Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

- Mẹ thật sự rất quá đáng! Con không ngờ mẹ lại như thế! - Bomi coi như không có Saeron bênh cạnh, không nghĩ ngợi gì mà trách cứ mẹ mình.

- Con bây giờ hay lắm chứ gì? Mẹ không nói nhiều với con. Chiều nay 5h ra café X gặp mẹ! Mẹ bận rồi!

Bà Chorrong nói xong liền ngắt máy, trong khi Bomi nước mắt lưng tròng vì uẩn khuất. Mẹ nhỏ thật sự quá đáng. Tại sao có thể nói những lời đó? Ba và Saeron thật sự rất tốt, nhưng mẹ lại như thế?

- Đừng khóc! Nghĩ nghiều không tốt đâu! - Không biết từ khi nào Saeron đã sang ngồi ghế bên cạnh Bomi, cho nhỏ dựa vào vai cô nức nở.

- Mẹ sẽ không tha thứ cho em. Mẹ ghét em, ghét cả ba lẫn chị. Đều tại em! - Bomi òa lên.

- Không phải tại cô. Là bà ấy tự mình tìm lấy. Người như bà ấy, tiền là trên hết. Đừng tự trách mình như thế là tốt rồi! - Saeron đưa cho Bomi một chiếc khăn mặt, lại vỗ về nhẹ nhàng đối với nhỏ.

Sau một lúc nức nở, Bomi mới lấy khăn lau nước mắt nước mũi tèm nhem, nhìn Saeron nói:

- Em không sao! Chúng ta đi học đi chị, kẻo trễ!

- Được! Chúng ta đi!

[...]

Sân thượng dãy B Woollim School...

- Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa? Một công đôi việc! - Woohuyn ung dung bỏ tay vào túi quần, cười tà mị nhìn Yura.

- Được! Nhưng nếu thật sự không phải? - Yura chấp tay trước ngực, đứng đối diện Woohuyn.

- Không có cơ hội cho chữ " không phải".

- Ok! Quyết định vậy đi. Không còn gì tôi đi trước. - Yura nói xong, tao nhã xoay người định rời đi, vừa lúc Sjngkyu lại từ dưới đi lên.

- Hẹn tớ có việc gì không? - Sungkyu diệu dàng hỏi, không phát hiện vẻ mặt vừa cười khổ vừa tức giận của Yura.

Lúc nãy Woohuyn nhắn cậu lên, nói có chuyện cần nói với cậu. Rốt cuộc anh lại bày trò cho Yura và cậu sao?

Yura oán hận xoay mặt nhìn Woohuyn đang dương dương tự đắc ở phía sau một cái, liền hiểu tình huống trớ trêu, cười nói:

- À! Đúng là chuyện muốn nói với cậu! - Yura cố sức kéo ra một nụ cười.

- Hai người có chuyện cần nói sao? Vậy tớ đi trước! Goodbye! - Woohuyn cười đểu, nhàn nhạt rời khỏi chỗ đó.

Gió rít mát rượi, thổi tung bay mái tóc đen nhánh, dài như lụa của Yura, nhìn cô lại tựa như thiên thần. Sungkyu hiện giờ cũng như một thiên sứ. Gương mặt cậu góc cạnh hoàn mỹ, giờ phút này lại xen lẫn một chút diệu dàng cùng một chút lạnh lùng khiến Sungkyu càng lãng tử. Chưa kể đến, đôi hoa tai của Sungkyu đã khiến cậu đẹp đến dường nào.

- Có chuyện gì? - Sungkyu ôn nhu hỏi, từ từ đi đên gần Yura.

Cô hít thở sâu một cái, đối mặt với cậu.

- Cậu đã từng yêu Sulli sao Sungkyu?

- Là Woohuyn nói cho cậu biết sao? - Sungkyu duỗi hai tay, bàn tay nắm chặt lang cang nhìn ra xa.

- Cậu không cần biết! Tớ và Sulli, giống nhau lắm, đúng chứ? - Yura bước đến cạnh cậu, ánh mắt cũng nhìn ra xa.

- Hai người không giống! - Sungkyu chậm rãi nói.

- Vậy cậu còn yêu Sulli? - Yura cứng rắn hỏi.

- Sao cậu lại hỏi vậy? - Sungkyu nhìn cô, ánh mắt dấy lên một tia mong chờ.

- Vì tớ nghĩ thế! Tớ nói đúng hay không đúng? - Yura cũng nhìn cậu, một ánh mắt đầy bình tĩnh như mặt hồ lặng gió.

