng nấu ăn cùng nhau. Em thích nhất là được giúp họ làm món tráng miệng!

Tôi quan sát cảnh gia đình Sonya trong bếp. Nụ cười trên khuôn mặt bố mẹ Sonya khiến trái tim tôi chùng xuống. Tôi hiểu tại sao Sonya luôn tươi tắn và tràn đầy năng lượng. Sonya được chăm sóc trong một gia đình ấm áp, tràn đầy tình yêu thương. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một chút khao khát... một chút ước ao.

Có lẽ, nếu mọi thứ không thay đổi... nếu gia đình tôi vẫn còn như xưa, có lẽ tôi cũng đã có những khoảnh khắc như thế này. Nhưng giờ, điều đó chỉ là giấc mơ xa vời.

Tôi ngồi cùng gia đình Sonya tại bàn ăn. Không khí trong phòng tràn ngập sự ấm áp và gần gũi. Bàn ăn được bày biện đơn giản nhưng tinh tế, với những món ăn gia đình truyền thống. Ba mẹ Sonya ngồi ở hai đầu bàn, còn Sonya ngồi cạnh tôi, nhoẻn miệng cười tươi tắn.

Bữa tối bắt đầu, mẹ Sonya nhẹ nhàng gắp một miếng thức ăn cho tôi, sau đó đến lượt bố Sonya.

- Lookmhee, ăn đi con. Nhà cô có thêm món gà chiên này, cô thấy con sẽ thích."

- Đúng đấy, Lookmhee. Đây là món Sonya thích nhất, thử xem con có thích không.

Tôi thoáng ngập ngừng nhưng rồi cảm nhận được sự chăm sóc chân thành từ gia đình Sonya. Tôi gật đầu nhẹ, cảm thấy lúng túng trước sự quan tâm bất ngờ này. Tôi ăn miếng gà chiên mà mẹ Sonya vừa gắp, cảm nhận vị ngon ngọt thấm dần vào đầu lưỡi.

Sonya ngồi bên cạnh, hào hứng tiếp tục ăn bữa tối, không hề tỏ ra ganh tị khi bố mẹ gắp thức ăn liên tục cho tôi. Thực ra, nụ cười trên môi Sonya chỉ thêm rạng rỡ. Có vẻ cô bé cũng yêu quý tôi lắm.

- Chị Lookmhee thấy món gà thế nào? Em bảo mà, mẹ em nấu ngon lắm!"

Tôi khẽ gật đầu, cố gắng nở một nụ cười đáp lại Sonya. Bố mẹ Sonya nhìn nhau, rồi bố Sonya chậm rãi mở lời, giọng trầm ấm nhưng không kém phần chân thành.

- Sonya có bạn về nhà chơi, điều này thực sự khiến chúng ta rất vui. Vì tính chất công việc của chú, chúng ta phải chuyển nhà liên tục. Sonya lúc nào cũng lủi thủi một mình... Khi thấy con bé dẫn Lookmhee về, đó là lần đầu tiên trong suốt bao năm qua.

Tôi lặng người nhìn Sonya. Cô bé không bao giờ kể về việc phải chuyển nhà nhiều đến vậy. Sonya vẫn luôn tươi vui và hoạt bát, nhưng giờ tôi mới nhận ra rằng cô bé đã từng phải chịu đựng sự cô đơn thế nào.

Tôi không nghĩ rằng Sonya cũng cảm thấy cô đơn như tôi. Cô bé lúc nào cũng rạng rỡ và vui vẻ, nhưng phía sau nụ cười ấy là một câu chuyện mà tôi chưa từng biết.

- Khi Sonya bốn tuổi, con bé đã kết thân với một bạn hàng xóm. Họ rất thân thiết, nhưng rồi cô chú lại phải chuyển nhà. Sonya đã khóc rất nhiều, đến mức cô chú rất lo lắng con bé sẽ gặp vấn đề tâm lý.

