V6C4
"Giờ là lúc của chúng ta!" Hầu tước Atlas kêu lên. "Nếu chúng ta tấn công ngay bây giờ, chúng ta có thể giành lại các Công quốc Etna và Zana đã mất!"
"Sự thật là Vương quốc đang vướng vào nội chiến," Hầu tước Bazel nói thêm. "Và dù Leinster có hùng mạnh đến đâu, lý trí cũng chỉ ra rằng chúng sẽ tránh chiến đấu trên hai mặt trận. Chúng ta chỉ cần gây thêm áp lực để dễ dàng giành được sự nhượng bộ từ chúng!"
Cả hai Hầu tước đều đứng dậy khỏi ghế và phản đối dữ dội đến mức tôi có thể nhìn thấy những sợi dây chuyền vàng trên cổ họ.
Đây là thành phố của nước, trái tim của Liên minh Công quốc, và tôi, Roa Rondoiro, đứng trong một căn phòng bí mật ở góc sâu nhất của hội trường lớn của nó—một nơi linh thiêng dành riêng cho việc tranh luận các vấn đề quan trọng của quốc gia. Năm Hầu tước của miền bắc, sáu Hầu tước của miền nam, và một thống lĩnh cùng phó thống lĩnh được chọn từ hội đồng thành phố tạo nên cơ quan ra quyết định tối cao của liên minh, Thập Tam Ủy Ban. Nó đã họp được ba ngày rồi, và cuộc tranh luận vẫn tiếp diễn ngay cả khi Phong Nhật đã trôi qua.
Câu hỏi đặt ra là liệu có nên kiên quyết yêu cầu Gia tộc Công tước Leinster khôi phục lại các cựu Công quốc hay không. Nhưng ý kiến đã bị chia rẽ dữ dội và vẫn chưa đạt được sự đồng thuận.
"Bọn trẻ tự cho mình là đúng," bà già mũm mĩm, đầu bạc, mắt lồi ngồi trước mặt tôi lẩm bẩm khoa trương. Bà là bà tôi, Hầu tước Regina Rondoiro, người cai trị Công quốc giàu có nhất miền Nam, và tôi ở đây với tư cách là vệ sĩ của bà. "Cháu không đồng ý sao, Roa?"
"Bà ơi, xin đừng nói lớn thế," tôi trả lời.
"Hừ! Ta không cố tỏ ra tế nhị đâu," bà quát, giọng vang khắp phòng. "Và giờ thì hông ta bắt đầu đau rồi. Ôi, đau quá."
Hầu tước Atlas và Bazel trông giận dữ, và các cựu lãnh chúa của Etna và Zana, những người ngồi cạnh họ, cũng trừng mắt nhìn chúng tôi. Những vệ sĩ đứng sau Hầu tước nắm chặt vũ khí của họ một cách đe dọa.
Nhưng họ không gây ấn tượng gì với bà tôi, bà chỉ nhấp một ngụm trà và tuyên bố nó "không tệ." Không thể chịu đựng được sự chú ý, tôi nghịch một lọn tóc mái màu cam nhạt nhất của mình và để ánh mắt mình lang thang.
Tôi không thể không nhận ra khoảng cách tuổi tác rõ ràng trong căn phòng này. Cả năm Hầu tước miền Bắc đều còn trẻ. Không trẻ bằng tôi—mười tám tuổi—nhưng vẫn không già hơn tuổi đôi mươi. Trong khi đó, tất cả trừ hai Hầu tước miền Nam đều đã lớn tuổi. Có một Hầu tước miền Nam trẻ tuổi—Carlyle Carnien, người mà tôi quen biết—đang say sưa trò chuyện với người kia, Hầu tước Folonto, người ngồi cạnh.
"Hầu tước Rondoiro, nếu bà có ý kiến gì thì hãy nói ra đi," lão già ngồi ở ghế danh dự, có mái tóc xanh nhạt pha chút bạc nói—Thống lĩnh Pirro Pisani.
"Hừ! Nếu ông cứ khăng khăng," bà tôi đáp. "Mấy người muốn thúc ép Leinster nhiều hơn nữa sao? Đồ ngốc! Đó là một đề xuất tệ nhất ta từng nghe thấy."
"Sao bà dám?!" Hầu tước Atlas hét lên.
"Ta sẽ không chấp nhận điều đó, ngay cả với bà đâu," Hầu tước Bazel nói, giọng nhẹ nhàng hơn nhưng không kém phần giận dữ.
Ba Hầu tước phía bắc còn lại cũng nhìn chúng tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Các người hãy nghe cho kỹ nhé," bà tôi tiếp tục, giọng điệu bà vẫn dùng khi dạy dỗ những đứa trẻ trong lãnh địa của mình. "Gia tộc đó chẳng hợp lý chút nào."
Hầu tước phía bắc mất một lúc mới trả lời.
"Chúng ta nhận ra điều đó."
"Đó là lý do vì sao chúng ta đã thuê một lực lượng lính đánh thuê lớn—tổng cộng hơn một trăm nghìn người!"
Sự tiết lộ vào giờ thứ mười một đã gây chấn động khắp phòng họp. Làm sao họ có thể bắt đầu tuyển dụng cho cách tiếp cận cứng rắn của họ? Chỉ cần giao chiến với lính đánh thuê cũng tốn kém, và các Hầu tước sẽ phải bù đắp những tổn thất đó. Atlas và Bazel đã quyết định chiến tranh.
Bà tôi nheo mắt lại, mạch máu nổi rõ trên thái dương.
Ôi không.
"Hơn một trăm nghìn," Hầu tước Carnien lặp lại, vỗ tay. "Leinster đáng sợ vì ma thuật và kiếm thuật của chúng, nhưng lợi thế về số lượng sẽ giúp chúng ta chiếm ưu thế trong các cuộc đàm phán. Ông có đồng ý không, Hầu tước Folonto?"
"Ta đồng ý rằng sức mạnh nằm ở số đông. Chiến tranh là một chuyện, nhưng ta không thấy có gì sai với các chiến thuật đàm phán mạnh mẽ. Leinster rất có thể sẽ đồng ý bồi thường dần dần."
Bầu không khí trong phòng họp bắt đầu thay đổi theo chiều hướng kỳ lạ. Sáu Hầu tước miền Nam trước đây đã từng phản đối chiến tranh, và họ chỉ miễn cưỡng đồng ý tiến hành các cuộc diễn tập dọc theo biên giới. Tôi trừng mắt nhìn Carlyle. Anh ấy nghĩ mình đang làm gì vậy?
"Còn có ai có điều gì muốn bổ sung không?" Thống lĩnh Pisani hỏi. "Nếu không, ta đề nghị chúng ta đưa vấn đề này cho—"
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng thu hút mọi ánh mắt về phía cửa.
"Vào đi," vị thống lĩnh nói.
"Xin mạn phép." Một thư ký có vẻ lo lắng tiến đến gần thống lĩnh kiêm đại diện. Bất kể người đó nói gì, hai chính trị gia lão luyện đều không nói nên lời.
"Tin xấu, theo như vẻ ngoài của nó," bà tôi xen vào.
"Thật vậy." Thống lĩnh Pisani từ từ quan sát căn phòng, rồi nghiêm túc tuyên bố, "Ngay ngày hôm nay, Gia tộc Công tước Leinster đã tuyên chiến với các Công quốc Atlas và Bazel. Thưa các Hầu tước, có vẻ như các sự kiện đã bắt đầu diễn ra nhanh hơn chúng ta tưởng tượng."
✦✧✦✧
"Trời ơi. Thế giới này sẽ ra sao đây?" bà tôi càu nhàu, dựa vào cây gậy khi bà bước đi trên phố đêm. "Cháu đã có biện pháp chưa, Roa?"
Lời tuyên chiến bất ngờ của Leinster đã khiến Thập Tam Uỷ Ban rơi vào hỗn loạn. Cuối cùng, các Hầu tước đã giải tán, quyết định ưu tiên thu thập thông tin tình báo và họp lại vào buổi sáng. Và thế là, bà tôi và tôi thấy mình đang đi bộ từ hội trường đến khách sạn—xe ngựa bị cấm trên những con phố lát đá hẹp của thành phố nước.
Đêm đó, mặt trăng chiếu một màu đỏ kỳ lạ, và ngay cả những ngọn đèn đường ma thuật cũng có vẻ nhuốm màu máu. Chúng tôi chỉ đi cùng bốn người lính gác, tất cả đều là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
"Vâng," tôi trả lời, "Cháu đã phái các điệp viên đến Công quốc Leinster. Nhưng... điều đó có thực sự đúng không? Một Công tước đơn độc mời gọi chiến tranh với liên minh thì cháu thấy có vẻ hơi điên."
"Ngu ngốc, xanh xao và chậm chạp. Cháu sẽ không sống lâu như thế được đâu," bà tôi quát, xiên tôi bằng lời chỉ trích tàn nhẫn của mình. Bà đập cây gậy của mình xuống những viên đá lát đường. Rồi, không quay lại, bà sửa lại những hiểu lầm của tôi. "Nghe cho kỹ đây. Dù cháu có chiến đấu với bất kỳ ai, đừng bao giờ đối đầu trực diện với Leinster, Howard hay Lebufera. Những kẻ man rợ đói khát chiến tranh đó— Thật là bất cẩn của ta." Bà chậc lưỡi và lại đập vào những viên đá lát đường, triệu hồi những ma pháp phòng thủ mạnh mẽ.
Chuyện gì thế này...?
Sau đó, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng, dù vẫn chưa muộn, nhưng chỉ có chúng tôi ở trên phố.
"Kết giới?" Tôi lẩm bẩm. "Và chúng ta thậm chí không nhận ra?"
"Ai đó?! Ra đây!" bà tôi hét lớn vào bóng tối phía trước.
Một người phụ nữ cao lớn từ từ bước vào tầm mắt. Mái tóc dài ngang vai có màu đỏ cực kỳ nhạt và được giữ ở phía trước bằng một chiếc kẹp bạc. Làn da hơi ngăm đen. Người này có phải là Elf không? Nếu không, ít nhất cũng có dòng máu Elf. Thân thể mảnh khảnh, dù ngực không phẳng, và ăn mặc như hầu gái. Hai tay cầm một chiếc vali lớn. Đối mặt với người phụ nữ này, người có vẻ rất lạc lõng ở thành phố nước vào ban đêm, chúng tôi thận trọng với lấy thanh kiếm và dao găm ra... cho đến khi bà tôi ra hiệu cho chúng tôi dừng lại.
"Khoan đã. Ta biết người này từ ngày xưa," bà nói với chúng tôi. Sau đó, cay đắng nói, "Kết giới lớn như này có cần thiết không?"
Người phụ nữ véo mép váy và cúi chào một cách tao nhã. "Đã quá lâu rồi—kể từ Nam Chiến thứ ba, ta nghĩ vậy. Ta hy vọng mình thấy ngươi vẫn vui vẻ."
"Làm như ta tin chắc. Ngươi muốn gì? Một chú chim nhỏ nói với ta rằng ngươi đã từ chức phó chỉ huy của Quân đoàn Hầu nữ Leinster, nhưng ta đoán điều này vẫn liên quan đến vụ náo loạn ở phía bắc."
"Phải vậy." Nụ cười của người phụ nữ rất đẹp, nhưng nó khiến tôi lạnh sống lưng. Cơ thể tôi đang hét lên bảo tôi phải cảnh giác.
"Và chúng cử ngươi đi làm người chạy việc vặt cho chúng à?" bà tôi hỏi một cách nghi ngờ. "Liệu Leinster có coi chuyện này nghiêm trọng đến mức đó không?"
Cô hầu gái bí ẩn cười khúc khích dưới ánh trăng. Nụ cười khúc khích như một cô bé trước mặt Regina Rondoiro "Kẻ Xiên Người", nữ pháp sư đáng sợ nhất ở các Công quốc phía nam. Cuối cùng, cô lau khóe mắt và nói, "Xin mạn phép. Chỉ là một hầu gái khiêm nhường, ta ở đây chỉ với tư cách là người trông coi."
"Hừ!" Bà tôi siết chặt cây gậy bằng cả hai tay và đập xuống đất vì tức giận. "Ta ngờ rằng không có nhiều người trên lục địa này có thể đối xử với Ceynoth Kẻ Săn Đầu như— Đừng nói với ta là..."
Bà nói "Kẻ săn đầu" á? Cùng một Kẻ săn đầu có lưỡi hái lớn đã tàn sát rất nhiều chiến binh và pháp sư anh dũng trong Nam Chiến thứ hai và thứ ba không? Nhưng cô ấy là—
Một người khác bước về phía chúng tôi trên con phố tối đen như mực. Mọi tế bào trong cơ thể tôi đều hét lên vì sợ hãi. Có thứ gì đó ở đó—thứ mà không ai được phép vượt qua. Nó từ từ hiện ra trước mắt.
"Ôi trời ơi," người đó nói, giọng vui vẻ và không hề có chút căng thẳng nào. "Cô không được dọa họ như thế, Celebrim."
