Chương 38 (H)
Buổi tối, linh kiếm nhẹ nhàng hạ xuống trước sơn môn, sắp tới giờ cấm đi lại ban đêm.
Trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện đến gặp vị trưởng bối Lam gia đang tạm thời thay thế chức vụ của Lam Khải Nhân, thông báo ngắn gọn những sự việc gần đây.
Giờ đã quá muộn, nên hôm sau mới xuống núi vào thành Cô Tô.
Đến thăm trạm giám sát, mau chóng được môn sinh Ôn gia dẫn đường, Ôn Tình cho bọn họ vào trong, chỉ chỗ ngồi, tuỳ ý xếp lại mấy cuốn sách cổ ở trên bàn, chừa ra một khoảng trống, hỏi: "Đã đến kỳ mưa móc à?"
Lam Vong Cơ phủ nhận, lời ít ý nhiều thuật lại sự việc Nguỵ Vô Tiện rơi xuống nước và bị phát sốt, việc này với người tu tiên rõ ràng là không có khả năng, y sư thăm khám dò ra mạch tượng bị yếu đi.
Nghe xong trầm ngâm một lát, Ôn Tình liền bảo Nguỵ Vô Tiện duỗi tay ra để nàng bắt mạch.
Nhất thời không nói gì.
Sau một lúc lâu lại đổi tay, Nguỵ Vô Tiện nhìn vẻ mặt của nàng, không có biến đổi nhiều, không thể nào biết được là tốt hay xấu.
Khám xong, Ôn Tình nói: "Gần đây, ta có tìm thấy một cuốn sách cổ khác".
Mặc dù là hiếm thấy, nhưng trường hợp này vẫn có ghi lại, thậm chí còn có giai thoại được đồn thổi, chỉ là không thể tận mắt nhìn thấy, ít người tin là thật, chỉ truyền tai nhau nghe qua rồi thôi.
Bởi vì đã đọc qua những triệu chứng mạch tượng có liên quan được ghi chép lại, nên vừa gặp là Ôn Tình có thể xác định Nguỵ Vô Tiện là phân hoá bất thường, chỉ là sách cổ không nói nhiều lắm, hơn nữa, nhất thời khó phân biệt, trước mắt chỉ có thể quan sát thêm và cho điều dưỡng, lúc ban đầu xác thật phát hiện mạch tượng có kỳ lạ, lại cho rằng bởi vì mới trải qua phân hoá gây ra, lần thứ hai gặp, cùng lúc sau kỳ mưa móc của Nguỵ Vô Tiện, mạch tượng nhìn như không quá đáng ngại, tâm thần rõ ràng có suy yếu, kê toa thuốc như cũ, quan sát thêm.
Lần này, cách khoảng nửa tháng, thì mạch tượng kia, thật sự so với lần trước bắt mạch càng suy yếu hơn.
Hiện giờ kết hợp với cuốn sách cổ mới tìm thấy gần đây, cho thấy khả năng là do lệnh cấm của nàng, cách làm bảo thủ này suýt nữa đã gây ra đại hoạ.
Ôn Tình nhắm mắt một hồi, chậm rãi mở ra nói: "Lần trước ta đã nói chỉ cần các ngươi tách ra, triệu chứng Khôn Trạch của Nguỵ Vô Tiện liền lập tức sẽ không còn, trên thực tế, là ta nghi ngờ, nếu tách ra lâu thì có khả năng khôi phục lại thành Càn Nguyên".
Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện thoáng trợn to mắt, câu sau đó, khi ấy Ôn Tình đã không nói ra.
Ôn Tình liếc hắn một cái, tiếp tục nói: "Chỉ là hoài nghi, nên ta chưa nói, hiện tại xem ra là không có khả năng này, nghe qua lại tưởng, nhưng đừng nghĩ nữa, cả đời này người cũng chỉ có thể là Khôn Trạch thôi."
"......" Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta không có tưởng, nhưng rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Xoa xoa thái dương, Ôn Tình nói: "Đang muốn tìm ngươi để tìm hiểu, thì ngươi đã tới đây, không phải kỳ mưa móc, mà không hành sự (sex) sợ là sai lầm, Nguỵ Vô Tiện, kỳ mưa móc của ngươi không phải là kỳ mưa móc thực sự, cho nên thanh tâm đan mới vô dụng."
Ôn Tình lại ngừng một chút để lựa lời, mặt Nguỵ Vô Tiện lộ vẻ nghi hoặc, không phải kỳ mưa móc thật sự, vậy kỳ mưa móc của hắn là cái gì?