Bố Sonya nhìn về phía con gái với ánh mắt dịu dàng. Sonya đang mải ăn, nhưng tôi thấy rõ sự yêu thương trong ánh mắt của bố mẹ cô bé.

- Từ đó, cô chú luôn cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho con bé, để nó không cảm thấy cô đơn. Nhưng hôm nay, khi thấy con bé có một người bạn mới... Lookmhee, con biết không? Con đã làm một điều rất lớn lao cho Sonya.

Tôi nhìn Sonya, ánh mắt cô bé hiện lên chút ngỡ ngàng. Tôi không ngờ rằng việc giúp Sonya lúc bị trêu chọc lại tạo ra một kết nối sâu sắc như vậy.

Tôi không nghĩ rằng mình đã làm điều gì đặc biệt. Nhưng giờ, khi thấy Sonya hạnh phúc như thế này, tôi bắt đầu hiểu rằng đôi khi, chỉ cần một người ở bên cạnh cũng có thể thay đổi rất nhiều điều.

Bầu không khí tại bàn ăn tiếp tục trở nên ấm áp, tiếng cười nói hòa quyện với nhau, làm không gian càng thêm rạng rỡ. Tôi không còn cảm giác ngượng ngùng nữa, mà dần cảm nhận được một sự gần gũi, thân thương từ gia đình Sonya. Tôi hiểu ra rằng, nơi đây không chỉ có bữa tối, mà còn có tình thương và sự ấm áp của một gia đình thực sự.

Sau bữa tối, tôi đứng ở cửa ra về, cảm thấy ấm áp nhưng không muốn ở lại quá lâu để làm phiền gia đình Sonya. Sonya đứng bên cạnh, ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng.

- Chị Lookmhee, chị có muốn ở lại đây ngủ cùng em không? Em có cái giường lớn lắm!

Tô cười nhẹ, cảm nhận được tình cảm của Sonya nhưng cũng không muốn làm phiền gia đình thêm. Tôi từ chối khéo léo, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

- Cảm ơn em, Sonya. Nhưng chị nghĩ chị nên về nhà thôi. Chị không muốn làm phiền gia đình em quá nhiều đâu.

Sonya thoáng buồn, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ vui tươi. Bố mẹ Sonya bước đến gần, nở nụ cười hiền hậu với tôi.

- Con không làm phiền gì đâu, Lookmhee. Lần sau khi rảnh, con hãy đến chơi nhé. Nhà cô chú lúc nào cũng chào đón con.

- Phải đấy. Chúng ta rất vui khi Sonya có một người bạn tuyệt vời như con.

Tôi cúi đầu cảm ơn, lòng tôi tràn ngập cảm xúc lẫn lộn - vừa biết ơn, vừa cảm thấy bối rối bởi sự hiếu khách quá đỗi chân thành của gia đình Sonya.

Tôi không biết phải nói gì ngoài cảm ơn. Họ khiến tôi cảm thấy mình được chào đón, như thể tôi cũng là một phần của gia đình này.

Sau khi chào tạm biệt, tôi quay người chuẩn bị ra về. Nhưng vừa mới bước đi vài bước, tôi nghe tiếng Sonya gọi tên mình từ sau lưng.

- Chị Lookmhee!

Tôi quay người lại, và bất ngờ thấy Sonya chạy tới, dúi nhanh vào tay tôi hai viên kẹo bạc hà. Gương mặt Sonya tỏa ra vẻ tinh nghịch.

- Chị nhớ ăn nhé để lần sau chị lại đến chơi với em!

Không đợi tôi trả lời, Sonya cười toe toét rồi nhanh chóng chạy vào nhà, bỏ lại tôi đứng đó với hai viên kẹo trong tay và nụ cười dần hiện lên trên môi.

Sonya... thật sự là một cô bé đặc biệt. Tôi không thể không mỉm cười khi nghĩ về những điều cô bé đã làm cho tôi hôm nay. Và có lẽ, lần sau tôi sẽ quay lại."

Tôi nhẹ nhàng bỏ hai viên kẹo vào túi áo, lòng tôi chợt cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút khi bước chân trên con đường về nhà.