Thứ xuất hiện từ bóng tối là một người phụ nữ. Mái tóc dài đỏ rực như máu. Thân thể thấp bé, giống như một đứa trẻ, và trông giống con gái, nhưng lại mặc một chiếc áo choàng phù thủy màu đỏ tươi có huy hiệu Leinster.
Tôi rút kiếm ra và lập tức triển khai ma thuật. Các binh lính cũng làm theo.
"Dừng lại!" bà tôi quát. "Các người thậm chí còn không thể làm lá chắn sống được."
Chúng tôi cứng đờ, sửng sốt trước lời đánh giá không thương tiếc của bà về khả năng chiến đấu của chúng tôi. Người phụ nữ phớt lờ chúng tôi và tiến về phía Elf.
"Xin lỗi nhiều nhé, Celebrim," người đó nói. "Chiếc va li đó hẳn phải rất nặng."
"Hầu gái này chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi, thưa lão nương," Elf đáp lại. "Tôi rất vui khi được ở riêng với ngài."
Chúng tôi đã sẵn sàng tung ma thuật vào họ bất cứ lúc nào, nhưng họ nói như thể họ chẳng hề lo lắng gì trên đời.
"Chuyện này là sao vậy?" bà tôi ngập ngừng hỏi.
"Chuyện này là sao vậy?" người phụ nữ nói.
"Đừng đùa với ta! Ngươi sẽ không đích thân đến đây để gây rắc rối đâu! Gia tộc ngươi đang mong chờ một cuộc chiến toàn diện với liên minh à?!"
Tôi chưa bao giờ thấy Hầu tước Rondoiro bồn chồn như vậy.
Khi tôi nhìn, đôi mắt của người phụ nữ chuyển sang màu đỏ thẫm, tóc và áo choàng phồng lên khi những chùm lửa lấp đầy không khí. "Các người thậm chí còn chưa chuẩn bị cho điều đó, vậy mà các người còn cố cản đường bọn ta sao?" người phụ nữ hỏi. "Ôi chao, các người thật là liều lĩnh."
Một cơn gió nóng thổi mạnh xuống phố. Khi tôi giơ cả hai tay lên để che chắn, cuối cùng tôi cũng hiểu ra—mana của tôi không thể nào so sánh với người này được. Nhưng dù vậy, tôi nghiến răng và hét lên, "Ai... Ngươi là ai?! Không ai có thể có nhiều mana như thế này!"
Người phụ nữ trông có vẻ bối rối trong giây lát. Sau đó cúi đầu thật sâu và nói, "Ồ, tất nhiên rồi! Ta chưa tự giới thiệu. Thật là ngốc nghếch mà."
Người phụ nữ từ từ ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt tôi. Ngay cả điều đó cũng khiến tôi buồn nôn.
Ôi, mình có thể chết ở đây mất.
"Tên ta là Lindsey Leinster, dù ta tin rằng mình được biết đến nhiều hơn với cái tên 'Huyết Xích Ma Nữ' ở vùng đất của các người." Sau một hồi im lặng, lại nói thêm, "Một biệt danh không mấy hay ho! Ta ước gì các người gọi ta là 'Xích Thiên' thay vì thế—đó là tên ta dùng ở Vương quốc!"
Chỉ có một nỗ lực tuyệt đối của ý chí mới giúp tôi và binh lính tránh được cơn hoảng loạn. Cựu Nữ Công tước Lindsey Leinster, Huyết Xích Ma Nữ! Kẻ ác đã gây ra thất bại của chúng tôi trong Nam Chiến lần hai bằng cách đánh bại tất cả Thất Trượng—nổi tiếng là những pháp sư hùng mạnh nhất trong liên minh vào thời điểm đó—một mình và chỉ bằng một đòn duy nhất!
Với hầu gái săn đầu đang chăm chú chờ đợi phía sau, ả phù thủy mỉm cười. "Ngươi thấy đấy, Regina kính mến, ta muốn nhờ ngươi một việc. Ngươi sẽ nghe ta nói chứ?"
Một khoảng im lặng dài. Cuối cùng, bà tôi nói, "Ngươi muốn gì?"
Tôi muốn tóm lấy bà và chạy trốn thật nhanh hết sức có thể. Nhưng tôi có một đầu óc chiến lược tuyệt vời—dù nó không giúp ích gì cho tôi—và nó bảo tôi rằng chạy trốn sẽ đồng nghĩa với cái chết ngay lập tức ngay cả khi mọi sự trùng hợp ngẫu nhiên có thể xảy ra đều có lợi cho tôi. Tôi không thể di chuyển.
"Ta muốn sáu Công quốc phía Nam ở yên cho đến khi bọn ta thiêu rụi Atlas, Bazel, và có lẽ các Công quốc phía Bắc khác và thành phố nước nếu cần thiết," phù thủy nói một cách tươi sáng, nụ cười đó không bao giờ dao động. "Điều đó sẽ không quá khó khăn phải không?"
Nói cách khác, ả sẽ không đảm bảo an toàn cho các Công quốc phía Nam nếu chúng tôi tham gia. Mụ phù thủy thực sự yêu cầu chúng tôi giao nộp cả các Công quốc phía bắc và thủ đô của liên minh. Khuôn mặt của bà tôi nhăn nhó vì đau khổ. Đôi khi bà có thể vô đạo đức, nhưng lòng trung thành của bà với liên minh là không thể nghi ngờ. Mụ phù thủy phải nhận ra rằng bà ấy—
Rồi tôi nhận ra điều đó.
Carlyle, tôi luôn biết cờ bạc không phải là thế mạnh của anh. Anh nghĩ mình có một con thú hoang ở đuôi, nhưng thực ra anh đã bắt được một con rồng—kẻ mang đến tai ương. Anh không bao giờ có cơ hội... trừ khi anh vẫn đang giấu một con át chủ bài cho mình.
"Ngươi có thể cho ta câu trả lời ngay tại chỗ không?" mụ phù thủy thúc giục trong khi tôi đang suy nghĩ. "Leinster không bao giờ quên món nợ, đặc biệt là món nợ với người đã ngăn chặn lời nguyền trên đứa cháu gái bé bỏng đáng yêu của ta, cứu mạng con bé và trái tim chúng ta. Đó chính là mục đích của chuyện này, Regina. Hãy là người tốt bụng lần này và từ bỏ đi." Có một sự biết ơn chân thành trên khuôn mặt... và một ngọn lửa giận dữ thiêu đốt trong sâu thẳm đôi mắt ả ta.
Ngược lại, bà tôi trông có vẻ sốc. "Ngăn chặn lời nguyền của đứa cháu?! Không thể nào. Ta không tin điều đó."
Lời nguyền nào vậy? Họ đang nói về điều gì thế?
Sự im lặng bao trùm. Một lát sau, bà tôi đưa ra câu trả lời, dù rõ ràng bà không vui về điều đó. Mụ phù thủy chỉ mỉm cười đáp lại. Kẻ duy nhất quan sát chúng tôi là mặt trăng nhuốm máu.
✦✧✦✧
"Làm ơn, thưa tiểu thư!" hầu gái mùa hè của tôi cầu xin, cúi đầu thật sâu. "Làm ơn, làm ơn hãy đưa tôi vào trận chiến cùng người! Tôi cầu xin người!"
"Cô không thể làm thế được, Sida," tôi trả lời lần thứ n trong buổi sáng hôm đó.
Đó là ngày sau khi cha tôi tuyên chiến và mẹ tôi đã ra lệnh chiến đấu. Những quý tộc đã tập hợp quân đội của họ đang đổ xô đến dinh thự chúng tôi ở Nam đô với tốc độ nhanh chóng vượt quá lẽ thường. Toàn bộ sự việc có vẻ không thực, dù chính Gia tộc tôi phải chịu trách nhiệm.
Tôi thay một bộ quân phục và mũ nồi đỏ tươi mới. Một chiếc kẹp tóc màu đen ở phía trước đầu, vừa là một quả cầu ghi hình vừa là một quả cầu giao tiếp, hoàn thiện bộ trang phục. Quả là hình ảnh ấn tượng trong tấm gương toàn thân của căn phòng tôi, nếu tôi tự nói như vậy. Cha tôi đã nói với các sứ giả rằng chúng tôi sẽ tấn công trong hai ngày, nhưng với tốc độ mọi việc đang diễn ra, có lẽ chúng tôi sẽ hành quân vào buổi chiều hôm đó.
Sida vẫn chưa ngẩng đầu lên.
"Nghe này," tôi nói với cô ấy, "Leinster không đưa hầu gái tập sự ra chiến trường. Cô phải biết điều đó. Cô có biết việc được phân công vào sở chỉ huy thay vì túc trực ở dinh thự khó khăn thế nào không?"
"Nhưng...Nhưng tôi là hầu gái của người, tiểu thư Lynne!" cô phản đối. "Và một hầu gái không bao giờ rời khỏi cô chủ của mình! Tôi đã hứa với Đại Nguyệt rằng tôi sẽ không làm thế!"
Cô bướng bỉnh hơn tôi nghĩ. Tôi chỉ đang lo lắng không biết phải thuyết phục cô thế nào thì cánh cửa bật mở.
"Người đã sẵn sàng chưa, tiểu thư Lynne?! Tôi biết là mình đang háo hức lắm!"
Đó là Lily, số ba của Quân đoàn Hầu nữ Leinster.
"Cô thực sự định mặc như vậy đi sao?" Tôi hỏi một cách nghiêm túc.
"Chắc chắn rồi! Dù sao thì tôi cũng là hầu gái mà!"
Như thường lệ, cô ăn mặc như một học sinh. Làm sao cô có thể nghĩ đến việc ra trận như vậy? Mặt khác, hầu hết những hầu gái khác vẫn mặc đồng phục bình thường của họ, dù một số người đã cài áo giáp ngực lên người.
Cô gái lớn tuổi hơn bước đến gần tôi, vẻ mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc khi nói, "Thưa tiểu thư, chúng ta hãy đi thăm tiểu thư Lydia nhé."
"Được thôi." Tôi gật đầu và kéo mũ nồi xuống thấp hơn. Tôi cảm thấy hơi miễn cưỡng khi nhìn thấy Nee-sama trong tình trạng hiện tại. Cô ấy đã rút lui vào phòng sau lời than thở của mình ngày hôm trước và từ chối gặp bất kỳ ai kể từ đó. Tôi khó có thể tưởng tượng cô ấy sẽ ra ngoài chiến đấu trong tình trạng đó.
"Đi nào, Sida," tôi gọi cô hầu gái tập sự.
"Gì cơ?" Cô trợn mắt nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Rồi nước mắt trào ra trong mắt cô nàng.
"Cô phải phục vụ tôi khi tôi về nhà, nhớ chứ?" Tôi nói, vẫy tay một cách nhẹ nhàng.
"T-Tất nhiên rồi, thưa tiểu thư! Tôi là hầu gái riêng của tiểu thư! Tôi đã thề với Đại Nguyệt rồi!" Sida nhảy cẫng lên vì sung sướng, vô tình nhắc nhở tôi rằng ngực có thể rung lắc.
Sau đó, hầu gái lớn tuổi ôm tôi từ phía sau. "L-Lily?" Tôi thốt lên, nhưng cô chỉ cười tự mãn và nói, "Đừng quên, Sida: tiểu thư Lynne là của tôi."
"G-Gì cơ?! S-Sao cô có thể làm thế?!" hầu gái tập sự kêu lên. "Tôi sẽ mách Đại Nguyệt về cô!"
"Nếu cô không thích thì nhanh chóng trở thành hầu gái chính thức đi!" Lily nói thêm bằng giọng nhẹ nhàng hơn, "Lần này tôi sẽ giữ người an toàn, vì vậy hãy ở lại trụ sở và giữ pháo đài trong khi chúng tôi đi."
"V-Vâng ạ."
Cô nhạy cảm với cảm xúc của mọi người hơn vẻ bề ngoài đấy, Lily. Nhưng nhanh lên và thả tôi ra! Những vũ khí chết người trên ngực cô đang đập vào đầu tôi đấy!
Tôi sải bước qua hành lang cùng Lily và Sida. Dinh thự rộn ràng tiếng hầu gái và những hầu cận khác chạy tới chạy lui và nói chuyện trên quả cầu giao tiếp. Có lẽ tôi không tưởng tượng ra cảnh họ thỉnh thoảng nhắc đến "Cô Fosse" và "Tiểu thư Sasha." Tôi nghe nói rằng cả hai người họ đang giám sát hậu cần và tình báo dưới quyền chỉ huy của Leen-ojiisama, và họ có vẻ như đang có khởi đầu đầy kịch tính.
Trong lúc đó, chúng tôi đã đến cửa phòng Nee-sama. Nhưng tôi vẫn do dự không muốn mở cửa. Cô ấy đã không còn là chính mình sau khi nghe báo cáo của Ryan. Bản thân tôi cũng đã bật khóc, choáng váng vì sốc, nhưng cô ấy đã than vãn như thể thế giới sắp kết thúc. Những lúc như thế này khiến tôi ước gì Anna ở đây, nhưng hầu gái trưởng đã rời khỏi thành phố cùng với một nhóm nhỏ cấp dưới của mình. Chúng tôi chỉ cần làm gì đó về việc này—
Lily mở cửa và hét lớn, "Xin phép, tiểu thư Lydia!"