Thở ra một hơi, Ôn Tình nói thẳng suy nghĩ: "Đại khái là ngươi phải dựa hoàn toàn vào y..." nhìn Lam Vong Cơ một cái, Ôn Tình tiếp tục, "mới có thể duy trì ổn định, nếu không ổn định thì cũng có nghĩa là sự phân hoá sẽ không được đầy đủ"
"Trường hợp trong sách cổ ta vừa mới nói ở trên, cuối cùng là do thời gian chia cách quá lâu nên phân hoá bị thất bại, từng ngày ... suy yếu cho đến chết".
Nguỵ Vô Tiện há miệng, lại nhắm lại, không nói gì.
Lam Vong Cơ vẫn ngồi đoan chính như cũ, đôi tay để lên đùi, tư thế không thay đổi, làm như không hề phản ứng, nhưng mười ngón tay yên lặng giấu dưới tay áo lại từ từ cuộn lên.
"....."
Ôn Tình nhẹ nhàng liếc nhìn bọn họ một cái.
"Nguỵ Vô Tiện, ngươi vì Lam công tử mà phân hoá, nên không thể rời xa y trong khoảng thời gian dài. Không chỉ không thể xa nhau thời gian dài, mà cũng không thể không làm chuyện đó trong một thời gian dài". Dùng từ không quá lộ liễu, nhưng cũng không mịt mờ đến mức khó hiểu, nghe là có thể hiểu, trái lại lúc này cũng không ai để ý đến một hai từ này nọ.
Đây là lần thứ hai cảnh cáo: "Cách xa quá lâu, kỳ mưa móc sẽ xuất hiện, nhưng đó lại chính là dấu hiệu, nếu vẫn kéo dài, thì sợ là ngươi sẽ chết".
Nguỵ Vô Tiện không biết nên đáp lại thế nào, nhưng Ôn Tình cũng không có ý đợi hắn đáp lại, tính tình nàng quyết đoán, từng câu từng câu nói chậm rãi, đều không phải là dụ dỗ nghe theo, mà đúng hơn, là không thể nào khẳng định hoặc cần phải kiêng dè.
Nàng nói: "Nghĩ kỹ hơn một chút, nếu thật như thế, thì định kỳ hành sự sẽ khiến cho các kỳ mưa móc bất ngờ sẽ không xuất hiện nữa".
"Mới vừa rồi xem qua, triệu chứng của ngươi tám chín phần khớp với những ghi chép trong sách cổ, tiếp tục trì hoãn, tất nhiên sẽ xuất hiện dấu hiệu kỳ mưa móc, trải qua giao hợp nên có thể hồi phục, nhưng cứ lặp lại như thế đối với ngươi nhất định là có tổn hại. Tóm lại, xin lỗi, ta thu hồi lại lệnh cấm trước đây, các ngươi .... trở về thử xem, hôm sau lại tới tìm ta, so sánh với mạch tượng hôm nay, chắc là có thể giúp ta phán định."
"......."
........
Còn đang cân nhắc câu nói trước, lại đến câu nói sau, đột ngột nghe ra, Nguỵ Vô Tiện chậm rãi há mồm: "A?"
Ôn Tình lặp lại lần nữa: "Hôm nay trở về, các ngươi muốn làm chuyện đó thì cứ làm, không muốn làm cũng phải làm, làm xong, ngày mai tìm ta, hiểu không?"
Lại bổ sung: "Nếu ngày mai bò dậy không nổi, thì ngày mốt tới cũng không sao".
"......."
Không quan tâm đến vẻ mặt kỳ quái của Nguỵ Vô Tiện, Ôn Tình bình tĩnh nói: "Có điều ta phải nói, từ lúc bắt đầu tới bây giờ, tất cả đều là suy luận, những ghi chép trong sách cổ cũng chưa chắc là đúng, còn cần phải nghiệm chứng".
Vì vậy nàng nói đứt quãng, cũng không muốn đem những "suy luận" này nói ra, nếu mà sai, thật sự không thể bảo đảm sẽ có hậu quả gì, đảo ngược cách làm bảo thủ trước kia, lo lắng rằng lời khuyên lúc đó là thủ phạm khiến Nguỵ Vô Tiện suy yếu, nhưng lần này cũng đâu thể nào biết trước, là đúng, hay là vẫn sai?
__ Một sự việc nằm ngoài lẽ thường như thế, vốn dĩ chỉ có thể phỏng đoán, không thể "thử xem", trong tay của Ôn Tình vẫn còn tồn đọng một số nghiên cứu có lẽ vĩnh viễn không có khả năng có nhân chứng để kể ra, nhưng riêng Nguỵ Vô Tiện thực sự đã gặp, không muốn thử cũng phải thử.