- Nếu tớ nói không? - Sungkyu.

- Vậy tớ sẽ là người thua cuộc! - Yura.

- Thua cuộc! Cậu cá cược sao? - Sungkyu.

- Cũng không hẳn là cá cược. Vì khi nghe người đó nói một chuyện, tớ đã không tin. Và còn hiểu lầm cậu! - Yura.

- Cậu và Woohuyn đã nói những gì? Có thể cho tớ biết không? - Sungkyu.

- Cũng không có gì quan trọng. Cậu ấy nói cậu thích tớ, cậu từng hiểu lầm tớ chỉ là hình bóng thay thế. - Yura bình thản nói, trong khi Sungkyu sắp phải tìm cái lỗ chui xuống.

- Cậu tin là tớ thích cậu không? - Sungkyu cố bình tĩnh, nói.

- Tớ không biết! Nhưng mà...- Soạt một cái, mặt Yura trở nền hồng hồng, trong khi Sungkyu sắp chết vì tò mò do câu nói dấp dửng kia.

- Nhưng thế nào? - Sungkyu lại sốt ruột hỏi.

- Nhưng... nhưng... nhưng hình như tớ... tớ... hình như tớ... thích cậu! - Yura đánh mất vẻ bình tĩnh vốn có, lấp bấp gần nửa ngày mới nói ra được một câu. Cô đã suy nghĩ kỹ lắm rồi đấy, khó khăn lắm mới nói ra được. Thật là khó khăn chết mất.

Bên này, Sungkyu đang trong tình trạng chết lâm sàng. Yura thích cậu sao? Cậu không nghe nhầm, hoàn toàn không nghe nhầm! Yura cũng thích cậu, cô ấy cũng thích cậu.

Sungkyu đột nhiên cười, định quay sang nói với Yura gì đó nhưng cô đã không còn đứng đó nữa, nhìn lại phía cầu thang thì thấy cô đang chạy trối chết.

Cậu cảm thấy thật hạnh phúc. Cậu không nghe nhầm, tình cảm của cậu cũng không nhầm. Cậu thích Yura, thậm chí hơn cả thế. Giờ thì tốt rồi. Mọi chuyện lại đi vào quỹ đạo.

Sungkyu hít sâu một cái, tư thế ưu nhã rời khỏi sân thượng.

[...]

Sau khi rời khỏi chỗ " hẹn hò" của hai người kia, Woohuyn vừa đi tới hành lang thì bắt gặp Saeron cùng Bomi đi tới. Anh lại nhớ tới việc hoa lan hôm qua, chủ động tiến về phía 2 chị em bọn họ trong con mắt đau khổ của biết bao nữ sinh chung quanh.

- Chào! _ Woohuyn cất tiếng chào.

- Chào! - Saeron.

- Chị, hai người cứ nói chuyện, em lên lớp trước. Chào cậu! - Bomi buồn bã rời đi, khóe mắt nhỏ còn đỏ hồng vì khóc.

- Cậu xuất hiện đúng lúc lắm. Một lát tan học, phiền cậu đưa tôi về nhà lấy giò hoa. Được chứ? - Saeron vừa nói vừa sánh bước cùng Woohuyn. Ánh nắng ban mai lại chiếu trên vai hai người, tạo ra một bức tranh đẹp đến xiêu lòng.

- Không thành vấn đề! Tôi cũng định tìm cậu vì chuyện đó!

- Sungkyu đâu? Không đi chung với cậu? - Daeron nhìn xung quanh, thường ngày 2 tên này hay đi chung với nhau lắm mà!

- Sân thượng. Có cả Yura! - Saeron nhàn nhạt nói.

- Làm gì trên đó? Hóng mát buổi sáng? - Saeron cười cười, đưa tay vén lại mái tóc.

- Nói chuyện tình cảm! - Woohuyn thản nhiên phun ra bốn chữ.

- What? Chuyện tình cảm? Cậu đùa với tôi? - Saeon ngạc nhiên thốt ra mấy chữ, vừa lúc thấy Yura hối hả chạy từ hướng sân thượng xuống.

Saeron định gọi cô lại nhưng chưa kịp lên tiếng thì đến lượt Sungkyu xuất hiện, và lần này cậu tiếng và phía cô cùng Woohuyn.

- 2 người có vấn đề gì sao? - Saeron mày thấp mày cao hỏi khi thấy gương mặt kì quái của Sungkyu.