"Lily?!" Tôi kêu lên, trong khi Sida lắp bắp, không biết nói gì. Nhưng hầu gái không để ý đến chúng tôi và bước vào trong, vì vậy chúng tôi vội vã đi theo cô nàng.
Điều khiến chúng tôi kinh ngạc là căn phòng trước mắt chúng tôi lại gọn gàng và ngăn nắp—sạch sẽ và tươm tất đến mức hoàn hảo. Và trước tấm gương toàn thân là thần tượng của tôi, Nee-sama, Lydia Leinster. Cô quay lưng về phía chúng tôi, nhưng dù ăn mặc chỉn chu, mái tóc mới cắt ngắn vẫn còn thô. Một chiếc kẹp tóc màu đen cài gần thái dương. Cô không mặc đồng phục cận vệ của Công chúa, mà là một bộ quân phục đen tuyền mà tôi nghe nói mẹ tôi đã từng mặc khi ra trận.
"Có chuyện gì thế, Lily, Lynne?" cô hỏi một cách bình tĩnh, không nhìn chúng tôi.
"Ờ thì..." Lily ngập ngừng.
"C-Cả ba đến để gọi chị," tôi đánh bạo nói.
"Ồ. Ra là vậy." Nee-sama thắt hai thanh kiếm đang dựa vào ghế, rồi quay lại đối mặt với chúng tôi. Một trong những lưỡi kiếm là mới đối với tôi, nhưng rõ ràng nó là một kiệt tác. Ngay cả qua vỏ kiếm, tôi vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh ma thuật áp đảo của nó. Và trên cổ tay phải của cô là dải ruy băng đỏ thẫm nhuốm máu của Nii-sama.
Tôi cảm thấy đau nhói ở ngực. Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng nói, "Nee-sama, chị có khỏe không? Em không nghĩ là chị đã ăn một miếng nào kể từ hôm qua. Và, ừm... chị có chắc là chị không nên mặc đồng phục cận vệ không?"
"Ổn mà. Chị không muốn ăn. Bộ đồng phục này là đủ rồi."
"Em hiểu rồi." Tôi do dự, không thể hỏi thêm điều gì nữa. Ngay cả Lily cũng không nói nên lời.
Nee-sama không để ý đến chúng tôi khi cô cầm chiếc đồng hồ bỏ túi, thứ duy nhất trên bàn, và vuốt ve bề mặt của nó một cách dịu dàng trước khi cất đi. Sau đó, cô bắt đầu bước ra khỏi phòng.
"Lynne, Lily," cô nói, "đi thôi. Không phải vì thế mà đến gọi sao?"
"Đ-Đúng rồi!" Tôi đáp, vội vã chạy theo cô ấy.
"Tiểu thư Lydia," Lily nhẹ nhàng gọi, giọng nói đầy lo lắng.
Nhưng Nee-sama không phản ứng gì. Có điều gì đó ở cô có vẻ không ổn—như thể cô đã trở lại là chính mình trước khi vào Học viện Hoàng gia. Tôi chắp tay phải lên ngực.
Nii-sama, em...em phải làm gì đây?
✦✧✦✧
"Xin ngài, hãy để Xích Đoàn dẫn đầu cuộc tấn công!"
"Vô lý, Tobias. Gia tộc tôi sẽ dẫn đầu lần này."
"Nhưng ngài Evelyn và Hugues à, cả hai hẳn đã kiệt sức vì cuộc hành quân cưỡng bức. Hãy để Gia tộc tôi gánh vác gánh nặng này."
"Cả ba người đều quên rằng theo phong tục cổ xưa, đội tiên phong thuộc về những người có vùng đất gần kẻ thù nhất. Trong trường hợp này, đó sẽ là lãnh địa của tôi. Và đây sẽ là trận chiến đầu tiên của Phi Sư Hiệp Sĩ của chúng tôi. Liam, hãy cho chúng tôi biết phán quyết của ngài!"
Bốn người đàn ông mặc áo giáp tụ tập quanh cha tôi, Công tước Liam Leinster, người đang ngồi đặt tay lên bàn làm việc ở giữa hội trường hội đồng trong khi các chỉ huy tập trung nhìn theo.
Bá tước Tobias Evelyn, quý tộc mặc áo giáp đỏ tươi, là một chiến binh dũng cảm và là chỉ huy của Xích Đoàn. Trong nhiều thế hệ, lực lượng trang phục đỏ này, được coi là lực lượng tinh nhuệ nhất dưới lá cờ của Gia tộc tôi, đã phục vụ trong đội tiên phong của các chiến dịch lớn.
Hầu tước Thorgeir Hugues thấp và hói, nhưng tứ chi của ông lại cuồn cuộn cơ bắp. Ông có dòng máu Dwarf trong huyết quản, và bộ binh hạng nặng của Gia tộc ông là lực lượng mạnh nhất ở phía nam.
Hầu tước Crow Pozon nói nhẹ nhàng nhưng với vẻ thông minh và sự tin tưởng. Đội kỵ binh ma thuật tấn công hạng nặng của ông—một lực lượng độc nhất mà ông đã tự huấn luyện—nổi tiếng khắp lục địa.
Người đàn ông tóc đỏ và có râu đã nói chuyện cuối cùng là chú tôi, Phó Công tước Lucas Leinster. Ông đã thành lập một đoàn hiệp sĩ sử dụng griffin một cách có tổ chức.
Cả bốn người đều là những chỉ huy có lòng dũng cảm, hung dữ, trí tuệ và danh tiếng to lớn—có đủ tư cách để lãnh đạo cuộc tấn công. Nhưng cha tôi lắc đầu và nói, "Không. Đội tiên phong của chúng ta trong chiến dịch này đã được chọn rồi."
Cả Sida, các chỉ huy tập hợp, và tôi đều không thể che giấu sự sửng sốt của mình. Ai có thể xứng đáng với vinh dự đó hơn những người đàn ông này? Nhưng Nee-sama và Lily không hề nao núng. Họ dường như đã lường trước được điều này.
Điều đó làm mình nhớ ra: Mình không thấy mẹ hay những hầu gái. Đợi đã. Đừng nói với mình rằng...
"Ta sẽ dẫn đầu đội tiên phong."
Giọng nói rất nhỏ, nhưng vẫn truyền khắp hành lang. Mọi người đều quay về phía cửa, và sự hiểu biết thỏa mãn nhanh chóng tô điểm cho nét mặt của họ.
Đứng đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ quân phục màu đỏ thắm như mái tóc của bà với kiếm phép ở hông—mẹ tôi, cựu Kiếm Nương và theo tiếng tăm, là nữ kiếm sĩ giỏi nhất lục địa, Lisa Leinster. Romy và tất cả các sĩ quan khác của quân đoàn hầu nữ có mặt đi theo sau bà khi bà bình tĩnh sải bước đến bên cha tôi và quan sát hội trường. Mọi người đồng thanh chào.
"Vợ ta và các hầu gái sẽ dẫn đầu cuộc tấn công," cha tôi nghiêm túc tuyên bố. "Evelyn, Xích Đoàn của ông sẽ đi sau cùng."
"Rõ!" một tràng đồng thanh đồng ý vang lên.
"Hugues sẽ dẫn đầu đoàn quân chính."
"Rất sẵn lòng!"
"Pozon ở cánh phải của chúng ta."
"Cứ tin tưởng vào tôi!"
"Lucas, thống trị bầu trời."
"Công quốc phụ sẽ chứng tỏ giá trị của mình trong trận chiến!"
"Cánh trái của chúng ta sẽ là lực lượng kỵ binh được chọn từ tất cả các Gia tộc. Sykes, báo cáo thông tin tình báo mới nhất đi."
"Vâng, thưa ngài," một người đàn ông gầy gò, có vẻ không có gì nổi bật, đang trò chuyện qua một quả cầu liên lạc đáp lại, đứng dậy khỏi ghế. Đây là Bá tước Simon Sykes, điệp viên trưởng của miền Nam. "Dựa trên trinh sát trên không sử dụng griffin, trinh sát trên mặt đất, các báo cáo thương mại mới nhất và thông tin liên lạc ma thuật bị chặn, tôi ước tính tổng lực lượng kết hợp của cả hai Công quốc là 150 nghìn người. Ngược lại, quân đội của chúng ta chỉ có ba mươi nghìn người là nhiều nhất. Dù chúng ta mong đợi quân tiếp viện, nhưng bất lợi về quân số là không thể tránh khỏi... nhưng chúng ta không có gì phải sợ!"
Bá tước Sykes tiến lên và chỉ ngón tay vào bản đồ trải ra trên một chiếc bàn ở giữa hội trường. Những quân cờ thủy tinh đen đánh dấu vị trí của nhiều đội quân trong Atlas và Bazel. Tôi có thể thấy rằng chúng cách khá xa lực lượng địch đang tụ tập trên Đồng bằng Avasiek, nằm trên biên giới gần như trực tiếp giữa Etna và Zana.
"Hiện tại, sức mạnh của kẻ thù chúng ta đã bị phân tán," Bá tước Sykes tuyên bố. "Cả hai Hầu tước dường như đều ở xa tiền tuyến, trong thành phố nước. Quân đội tại Avasiek có khoảng một trăm nghìn người mạnh, và hầu hết trong số đó là một nhóm lính đánh thuê hỗn tạp—các Công quốc chỉ huy động không quá mười nghìn hiệp sĩ giữa chúng. Do đó, chúng ta chỉ cần mang toàn bộ sức mạnh của mình để chống lại và đánh bại kẻ thù đang chia rẽ! Và vì kẻ thù không có quân lính không quân, nên bầu trời là của chúng ta. Chúng ta cũng đã bẻ khóa được khoảng tám mươi phần trăm mã hóa được sử dụng trong các phương tiện liên lạc ma thuật của chúng... dù một mã phương Đông cũ vẫn tiếp tục gây rắc rối cho chúng ta. Tuy nhiên, dù chúng ta có thể bỏ lỡ một đơn vị nhỏ, tôi xin thề trên danh dự của mình rằng chúng không thể di chuyển một đội quân mà chúng ta không biết về điều đó."
Tôi cảm thấy hơi thương hại cho kẻ thù. Chúng gần như đi vào trận chiến trong tình trạng khỏa thân.
Bên cạnh tôi, Sida bối rối thì thầm, "Ôi Đại Nguyệt, tôi có phải đang ở tương lai không?"
"Liam, còn đường tiếp tế của chúng ta thì sao?" Chú Lucas hỏi.
"Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ không có gì phải sợ ở mặt trận đó," cha tôi trả lời. "Đúng vậy nhỉ, bố vợ?"
"Phải, dù ta cá là Gia tộc Howard vẫn hơn chúng ta," Ojii-sama, cựu Công tước Leen Leinster, nói. Ông đã đến muộn, theo sau là Maya, người đã tạm thời trở lại làm nhiệm vụ. Tôi chưa bao giờ thấy ông mặc quân phục trước đây. Các chỉ huy tập hợp theo bản năng cúi chào khi ông tiếp tục, "Ta, Leen Leinster, sẽ giám sát hậu phương của chiến dịch này. Nhưng ta chỉ là người đứng đầu—những chàng trai và cô gái trẻ tài năng sẽ làm tất cả công việc thực sự. Vì vậy, hãy chiến đấu mà không sợ hãi."
"Vâng, thưa ngài!"
Quản lý hậu cần cho hàng chục nghìn quân lính trong cuộc hành quân là một công việc khổng lồ. Cần phải thu thập vật tư, chất lên xe ngựa và các phương tiện khác để vận chuyển, và phân phối với số lượng phù hợp. Và toàn bộ quá trình cần phải diễn ra suôn sẻ, giống như dòng máu chảy trong cơ thể. Thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế, không có hồi kết cho các vấn đề: quỹ liên tục cạn kiệt; đảm bảo không gian để lưu trữ hàng hóa số lượng lớn ở nơi cần thiết; giữ cho ngựa, wyvern, griffin và người cưỡi chúng luôn khỏe mạnh; bảo trì đường sá, đường ray xe lửa và đường hàng không; và thậm chí cả thời tiết địa phương. Tôi cảm thấy chóng mặt chỉ khi nghĩ đến tất cả những thứ cần được chú ý.
Tất nhiên, Nii-sama có lẽ sẽ làm cho mọi thứ trông dễ dàng. Và cả viên thư ký đeo kính cận mà sự nhạy bén đã giành được lòng tin của anh cũng vậy.
Lúc này, Nee-sama đã phá vỡ sự im lặng và nhẹ nhàng nói, "Thưa cha, hãy giao cho con một nhiệm vụ nữa."
"Lydia, con phải ở lại trụ sở với Lynne," cha tôi nghiêm túc ra lệnh cho cô ấy. "Con không cần phải ép mình chiến đấu ở tiền tuyến. Thực ra, cha muốn con ở lại đây, tại nhà cơ."