Lam Vong Cơ rũ mắt, tay áo trong tay sớm đã nắm chặt thành quyền.
Ra khỏi trạm giám sát Cô Tô, Nguỵ Vô Tiện vẫn còn có chút như lạc vào trong sương mù, theo lời Ôn Tình nói, kỳ mưa móc xuất hiện có nghĩa là hắn đang cận kề cái chết, nhưng kỳ thật không có cảm giác gì quá lớn, nếu như không có lần phát sốt ở Liên Hoa Ổ, thì hắn hoàn toàn không phát hiện ra có gì không ổn.
Hơn nữa đột nhiên được ra lệnh ... phải cùng Lam Vong Cơ làm cái việc kia, khác quá xa so với dự đoán, có điểm khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, Nguỵ Vô Tiện tự nghĩ thấy buồn cười, chưa kể mới vừa rồi còn dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy để thảo luận đến việc "thử xem" rồi quay trở lại bắt mạch.
Bị làm khó như vậy mà người bên cạnh hắn nghe xong vẫn không hề gợn sóng, nửa điểm tỏ vẻ cũng không thấy.
Quay đầu, Nguỵ Vô Tiện cố tình đùa vui nói: "Lam Trạm, ngươi có nghe lời nói của Ôn trạm chủ không? Chúng ta hôm nay phải ..." nhưng thấy biểu tình trên mặt Lam Vong Cơ, giọng nói chợt nhỏ lại.
Sau một lâu duỗi tay ra nắm lấy bàn tay giấu trong tay áo, hơi siết nhẹ: "Ngươi xem, ta không phải không bị gì hay sao? Lam Trạm, biểu tình của ngươi là như thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Xin lỗi....."
Y nắm ngược lại tay Nguỵ Vô Tiện chặt đến nỗi hắn hơi bị đau, nhưng khoé miệng hắn vẫn hơi cong lên, lắc đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chúng ta không phải là vậy mà, cũng còn chưa biết ra sao đúng không? Đừng để ý, ta nói rồi, người đừng để ý nha?"
Đã nói đều là suy luận, thật giả vẫn còn chưa biết chắc.
Cho đến khi đột nhiên bị kéo về phía trước, Nguỵ Vô Tiện hơi ngạc nhiên, nhịn không được hỏi: "Sao? Lam Trạm, ngươi đi chậm một chút a __"
Nhưng người nọ sau khi nói lời xin lỗi liền mím chặt môi, không mở miệng ra nữa.
"..... Lam Trạm?"
Trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, trở lại Tĩnh Thất bằng cách nào, Nguỵ Vô Tiện vẫn còn có chút ngơ ngẩn.
Bị kéo vào Tĩnh Thất, dường như có thể nói là bị đẩy ngã một cách thô bạo ra giường, đột nhiên không kịp phòng ngừa, đập xuống không nhẹ, nhăn mặt lại, định ôm người than vài câu, thì Lam Vong Cơ đã trùm người lên, dùng hết sức mà hôn hắn, môi lưỡi quấn quýt, vừa gặm vừa cắn, Nguỵ Vô Tiện lúc đầu còn có thể hưởng ứng, nhưng với lực tay đó, lại thêm nụ hôn cuồng bạo kia, làm hắn nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không ổn.
Phải nói là tất cả hành động này đều hoàn toàn không thích hợp với Lam Vong Cơ.
Vì lo hắn có thể chết sao?
Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ thật sự không để tâm lắm, cũng thực sự không nhận ra mức độ nghiêm trọng trong lời nói của Ôn Tình, rốt cuộc không phải là hắn đang rất khoẻ đó sao? Nhưng Lam Vong Cơ sợ là không nghĩ như vậy, biểu tình rét run, Nguỵ Vô Tiện đang định dời đi sự chú ý của y, nhưng lời ra đến miệng bỗng nhiên nuốt về, thoáng nghĩ rằng, nếu những điều kia đều là sự thật, nếu không kịp phát hiện sớm, y sẽ phải nhìn hắn từng ngày suy yếu dần, cho đến khi ....
Lam Vong Cơ, sẽ nghĩ như thế nào?
..... Còn có thể nghĩ như thế nào?
Nhưng bọn họ thật sự không biết mà.
"Lam Trạm, ngươi từ từ ...."
