Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 129: Đón Seol A

“Tôi đến đón con bé.”

Bên kia truyền đến tiếng Su Ryeon bước đi, và tiếng của Yoon Chul.

Yoon Chul vừa rồi dịu dàng gọi: “Su Ryeon”, cô liền cúp máy, Logan đứng bên cửa sổ, khuôn mặt vui vẻ lập tức cũng tối đen đi, giữa hàng lông mày có một lớp mây mù không hiện rõ.

“ Chú lợi hại, sao vậy, Thỏ có qua không ạ?”

Trước mặt Seol A, Logan không đến nỗi thể hiện cảm xúc ra ngoài, đáp lại bằng giọng ấm áp: “Đúng vậy, mẹ sẽ tới thăm Seol A.”

“Tốt quá rồi, lần này cháu có thể cùng Thỏ và ông chú lợi hại sống với nhau rồi.” Seol A vừa tỉnh lại đã ở nhà Logan, chứng minh rằng ông chú lợi hại rất thích, rất coi trọng cô bé, mà Thỏ cũng khá thích chú lợi hại, trong thế giới của Seol A, kết hôn cũng không phải là không thể.

Đôi tay nhỏ của Seol A ôm lấy hai má, mắt lấp lánh, dáng vẻ cực kỳ vui mừng.

Giống như được nụ cười của Seol A chữa lành, sắc mặt cau có của Logan cũng hiếm khi được thả lỏng, hiếm khi hỏi: “Sao nói vậy?”

“Chú lợi hại, chú đồng ý để Seol A ở lại đây không ạ?”

Seol A mở ta đôi mắt, nói dõng dạc.

Logan không nghĩ ngợi gì liền đáp: “Tất nhiên rồi.”

“Vậy Thỏ thì sao?”

Logan mím môi, phát ra âm thanh trong cổ họng: “Ừm.” Thực sự trong lòng sớm đã nở hoa ngọt ngào như mật rồi.

Seol A vỗ tay: “Vậy là đúng rồi, cháu thích chú lợi hại, Thỏ cũng thích, điều kiện đầy đủ ok rồi!”

Không thể không nói, lời này của Seol A khiến Logan vô cùng vui sướng, đôi mắt sâu thẳm đen nháy kia cũng không ngừng thêm vài phần nét cười, đặc biệt là câu Thỏ cũng thích.

Su Ryeon đến rất nhanh, Logan vốn tưởng cô sẽ cùng Yoon Chul tới, nhưng không ngờ, khi anh đi ra xem thì chỉ có mình Su Ryeon đứng ở ngoài cửa.

Cô mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài chiếc váy len, tóc xoã xuống, rõ ràng vẫn là cô, nhưng luôn khiến Logan cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Đó là đôi mắt!

Trước đây biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt Su Ryeon là phong phú đặc biệt nhất, Logan lạnh lùng có lúc cũng ngạc nhiên, cảm thấy sao cô có thể làm ra được nhiều biểu cảm như vậy, còn anh, ngay cả cười nhẹ cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng bây giờ, mắt mũi cô thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng, đều là để che đậy vết thương, lông mày nhàn nhạt, nhưng đôi mắt lại giống như phủ lên một lớp mây mù, xua cũng không tan, khiến cô mất đi sức sống.

Cho nên, Logan mới có thể cảm thấy cô kỳ lạ ở đâu đó.

Không chỉ Logan, Su Ryeon cũng đang âm thầm đánh giá anh, trên đầu anh còn quấn băng, mặc quần áo dài, cũng gầy đi không ít, râu dưới cằm hơi nhú ra, không phải lôi thôi, chỉ là thêm vài phần nhỏ không chỉnh tề.

Su Ryeon cho dù quan sát thấy, cũng sẽ không để lộ ra bất cứ biểu cảm gì, bây giờ điều cô muốn làm, chính là tìm hết tất cả những chứng cứ của chuyện này ra, cuối cùng tại sao lại đối xử với mẹ con cô như vậy, đồng thời tránh xa người đàn ông trước mặt này.

Không phải người cùng một thế giới, tại sao còn khăng khăng muốn sát lại gần nhau? Chỉ biết đàn đứt dây, thương tích sẽ đầy mình.

Cô đứng ở cửa không động đậy, hai người bốn mắt nhìn nhau, khiến Logan nhất thời cảm nhận được cảm giác mấy phút mà như cách đến cả thế kỷ, khiến anh không kiềm chế nổi ý muốn lại gần cô.