Nữ kiếm sĩ mặc đồ đen nhìn chằm chằm vào ông với ánh mắt kiên định. "Nếu kẻ địch không có không quân, vậy chúng ta có thể sử dụng griffin để gây rối loạn sau lưng chúng. Như vậy sẽ kết thúc cuộc chiến này nhanh hơn."
Cha chúng tôi im lặng, nhưng mẹ chúng tôi tiến đến và ôm cô một cách đầy quan tâm. "Đừng ép mình quá sức, Lydia. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thực sự là sẽ ổn thôi. Hãy để việc này cho ta, cha của con và những người còn lại."
"Con ổn mà mẹ," Nee-sama nói sau một hồi im lặng dài. "Mẹ có thể để con làm việc này không?"
"Lydia..." Mẹ chúng tôi nhìn cô với vẻ buồn bã. Maya, Romy và những hầu gái khác cũng có vẻ lo lắng. Sau đó, mẹ chúng tôi nhìn cha chúng tôi, người gật đầu. "Được rồi, con được phép gây rối loạn sau chiến tuyến của kẻ thù. Nhưng hãy biết giới hạn của mình. Allen sẽ rất buồn khi thấy con chạy như điên đấy. Lily, hãy chăm sóc Lydia và Lynne giúp ta."
"Con biết mà." Nee-sama gật đầu buồn bã.
"Vâng, thưa ngài! Ngài có thể tin tưởng ở tôi!" Lily đáp lại, chào mẹ tôi một cách nồng nhiệt.
Mình cũng vậy á?! Nhưng không, mẹ có lẽ hy vọng rằng Nee-sama sẽ bớt liều lĩnh hơn nếu mình ở bên chị ấy. Điều này chỉ cho thấy tình trạng của chị ấy thực sự bấp bênh như thế nào.
Cha tôi đập bàn, đứng dậy và hét lớn, "Giờ thì, hãy giành chiến thắng! Hãy nhắc nhở thế giới rằng chúng ta là ai!"
"Tuân lệnh!"
✦✧✦✧
Đồng bằng Avasiek rộng lớn nằm giữa ranh giới giữa các Công quốc Etna và Zana trước đây và hai Công quốc Atlas và Bazel hiện tại. Địa hình bằng phẳng của nó hầu như không có đồi núi, chưa nói đến sông ngòi hay đầm lầy. Do đó, nơi đây đã là bối cảnh của nhiều trận chiến lớn kể từ thời cổ đại... dù tôi không nghĩ rằng bất kỳ trận nào trong số chúng đều thảm khốc như trận này.
Tôi điều khiển griffin của mình xuyên qua bầu trời Băng Nhật đầy mây khi quan sát cuộc chiến đang diễn ra bên dưới.
"Lynne, chúng ta sẽ tham gia cuộc chiến," người cưỡi griffin dẫn đầu ra lệnh qua kẹp tóc của tôi. "Sở chỉ huy của kẻ thù ở phía sau hàng ngũ của chúng. Chúng ta sẽ tấn công ngay bây giờ trong khi chúng còn đang bối rối."
"V-Vâng, Nee-sama!" Tôi đáp lại, cố gắng làm theo cô ấy.
Một đội hầu gái dưới quyền chỉ huy của Lily bay theo sau chúng tôi. Họ có số lượng ít hơn hai mươi người, nhưng tất cả đều là sĩ quan hoặc chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
Trận chiến này, có lẽ sẽ đi vào lịch sử với tên gọi "Tàn diệt ở Avasiek", đã bắt đầu theo một cách không bình thường. Tin tức tình báo của chúng tôi đã chứng minh là đúng—quân đội của liên minh có một trăm nghìn quân mạnh. Trong khi đó, lực lượng của các Gia tộc phía nam của chúng tôi chỉ có khoảng ba mươi nghìn người. Và Lisa Leinster đứng đầu họ với thanh kiếm phép Chu Tước trên tay. Mẹ tôi đã đối mặt với hàng ngũ kẻ thù hỗn loạn và hét lên:
"Không ai trong quân đội của ngươi có đủ can đảm để thách thức Huyết Nhiễm Kiếm Nương sao?!"
Hơn một chục người dũng cảm đã nhảy lên phía trước để chấp nhận thử thách, vô cùng tức giận. Không ai chịu đựng được dù chỉ một đòn.
Trong khi kẻ thù đang choáng váng, mẹ tôi không hề thương xót, triệu hồi bốn con Hoả Điểu khổng lồ cùng một lúc. Những người lính choáng váng đã bất lực, không thể tin vào mắt mình khi những Hoả Siêu Cấp Ma Pháp nhấn chìm chúng. Ngay cả hàng ngũ phía sau cũng có vẻ như đang trên bờ vực hoảng loạn.
Những hầu gái của chúng tôi xé toạc các hiệp sĩ và lính đánh thuê, trong khi Xích Đoàn lao vào theo đội hình hoàn hảo, cày nát hàng ngũ kẻ thù. Ở hai bên cánh, kỵ binh của chúng tôi, cả ma binh và thường binh, đang trong quá trình bao vây quân đội của liên minh, đánh tan quân địch trước mặt. Tôi không nghĩ rằng lực lượng dự bị của chúng tôi—đội cận vệ cá nhân của Gia tộc và các hiệp sĩ từ khắp phía nam—sẽ có việc gì để làm.
Trong suốt thời gian đó, hàng trăm con griffin vỗ cánh trên chiến trường, liên tục tấn công. Chúng không gặp phải sự kháng cự có tổ chức nào. Tôi nghĩ rằng griffin chưa từng được sử dụng phối hợp như vậy trong chiến đấu. Mặc dù vậy, thảm họa này đã chứng minh rằng quân đội của Atlas và Bazel thực sự không có khái niệm gì về sức mạnh không quân.
"Đừng quên đây là chiến trường, tiểu thư Lynne. Tốt hơn hết là người nên tập trung," Lily truyền âm từ phía sau tôi. Không gì có thể qua mắt cô ấy.
"Tôi...tôi biết mà!" Tôi giật mình đáp lại. Sau đó tôi bóp chặt bùa hộ mệnh Đại Nguyệt quanh cổ. Sida đã ấn nó vào tôi trước khi chúng tôi diễu hành, vừa khóc vừa nài nỉ tôi mang theo ít nhất là thứ này. Tôi không tôn thờ vị thần của cô ấy, nhưng có lẽ bùa hộ mệnh vẫn có thể làm gì đó để trấn an tôi.
"Mình thấy rồi," Nee-sama thì thầm khi chúng tôi bay vút qua phòng tuyến hỗn loạn của kẻ thù.
Phía trước, tôi có thể thoáng thấy một gian hàng treo những lá cờ chiến đấu lớn của Atlas và Bazel—tổng hành dinh của kẻ thù. Không có gì ngạc nhiên khi nó được bảo vệ khá tốt. Điều này đòi hỏi một cuộc oanh tạc ma thuật từ trên không. Nhưng trước khi tôi có thể chia sẻ ý kiến của mình với Nee-sama, cô đã cưỡi griffin bay cao lên trời... và nhảy xuống một mình.
"Nee-sama!" Tôi kêu lên.
"Ôi, tiểu thư Lydiaaa, như vậy không an toàn đâu!" Lily rên rỉ gần như cùng lúc đó.
Những tên lính địch vô cùng ngạc nhiên khi thấy một cô gái đột nhiên xuất hiện giữa bọn chúng.
"Ngươi cản đường ta rồi," Nee-sama nói, giọng lạnh lùng, khi cô giải phóng ngọn lửa xung quanh mình. Dù thi triển Sơ Cấp Ma Pháp, Thiên Hoả Ba nhưng với sức mạnh phi thường! Chỉ với một đòn đó, cô đã đốt cháy hầu hết trại lính và tước vũ khí của các hiệp sĩ và binh lính. Kẻ thù sợ hãi chạy tán loạn trong hỗn loạn.
Và cô không giết một người nào cả—chỉ thiêu bất tỉnh thôi. Thật là khả năng kiểm soát siêu phàm!
"Tiểu thư Lynne, chúng ta sẽ cùng xuống đó với người ấy nào," Lily ra lệnh. "Và tôi muốn một nửa trong số mọi người ở trên không."
"Ồ, đúng rồi," tôi đáp. "Làm như Lily bảo nhé!"
"Rõ!"
Một số hầu gái mang theo griffin của họ lên độ cao lớn hơn, trong khi những người còn lại tạo ra kết giới kháng hoả và hạ xuống cùng với Lily và tôi. Lực lượng của chúng tôi đã hạ cánh an toàn, và những con griffin của chúng tôi đã trở lại bầu trời.
Nee-sama không để ý đến chúng tôi khi từ từ rút kiếm ra. Như tôi nghĩ, thanh kiếm mới có vẻ rất kỳ diệu.
Tôi thấy hai tia chớp. Rồi gian nhà đang cháy trước mặt chúng tôi sụp đổ, bị chém thành từng mảnh, cũng như những lá cờ chiến đấu khổng lồ. Nhưng mà...
"Sao không có ai ra ngoài thế?" Tôi lẩm bẩm.
"Lynne, quay lại đi!" Nee-sama quát. "Lily!"
"Gì cơ?"
"Đã hiểu!" Lily bế tôi lên và kéo tôi về phía sau. Ngay sau đó, những hiệp sĩ to lớn, mặc áo giáp nặng nề đội mũ sắt hình hộp lao ra khỏi ngọn lửa ở cả hai bên, hướng mắt về phía Nee-sama! Tôi đếm được tất cả tám—mỗi kẻ cầm hai vũ khí trong số trọng kiếm, thương, rìu chiến và búa chiến.
Hai hiệp sĩ gần nhất bên phải giơ vũ khí của chúng lên—một trọng kiếm và một búa chiến—và giáng chúng xuống Nee-sama bằng tất cả sức mạnh—
"Quá chậm." Cô lao qua những kẻ tấn công mặc áo giáp, để lại những đường chém ngang trên cơ thể chúng. Sau đó, cô chém vào những tên cầm thương và rìu ở phía bên kia chúng, chém xuyên qua tấm giáp nặng, và tung ra một con Hoả Điều phía sau. Mối đe dọa từ con chim đâm sầm vào những hiệp sĩ bên trái, nhấn chìm chúng trong biển lửa.
Sau đó là tiếng vỗ tay.
"Tuyệt vời. Thật tuyệt vời."
"Ngươi đã dễ dàng hạ gục tám tên đó. Danh tiếng của ngươi xứng đáng lắm."
Nee-sama đã bơ đẹp hai người đàn ông lạ mặt bước ra từ đống đổ nát đang cháy của gian hàng. Cả hai đều mặc áo choàng màu xám và có những thiết kế được khắc trên má—một bên phải và trái. Và chúng hoàn toàn không nao núng trước sự hiện diện của Nee-sama.
Mana nham hiểm này là gì? Nó làm mình nhớ đến khí tức mà Hoàng tử Gerard tỏa ra khi hắn ta mất kiểm soát tại sân thực hành của Học viện Hoàng gia.
"Ta không cảm nhận được ngươi ở đó," Nee-sama nói, chuẩn bị sẵn thanh kiếm của mình. "Ngươi đã sử dụng phép dịch chuyển tức thời. Ngươi là ai?"
"Là ai ta?", một người đàn ông trả lời.
"Biết cũng chẳng có ích gì đâu, đứa trẻ bị nguyền rủa của Gia tộc Leinster," người kia nói thêm.
"Ta đéo bị nguyền rủa," Nee-sama chậm rãi nói, giọng điệu của cô lạnh lùng hơn bao giờ hết. Cô giơ kiếm lên để tấn công, khi—
"Nee-sama!"
"Tiểu thư Lydia!"
Cô tặc lưỡi và nhảy lùi lại. Một lát sau, vũ khí của các hiệp sĩ rơi xuống ngay nơi cô vừa đứng.
Nhưng mình nghĩ chị ấy đã đánh bại chúng! Làm sao cả tám người vẫn còn đứng vững được?!
Nếu không nhờ những bài học của Nii-sama, tôi đã quá sốc đến nỗi không rút kiếm ra và niệm phép. Nhưng tôi nhanh chóng triệu hồi một con Hoả Điểu trên đầu lưỡi kiếm và phóng nó về phía một trong những hiệp sĩ. Những hầu gái nhanh chóng giơ vũ khí của họ lên và niệm một loạt Thượng Cấp Ma Pháp. Chỉ có Lily không bắn yểm trợ; cô ấy chuẩn bị các ma thuật nhưng giữ chúng ở chế độ dự phòng khi chăm chú quan sát các hiệp sĩ.
Hoả Điểu của tôi và ma thuật của các hầu gái đều tìm thấy mục tiêu. Nhưng mà...
"N-Nhìn kìa!"
"Khiên..."
"Ánh sáng?"
"Ma thuật không có tác dụng đâu!"
Một con mắt sáng lên kỳ lạ trong mũ giáp của mỗi hiệp sĩ khi tám kết giới sáng chói xuất hiện. Tất cả các ma thuật của các hầu gái đều vô hại khi chạm vào khiên. Hoả Điểu của tôi đã phá vỡ ba khiên, nhưng những kết giới mới lại xuất hiện từ găng tay và áo giáp của các hiệp sĩ khi nó tấn công vào khiên thứ tư, và Hoả Điểu tan rã.