- Một vài! - Woohuyn cười cười, đưa tay vuốt vuốt cằm vẻ như đang hài lòng chuyện gì đó.

- Sao rồi? Ok? - Woohuyn cũng cười cười đập vai Sungkyu một cái.

- Ok! Cũng nhờ cậu! - Sungkyu đáp lại, cũng đập vào vai Woohuyn.

Bên này, chân mày của Saeron đang nhíu lại đến đỉnh điểm. Họ có chuyện không cho cô biết đây. Nhưng cũng đâu có gì cần quan tâm.

- Cậu muốn biết không? - Woohuyn nhìn biểu hiện của cô, cười nửa miệng hỏi.

- Không! - Saeron lấy lại phong thái, bình thản nói duy nhất một chữ.

Ba người bọn họ đi vào lớp. Sau khi ngồi xuống ghế, Yura cũng vào.

- Chào! - Yura cười với Saeron.

- Chào! Nhìn cậu rất vui? - Saeron bông đùa hỏi, không quên lườm Sungkyu trông khi cậu đang trân trân nhìn Yura.

- Không có gì! - Yura chợt nhớ tới chuyện lúc nãy, vội vàng trở lại chỗ ngồi, lấy quyển sách che đi gương mặt đỏ hồng của cô.

Nhìn biểu hiện đó, Saeron đủ thông minh để biết được một nữa chuyện mà lúc nãy Sungkyu cùng Yura nói, nhưng cô chẳng quan tâm nhiều, vì đây là vấn đề tình cảm theo như những gì Woohuyn nói kia mà. Mấy bài nhạc trong di động của cô chắc chắn thú vị hơn chuyện tình cảm.

Vừa cầm quyển sách chưa được bao lâu, di động của Yura rung lên. Có tin nhắn. Xem nào, của Sungkyu. Yura ngoái cổ nhìn cậu một cái, liền thấy cậu cười hiền, ánh mắt hất về phía điện thoại, ý bảo cô đọc tin đi.

" Chuyện lúc nãy, cậu nghiêm túc không?" - Sungkyu.

Yura đọc xong, lại chẳng tiếc lườm Sungkyu, rồi lại cắm cúi trả lời:

" Cho là tớ đùa đi! -_-" - Yura.

" Ấy chết! Đâu có được! Tớ tin mà 0_0". - Sungkyu.

" Coi như cậu có lòng! Tớ toại nguyện! ^_^" - Yura.

" Nhưng về phần Sulli, cậu sẽ tin tớ?" - Sungkyu.

" Cứ để tự nhiên là được. Cậu phải hiểu rõ cậu hơn tớ chứ!" - Yura.

" Cảm ơn cậu đã tin tớ! Tớ cũng hiểu rõ lòng mình rất nhiều! Trong đó, có cậu!" @_@" - Sungkyu.

" Cậu đúng là hết cách! :p" - Yura.

" Phải phải! Tớ hết cách rồi, đành thích cậu cho có cách! Được chưa hả?" - Sungkyu.

" Nói linh tinh! Không đùa với cậu, tớ đọc sách tiếp!"

Yura trả lời tin nhắn cuối xong, chả màng sắc mặt của Sungkyu, đành lấy cớ là đọc sách để che gương mặt xinh xắn đang ửng hồng.

Sungkyu nhìn bóng lưng của cô, lắc đầu vui vẻ một cái. Cậu thật sự thích Yura mất rồi.

[...]

- Bài học hôm nay kết thúc ở đây! Các em nghỉ! - Giáo viên nói rồi liền rời khỏi lớp.

Woohuyn đi lại bàn Saeron, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta đi!

- Được! Bomi, chìa khóa! - Saeron quay xuống nhìn Bomi đang như người mất hồn. Nhỏ vẫn chưa nghe cô gọi, trễ nãi thu gom sách vở.

- Bomi! - Saeron gọi lần nữa, giọng nói chứa một ít gấp gáp.

- Hả? À, chị! _ Bomi giật mình liền đi lại chỗ Saeron lấy chìa khóa.

- Lái xe cẩn thận. Có gì cứ nói cho tôi biết, không cần giấu! - Saeron trao chìa khóa vào tay Bomi, ân cần nói.

- Em biết rồi chị! - Nhỏ nói xong vẫn giữ bộ mặt " u ám" rời khỏi lớp.