Tôi bước vào nhà sau khi từ chối lời đề nghị của bố mẹ Sonya đưa về. Đã là nửa đêm, căn nhà nhỏ chìm trong sự im lặng, ngoại trừ phòng khách, nơi ánh đèn còn le lói. Ở đó, mẹ ngồi co ro trên ghế sofa, mắt đỏ hoe, ôm chặt chiếc gối. Ba dượng ngồi bên cạnh, an ủi mẹ bằng những lời nhỏ nhẹ.

Tôi cảm nhận rõ sự căng thẳng bao trùm cả căn phòng. Mark vội vàng đứng lên khi thấy tôi, nhưng im lặng không nói gì. Cả căn phòng trở nên nặng nề với sự hiện diện của tôi.

- Chà, con về rồi... Thật tốt quá. Cả nhà lo cho con lắm, mẹ con đã khóc rất nhiều. Cả buổi chiều mọi người đã đi tìm con, thậm chí chúng ta đã đến đồn cảnh sát để báo con mất tích, nhưng chưa đủ 24 giờ nên chưa báo được. Bây giờ con ở đây thì tốt rồi.

Ba dượng và Mark trao đổi ánh mắt với nhau, rồi cả hai lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi phòng, để lại tôi và mẹ. Khi cánh cửa phòng của họ đóng lại, khoảng không giữa tôi và mẹ trở nên tĩnh lặng đến khó chịu.

Bất ngờ, mẹ bật dậy và ôm chầm lấy tôi. Cái ôm thật chặt, như thể nếu buông ra, tôi sẽ lại biến mất.

- Con... con về rồi. Mẹ sợ lắm, mẹ tưởng con sẽ... không trở về nữa.

Tôi bất ngờ bởi sự mềm yếu này của mẹ. Tôi cứ nghĩ mình sẽ bị mắng mỏ hay trách móc, nhưng không, cái ôm này không hề chứa đựng sự giận dữ, mà chỉ có nỗi sợ hãi và tình yêu thương của một người mẹ.

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ bị mắng một trận. Nhưng không... Mẹ chỉ ôm tôi chặt, chặt đến nỗi tôi gần như không thở nổi. Có lẽ mẹ sợ, sợ rằng nếu buông tay ra, tôi sẽ lại đi mất.

Mẹ cứ tiếp tục ôm lấy tôi, nước mắt rơi trên vai tôi, làm vai áo tôi thấm đẫm. Tôi vẫn đứng im lặng, không biết phải nói gì. Từng cảm xúc lẫn lộn tràn về, từ nỗi bất mãn với ba dượng và anh trai mới, đến sự thương mẹ vô cùng.

Tôi không biết liệu mình có thể chấp nhận ba dượng hay Mark. Nhưng nhìn mẹ khóc như thế này... tôi biết rằng tôi không thể rời bỏ bà được. Dù tôi cảm thấy mọi thứ thật bất tôing, mẹ vẫn là tất cả của tôi.

Không nói thêm gì, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng mẹ, đáp lại cái ôm bằng sự im lặng của chính mình. Tôi biết rằng, dù thế nào, tình cảm giữa mẹ con vẫn là điều không thể phá vỡ.

Mẹ dần buông tôi ra sau một lúc lâu khóc nghẹn. Nhưng thay vì mắng mỏ hay trách móc, bà chỉ nắm chặt lấy tay tôi. Ánh mắt của mẹ vẫn đỏ hoe, nhưng đầy sự chân thành và tình thương.

- Con à, mẹ biết những gì con đang trải qua. Những năm qua mẹ đã cố gắng hết sức. Vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa là trụ cột gia đình. Mẹ mệt lắm, nhưng chưa bao giờ mẹ nghĩ sẽ bỏ rơi con.

Tôi im lặng lắng nghe, lòng tôi trĩu nặng khi thấy mẹ rưng rưng nước mắt.