Chúng miễn nhiễm với Siêu Cấp Ma Pháp sao?!
Nee-sama lấy lại thăng bằng và nheo mắt lại. "Toả Quang Thuẫn," cô lẩm bẩm. "Và Tái Phục Sinh. Giống hệt như tên hoàng tử não phẳng kia."
Những người đàn ông mặc áo choàng xám cười rộ lên.
"Ồ, ngươi đã nhận ra rồi à?" một người nói. "Nhưng đừng gộp chung những thứ này với nguyên mẫu đầu tiên, lỗi thời được triển khai ở Đông đô của các ngươi. Bọn ta đã tiến triển vượt qua nhu cầu về vật chủ là con người!"
"Những chiến binh ma thuật này không chỉ được thấm nhuần Toả Quang Thuẫn và Tái Phục Sinh—những Đại Ma Pháp mà thủ lĩnh đã tái tạo trong thế giới hiện đại—mà còn được trang bị những kết giới kháng hoả được thiết kế riêng cho việc bắt giữ các ngươi," người kia reo lên. "Ngọn lửa Leinster không có tác dụng gì với chúng. Tuy nhiên, ta không bao giờ tưởng tượng rằng các ngươi sẽ lao vào bẫy của bọn ta một cách háo hức như vậy. Mọi thứ đều như thủ lĩnh đã tiên đoán."
Tôi và những hầu gái đều sửng sốt.
Có...Có phải CHÚNG TA là những người bị mắc bẫy không? Và Nee-sama là mục tiêu của nó?!
"Những chiến binh ma thuật," Lily lẩm bẩm, đột nhiên trông nghiêm trọng. "Những hiệp sĩ nhân tạo từng được tạo ra ở Đế quốc Yustinian. Ta tin rằng chúng sử dụng xác chết của con người... nhưng ta nghe nói công nghệ này đã bị thất truyền kể từ Ám Vương Chiến, và những nỗ lực tái tạo nó của Cộng hòa Lalannoy đã không thành công. Và quan trọng hơn—"
"Rõ ràng là vi phạm Hiệp Ước Nhân Ma," Nee-sama xen vào. "Ta không biết ngươi dùng Toả Quang Thuẫn và Tái Phục Sinh bằng cách nào, nhưng giờ... hãy chết đi." Với một nhát kiếm, cô đã bắn một con Hoả Điểu lao về phía tám binh lính ma thuật.
"Các ngươi đang lãng phí thời gian!" một trong những người đàn ông mặc áo choàng xám chế giễu. "Bọn ta chẳng có gì phải sợ ngọn lửa của đứa trẻ bị nguyền rủa!" người bạn đồng hành của hắn cười khẩy.
"Đừng gọi ta là bị nguyền rủa!" Nee-sama gầm lên khi Hoả Điểu lớn dần về kích thước và sức mạnh. Nó gần như không thể phân biệt được với mẹ tôi.
Những chiến binh ma thuật triển khai tám tấm khiên của mình.
Sau đó là cuộc đụng độ. Ba tấm khiên sụp đổ ngay lập tức. Sau đó, vô số kết giới kháng hoả được kích hoạt để hỗ trợ những tấm khiên còn lại. Nhưng Hoả Điểu vẫn xuyên thủng tấm khiên thứ tư, thứ năm và thứ sáu và bắt đầu phá vỡ tấm khiên thứ bảy.
Sự tự mãn biến mất khỏi khuôn mặt những người đàn ông khi một luồng gió nóng bỏng hất tung mũ trùm đầu của chúng. Cả hai đều có mái tóc vàng nhạt, và tôi phát hiện ra những sợi dây chuyền vàng quanh cổ chúng. Thứ đó dùng để làm gì?
"Những thẩm vấn viên của Thánh Tinh Linh," Lily lẩm bẩm trong hơi thở.
"Rolog!" người đàn ông hét lên với một thuật thức quằn quại trên má phải.
"Chúng ta phải làm tròn bổn phận của mình như những tông đồ mới!"
"Racom!" người đàn ông có thuật thức trên má trái đáp lại. "Ta hy vọng có thể thử nghiệm lâu hơn một chút, nhưng bắt buộc phải làm vậy!"
Chúng giơ bùa hộ mệnh ở cả hai tay, giải phóng một luồng sáng màu xám đen.
C-Cái quái gì thế này?!
Không báo trước, những người đàn ông và hiệp sĩ biến mất. Bị tước mất mục tiêu, Hoả Điểu lao sâu hơn vào trại, gây ra một vụ nổ lửa địa ngục khi nó tấn công.
"Cái gì? Lily?!" Tôi kêu lên ngay sau đó khi cô gái lớn tuổi hơn bế tôi lên bằng cánh tay phải.
"Mọi người, rút lui nhanh nhất có thể! Lydia!" cô hét lên, với sự cấp bách hơn nhiều so với bình thường khi cô là hầu gái. Ngay cả cách cô nói chuyện với Nee-sama cũng giống như ngày xưa.
Những hầu gái không biết phải làm gì với tình huống này, nhưng họ vẫn nhảy lùi lại với tất cả sức mạnh của mình. Lily cũng làm theo, và chúng tôi đáp xuống hàng đầu của nhóm. Sau khi đặt tôi xuống, cô thi triển ma thuật bằng một cú quét ngang sắc bén bằng tay trái.
Đúng lúc đó, tôi cảm thấy mana ghê tởm đến nỗi khiến da tôi nổi gai ốc. Với tiếng rít của kim loại va vào kim loại, những vật thể màu xám đen hội tụ trên không gian mà chúng tôi vừa mới chiếm giữ. Những hầu gái và tôi quỳ xuống khi một áp lực dữ dội tràn qua chúng tôi, nhưng tất cả chúng tôi vẫn hét lên tên Nee-sama.
Tám sợi xích màu xám đen đã nhô lên từ mặt đất, giữ chặt cô ấy. Mana loạng choạng dâng trào qua những sợi xích nham hiểm quấn quanh cánh tay, chân, cơ thể và cả hai thanh kiếm Nee-sama. Tám chiến binh ma thuật đã xuất hiện trở lại, mỗi kẻ đều có một mắt phát sáng, và những sợi xích xuất hiện từ cánh tay của chúng.
Trói buộc?! Và những lá bùa đó là ma pháp dịch chuyển tức thời! Nhưng một kết giới mạnh mẽ như thế này thì... Thật không thể tưởng tượng nổi!
Cả tôi và những hầu gái đều không thể chịu nổi áp lực, và chúng tôi thậm chí còn không bị mắc kẹt trong bùa chú—chỉ ở gần thôi mà đã chịu tác động. Nhưng trong khi chúng tôi gần như không thể di chuyển, Lily đứng một mình, che chở chúng tôi bằng một bức tường hoa rực rỡ ngẫu nhiên. Chúng tôi sẽ tệ hơn bao nhiêu nếu không có cô ấy? Và Nee-sama đã phải trải qua những gì?
Những người đàn ông mặc áo choàng xám xuất hiện trở lại gần những chiến binh ma thuật xa nhất, cười điên cuồng.
"Đau lắm phải không?" một người cười khẩy. "Ngươi sẽ thấy khá hơn khi từ bỏ và quỳ xuống! Đừng lo; bọn ta sẽ tha mạng cho ngươi trong thời điểm này. Bọn ta đã chán ngấy huyết thống Wainwright pha loãng, nhưng với tư cách là hậu duệ trực hệ của Leinster và là đứa trẻ bị nguyền rủa, ngươi sẽ giúp nghiên cứu của bọn ta đạt đến tầm cao mới."
"Ma pháp trói buộc chiến lược này được gọi là Bát Trùng Thiên Ấn," người kia nói thêm. "Nó được tạo ra để bắt giữ Bát Tà và nô lệ của chúng. Dù nó được cho là phải được thi triển bằng tám Đại Ma Pháp, nhưng hai cái là đủ để giữ ác ma hai cánh và quá đủ cho một đứa trẻ bị nguyền rủa chưa thức tỉnh. Ngươi không thể sử dụng ngọn lửa của mình nữa đâu. Đầu hàng đi!"
Bên trong kết giới, Nee-sama nghiến răng. Máu chảy ra từ miệng. Những sợi xích màu xám đen trói chặt cô hơn cho đến khi, cuối cùng, thanh kiếm rơi xuống và cắm xuống đất.
"Nee-sama!" Tôi kêu lên, đâm lưỡi kiếm xuống đất và cố gắng đứng dậy. Nhưng cơ thể tôi nặng như chì, và tôi không thể nhấc nổi.
Người đàn ông với thuật thức quằn quại trên má phải bật ra tiếng cười chế giễu. "Đây chính là tất cả những gì 'Kiếm Nương' nổi tiếng có thể làm được. Nhắc lại cho ta đi, Rolog: tên của gã đó là gì? Con thú giả mà ta nghe nói Lev đã lôi đi ở Đông đô."
"Là Allen, Racom," người bạn đồng hành của hắn trả lời. "Một cái tên ghê tởm. Rõ ràng là tên dị giáo đấy đã chiến đấu rất tốt, trong khi là thú giả. Nhưng cuối cùng, hắn không phải là đối thủ của chúng ta, những tông đồ mới."
N-Nii-sama đã t-thua?! Với đồng minh của những người kẻ này?! Cơ thể tôi run rẩy khi sức lực rời bỏ tôi. Chuyện... Chuyện đó không thể là sự thật. Chúng đang nói dối. Nii...Nii-sama sẽ không—
"Tiểu thư Lynne!" Lily quát lên. "Allen sẽ không bao giờ thua những kẻ như thế! Chúng hẳn đã dùng đến những trò bẩn thỉu nhất!"
Tôi giật mình. Hầu gái vẫn đứng và nhìn thẳng về phía trước.
"Ồ, đúng rồi, đó là tên của hắn," Racom cười khẩy. "Đứa trẻ bị nguyền rủa, nghe nói rằng con thú giả đã chiến đấu rất dữ dội. Nhưng kết cục của hắn hẳn phải rất khủng khiếp—không giống như bọn ta, Lev không hề tỏ ra thương xót."
"Ta nghe nói hắn đã chiến đấu đến cùng để 'bảo vệ danh dự của ngươi.'" Rolog cười chế giễu. "Con thú giả cưng của ngươi rất tận tụy với cô chủ của mình đấy."
Sự im lặng bao trùm. Rồi Nee-sama thì thầm, "Ra là vậy. Ngươi nói cậu ấy làm vậy vì 'danh dự' của ta đúng không?" Tay phải của Nee-sama nắm chặt một sợi xích, và kết giới phát ra tiếng kim loại hỗn loạn khi nó rung chuyển.
Racom và Rolog hẳn đã nhận thấy sự thay đổi này, vì chúng hét lớn ra lệnh cho những chiến binh ma thuật.
"Chặt hơn nữa! Trói chặt ả lại!"
"Và nhanh lên! Bắt ả quỳ xuống và khuất phục!"
Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh trên người Nee-sama tăng lên. Nhưng dù loạng choạng, cô vẫn không quỳ xuống. Ngược lại—tay phải vẫn đang siết chặt sợi xích. Đầu cúi xuống khi cô lẩm bẩm, "Ta đã từ bỏ."
Những người đàn ông có vẻ bối rối.
"Ngươi có ý gì vậy?"
"Ngươi phát điên vì đau rồi à?"
Nee-sama không trả lời. "Cho đến cách đây không lâu," cô tiếp tục tự nhủ, "mọi người gọi ta là 'đứa trẻ bị nguyền rủa của Leinster.' Ta sinh ra trong Gia tộc Công tước nổi tiếng với ngọn lửa, nhưng khi còn nhỏ, ta chỉ có thể thắp được một ngọn nến. Ta đọc mọi cuốn sách mình có thể tìm thấy và cố gắng nhất có thể... nhưng ma thuật duy nhất ta có thể học được là cách tăng cường sức mạnh cho cơ thể của chính mình."
Tôi cảm thấy đau nhói ở ngực. Tôi không muốn nhớ lại Nee-sama đã như thế nào trước khi vào Học viện Hoàng gia.
"Mọi người không nhìn con gái của một Công tước một cách tử tế như vậy. Họ gọi ta là 'kẻ khiếm khuyết', 'không phù hợp với Gia tộc Công tước', 'vết nhơ cho cái tên Leinster'. Một số người thậm chí còn bảo ta bỏ cái họ của mình đi và chấm dứt với nó. Ta... Ta đã mất hy vọng. Thế giới mà ta thấy thật quá, quá ảm đạm—giống như đêm không một vì sao vậy."
Những hầu gái bắt đầu khóc khi cô lẩm bẩm, "Dù gia đình và mọi người đều yêu thương ta." Nước mắt cũng làm mờ đi tầm nhìn của tôi.
"Nhưng không ai khiếm khuyết như ta có thể hy vọng được một ngôi sao. Và ta không thể... Ta không thể tiếp tục bước đi trong thế giới tối tăm này. Ta đã từ bỏ."