- Let's go! Nếu không tôi sợ sẽ ngạt chết! - Saeron ấn ý nói rồi nháy mắt với Woohuyn một cái, hoàn toàn nhìn thấy gương mặt " đưa đám" của Naeun ở phía sau.

- Ngạt chết?

Woohuyn tròn mắt hỏi Saeron, đưa ánh mắt nhìn theo tầm nhìn của cô, lại bắt gặp Naeun cười giả tạo khi thấy anh quay xuống, mau chóng cùng Saeron rời khỏi lớp trong con mắt " bốc hỏa" của không riêng gì Naeun mà còn không ít nữ sinh chung lớp.

Naeun nhìn cảnh đó, hung hăng giật lấy túi xách rời khỏi lớp. Trong đầu nhỏ bây giờ toàn là những ý nghĩ xấu xa của sự ganh ghét.

- Sungkyu, không biết cậu có thể cho tớ quá giang một đoạn không? _ Sulli đi lại đứng cạnh bàn Sungkyu, dùng giọng nói ngọt mùi nói với cậu khi thấy cậu đang thu dọn sách vở.

Sungkyu không hề để ý tới nhỏ, thật nhanh gom hết sách vở vào balo rồi hướng bàn Yura mà đi tới.

- Cậu không bận gì đó chứ? - Sungkyu nhẹ giọng hỏi.

- Không! Có chuyện gì à? - Yura cũng đã thu gom sách vở xong, ngẩn mặt lên thì lại nhìn thấy Sulli vẻ mặt khó coi đang đứng sau Sunhkyu, khóe miệng cô vẽ lên nụ cười nhạt dành cho nhỏ.

- Không bận gì thì chúng ta đi chơi. Được không hả? - Sungkyu lại vui vẻ hỏi.

- Được! Chúng ta đi thôi! - Yura bước ra khỏi chỗ ngồi, bàn tay nhanh chóng bị Sungkyu bắt lấy.

- Cậu... - Yura chợt lúng túng, hai má lại ửng hồng.

- Vậy xem như hẹn hò! Đi mau! - Sungkyu cười như ánh mặt trời với cô, liền kéo cô rồi khỏi lớp. Yura lại cảm thấy cô thật may mắn và vui vẻ.

Nhưng vừa đi đến cửa lớp, cánh tay còn lại của Sungkyu liền bị một bàn tay có ngón tay sơn đỏ luồng qua rồi ôm lấy. Sungkyu khựng lại, vẻ mặt cực kỷ khó coi nhìn Sulli, nói:

- Bỏ ra!

Sulli nhìn cậu, không khỏi có cảm giác rung sợ. Trước giờ nhỏ chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Sungkyu. Nhưng bản tính ganh đua ghen ghét của con gái không cho nhỏ lùi bước, liền tươi cười nói:

- Hai người định đi đâu sao? Cho tớ quá giang một đoạn, nhá?

Sungkyu nhìn Sulki, cảm giác kinh tởm và ghê sợ đã xông đến não, liền mạnh tay hất nhỏ mạnh tới mức ngã xuống đất, nói:

- Diễn cho ai xem? Yura, chúng ta mau đi, ở một lát nữa sợ cậu sẽ buồn nôn với cái không khí giả tạo này mất! - Nói xong liền nắm tay Yura rời đi trong con mắt tròn mắt dẹt của hàng tá học sinh.

Đám hiếu kỳ hết nhìn cặp đôi trời sinh lại nhìn qua cô gái ngã nhào dưới đất, liền cảm thấy nực cười cho kẻ mặt dày như cô ta.

- Đi hết đi! Có gì đáng nhìn hả? Mau biến hết cho tôi! - Sulli hét lên, volume " khủng" khiến cho đám đông giải tán nhanh như chớp.

Dồn hết dĩ diện còn lại trên người Sulli phủi người đứng dậy. Ánh mắt của nhỏ bây giờ đỏ rực, từng bước chân nện xuống nền gạch đầy nội lức. Yura - Hwang Yura, tôi thể sẽ cho cô sống không được, chết không yên. Dám lấy đi những thứ của Sulli tôi, cô đừng hòng, đồ con nhỏ đê tiện.

[...]

Bomi mang tâm trạng cực kỳ nặng nề láy xe đến điểm hẹn với mẹ nhỏ - Café X.

Cho xe vào bãi, Bomi lại chẳng muốn đối mặt với mẹ mình. Tại sao xảy ra biết bao nhiêu chuyện như thế, mẹ nhỏ vẫn chứng nào tật nấy, không chịu thay đổi.