Trên thực tế, Logan cũng làm như vậy rồi, anh đột nhiên bước tới, nhanh chóng bước về phía cô.

Lúc Su Ryeon vẫn chưa phản ứng lại, liền ôm chặt cô vào lòng, đó là sự lưu luyến của việc suýt chút phải mất đi, đôi mắt xinh đẹp đó không còn thâm sâu lạnh lẽo như lúc trước nữa, giống như mang đến sự quyến luyến dai dẳng của người tình.

Phút chốc, Su Ryeon liền giống như người vợ đi công tác đã lâu, mà Logan thì nhớ nhung vì đã lâu không gặp cô ấy, cảm giác quay về bên nhau.

Su Ryeon bị anh ôm cứng nhắc, hai tay vẫn nhét trong túi áo, không đưa ra, cằm Logan đặt trên vai cô không ngừng cọ sát, miệng lẩm bẩm: “Xin lỗi.”

Anh ghé cực gần tai cô nói, phút chốc tai lại ngứa ngáy lạ thường, Su Ryeon coi nó như là phản ứng sinh lý.

Sắc mặt cô hững hờ, nhẹ giọng hỏi: “Được chưa?”

“Cái gì?”

“Ôm đủ rồi, có thể buông tôi ra rồi chứ.”

Logan bị cô năm lần bảy lượt lạnh giọng đẩy ra, anh bất giác kinh ngạc ngước mắt lên nhìn cô, lúc này hai người đứng rất gần.

Logan càng có thể nhìn rõ sự ảm đạm trong mắt của Su Ryeon, anh định đưa tay vuốt nhẹ lên mắt cô, nhưng Su Ryeon lại lặng lẽ lùi về sau.

“Anh Lee, mong anh tự trọng.”

Nhìn đi, xưng hô xa cách và khách sáo nhường nào, giống như không quen biết cô vậy.

Logan đột nhiên thấp giọng mắng, đột ngột tóm lấy cổ tay Su Ryeon, nghiến răng nghiến lợi hỏi từng câu từng chữ rõ ràng: “Su Ryeon, em không nhớ anh à? Hay là không quen anh? Hử? Tại sao lại rũ sạch khoảng cách với anh?”

“Tôi đến đón Seol A, không phải cãi nhau với anh Lee, mong anh dẫn tôi vào.”

Su Ryeon tự biết không hất được tay của Logan ra, nên cứ cứng nhắc để anh nắm như vậy, cơ thể không run rẩy, từ đầu đến cuối đều lặng thinh như tờ, lạnh nhạt giống như một đoá hoa ngạo mạn, khó để đến gần.

Hay cho anh Lee, Logan trên mặt tuy tức giận, nhưng trong lòng lại cuộn trào những cơn sóng lớn.

Mấy ngày nay, rốt cuộc cô đã trải qua những gì? Ông nội lại làm tổn thương gì đến cô ấy!

Logan không dám tưởng tượng, bên ngoài trời lạnh, tay anh lạnh buốt đến thấu xương, quay người kéo Su Ryeon đi vào trong.

Su Ryeon theo anh lên tầng hai, mỗi bước đi, trái tim đập càng mạnh hơn.

Đến khi nhìn thấy Seol A, đến khi nghe thấy tiếng gọi vui mừng của Seol A đang ngồi trên giường, hòn đá lớn trong lòng của Su Ryeon cuối cùng mới được đặt xuống, không, là cảm giác cổ họng bị bóp nghẹn từ nãy tới giờ, bây giờ cuối cùng có thể chầm chậm hít thở rồi.

Cô vừa mở miệng liền có chút nghẹn ngào: “Seol A.”

“Mami.” Quầng mắt Seol A cũng đỏ lên, không nhí nhảnh gọi Thỏ như trước đó mà mềm giọng gọi mami, đây là biểu hiện của sự sợ hãi, cảm giác sợ hãi không có mami ở bên cạnh.

Su Ryeon bước tới, ôm Seol A vào lòng, ôm thật chặt, không dám nới lỏng tay một chút nào.

Seol A nhận thấy có hương lạ, đồng thời chiếc mũi nhỏ không ngừng ngửi trên người mẹ.