Những người đàn ông đang mất kiên nhẫn. "Ngươi đang nói nhảm cái gì thế?!" một người quát lên, trong khi người kia quát, "Đừng nói những điều không—"
Tiếng rít của dây xích cắt ngang lời hắn khi toàn bộ kết giới rung chuyển.
Nee-sama lên tiếng. "Vì vậy, ta tự nhủ rằng bản thân sẽ thực hiện một điều ước cuối cùng, rồi không bao giờ thực hiện nữa! Ta đã lấy hết can đảm của mình—những gì còn sót lại—và tham gia kỳ thi tuyển sinh vào Học viện Hoàng gia. Và đó là nơi ta gặp cậu ấy. Ta nghĩ đó là... một phép màu." Cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngượng ngùng. Không ai nhìn thấy điều đó có thể không nhận ra cô quan tâm đến Nii-sama sâu sắc đến thế nào. "Ta chỉ cần nhìn cậu ấy một lần, và ta biết. Ta đã cầu nguyện, cầu nguyện, và cầu nguyện để được gặp cậu ấy—để gặp một người sẽ nắm tay và dẫn dắt ta đi."
Lửa bắt đầu lan dọc theo các sợi xích. Ngay cả những chiến binh ma thuật vô cảm cũng có vẻ run rẩy.
"Ta vẫn không nhịn được cười khi nghĩ lại mình hồi đó," Nee-sama tiếp tục. "Ta đã cố gắng hết sức để tỏ ra can đảm, nhưng cậu ấy khiến ta hứng thú hơn nhiều so với đối thủ của cả hai là hiệu trưởng. Và trực giác của ta đã đúng." Cô cười rạng rỡ. Giọng tươi sáng và có chút e thẹn—hoàn toàn không phù hợp trên chiến trường. Cô có vẻ giống như bất kỳ cô gái bình thường nào khi thú nhận, "Cậu ấy đã nhìn thấy kiếm thuật của ta và khen đẹp. Khả năng dùng ma pháp chỉ ở mức trẻ con, thế mà cậu ấy nói rằng ta có thể trở thành nữ pháp sư giỏi nhất thế giới. Cậu... Cậu ấy gọi ta là quyến rũ, dù ta chẳng hề như vậy."
Từng lời Nee-sama nói đều truyền tải được những lời nhận xét của Nii-sama có ý nghĩa như thế nào đối với cô và chính cô yêu anh sâu sắc ra sao.
"Thế...Thế là đủ để tiếp thêm sức mạnh cho ta rồi!" Giọng điệu của cô đột nhiên chuyển sang chế giễu bản thân khi nói thêm, "Ta nghĩ rằng không ai khác trên thế gian này có thể hiểu được."
Racom và Rolog hét lên.
"Đ-Đủ rồi!"
"T-Thôi đi—"
Nhưng Nee-sama đã phớt lờ chúng. "Cậu ấy đã cho ta rất, rất nhiều thứ," cô tự nhủ. "Sự tử tế, dịu dàng, ngượng ngùng khi nắm tay, niềm vui khi được bế, cảm giác ghen tị với những cô gái khác mà cậu ấy thân thiết, sự ấm áp của một bờ vai để dựa vào... và bằng chứng cho thấy ta thực sự, thực sự hạnh phúc khi ở bên cậu ấy!"
Cả chúng tôi lẫn những người đàn ông mặc áo choàng xám đều không thể chen vào được một lời nào. Về mặt logic, không có gì ngăn cản chúng tôi. Nhưng theo bản năng, tất cả chúng tôi đều hiểu—nếu dám ngắt lời độc thoại của cô ấy, hậu quả sẽ thật thảm khốc.
"Ta đã tuyệt vọng! 'Đứa trẻ bị nguyền rủa của Leinster'! Nhưng cậu ấy không chỉ cứu ta khỏi vực sâu của bóng tối; cậu ấy đã bước đi bên cạnh ta. Cậu ấy vẫn bước đi cùng ta ngay từ khoảnh khắc cả hai gặp nhau. Cậu ấy luôn, luôn nắm tay ta! Ta biết cậu ấy đã phải chịu đựng rất nhiều lời lăng mạ và trải qua rất nhiều đau khổ chỉ để ở bên ta... nhưng cậu ấy chưa bao giờ thốt ra một lời nào về điều đó."
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng một nguồn mana không đáy bên trong Nee-sama, đang vật lộn để bùng nổ. Những luồng lửa cuối cùng cũng xuất hiện trong ma pháp trói buộc chiến lược. Không chỉ những sợi xích, mà cả không gian tạo nên kết giới cũng bắt đầu cháy.
"Tiến về phía trước thật đáng sợ. Cần phải có lòng can đảm. Và ta... không còn một chút can đảm nào nữa," cô thừa nhận, yếu ớt hơn bất kỳ lần nào tôi từng nghe nói trước đây. "Ngay cả khi có cậu ấy cạnh bên, ta vẫn rất sợ. Không biết đã có bao nhiêu chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng triệu lần ta muốn dừng lại. Nhưng..." Cô ngẩng cao đầu. Đôi mắt rực sáng ý chí bất khuất... và ngọn lửa luyện ngục thiêu đốt tất cả. "Cậu ấy tin tưởng ở ta. Cậu ấy đặt niềm tin vào ta nhiều hơn bất kỳ ai khác—kể cả chính bản thân mình! Cậu ấy cứ nắm tay ta đi qua thế giới vô vị này!"
Cuối cùng, cả tám sợi xích đều bốc cháy. Máu chảy ra từ khuôn mặt của những người đàn ông.
"Và cậu ấy đã dạy ta rằng thế giới này đáng để sống!" Nee-sama hét lên. "Rằng ngay cả ta cũng có người để đồng hành!"
Ánh mắt cô rực cháy với sự kiên quyết và quyết tâm. Tôi có thể cảm thấy dòng mana đang hoành hành bên trong kết giới.
"Vậy...Vậy làm sao ta có thể dừng lại trước khi cậu ấy dừng lại?!" cô hỏi. "Tên ta là Lydia Leinster. Ta khao khát một ngôi sao, cầu nguyện cho nó, yêu nó... và đánh mất nó vì sự ngu ngốc của chính mình. Ta trở nên vô giá trị sau đó. Nói thật thì, ta thậm chí còn không có can đảm để tiếp tục—ta không thấy mục đích gì cả. Nhưng các ngươi biết đấy..." Lần đầu tiên, cô nhìn Racom và Rolog. Những người đàn ông đứng im, bất động như thể đã bị hóa đá. "Ta cần phải đến Đông đô, bất kể phải trả giá như thế nào. Ngay từ lần đầu gặp cậu ấy, ta đã biết mình sẽ chết ở đâu—chính bên cạnh cậu ấy. Và chẳng có gì, ngay cả khi cậu ấy tức giận, có thể thay đổi được suy nghĩ của ta! Chẳng có gì cả! 'Danh dự' của ta ư? Danh dự duy nhất của ta là trở thành thanh kiếm của Allen! Không gì khác quan trọng hơn cả!"
Một vết đỏ thẫm bắt đầu hiện ra trên mu bàn tay phải khi cô nắm chặt sợi xích đến mức trắng bệch.
"Ta đéo quan tâm ngươi là ai hay là gì," cô gần như khạc nhổ. "Cứ bắt chước những truyền thuyết cổ xưa tùy thích; với ta thì chẳng có gì khác biệt. Ta chỉ có một điều muốn nói với các ngươi."
Hàng loạt những luồng khói lửa xoáy tròn lấp đầy kết giới. Những vết nứt bắn xuyên qua cả tám sợi xích. Và rồi...
"Cút sang một bên cho ta!" Nee-sama hét lên khi cô giật tay phải xuống, kéo theo sợi xích.
Ngay sau đó, không gian tự mình cong lại, kêu cót két và rít lên khi những sợi xích vỡ tan liên hồi. Ma pháp trói buộc chiến lược sụp đổ và tan rã. Những chiến binh ma thuật loạng choạng, và một sức nặng được nhấc khỏi cơ thể chúng tôi. Cả nhóm choáng váng trong im lặng, trong khi khuôn mặt của những gã đàn ông mặc áo choàng xám vặn vẹo vì hoảng sợ.
"K-Không thể nào!" Racom rên rỉ. "K-Không có con người nào có thể xé toạc ngay cả một phiên bản chưa hoàn chỉnh của sợi dây trói đó bằng tay không! Ta...ta sẽ không dung thứ cho những điều vô lý như vậy!"
"Các chiến binh ma thuật!" Rolog hét lên. "Dừng con quái vật đó lại! Giết ả nếu cần!"
Tám chiến binh ma thuật phản ứng ngay lập tức. Những sợi xích bắn ra từ chân chúng, phóng về phía trước với sự nhanh nhẹn trái ngược với kích thước khi lao vào Nee-sama từ mọi phía. Tuy nhiên, cô vẫn bất động, tay đặt trên chuôi kiếm vẫn còn cắm trên mặt đất.
"Nee-sama!" Tôi hét lên. "Cẩn thận!"
Những chiến binh ma thuật đang chuẩn bị vung trọng kiếm, thương, rìu chiến và búa chiến xuống đầu cô thì một tiếng gầm như sấm rền làm rung chuyển không khí. Một trận mưa bụi bắn cao lên bầu trời phía trên. Lily, những hầu gái và tôi nhanh chóng dựng kết giới để bảo vệ mình.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.
Cái...Cái mana gì thế này?! Mình c-chưa bao giờ cảm thấy thứ gì đáng ngại đến thế!
"Lily?" Tôi gọi. Cô gái lớn tuổi hơn đứng trước mặt tôi, và khuôn mặt cô nhìn nghiêng trông u ám hơn tôi từng thấy.
"Tầm nhìn sẽ sớm được phục hồi, tiểu thư Lynne," cô nói mà không nhìn tôi. Bản báo cáo vô tư này khác xa với giọng điệu thường ngày.
Dần dần, bụi lắng xuống. Tôi ngập ngừng lẩm bẩm, "Nee-sama...?"
Kiếm Nương trừng mắt nhìn tám chiến binh ma thuật từ giữa không trung, được bao bọc trong bốn cánh lửa. Nhưng mà... Nhưng mà, tôi không thể không run rẩy. Chúng không giống đôi cánh trắng sáng mà cô đã cho tôi thấy ở Học viện Hoàng gia, khi kết nối mana với Nii-sama. Đôi cánh bao phủ Nee-sama, Lydia Leinster, đỏ như máu.
Trong khi chúng tôi đứng im lặng, Racom và Rolog hét lên.
"Các ngươi đang làm gì thế?! Giết ả đi! Giết ả ta ngay!"
"Nhanh lên! Giết đứa trẻ bị nguyền rủa đó đi! Nhanh lên, trước khi quá muộn! Nếu ả thức tỉnh hoàn toàn, thế giới này sẽ bị ả—"
Trước khi hắn kịp nói hết câu, tất cả các chiến binh ma thuật đều triệu hồi thêm nhiều sợi xích từ chân và bắn lên trời.
Ôi không!
Tôi vội vã định thi triển Hỏa Điểu, nhưng hầu gái số ba của quân đoàn đã giơ tay ngăn tôi lại.
"Lily?!" Tôi hét lên. Nhưng tôi không có thời gian để nói thêm.
Nee-sama lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không nghe rõ. Một lát sau, cả tám chiến binh ma thuật trên không đều bị chém làm đôi.
C-Chị ấy hạ gục tất cả bọn chúng cùng một lúc?! Và vẫn đang đứng trên mặt đất! Mình không thể thấy chị ấy di chuyển chút nào.
Ánh sáng xám của Tái Phục Sinh vẫn lóe lên, cố gắng ghép những chiến binh ma thuật lại với nhau giữa không trung. Đôi cánh của Nee-sama trở thành những thanh kiếm và tấn công chúng trước khi chúng có cơ hội. Các hiệp sĩ cố gắng tự vệ bằng Toả Quang Thuẫn, nhưng những lưỡi kiếm đỏ thẫm ấy đã vạch ra những họa tiết hình học khi chúng lóe lên trong không trung, dễ dàng xé toạc những kết giới mạnh mẽ. Một cơn bão những nhát chém nhanh chóng cắt nát những chiến binh ma thuật và khiến chúng ngã xuống thành một đống lửa.
Những hầu gái, những gã đàn ông mặc áo choàng xám và tôi đều sững sờ vì kinh ngạc.
Chị ấy đã cắt xuyên qua Toả Quang Thuẫn và vượt qua Tái Phục Sinh? Và trước đó, làm sao chị ấy có thể di chuyển đủ nhanh để—
"Dịch chuyển tức thời tầm ngắn chiến thuật," Lily lẩm bẩm. "Người ấy đã nắm vững thuật thức từ ghi chép của Allen rồi."
Nee-sama giơ kiếm lên và từ từ quay lại đối mặt với Racom và Rolog. Những luồng lửa nhảy múa điên cuồng khắp khu vực, cộng hưởng với mana của cô để lan tỏa ngọn lửa.