Đẩy cửa kính bước vào, Bomi nhìn một vòng thì đã thấy mẹ nhỏ, còn có cả tên Jinkook kia, thái độ hai người bọn họ rất thân mật, không khác trước kia dù chỉ là một chút. Xung quanh dường như lại có vài người nhìn họ chỉ trích, thật là mất mặt.

- Mẹ! - Bomi đứng phía sau lên tiếng, phá tan bầu không khí của 2 người kia.

- Đến rồi sao? Mẹ cứ tưởng con không dám đến! - Bà Chorrong liếc nhìn Bomi, giọng điệu chẳng giống một người mẹ chút nào.

- Mẹ, đừng nói con không nhắc nhở mẹ. Ba và chị đã cho mẹ đi, không làm gì mẹ nhưng mẹ vẫn giữ thái độ đó thì con e là sẽ có chuyện không hay đó mẹ! - Bomi nghiêm túc nói xong liền kéo ghế ngồi xuống.

- Học từ con Saeron cái giọng hỗn láo đó đấy hả? - Bà ta trừng mắt với Bomi.

- Chị, đừng giận! - Jinkook làm bộ quan tâm, chen vào trước khi Yến Vy kịp đáp lại.

- Mong anh không xem vào chuyện nhà của tôi! - Bomi nhíu mày nhìn anh ta.

Biểu hiện của nhỏ khiến anh thoáng sững sờ. Trước kia nhỏ không như thế, sao bây giờ lại thành ra thế này?

- Con cũng ăn nói cho đàng hoàng vào! Người ta lớn hơn con đó! - Giọng bà Chorrong chứa mùi vị của cảnh cáo.

- Không nói nhiều với mẹ! Hôm nay mẹ tìm con làm gì? - Bomi cười nhạt nhìn mẹ mình. 2 từ thôi: đáng khinh.

- Hay lắm! Con còn tiền hay không? Đưa mẹ một ít! - Bà Chorrong chẳng ngần ngại mà nói ngay, khiến Bomi xém đứng tim vì sock.

Thì ra là hết tiền, thảo nào chủ động điện cho nhỏ. Bà ấy chẳng hề quan tâm tới nhỏ, hoàn toàn không có.

- Mẹ cần bao nhiêu? - Bomi nén nước mắt, giọng nghẹn ngào hỏi.

- Có thì đưa mẹ 10 triệu! - Bà ta sẵn giọng nói ngay.

- 10 triệu? Mẹ đùa con chắc?

- Cái gì mà đùa?! Mẹ cần tiền. Con ăn sung mặc sướng sống trong cái biệt thự như lâu đài đó, 10 triệu không lẽ không có? Mẹ còn định là 20 triệu kia đấy, nhưng mẹ có lương tâm nên không đòi tới chừng ấy.

- Con không có nhiều như thế! - Bomi thở dài, bất lực nhìn ra cửa kính.

- Cái gì mà không có? Mẹ là mẹ con, mẹ nói là con phải nghe. Tìm cách đưa tiền cho mẹ. Bây giờ mẹ có việc, cùng anh Jinkook đi trước. Con từ từ mà nghĩ cách đưa tiền cho mẹ. Mẹ cho con 2 ngày. Đi thôi.

- Chào em! - Jinkook vẫy vẫy tay với Bomi rồi cùng bà Chorrong bước ra khỏi tiệm café.

Bomi nhìn theo bóng dáng bọn họ, nước mắt bất chợt nhỏ xuống bàn, rồi Bomi cũng gục xuống mà khóc. Tại sao lại có thể như thế? Bao nhiêu là chuyện, mẹ vẫn như thế.

Nhỏ là gì? Công cụ kiếm tiền? Thứ để mẹ nhỏ " đào mỏ" ba nhỏ và Saeron hay sao hả? Chỉ có 2 ngày, làm sao kiếm ra 10 triệu. Không thể nhờ ba và chị được. Phải làm sao đây?

[...]

- Cậu đợi hay cùng tôi vào trong? - Saeron nhập mật mã trên cánh cổng xong, quay sang hỏi Woohuyn.

- Cùng vào. Tôi giúp cậu mang hoa ra. - Woohuyn dựa vào tường nói.

- Vậy thì đi. - Saeron sẵn tay đẩy cánh cổng cùng Woohuyn đi về hướng vườn lan, vừa lúc thấy quản gia Quân cũng ở đấy.

