Chương 119: Tàn nhẫn
Logan không hề biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi đến Lee corp, anh nhìn thấy Alex hung hăng càn quấy, nhìn Logan với ánh mắt của người chiến thắng.
Có điều cậu ta cũng nhận ra tâm trạng của Logan không tốt, anh nhìn cậu ta với ánh mắt tràn ngập sự cảnh cáo, hình như Alex chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi Logan sẽ thu lại vốn đầu tư bất cứ lúc nào.
Nhưng trước khi đi Alex vẫn nói chuyện rất vô lễ, cậu ta nhìn Logan với ánh mắt khinh khỉnh, giọng điệu mỉa mai: “Ai bảo anh chọc đến ông nội làm gì, bây giờ chịu khổ rồi chứ, vị trí này không phải là của anh, sớm muộn gì anh cũng phải xuống thôi!”
Nói xong, Alex sung sướng cầm tiền vốn đầu tư rời khỏi Lee corp, nhưng không ngờ, Logan ngồi vào bàn làm việc xong liền gọi Alex lại, giọng điệu lạnh lẽo, “Cậu nói tôi đắc tội với ông nội? Tại sao?”
Alex đều là nghe trộm ông nội với thuộc hạ nói chuyện mới biết, lúc đó cậu ta rất vui, nhưng bây giờ lại nhếch miệng chế nhạo Logan, lời vừa đến miệng bỗng dừng lại.
“Hừ, tại sao tôi phải nói cho anh!”
“Thư ký Hong, chặn cậu chủ nhỏ lại, trói dây rồi đưa đến đây.”
Đây là điểm yếu của ông Lee, ông ta dám làm tổn thương Su Ryeon và Seol A thì Logan cũng không ngại để Alex nếm thử mùi vị đau thương này!
Dù sao, Alex thích chơi như thế, bình thường mất tích vài ngày cũng không có người biết, Alex gào thét chửi mắng, “ĐM, Logan, anh muốn làm gì, mau bảo người thả tôi ra!”
Logan coi như không nghe thấy, từ đầu đến cuối anh đều ngồi yên ở trên ghế, mặt không đổi sắc.
Hai tay chống cằm, anh đang suy nghĩ điều gì đó, sau khi giải quyết chuyện này xong, anh mới nhớ đến Su Ryeon.
Anh gọi thư ký Hong đến bảo cậu đi xem Su Ryeon đã tỉnh lại chưa.
Thư ký Hong nhận được mệnh lệnh liền vội vàng đi đến nhà Logan, không được bao lâu đã thấy cậu hớt ha hớt hải lao vào phòng làm việc, đến cửa cũng không thèm gõ.
Logan ngừng suy nghĩ, mặt anh tối sầm, thư ký Hong thở hổn hển, vội vàng báo cáo: “Không hay rồi Sếp ơi, không thấy cô ấy đâu nữa, không ở nhà, em cho người điều tra rồi, cô ấy không đến đồn cảnh sát, cũng không đến bệnh viện.”
Có thể nói là… tự nhiên mất tích?
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Logan đã lạnh như băng, anh giống như đang nghe một chuyện cười, anh đứng lên, “Cậu đang nói gì thế?”
Cậu có chút oan ức nhưng trong lòng càng lo lắng cho Su Ryeon hơn, “Xin lỗi Sếp, những gì em nói đều là thật, không thấy cô ấy đâu nữa.”
Hai mắt Logan đen ngòm, gân xanh nổi lên, trong đầu không ngừng vang lên những lời của Alex, anh đắc tội ông nội???
Lẽ nào thật sự là ông nội làm??
Logan nắm chặt tay, bước ra ngoài, “Đi cùng tôi đến nhà ông nội!”
--------
Chiếc xe chở Su Ryeon đi đến khu dân nghèo, ông Lee đã sớm tìm được một chiếc phòng dưới hầm, Su Ryeon hôn mê đến lúc này vẫn chưa tỉnh, cô bị thuộc hạ của ông ta kéo xuống xe.
Tên thuộc hạ không hề thương hoa tiếc ngọc mà coi cô như một con cừu sắp bị cạo lông, đôi chân quệt xuống dưới đất.
Chiếc phòng ở dưới hầm nên khá ấm ướt, xung quanh đều là mùi cống thoát nước, căn phòng rất nhỏ, chỉ có một chút rơm rạ, cửa sổ đóng chặt, chỉ hé một lỗ nhỏ để ánh sáng chui vào.
Tên thuộc hạ vứt Su Ryeon lên đống rơm rạ, cơ thể cô đập vào đó, đau kinh khủng.
Trong phòng có một chiếc camera nhỏ và có bốn tên thuộc hạ canh chừng Su Ryeon, chỗ này rất kín đáo, khó có thể tìm được đến đây.