"Q-Quái vật!" Rolog hét vào mặt cô ấy.
"Giờ thì đến nước này rồi; chúng ta chỉ còn một lựa chọn nữa thôi," Racom nói. "Rolog!"
Người cộng sự của hắn rên rỉ. "Được rồi."
Cả hai gã đàn ông đều thò tay vào nếp gấp của chiếc áo choàng xám và lấy ra những lọ thủy tinh nhỏ đựng...máu? Mỗi người bóp nát một lọ trong nắm tay. Những thuật thức trên má chúng bắt đầu rung lên với một thứ ánh sáng rực rỡ nhưng đầy tai họa.
Nee-sama nheo mắt lại. "Đó là máu của Gerard."
"Bọn ta là những tông đồ mới, được Thánh lựa chọn!" Racom hét lên.
"Bọn ta sẽ chém giết tất cả những kẻ dị giáo!" Rolog nói thêm.
Sau đó, chúng cùng nhau gào lên, "Xin tôn ngợi Thánh và Thánh Tinh Linh!"
Mana của những chiến binh ma thuật đã ngã xuống tạo thành một cơn lốc xoáy lớn màu xám đen và nhấn chìm cả hai. Cảnh tượng kỳ lạ đến nỗi chúng tôi nhìn chằm chằm vào nó trong sự kinh ngạc đến mức quên cả việc niệm phép vào chúng.
C-Cái quái gì thế này...?
Một cánh tay khổng lồ bật ra khỏi cơn lốc xoáy và vung xuống Nee-sama, cô tặc lưỡi và lùi về hướng ngược lại với chúng tôi. Cánh tay đập mạnh xuống đất, tách đôi bề mặt và tạo ra một đám mây bụi khổng lồ.
"G-Gì thế?" Tôi hỏi, mắt mở to, giọng run rẩy. "Cái thứ đó là cái g-gì vậy?"
Trước mặt chúng tôi là một chiến binh ma thuật khổng lồ màu xám đen. Ma thuật hẳn đã tái tạo lại bộ giáp chắc chắn bao bọc lấy nó. Tay phải của nó nắm chặt một thanh trọng kiếm quấn xích, và đôi mắt của nó sáng lên kỳ lạ qua khe hở trên mũ sắt. Thứ đó hẳn phải cao hơn cả tháp đồng hồ mà tôi đã thấy ở nhà ga ở Đông đô. Chủng tộc Cự Nhân sống ở phía tây của Vương quốc, nhưng nó dễ dàng cao gấp đôi—không, gấp ba lần họ. Nó trông cao hơn ít nhất một chục lần so với bất kỳ người đàn ông nào. Nhưng điều đó có quan trọng gì chứ?!
"Mục tiêu nhắm đến to quá!" Tôi hét lên. "Mọi người, tập trung hỏa lực!"
"Rõ!" những hầu gái giật mình trả lời.
Tất cả chúng tôi đều tấn công chiến binh ma thuật khổng lồ bằng một loạt ma pháp mạnh nhất mà chúng tôi có thể tập hợp được. Chỉ có Lily là kiềm chế, dù cô đang thi triển nhiều ma thuật của riêng mình. Hoả Điểu của tôi và hàng chục Thượng Cấp Ma Pháp của các nguyên tố khác nhau đã chạm đến gã khổng lồ... chỉ để bị phản xạ trở lại chúng tôi bởi một tấm khiên màu xám đen nham hiểm hơn nhiều so với bất kỳ tấm khiên nào chúng tôi từng thấy cho đến nay.
Ôi không! Trừ khi chúng ta hành động nhanh chóng—
"Không phải lúc ta đang ở đây đâu!" Lily lao về phía trước và vung rộng cả hai tay. Bức tường năm cánh hoa rực rỡ của cô đã chống lại những ma pháp hồi phục.
Trong khi chúng tôi vẫn còn quá choáng váng để hành động, chiến binh ma thuật khổng lồ vung trọng kiếm lên cao và bất cẩn hạ vũ khí xuống trước mặt chúng tôi. Mặt đất rung chuyển dữ dội khi lưỡi kiếm rạch một đường trên mặt đất và tạo ra một đám bụi cao lên trời. Tôi gặp khó khăn khi chỉ cần giữ thăng bằng, và ngay cả khuôn mặt của Lily cũng bị kéo lại.
"Ở lại đó và quan sát đi," thứ đó ra lệnh, chắc chắn về sự vượt trội của chính nó. "Hãy quan sát khi bọn ta giết đứa trẻ bị nguyền rủa."
Mình biết những giọng nói này—Racom và Rolog!
Những hầu gái và tôi cố gắng giơ kiếm lên và bắt đầu niệm phép, nhưng cánh tay tôi run lên vì sợ hãi.
L-Làm sao chúng ta có thể c-chiến đấu với thứ như thế này được?
"Nói cho ta biết điều gì đó đi," Nee-sama khẽ nói từ phía sau gã khổng lồ, mắt chị cô xuống.
Chiến binh ma thuật khổng lồ triệu hồi vô số tấm khiên màu xám đen và giơ thanh kiếm lên khi quay lại.
"Ngươi có được sức mạnh đó từ máu Wainwright của Gerard—huyết thống của một truyền thuyết cổ xưa," cô tiếp tục, từ từ thả thanh kiếm của mình xuống một vị trí thoải mái. "Ta đoán là thủ lĩnh của ngươi đang bắt đầu thu thập cho các thí nghiệm của mình và sử dụng máu như một phương tiện để nắm quyền kiểm soát nhiều Đại Ma Pháp. Ta có đúng không? Và... Và điều đó có nghĩa là có khả năng cao là các ngươi đã bắt sống cậu ấy." Những lời cuối cùng của cô có vẻ hướng đến bản thân mình hơn là kẻ thù của chúng tôi.
"Bọn ta không hứng thú nuôi thú giả," Racom và Rolog biến hình cười khẩy. "Hắn hẳn đã chết như một con chó, và bọn ta sắp tiễn ngươi đi cùng hắn rồi. Bọn ta có thể lấy tất cả máu cần từ xác của ngươi!"
Chúng chuyển sang cầm trọng kiếm bằng cả hai tay và giơ cao nó qua đầu. Nee-sama đứng như trời trồng tại chỗ.
Tôi cố gắng thúc đẩy cơ thể đang run rẩy của mình hành động, nhưng hầu gái phía trước đã can thiệp.
"Lily?!" Tôi kêu lên.
"Người không được làm thế!" cô quát.
Một lát sau, chiến binh ma thuật khổng lồ vung trọng kiếm xuống Nee-sama. Nhưng khiến các tông đồ kinh ngạc là nửa trên lưỡi kiếm bị cắt đứt của chúng bay trong không trung và cắm xuống đất. Vũ khí trong tay phải của Nee-sama là thủ phạm.
"C-Cái quái?" Tôi hỏi, giọng nói đầy sợ hãi. "C-Cái loại kiếm gì thế kia?"
Tôi đã không nhận ra sự thay đổi trước đó, nhưng Kiếm Nương Lydia Leinster cầm những lưỡi kiếm được bao phủ trong ngọn lửa đỏ thẫm và đen kịt, không có ánh sáng. Đây có phải là Xích Kiếm, bí thuật của Gia tộc chúng tôi không? Nhưng... Nhưng Xích Kiếm của Nee-sama chưa bao giờ u ám đến thế.
"Nguyền rủa ngươi, đồ ác quỷỷỷ!" Racom và Rolog gào lên khi vung thanh kiếm gãy của mình. Tôi có thể nghe thấy sự kinh hoàng trong giọng nói của chúng.
Nee-sama ngước lên. "Hả? Ngươi không biết sao? Để cứu cậu ấy..." Số lượng cánh trên lưng cô tăng lên sáu, và mỗi phần phụ bốc lửa chuyển sang màu đỏ thẫm. Một màu đỏ thẫm tràn ngập đôi mắt ấy khi cô gầm lên, "Ta nguyện trở thành ác quỷ hoặc ác ma hay bất cứ thứ gì khác!"
Ngọn lửa đen và đỏ thẫm quanh thanh kiếm của cô bùng lên. Lưỡi kiếm cắt ngang không khí, để lại những vệt sáng khi chúng cắt qua thân hình khổng lồ cùng với hàng chục tấm khiên màu xám đen bảo vệ nó. Một nhát kiếm thẳng đứng hướng xuống gần như ngay lập tức, cắt xuyên qua cả những đám mây phía trên.
"K-Không thể tin được!" Chiến binh ma thuật hét lên hoảng sợ.
Một con Hoả Điểu kỳ dị với ba đầu và sáu cánh lao vào gã khổng lồ bị chia làm bốn, rải rác những chùm lông màu đỏ thẫm khi bay. Ngọn lửa địa ngục kinh hoàng bùng lên sau đó thiêu rụi mọi thứ nó chạm vào.
Tôi bám chặt vào eo Lily và co rúm lại phía sau cô ấy. Thật đáng sợ. Nỗi sợ thuần tuý! Và không phải sợ chiến binh thuật, mà là sợ Nee-sama!
Mình không thể ngừng run rẩy. Chuyện... Chuyện này không đúng!
Gã khổng lồ từng nhìn xuống chúng tôi đang sụp đổ và biến mất khỏi thế gian. Các tông đồ xuất hiện từ bên trong, đầy máu và thở nặng, nhưng vẫn còn sống. Racom thở hổn hển, "Ta...ta không tin điều đó," trong khi Rolog có vẻ quá mệt mỏi để nói. Tóc của chúng chuyển sang màu trắng vì sốc, có lẽ là do đã dùng hết mana của mình. Với đôi tay run rẩy, chúng rút bùa hộ mệnh từ trong áo choàng ra.
"Ngươi nghĩ mình đang đi đâu vậy?" Nee-sama lạnh lùng hỏi. "Ta vẫn còn câu hỏi cho ngươi đấy."
"Câm đi, đồ ác quỷ! Lần sau bọn ta sẽ giết ngươi!" một người đàn ông gầm lên.
"Ngươi quá nguy hiểm," người kia nói thêm. "Như thủ lĩnh đã nói, ngươi có thể mang đến tai họa. Bọn ta thật ngây thơ khi nghĩ rằng có thể giam cầm ngươi. Lần tới, bọn ta sẽ lấy mạng ngươi, và đoàn tụ ngươi với 'Bộ Não' của ngươi trong luyện ngục."
"Sao không làm liền đi?" Nee-sama chậm rãi nói. Chiến trường rực lửa đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn nhiều.
Racom và Rolog triển khai bùa hộ mệnh rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Không được! Chúng sẽ chạy th—
Nee-sama vung thanh kiếm bên trái một cách thản nhiên. Không gian xé toạc theo đường chéo trước mặt, và bốn vật thể đang cháy rơi xuống từ vết rách khi những tiếng hét đau đớn vang vọng khắp không trung. Một trong hai người đàn ông đã mất cánh tay phải ở vai, và người kia mất cánh tay trái.
Chị ấy CHÉM ma pháp dịch chuyển tức thời sao?!
"Ma pháp dịch chuyển tức thời chiến thuật chỉ có thể bao phủ khoảng cách ngắn. Theo dõi mana của người thi triển và cắt xuyên qua nó không quá khó nếu thấy nó đến," Kiếm Nương lạnh lùng nói. "Đó là một mánh khóe khác mà cậu ấy dạy ta. Nào, hãy nói cho ta mọi thứ ngươi biết đi."
Những người đàn ông đứng dậy, niệm phép chữa lành vào phần cụt cánh tay và nhìn nhau. Mắt chúng đỏ ngầu.
"Rolog!" một người hét lên.
"Ta biết, Racom," người kia đáp. "Ta cũng giống ngươi!"
Nói xong, bọn chúng xé rách những mảnh áo choàng xám còn sót lại. Nửa thân thể của mỗi người đều được phủ một loại thuật thức quằn quại và ngọ nguậy như một sinh vật sống.
"Bọn ta là những người tử vì đạo!" Racom hét lên. "Cái chết không làm chúng ta sợ hãi!"
"Bọn ta là những kẻ bảo vệ đức tin!" Rolog hét lớn. "Ác ma sẽ ngã xuống trước chúng ta!"
Sau đó, tất cả cùng đồng thanh nói, "Nguyện ý muốn Thánh và Thánh Tinh Linh!"
Đôi mắt đỏ ngầu của chúng vẫn chăm chú nhìn Nee-sama trong khi mỗi người đều tự đâm một tay vào tim mình.
Chúng tôi kinh hãi. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, mana của những gã đàn ông bắt đầu dâng trào. Cơ thể chúng bay lên khỏi mặt đất khi thuật thức bao phủ chúng co lại vào trái tim.
Tấn công tự sát sao?!
"Chuẩn bị phòng thủ tối đa!" Lily ra lệnh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"R-Rõ!" Những hầu gái bối rối vòng ra trước mặt tôi và bắt đầu niệm phép tạo kết giới liên tiếp.
"Nee-sama!" Tôi kêu lên. Nhưng cô vẫn quay lưng lại, và không trả lời.