- Cô chủ! - Quản gia Park nhìn thấy Saeron, phải phép chào. Lại nhìn thấy Woohuyn, trong lòng không khỏi thấy là lạ. Saeron dẫn bạn về nhà, lại còn là con trai, chuyện gì xảy ra.

- Mang 3 giò cẩm báo tím ra đây! - Saeron tiện tay cầm bình thuốc dưỡng xịt lên một chậu lan.

- Được. À còn cậu này, gọi thế nào? - Quản gia Park hướng ánh mắt về phía Woohuyn, nghi hoặc hỏi.

- Gọi cháu là Woohuyn được rồi! - Anh cười nhẹ một cái, gương mặt mang ý chào.

- Vậy được rồi. Cô chủ, cậu Nam, phiền hai người đợi tôi một chút. - Quản gia Park nói rồi rời đi, không quên liếc nhìn biểu hiện của Saeron.

- Toàn bộ chỗ này là cậu trồng sao? Tôi nhớ cậu mới từ Úc về mà? Sao trồng được như thế này? - Woohuyn nhìn xung quanh. Quá nhiều hoa lan.

- Không! Chúng được chuyển từ Úc về bằng máy bay. - Saeron bê một chậu lan, nhìn Woohuyn rồi cười một cái.

Woohuyn nhìn biểu hiện của cô, bản thân cũng cảm thấy vui vẻ thay. Cô cười rất đẹp, một đóa hoa hồng chắc gì đã ví được với cô.

- Cô chủ, cậu Nam . Hoa lan hai người cần! - Quản gia Park hai tay khệ nệ cầm ba giò lan cẩm báo tím đặt trên bàn đá.

- Chọn đi, chậu nào mà cậu thích thì lấy! - Saeron chỉ chỉ vào ba giò lan mới mang ra, nói.

- Vậy thì...* Kéo dài hơi ra*... Chậu này đi! - Woohuyn nhướng mày hướng về một giò hoa chưa nở, nói.

- Ok! Gói lại đi! - Saeron cầm giò lan lên, đưa cho quản gia Park.

- Vâng, đợi tôi một lát! - Quản gia Park nói xong liền bắt đầu công việc.

Lát sau...

- Cô chủ, thế này được chưa?

- Được rồi! Chúng ta đi thôi! - Saeron hài lòng gật đầu một cái, toan cầm giò lan lên thì Woohuyn nhanh hơn bắt lấy trước cô.

- Để tôi! - anh cười, cầm giò hoa bước đi trước.

- Khi nào Bomi về, chuyển lời là cháu có chuyện cần nói với nó, bảo nó đợi cháu! - Saeron dặn dò rồi rời đi.

[...]

- Ok! Tới rồi! - Woohuyn đậu xe trước biệt thự Nam Gia, ấn còi xe mấy cái báo hiệu, ngay tức khắc người làm cùng quản gia của anh chạy ra mở cổng.

Anh cùng Saeron bước xuống xe. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là sock, cuồi cùng thì lại cười cười, đó là biểu hiện của quản gia cùng người làm.

Woohuyn đi vòng ra sau mở cốp, lấy chậu lan ra rồi quăng chìa khóa cho người làm, nói:

- Mang xe vào gara. Lão gia đang làm gì? - Anh lạnh lùng hỏi, khiến người làm cảm thấy lành lạnh.

- Lão gia đang tỉa cây trong trong vườn thưa thiếu gia! - Quản gia cúi đầu, bình tĩnh như chuyện đó là bình thường, nói.

- Chúng ta đi! - Woohuyn quay sang Saeon, lại bắt gặp cô đang nhìn anh trân trân như tò mò gì đó liền nhoẻn miệng cười.

- Đi! - Saeron bõ tai nghe vào túi xách, đi tới. Woohuyn vẫn giu 46 thái độ cười cười đó mà cầm giỏ lan bước cùng cô.

Đợi cho hai người đi được một đoạn, một trong hai người làm đi cùng quản gia ngạc nhiên hỏi:

- Thiếu gia làm gì đó? - Người làm A.

- Cô gái xinh đẹp đó chắt chắn là bạn gái cậu ấy! - Người làm B.

- Đúng! Nếu không thì cậu ấy sẽ không đưa về nhà! - Người làm A.

- Nói chí phải! Chi bằng...