- Rồi một ngày, mẹ gặp ba dượng của con. Ông ấy... ông ấy đã cho mẹ cảm giác được quan tâm, được thấu hiểu. Nhưng con biết không, lúc đầu mẹ đắn đo nhiều lắm. Mẹ không muốn con bị tổn thương, không muốn ai thay thế vị trí của ba con trong lòng con. Thế nên... mẹ đã kéo dài suốt hai năm mới chấp nhận tình cảm của ông ấy.

Mẹ dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, như thể đang cố gắng truyền tải hết những cảm xúc sâu sắc trong lòng bà.

- Sau một năm nữa, mẹ đã đưa ra quyết định này... không chỉ vì bản thân mẹ, mà vì con nữa, Lookmhee. Mẹ muốn con có một người cha, một gia đình trọn vẹn. Mẹ không muốn con phải sống trong sự tự ti, trong những lời nói cay độc của người đời. Mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc, được cảm thấy mình có một nơi để dựa vào."

Tôi lặng đi. Tôi chưa từng nghĩ đến việc mẹ mình đã phải trải qua những gì để đưa ra quyết định này. Từ trước đến giờ, tôi chỉ thấy sự hiện diện của ba dượng và Mark là một sự áp đặt, nhưng bây giờ tôi nhận ra, mẹ đã phải hy sinh quá nhiều cho tôi.

Tôi đã không hiểu hết những điều mẹ đã trải qua. Tôi chỉ biết phản kháng mà không nghĩ đến nỗi lòng của bà. Giờ đây, khi nghe mẹ nói, tôi nhận ra rằng mẹ đã phải gánh chịu quá nhiều vì tôi. Bà đã không tìm một gia đình mới cho mình, mà là cho tôi.

Mẹ vẫn nắm chặt tay tôi, ánh mắt mong đợi một sự thấu hiểu từ tôi. Nhưng tôi không nói gì, chỉ cúi đầu, cảm nhận từng nỗi đau và tình thương mà mẹ dành cho tôi.

Tôi trở về phòng sau cuộc trò chuyện đầy cảm xúc với mẹ. Cánh cửa khép lại sau lưng tôi, căn phòng nhỏ giờ đây trở thành nơi duy nhất mà tôi cảm thấy an toàn, nhưng đồng thời cũng là nơi chứa đầy những mâu thuẫn nội tâm. Tôi ngồi xuống giường, đôi mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, ánh trăng yếu ớt hắt vào phòng, phủ lên không gian một màu sáng nhạt nhòa.

Tôi thương mẹ, rất thương. Nhưng mọi thứ... mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột. Làm sao tôi có thể gọi một người đàn ông xa lạ là ba? Làm sao tôi có thể coi Mark, một người con trai tôi chưa từng biết, là anh trai? Mọi thứ trở nên quá khó khăn...

Tôi cảm thấy mình bị cuốn vào vòng xoáy của những suy nghĩ không lối thoát. Tôi hiểu tình cảm và hy sinh của mẹ, nhưng không thể gạt đi cảm giác xa lạ và khó chịu khi nghĩ đến ba dượng và Mark.

Tôi trằn trọc trên giường, lật qua lật lại trong bóng tối. Đầu óc tôi không ngừng quay cuồng với những câu hỏi không có lời giải đáp. Tôi tự hỏi liệu mình có bao giờ quen được với sự thay đổi này, liệu tình cảm giữa mẹ và tôi có bị thay đổi mãi mãi?

Tôi không biết mình phải bắt đầu từ đâu, phải làm gì để đối diện với thực tại này. Tôi yêu mẹ, nhưng cái gia đình mới này... tôi không thể tiếp nhận nó dễ dàng như mẹ mong đợi.

Thời gian trôi qua chậm chạp, tôi cứ mãi đấu tranh với cảm xúc của chính mình, cho đến khi tôi mệt mỏi và dần chìm vào giấc ngủ. Chỉ đến khi đồng hồ điểm 4 giờ sáng, đôi mắt tôi mới khép lại, mang theo những suy tư chồng chất của một đêm dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com