Ố ồ~ mami và ông chú lợi hại tiến triển cũng nhanh quá đi chứ, ông chú lợi hại vừa ra ngoài đón mẹ vào liền ôm nhau rồi sao!

Nghĩ đến sau này bọn họ sẽ sống cùng nhau, trong mắt Seol A liền tràn đầy hy vọng.

Nhưng sau đó một câu của Su Ryeon đã dội cho Seol A một gáo nước lạnh: “Seol A, bây giờ mami đưa con về nhà.”

Ây, chuyện không phải phát triển như vậy chứ!

Seol A phút chốc cứng đơ người, liền buột miệng nói: “Thỏ ơi, chúng ta đi đâu, chúng ta tất nhiên phải ở đây chứ.”

Sắc mặt Logan sớm đã u tối đi rồi, tuy đứng bên cạnh Su Ryeon, khoảng cách khá xa, Su Ryeon vẫn có thể cảm nhận rõ hơi thở tàn độc toát ra trên người anh.

Su Ryeon biết nhưng lại không tỉnh ngộ chút nào, mở miệng nói: “Chú Yoon Chul đang đợi chúng ta về nhà, đừng để chú ấy lo, Seol A, nghe lời, lần này nghe mami nhé.”

Giọng điệu của cô nặng nề, hoàn toàn không có ý đùa giỡn, trong lòng Seol A nhắc nhở cảnh báo cấp độ một, sao bây giờ Thỏ lại nghiêm túc như vậy.

Nhưng cô bé vẫn mềm giọng phản bác nói: “Nhưng… nhưng, chúng ta gọi điện nói với chú ấy một tiếng không phải được rồi sao.”

Bàn tay ôm Seol A của Su Ryeon cừng đờ, cô ngước mắt nhìn Seol A và Logan bên cạnh, từ từ nói: “Seol A, nghe lời, ông chú lợi hại sắp kết hôn rồi, chúng ta ở đây không thích hợp lắm đúng không?”

“Kết hôn? Với ai?” Seol A lẩm bẩm, con bé đắn đo sự trịnh trọng của hai chữ kết hôn.

Su Ryeon lập tức trả lời: “Shim Su Ryeon.”

Nhưng lần này nhắc đến Seo Jun, cô không giống như trước đây, giọng nói có chút ghen tuông và không bằng lòng nhưng bây giờ cô lại bình tĩnh nói ra tên của cô ta, giống như đã chấp nhận hiện thực.

Logan thở dài, ánh mắt nhìn Su Ryeon có chất chứa điều gì đó không rõ ràng.

Seol A bỗng nhiên rất kích động, nước mắt muốn tuôn rơi: “Ông chú lợi hại, bà dì xấu xa đó đưa cháu đi khu vui chơi, lúc ở trên Vòng quay mặt trời nhìn cháu phát bệnh đau đớn khó chịu mà không cứu, chú không được cưới người phụ nữ xấu xa như thế này!”

Su Ryeon im lặng không lên tiếng, cô biết anh sẽ không tin.

Cô định bế Seol A rời đi, nhưng cô không ngờ Logan sẽ lạnh lùng hỏi lại, “Seol A, cháu nói thật sao?”

“Trẻ con nói linh tinh thôi, anh Lee đừng lo lắng.”

“Tôi không hỏi cô.”

Lời của Su Ryeon vứt dứt, Logan không thèm nghĩ đã cà khịa một câu.

Lúc đầu anh bị Su Ryeon nói đến mức cạn lời, lúc này đến lượt Su Ryeon im lặng không lên tiếng, Seol A trong lòng cô lại còn cứ đứng về phía ông chú lợi hại, “Ông chú lợi hại, con nói tất cả đều là thật, bà dì xấu xa đó không cứu Seol A.”

Đôi mắt của Logan tối sầm, “Con yên tâm, chú sẽ trả thù cho cháu, nhé?”

Su Ryeon chau mày lạnh lùng nhìn Logam, “Anh Lee, anh chuẩn bị kết hôn với Shim Seo Jun rồi, chỉ vì một câu nói của trẻ con mà phá hoại tình cảm của anh và cô ta, đến lúc đó ai trả giá cho cái tội danh này? Lẽ nào chúng tôi không thể rời khỏi thế giới của các người sao, mong anh đừng làm phiền hai mẹ con tôi nữa.”

Cô nói rất thành khẩn, đôi mắt ảm đạm không có ánh hào quang cũng không có cảm xúc, cô không hề lưu luyến một chút nào.