- Đủ rồi! Mang xe của thiếu gia vào bãi rồi đi làm việc của mình. Chỉ cần biết cô gái đó lá khách là được rồi. - Quản gia đứng đắng nói, sau đó liền đi theo Woohuyn.

Trong vườn...

- Nội! - Woohuyn cất tiếng gọi.

- Về rồi sao? Đói chưa, ông cháu ta cùng ăn cơm. - Ông nội của anh - Nam Boohuyn nói, tay vẫn còn đang cầm cây kéo tỉa.

- Nội, ngưng tay một chút. Bạn cháu đến! - Woohuyn tằng hắng một tiếng.

- Bạn cháu sao? Thật bất ngờ, ta phải xem là ai mới được! - Ông xoay nhưng tay, xoay người tìm bạn của Woohuyn.

- Cháu chào ông! Cháu là bạn của Woohuyn , Saeron! - Saeron cúi đầu một cái, giọng nói ngọt đến mùi tai.

Ông nội nhìn Saeron một cái, liền gật gật đầu ý khen ngợi. Huynie của ông dẫn bạn về nhà, lại còn là con gái, thật bất ngờ. Không biết có thể gọi là cháu dâu tương lai không đây?

- Haha! Chào cháu! Cháu rất xinh đẹp. Nhưng dường như ông từng gặp cháu, chỉ là nhất thời ông không nhớ, tên cháu cũng rất quen. - Ông nội tháo bỏ đôi găng tay làm vườn rồi đưa nó và cây kéo cho quản gia bên cạnh.

- Kim Sae Ron thưa ông! - Saeron kéo khóe miệng, tạo thành một nụ cười khéo léo.

Ba cô từng kể về ông ấy cho cô nghe. Một " lão đại" của thương trường, " đại tiền bối" trăm người kính nể, có cả cô và ba cô.

- A! Ta nhớ ra rồi! Tiểu thư của tập đoàn Y&N. Đúng là quý nhân! Cháu lại đây, Huynie nữa! - Ông nội chỉ tay về phía chiếc bàn bằng gốc cây quý ở góc vườn.

Sau khi đã ngồi xuống, rót trà xong xuôi, ông mới để ý tới một vật được gói bằng vải nhung mà từ nãy giờ Woohuyn vẫn khư khư trong tay, bèn hỏi:

- Huynie, đang cầm gì trong tay đấy?

- À! Quên mất. Là hoa mà Saeron tặng cho nội! - anh đặt giò hoa được gói kĩ càng lên bàn, lại len lén nhìn Saeron đang nho nhã uống trà,

- Hoa sao? Là hoa gì mà xem quý giá vậy? Ronie, cháu tặng ta hoa gì đấy? - Ông nội nhìn cô, miệng nở nụ cười đôn hậu.

- Hoa của sự bất ngờ. Woohuyn biết ông thích nên nhờ cháu! Ông mở ra thử xem! - Saeron cười duyên đặt tách trà xuống đĩa.

Bên này, Woohuyn suýt nữa nghẹn trà. Chữ " Woohuyn" từ miệng cô thốt ra nghe sao mà ấm áp lòng anh thế không biết. Tâm trạng càng ngày càng tốt nha.

- Được! Ta sẽ xem ngay bây giờ! Haha! - Ông nội nói xong liền tự mình dùng tay mở lớp vải nhung ra.

Vừa nhìn thấy vật bên trong đó, ánh mắt ông hiện lên vẻ hài lòng thấy rõ. Cẩm báo tím! Làm sao mà cô bé này lại có đây?

- Ông không thích ạ? - Saeron hỏi đùa, miệng vẫn treo theo nụ cười nhẹ.

- Rất thích! Cháu đó, làm sao mà tặng ta chậu hoa lan quý thế này? Cháu mua sao?

- Là cháu tự trồng. Khí hậu ở Úc tốt nên trông nó khỏe như thế. Lần trước cháu nghe Woohuyn nói chuyện điện thoại với ông, biết ông thích nên cháu nói với cậu ấy sẽ tặng ông một chậu.

- Huynie có một cô bạn gái như cháu thật là tốt! - Ông nội cười cười, chợt thấy gương mặt Saeron phút chốc trở nên hồng hồng.

- Nội! Cháu và Saeron chỉ là bạn, nội thật là! - Woohuyn gằng giọng, lại len lén liếc nhìn Saeron.

- Haha! Vậy sao? Thật xin lỗi hai đứa. Nhưng ta thấy hai đứa rất đẹp đôi, sao không làm một cặp luôn đi nào? Haha! - Ông nội cười đôn hậu chọc hai người.