Toàn bộ cơ thể của Racom và Rolog chuyển sang màu xám đen. Máu chảy ra từ miệng chúng ngay cả khi môi chúng nhếch lên trong những nụ cười khinh bỉ ghê tởm.
"Vong mạng đi, đồ ác quỷ!"
"Thánh và Thánh Tinh Linh sẽ sớm có ít đi một kẻ thù!"
Nee-sama nhìn chằm chằm vào những gã đàn ông bằng ánh mắt lạnh lùng và giơ kiếm lên. "Ta không sợ chết," cô lẩm bẩm. "Ta đã chết một lần vào ngày hôm đó bốn năm trước, khi ta chiến đấu với hắc long. Nhưng..." Đôi cánh rực lửa của cô bùng cháy dữ dội hơn nữa. "Ta không muốn hoặc cần một thế giới không có cậu ấy. Có thể ở bên cậu ấy là đủ với ta rồi. Và bất cứ thứ gì cản đường"—giọng cô vang lên như tiếng gầm—"tất cả đều nên! Biến mất!"
"Chết điii!" Racom và Rolog đồng thanh hét lên khi mana của chúng tập trung lại rồi bùng nổ. Cùng lúc đó, lưỡi kiếm của Nee-sama sáng lên màu đen và đỏ thẫm.
Một cơn gió mạnh thổi qua chiến trường. Chúng tôi chuẩn bị cho vụ nổ. Sau đó, tôi nhận ra điều đấy.
"Chúng không phát nổ sao?" Tôi lẩm bẩm, vẻ không tin.
Tôi nhìn lên và thấy khuôn mặt của Racom và Rolog méo mó vì sốc khi chúng nín thở, "N-Ngưới chém chính vụ nổ sao? Đò ác—"
Trước khi lời lăng mạ cuối cùng kịp thốt ra, chúng đã tan thành bụi trong gió.
Dù sửng sốt trước cái kết hụt hẫng của các tông đồ, tôi vẫn lấy lại bình tĩnh. Nhưng đúng lúc tôi sắp nói chuyện với Nee-sama, Lily hét lên, "Chúng ta vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm! Kẻ thù đang đến gần!"
Lực lượng dự bị của các Công quốc đang tiến về phía chúng tôi. Chúng hẳn đã theo dõi trận chiến của chúng tôi từ bên lề. Phải có tới hàng ngàn—không, mười ngàn quân, và cờ hiệu của chúng cho thấy chúng là quân đội chính quy!
Chúng ta bị áp đảo về số lượng và bị bao vây. Rút lui bằng griffin có thể là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng trong khi tôi hoảng loạn, Nee-sama bình tĩnh liếc nhìn quân đội. "Chúng cứ đến. Chúng không nhận ra là mình cần phải hội ngộ với cậu ấy sao?" cô lẩm bẩm giận dữ. Sau đó, cô quay sang dải ruy băng đỏ thắm trên cổ tay phải và thì thầm ngọt ngào, như thể với Nii-sama, "Nghe này, cậu không phiền chứ nhỉ? Đó là lỗi của chúng vì đã cản đường tớ."
Cô đâm kiếm xuống đất và quỳ xuống một chân như thể đang cầu nguyện—một cử chỉ mà cô vừa phải đấu tranh rất vất vả để tránh né. Mana không thể đo lường rung chuyển cả đất trời khi tám cánh của ngọn lửa đỏ thẫm mở ra.
Quân địch nhận ra sự thay đổi và tung ra một loạt ma pháp tấn công. Hơn một nghìn ma thuật trút xuống Nee-sama, nhưng đôi cánh của cô đã chặn đứng hoàn hảo mọi phép thuật. Các lá cờ của kẻ thù dao động trước cảnh tượng không thể tưởng tượng được khi vị chỉ huy cưỡi ngựa của chúng ra lệnh tiếp tục tấn công. Giữa cảnh hỗn loạn, thanh kiếm của Nee-sama bắt đầu tỏa sáng màu đen và đỏ thẫm, và một thuật thức cực kỳ chính xác mà tôi chưa từng thấy trước đây lan tỏa trên mặt đất xung quanh.
Lily vừa nhìn thấy liền hét lên một tiếng căng thẳng. "Triển khai kết giới kháng hoả mạnh nhất đi! Người cũng vậy, tiểu thư Lynne!"
"Tuân lệnh!" Các hầu gái đều sửng sốt, nhưng vẫn tuân lệnh mà không chậm trễ.
"Gì cơ? Đ-Được!" Tôi nói thêm, cố gắng tham gia hết sức có thể.
Phía trước tôi, Lily dang rộng hai tay và tạo ra bảy tấm khiên lửa hình bông hoa.
Một lần nữa, một phù hiệu giống như thú dữ lại xuất hiện ở mu bàn tay phải của Nee-sama, rực sáng với ánh sáng đỏ như máu. Một lát sau, cô thì thầm tên ma thuật của mình:
"Hỏa Ma Tuyệt Tình Kiếm."
Đầu tiên, tôi cảm thấy mặt đất rung chuyển và nghe thấy tiếng gầm rú. Sau đó, vô số lưỡi kiếm lửa đỏ thẫm cắt ngang mặt đất, cùng với những cây tầm ma gai góc dường như thấm đẫm máu. Không bên nào lãng phí thời gian để tấn công quân địch. Tiếng la hét, tiếng nức nở và tiếng kêu đau đớn tràn ngập không khí chiến trường. Vũ khí và áo giáp vỡ tan cùng những giọt máu, và ngọn lửa đỏ thẫm đen ngòm thiêu rụi tất cả, định hình lại toàn bộ quang cảnh.
Chúng tôi vật lộn một cách tuyệt vọng để duy trì kết giới của mình. Cả nhóm đã dựng lên ít nhất một trăm kết giới kháng hoả, nhưng chỉ cần gần với ma thuật này là chúng đã nhanh chóng bị phá hủy. Thú thật thì... Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Những hầu gái xung quanh tôi hét lên và co rúm lại. Chỉ có Lily vẫn đứng thẳng, giữ chặt tấm khiên lửa bằng hoa của mình.
Cuối cùng, mọi âm thanh đều ngừng lại. Tôi rụt rè nhìn quanh và—
"C-Cái gì?! C-Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?!" Tôi kêu lên, bám chặt vào Lily trong cơn hoảng loạn.
Bây giờ chúng tôi thấy mình đang ở trên đỉnh một ngọn đồi thấp. Không nơi nào khác thoát được mà không bị thương. Xung quanh chúng tôi, đồng bằng đã bị biến thành một cánh đồng rực cháy với những thanh kiếm và gai. Mọi mảnh vũ khí hoặc áo giáp mà kẻ thù của chúng tôi sở hữu đều bị cắt thành từng mảnh, và tất cả các lá cờ của chúng đều bị đốt cháy. Những bụi gai bao quanh và bao vây quân lính như những con rắn lửa sống. Giữa mùi hôi thối của ngọn lửa, tôi có thể thấy mọi binh lính trong lực lượng địch nằm trên mặt đất, một số ôm đầu, trong khi những kẻ khác cầu nguyện với các vị thần của mình hoặc run rẩy như lá cây.
C-Chị ấy có thể thi triển ma thuật ở quy mô này mà không giết bất kỳ ai sao?!
"Cấm Hoả Ma Pháp chiến lược," Lily lẩm bẩm.
"Cấm?" Tôi lặp lại, sửng sốt. Đây là những gì tôi đã thấy trong phòng của Nee-sama—ma thuật mạnh mẽ đến mức cả Nhân tộc và Ma tộc đều đồng ý cấm sử dụng nó ngay cả hai thế kỷ trước, trong Ám Vương Chiến. Phải thừa nhận rằng, các hiệp ước cho phép sử dụng nó nếu kẻ thù vi phạm chúng trước. Vì vậy, xét đến việc kẻ thù của chúng tôi không chỉ triệu hồi các Đại Ma Pháp Tái Phục Sinh và Toả Quang Thuẫn mà còn triển khai cả chiến binh ma thuật, Nee-sama không hề vi phạm luật nào. Nhưng... Nhưng ngay cả như vậy, chuyện... chuyện này đã vượt quá giới hạn!
"Đừng di chuyển, đừng làm ầm ĩ, và đừng làm phiền ta," Nee-sama ra lệnh, giọng nói vô cảm được truyền đi khắp chiến trường bằng Phong Ma Pháp. "Nếu dám làm trái, các ngươi sẽ chết liền tại đây hoặc chết sau vì đã lãng phí thời gian của ta. Lựa chọn là của các ngươi."
Tôi có thể cảm nhận được tinh thần của quân địch sụp đổ ngay lập tức và hoàn toàn. Ngay cả những người cố bám vào phần còn lại của vũ khí cũng buông cánh tay gãy và giơ tay lên. Tôi không nghĩ rằng bất kỳ ai trong số chúng sẽ cố gắng thách thức Gia tộc tôi một lần nữa.
Nee-sama rút kiếm khỏi mặt đất, đứng dậy và tra kiếm vào vỏ. Đôi cánh và dấu hiệu trên tay mờ dần, và đôi mắt trở lại màu sắc bình thường. Sau đó, cô quay lại và bước về phía chúng tôi, nói rằng, "Kết thúc rồi. Lily, liên lạc với cha mẹ tôi. Họ có thể lo việc dọn dẹp."
Nee-sama đi ngang qua chúng tôi mà không đợi phản ứng. Tôi rút kiếm ra và vội vã đi theo cô ấy.
"Lydia," người họ hàng của chúng tôi buồn bã gọi từ phía sau.
Nee-sama dừng lại nhưng không trả lời.
"Cô không nên làm những chuyện như thế này," Lily tiếp tục, gần như khóc nức nở. "Allen... Allen sẽ rất buồn khi thấy cô như thế đấy."
Nee-sama rùng mình một lúc. Sau đó, có thứ gì đó lạnh ngắt đập vào trán tôi.
Cơn mưa?
Bị cơn mưa rào lạnh buốt quất vào người, Nee-sama quay lại nhìn không phải em họ của chúng tôi, mà là lên bầu trời. "Có thể cô đúng đấy," cô nói. "Điều đó sẽ làm cậu ấy buồn. Cậu ấy có thể sẽ nói chuyện nghiêm túc với tôi và tiếp tục như vậy cho đến khi tôi xin lỗi. Nhưng..." Cô trông như sắp khóc khi giọng hạ xuống thành tiếng thì thầm gần như không thể nghe thấy. "Nhưng Allen không ở cùng tôi lúc này."
Nee-sama. Tôi cảm thấy nhói đau trong tim khi cô tiếp tục bước đi. Ôm chặt bùa hộ mệnh của Sida vào ngực, tôi cầu nguyện hết sức mình. Nii-sama, làm ơn, LÀM ƠN hãy an toàn nhé! Nếu không, trái tim của...của Nee-sama sẽ tan vỡ mất. Và em không thể cứu chị ấy. Làm sao em có thể khi em... em sợ chính chị ấy đây?
Vào ngày này, Leinster đã dẫn dắt các Gia tộc ở miền Nam giành chiến thắng trong trận chiến công khai trước quân đội liên minh của các Công quốc Atlas và Bazel—một chiến thắng toàn diện đến mức chắc chắn sẽ được ghi vào biên niên sử quân sự. Chúng tôi đã đánh bại lực lượng chính của kẻ thù, bắt giữ phần lớn lính đánh thuê của chúng, và thậm chí chiếm được kho vật tư khổng lồ, nhưng không một chiến binh nào của chúng tôi tử trận. Rõ ràng là một số lính đánh thuê bị bắt đã mắc... bệnh tâm thần.
Nhưng bất chấp chiến thắng lịch sử của chúng tôi, bầu không khí trong trại chính của chúng tôi đêm đó rất ảm đạm. Sự tiết lộ rằng Thánh Linh Giáo ẩn núp trong liên minh báo trước những trận chiến khó khăn hơn sắp tới. Nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến chúng tôi buồn bã là Kiếm Nương Lydia Leinster, người ngủ như chết trong một góc trại. Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cô như vậy: vẫn mặc chiếc váy đen, mái tóc đỏ tươi tuyệt đẹp được cắt ngắn, ôm chặt thanh kiếm, chiếc đồng hồ bỏ túi dừng lại và dải ruy băng nhuộm đầy máu của Nii-sama—những thứ mà ma thuật của cô đã làm cháy đen trong trận chiến. Không ai có thể nhìn cô mà không nhớ lại cô đã như thế nào trong thuở xưa, khi cô là "đứa trẻ bị nguyền rủa của Leinster" và không đặt niềm tin vào bất cứ thứ gì ngoài thanh kiếm của mình—không phải gia đình, không phải thế giới, và thậm chí không phải chính bản thân cô ấy. Vào những ngày đó, trước khi cô đến Học viện Hoàng gia và gặp Nii-sama, cô đã đứng bên bờ vực bị bóng tối nuốt chửng.
Khi Sida di chuyển, một cách có ý thức, để kéo chăn đắp lên người Nee-sama, tôi chỉ có thể nói, "Dừng lại. Cô không coi trọng mạng sống của mình sao?"
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com