Nhưng cô không hề biết, đôi mắt lạnh lùng này chẳng khác gì đang đâm vào trái tim Logan, anh im lặng không lên tiếng, Su Ryeon cũng không đợi anh trả lời đã đi ra ngoài.

Anh hơi cúi đầu khiến người ta có cảm giác như anh bị thương, Su Ryeon cắn chặt môi, đây là biểu hiện lúc cô căng thẳng.

Bị thương thì cũng sao chứ?

Su Ryeon đã hiểu rõ tình hình lúc này, cô biết trước mặt là vực thẳm, tại sao còn nhảy xuống đó.

Oán trách không? Su Ryeon trách mình không đủ lớn mạnh, trách mình không có số tốt như Seo Jun, cô đáng bị tổn thương!

Cô đi qua Logan, không nhìn anh thêm một cái nào nữa, không ngờ Seol A bỗng nhiên lên tiếng, “Thỏ ơi, ông chú lợi hại bị thương rồi, trông chú khó chịu lắm, chúng ta không thể bỏ mặc ông chú lợi hại, nếu chú ấy bị ngất ở trong nhà, ai sẽ đến chăm sóc chú ấy, hơn nữa ông chú lợi hại còn cứu Seol A, làm sao con có thể thấy vậy mà mặc kệ chứ?”

Seol A nói rất có lý, con bé muốn có sự đồng cảm từ Su Ryeon.

Su Ryeon khựng lại, "Chú ấy có người chăm sóc".

"Nhưng mà từ lúc con tỉnh lại tới giờ, không có ai tới thăm ông chú lợi hại, đáng thương quá đi mất, chúng ta không thể nhắm mắt làm ngơ được Thỏ à".

Su Ryeon muốn phản bác lại nhưng khi đối mặt với Seol A, cô đau lòng, không muốn nhẫn tâm từ chối nguyện vọng của con bé.

Logan nhếch miệng cười cảm động, có Seol A ở đây, Su Ryeon không thể nào không ở lại.

Su Ryeon bỗng nhiên ngoái đầu lại nhìn Logan, từng câu từng chữ rất rõ ràng, “Anh Lee, Seol A vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nhưng đợi nó lớn hơn một chút sẽ biết có những người không thể lại gần, tôi rõ ràng biết đây là một cái vực sâu thẳm, tôi tìm mọi cách, dùng mọi sức lực để đưa con gái đi, rất hợp lý, không phải sao?”

“Shim Su Ryeon, tôi bị thương thật.”

Logan từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi, toàn là tơ máu, thậm chí còn không nhìn thấy lòng trắng, hơn nữa mặt anh trắng bệch tái mét, không hề nói dối.

Mặc dù Su Ryeon nói những lời lạnh lùng với anh nhưng Logan không tin cô sẽ vô tình như thế.

Hơn nữa Seol A còn ở bên cạnh phụ họa, “Thỏ ơi, mẹ xem, ông chú lợi hại bị thương thật đó, Thỏ bôi thuốc cho ông chú lợi hại thôi cũng được mà!”

Su Ryeon cắn môi, lửa giận đùng đùng nhưng cô không thể nào nổi giận được, cuối cùng đành thốt ra một câu, “Lần cuối cùng.”

Lời vừa thốt ra, Seol A cười mãn nguyện vì trút được gánh nặng, sau đó nhìn ông chú lợi hại cười với ánh mắt “kế hoạch thành công”, con bé biết, giả vờ ngoan ngoãn, tỏ ra mình rất thảm hại luôn có tác dụng trong việc thuyết phục Mami.

Còn đôi mắt đen ngòm của Logan cũng hiện lên ý cười, Seol A ra khỏi vòng tay của Su Ryeon, chủ động lên chiếc giường mềm mại, tạo không gian riêng cho ông chú lợi hại và Mami.

Con bé vẫy tay: “Thỏ ơi, mẹ xem băng gạt trên trán của ông chú lợi hại đã bẩn rồi kia, mẹ phải thay cái mới cho ông chú lợi hại nhé.”

Logan nói, “Đi theo tôi.”

Ở trước mặt trẻ con luôn phải giả vờ hòa hợp.

Nhưng lúc Su Ryeon vừa ra khỏi phòng đã gọi Logan lại, “Đến đây thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com