Ông ta rất tự tin với nơi mà ông ta tìm được, hơn nữa ông ta còn dặn dò bọn họ, thẳng tay dạy dỗ Su Ryeon, người phụ nữ không biết trời cao đất dày.
Thuộc hạ cầm dây thừng trong tay, đánh xuống đất, vang lên một âm thanh chói tai giống như đang thử độ dẻo dai của chiếc dây.
Cổ tay hắn rất khỏe, nắm chặt sợi dây nhìn người phụ nữ nằm dưới đất, không chút thương hoa tiếc ngọc, chỉ coi cô là một người không cần sự quan tâm, cực kỳ máu lạnh.
Tên thuộc hạ từ từ lại gần Su Ryeon, che mắt cô lại, đối với cô đó giống như một sự ám ảnh bao trùm lên người cô khiến cô cảm thấy run sợ.
“Chát” một tiếng, sợi dây thừng được đánh lên người Su Ryeon, cô vẫn mặc bộ quần áo lúc bị bắt cóc hôm qua, trên đó có vết rách, bị đánh như thế lại càng khiến người ta phải hít một hơi thật sâu!
Tên thuộc hạ nghiêng đầu, giống như muốn có thêm khí thế, hắn phải đánh đến khi nào Su Ryeon tỉnh lại mới thôi.
Cô sực tỉnh vì đau đớn, cô mở mắt ra, căn phòng nhỏ bé tối tăm nhưng cũng không đến nỗi không nhìn thấy gì, trước mắt cô bỗng xuất hiện một sợi dây thừng, sợi dây thừng lao vào mặt cô.
Su Ryeon hoảng hốt, cô không suy nghĩ được gì nữa, vội vàng né sang chỗ khác, sợi dây thừng rơi lên sống lưng của cô mới khiến mặt cô không bị thương.
Su Ryeon hít một hơi lạnh, cô ngồi thẳng dậy trên đống rơm rạ, lúc này tên thuộc hạ mới thu sợi dây thừng lại, nếu đánh chết người sẽ không tốt.
Su Ryeon co người lại, cả cơ thể cô đều đau nhức, đau đến mức mặt méo mó.
Cô mở to mắt nhìn tên đàn ông sắc mặt u ám với ánh mắt hoang mang lo sợ, “Anh… anh là ai, tại sao lại bắt tôi đến đây, các ngươi là ai?”
“Mày quả nhiên rất không nghe lời, bảo mày ngoan ngoãn…”
Tên thuộc hạ vứt lại một câu, sau đó dùng sợi dây thừng đánh xuống đất.
Su Ryeon bất ngờ quá, cô sợ hãi hét lên: “Aaaaa!”
Cô ôm chặt đầu, lặng lẽ chờ đợi mình sẽ bị “hành hình”, nhưng không ngờ sợi dây không rơi lên người cô, mà lại một lần nữa đánh xuống đất, âm thanh văng vẳng bên tai cô.
Người Su Ryeon run cầm cập, mặt cắt không còn giọt máu, cô ngồi trong đống rơm rạ, không ngừng nhích về phía sau, cho đến góc tường, cô không còn đường để thoát nữa.
“Mày cho rằng mày có thể thoát khỏi bọn tao sao? Tao cảnh cáo mày, tốt nhất là ngoan ngoan ở đây, nếu không hậu quả mày sẽ không gánh nổi đâu!”
Một lời cảnh cáo không chút kiêng nể, sau đó, hắn ngồi xuống, ánh sáng đằng sau chiếu đến, Su Ryeon ôm chặt hai đầu gối, đôi mắt to tròn đầy sợ hãi, đồng thời cũng nhìn rõ khuôn mặt của tên thuộc hạ.
Không giống với những người ở trên xe du lịch, nhưng rất rõ ràng bọn họ cùng một giuộc, tên đó lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt u ám, còn có vài vết sẹo, nhìn thôi cũng đã sợ hết hồn.
Su Ryeon sợ hãi, ai ngờ tên đó lại nhếch miệng lên nói, “Mày, nghe thấy chưa?”
Su Ryeon bời vì quá sợ hãi, người co rúm lại, áo của cô dính máu tươi, đầu óc không ngừng quay vòng tròn, cô run run lên tiếng, mắt nhìn về phía bọn họ, “Là các người… là các người bắt Seol A đi đúng không, là các người đúng không?”
“Mày nói xem?”
Tên thuộc hạ có ẩn ý gì đó, nhưng nụ cười nham hiểm đó khiến Su Ryeon hết sức kinh ngạc.
Nước mắt tuôn rơi, “Con bé chỉ là một đứa nhỏ, tại sao lại làm như vậy, tại sao các người lại làm như vậy? Trả con bé cho tôi được không?”
Nhắc đến Seol A, Su Ryeon không khống chế được cảm xúc của mình, cô bỗng nhiên bò dậy, cô lao ra bên ngoài muốn đi tìm Seol A!