Đai lưng thêu hoa sen chín cánh bị cởi bỏ quăng ra giường, chuông bạc Giang gia gắn vào tua rua màu tím, lăn ra xa một chút, phát ra âm thanh leng keng, âm thanh đó làm cho Nguỵ Vô Tiện run rẩy.
Duỗi tay đẩy nhẹ ra, Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng nói: "Lam Trạm, ngươi ....?"
........................
........................
(Đọc đầy đủ ở https://nmkl.site)
Trong lòng hắn hoàn toàn chỉ thấy quá nhanh, quá đột ngột __
Lời nói ra khỏi miệng hỗn loạn mà dồn dập, hoảng sợ dùng từ lung tung: "Lam Trạm! Ngươi bình tĩnh, ngươi bình tĩnh một chút! Ta hiện tại còn chưa tới kỳ mưa móc, ngươi như vậy ta không thể nào ...."
Chỉ ra chút nước như vậy, làm sao mà đủ .... Nhưng Lam Vong Cơ từ sau khi đi vào Tĩnh Thất không nói một câu nào, rõ ràng không có phản ứng gì đối với những lời nói của hắn, hoàn toàn không thèm nghe!
........................
........................
Nguỵ Vô Tiện mềm rũ nằm liệt xuống dưới, ánh mắt mê ly, thở gấp gáp không ngừng, không phải kỳ mưa móc, nghĩ vầy chắc là kết thúc rồi.
Lam Vong Cơ hôn hắn, Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại hưởng ứng, hé miệng cho Lam Vong Cơ xâm nhập, thuận theo mà dây dưa, một phen quấn quýt, ôn nhu lưu luyến làm hắn quên mất mới vừa rồi bị đối xử thô bạo, lại mơ mơ hồ hồ mà nghĩ, rốt cuộc có cần an ủi thêm Lam Vong Cơ vài câu rằng hắn thực sự không việc gì hay không.
Một lát sau, lòng bàn tay xoa lên vùng bụng dưới bị bắn đến no căng của hắn, vuốt ve từng chút một, lại chậm rãi xoa nắn, một cảm giác tê dại kỳ lạ tăng lên, Nguỵ Vô Tiện phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
Duỗi tay nắm lấy, định lấy ra, nhưng lại bị kiên trì tiếp tục xoa.
Hoang mang trợn mắt, đối diện với cặp mắt thanh lãnh kia, nhìn không ra cảm xúc, đành phải nhẹ giọng hỏi: "..... Lam Trạm?"
........................
........................
Kêu to Lam Vong Cơ, nhưng vẫn không trả lời.
Hoàng hôn buông dần bên ngoài lớp màn trúc khép hờ của cửa sổ, sương chiều nặng nề.
Trong Tĩnh Thất, âm thanh thở gấp đứt quãng.
"Nhẹ một chút ... chậm ..."
........................
........................
Mặc dù hắn cho rằng, người nọ chắc là cũng không nghe đâu.
"....."
........................
Như ý muốn, yếu ớt ôm lấy cổ y, Nguỵ Vô Tiện một tay sờ mặt Lam Vong Cơ, lần thứ hai nói: "Ngươi xem ... ta thế này không phải là không có việc gì hay sao?"
Lam Vong Cơ bao trùm lên tay hắn, mười ngón tay dán trên mặt, mi mắt rũ xuống, lông mi nhỏ dài dường như che khuất hoàn toàn cảm xúc ở đáy mắt.
Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng mở miệng: "Ngươi đừng để ý được không?"
Lam Vong Cơ xoa xoa hắn, nói: "Không tốt"
Rốt cuộc y đã chịu nghe, Nguỵ Vô Tiện thoáng thở phào nhẹ nhõm, tiếng nói mềm lại, định thuyết phục thêm: "Ta nói nè Lam Trạm, ngươi sao lại như vậy, ta còn không để ý, ngươi cần gì phải ...."
Lam Vong Cơ chặn lời hắn: "Ngươi vì sao có thể cứ không thèm để ý?"
Tự nhiên giật mình, Nguỵ Vô Tiện á khẩu không trả lời được, Lam Vong Cơ cũng không đợi hắn trả lời, ngay sau đó càng lộ ra cảm xúc mãnh liệt hiếm thấy, từng câu từng chữ, cắn răng nói:
"Ta làm sao mà, không để ý được!"
........................
Bị cưỡng chế cuốn vào tình triều, thần trí hắn hoa mắt ù tai, cái gì cũng không thể nghĩ được nữa.
Rõ ràng ý định ban đầu là muốn trấn an Lam Vong Cơ.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com