- Cháu thật sự không nghĩ đến chuyện đó! - Sawron đưa tách trà lên uống nhằm che giấu cảm xúc.

- Từ từ nghĩ!

- Nội!/ Ông! - anh cùng cô đồng thanh kêu lên, lại đồng loạt nhìn sang nhau, ánh mắt hai người chạm nhau lần nữa, thật sự là có duyên.

- Haha! Hai đứa từ từ nói chuyện! Ronie à, ta cho người làm bánh ngọt cho cháu rồi, ăn bánh ngọt rồi dùng cơm xong hẳng về! Ta có việc, đi trước đây! Haha! - Ông nội giữ thái độ vui vẻ cầm chậu hoa hướng vườn lan đi tới. Quản gia cũng theo " tín hiệu" của ông rời đi.

Ông nội vừa đi cũng là lúc người làm mang bánh ngọt lên. Một chiếc bánh chocolate và dâu tây.

Người làm cắt bánh ra làm hai phần, bày ra đĩa rồi rót thêm trà vào ly cho họ, sau cùng cũng lui ra.

Còn lại Woohuyn cùng Saeron, không khí có vẻ hơi trầm mặc một chút.

Một cơn gió đột nhiên thổi từ hướng vườn nhà ra, mang theo hương thơm của hoa hồng nồng đậm trong không khí.

Saeron hít thở mạnh một cái, nhìn Woohuyn, nói:

- Nhà cậu chắc trồng rất nhiều hoa hồng?

- Đúng! Rất nhiều! Nội tôi nói, nó do mẹ trồng! - Woohuyn chăm chú nhìn cô trong khi cô nhìn chỗ khác.

- Có thể cho tôi xem qua hay không?

- Được! Chúng ta đi! - Woohuyn đứng dậy, kéo tay cô đi theo anh.

Qua vài bước, nhà kính trồng hoa khổng lổ hiện ra trước mắt họ. Đi càng gần, hương hoa hồng càng sâu. Woohuyn đẩy cửa bước vào.

- Rất đẹp! - Saeron nhìn hàng ngàn bông hoa hồng trước mắt, thích thú kêu lên.

- Đi tham quan, mau lên! - Woohuyn hướng mặt về phía trước, nói.

Saeron nhìn anh rồi cười một cái, đôi chân nhỏ nhắn bắt đầu cuộc dạo chơi. Chỗ này thật sự rất rộng, toàn bộ lại là hoa hồng, mẹ Woohuyn thật có tài.

Hoa hồng đỏ, hoa hồng vàng, hoa hồng trắng, cả hoa hồng xanh và tầm xuân cũng có, thật sự là một thiên đường. Saeron vui vẻ bước đi giữa những khóm hoa, Woohuyn nhẹ nhàng bước theo sau.

Đi đến chỗ một bông hoa hồng vàng Bulgaria đang nở rực rỡ, cô cúi người xuống, vén tóc ra sau tai rồi nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

Woohuyn nhìn Saeron thật chuyên chú. Cô thật đẹp, lại thanh khiết. Cho dù tất cả những đóa hồng này cộng lại, anh e rằng cũng không thể sánh được với Saeron.

Đưa tay hái một nhánh hồng nhung, Woohuyn đi đến cạnh Saeron, nói:

- Tặng cậu!

Saeron ngẩn dậy nhìn anh, đưa một cánh tay nhận nhánh hoa, cười nói.

- Cảm ơn! Tôi cũng có quà tặng cậu!

Cô nói xong, tinh nghịch nháy mắt một cái rồi đem cánh tay giấu phía sau lưng ra để trước mặt, thổi phù một cái, cánh hoa hồng liền bay tung tóe, bám cả lên tóc Woohuyn. Nhanh thật nhanh chạy đi, Yến Nguyên nói vọng lại:

- Đố cậu bắt được tôi! NAM WOOHUYN ngốc!

- Cậu chờ đó! Tôi bắt được thì cậu đừng hòng trốn thoát! - Gương mặt anh hiện lên vẻ hạnh phúc, trực tiếp đuổi theo cô.

Không khí bên trong nhà kính thật vui vẻ. Xen lẩn tiếng cười tiếng nói còn có cả những cánh hoa hồng đủ màu sắc bay tứ tung trong không trung, tạo nên một khung cảnh có hai thiên sứ đang đùa giỡn vô cùng hạnh phúc...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com