Chờ đợi cô chính là một sự trừng phạt tàn nhẫn, tên thuộc hạ mất kiên nhẫn ngoáy lỗ tay, hắn cắn chặt răng quay người lại, hắn túm lấy tóc của Su Ryeon, da đầu cô tê liệt!
Đôi chân của Su Ryeon mềm nhũn, bị hắn túm tóc như thế cơ thể hơi lảo đảo không vững, cô nhẫn nhịn sự đau nhức, “Anh mau buông tôi ra, tôi phải đi tìm Seol A, có phải Seol A cũng ở đây không, Seol A đừng sợ, Mami sẽ tìm thấy con nhanh thôi!”
Cô không ngừng gọi Seol A, giống như một con điên, giọng nói của cô văng vẳng bên tai cực kỳ khó chịu.
Tên thuộc hạ gầm gừ một tiếng, túm chặt tóc cô bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn, tên thuộc hạ nghiến răng cảnh cáo: “Phiền quá! Nói thêm một câu nữa tao sẽ khiến con gái mày chết không có chỗ chôn!”
“Aaaa!” cô gào thét, nhìn bộ mặt đắng sợ của hắn, trán lấm tấm mồ hôi, người phụ nữ sợ phát khiếp, mặt cắt không còn một giọt máu, khuôn mặt không khác gì con ma.
Su Ryeon cực kỳ sợ hãi nhưng cô không dám lên tiếng hỏi nữa, cô rất sợ Seol A sẽ xảy ra chuyện!
Tên thuộc hạ thấy Su Ryeon đã ngậm miệng lại mới vứt cô sang một bên.
Su Ryeon ngã xuống đất, đầu đập mạnh vào tường, đau như búa bổ, cảm giác máu đang dồn lên não.
Su Ryeon kêu lên một tiếng, cực kỳ đau đớn.
"Đây là cái già mà mày phải trả cho việc không nghe lời.”
Căn phòng dưới hầm chỉ có một chiếc cửa đóng chặt, trời càng ngày càng tối khiến người ta nhìn không rõ thứ gì nữa, xung quanh chỉ có tiếng thở của người đàn ông, Su Ryeon cuộn tròn ở góc tường, nhất thời không có cách nào, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Bộ dạng này của Su Ryeon đều lọt vào mắt ông Lee, ông ta xem hết với bộ mặt không có biểu cảm, không có đau lòng hay không nhẫn tâm, dù sao cũng cảm thấy hài lòng vì đã trừng phạt được một người phụ nữ đã sớm cần dạy dỗ.
“Ừ, giày vò cô ta trước, tiếp tục canh trừng cho tôi, không được để xảy ra điều gì, các người đi theo tôi đã nhiều năm rồi, chắc là biết hậu quả của việc làm hỏng chuyện đúng không?” Ông ta trầm giọng khàn khàn nói, nhưng vẫn không hế mất đi khí thế, giọng điệu nồng nặc sự cảnh cáo.
Thuộc hạ gật đầu đáp: “Ông Lee, chúng tôi nhớ rồi ạ.”
“Đi đi!”
Sau đó ông ta đi ra khỏi phòng sách, Lee phu nhân đang ngồi trên ghế sofa, lúc nhìn thấy ông ta, bà ta vội vàng đứng lên và lên tiếng nhắc: “Bố, cô chủ nhà họ Shim gọi điện đến ạ.”
Lúc nói lời này, ánh mắt Lee phu nhân đều là sự nham hiểm.
Ông Lee nhíu mày không vui, nhìn điện thoại trong tay Lee phu nhân, từ lúc nào mà Lee phu nhân lại to gan đến mức dám nghe điện thoại cho ông ta?
Ông ta nhìn Lee phu nhân với ánh mắt trách móc, sau đó bước đến trước mặt Mộ phu nhân, ông ta nhận lấy điện thoại đi đến chỗ khác, nghe điện thoại của Seo Jun.
Vừa nãy Lee phu nhân nghe điện thoại của Seo Jun, nghe thấy giọng nói nôn nóng của cô ta, ánh mắt từ từ hiện lên sự sắc sảo và lanh lợi.
Cho đến khi nghe thấy ông Lew trầm giọng dặn dò, “Có thể hành động rồi, gọi điện thoại bảo nó đến!”
Lee phu nhân nắm chặt tay, không biết đang nghĩ gì đó.
Nói chuyện với ông Lee xong, Seo Jun tiếp tục uống rượu ở quán bar, đã bao lâu cô ta không gặp Logan rồi?
Logan không đến tìm cô ta lấy một lần, thậm chí còn không gọi điện thoại cho cô ta, cô ta chỉ có thể mượn rượu để mạnh dạn hơn.
Dù sao cô ta cũng không vui, uống say rồi có khi lại nhận được sự đồng cảm của Logan cũng nên!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com