Chương 148: Gây áp lực
Ngày hôm sau, mặt trời chiều sáng rực rỡ.
Su Ryeon xoa bóp phần trán, đau đầu từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt còn ngái ngủ, chiếc áo choàng ngủ rộng rãi thoải mái, lờ mờ đề lộ dấu hôn của Logan để lại trên xương quai xanh.
Khi nhận ra khung cảnh lúc này, Su Ryeon lập tức bừng tỉnh, điều thê thảm nhất chính là cô vẫn còn nhớ những chuyện xảy ra đêm qua.
Say rượu bất tỉnh, bám víu ở trên người Logan, gọi anh ta là giúp việc, đau lòng hôn lên vết thương trên lưng anh ta là cô sao?
Sắc mặt của Su Ryeon bỗng trở nên khó coi, trên màn hình điện thoại đã lắp đầy những tin nhắn đặt trên chiếc tủ ở đầu giường, là Yoon Chul, nhưng lúc này cô không có thời gian để quan tâm đến nó nữa.
Khi cô đang mê man muốn thoát khỏi phòng ngủ thì cửa phòng ngủ mở ra.
Logan đã thay một bộ quần áo vest chỉnh tề, sắc mặt sảng khoái tựa vào khung cửa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn méo mó của cô, đôi mắt đen láy không phân biệt được cảm xúc ra sao, “Tỉnh rồi à?”
“Ừm.” Su Ryeon giả vờ bình tĩnh.
Cô bình tĩnh bước xuống giường, sắc mặt bình thản, chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ của Logan.
Ánh mắt Logan trùng xuống, anh biết Su Ryeon sau khi tỉnh lại sẽ có thái độ như thế này!
Cho nên, khi cô ấy ngang qua, Logan liền nắm láy cánh tay của Su Ryeon, chặn đường đi của cô, “Tối qua say rượu, ở trong phòng tôi làm loạn đến nửa đêm, không nhớ gì nữa nên giờ chuẩn bị vung tay bỏ đi đúng không?”
“Tôi còn nhớ rõ rằng em ôm tôi, nói thích tôi.” Logan nói ra từng câu từng chữ ràng, tư thế và thái độ thì vô cùng tao nhã ung dung, đến cả con ngươi màu đen trong mắt kia cũng ẩn giấu nụ cười.
Trái tim của Su Ryeon đập nhanh hơn, cô kiên quyết trả lời: “Lời nói của người say không đáng tin, giám đốc Lee không phải là không hiểu điều này đúng không?”
“Cho nên, em muốn nuốt lời!” Logan không tức giận, nhưng giọng nói càng trầm hơn một chút, giống như bình minh trước cơn bão, nguy hiểm và đáng sợ.
“Không phải là nuốt lời, mà căn bản là không coi nó là thật.”
Su Ryeon vẫn tiếp tục nói một cách bình tĩnh, dù sao chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua cô cũng sẽ không thừa nhận, khi người nào đó chuốc say cô tại sao lại không tự cảm thấy áy náy chứ?
Logan không hề khó chịu, một tay vẫn giữ chặt cánh tay của Su Ryeon không cho cô thoát ra, tay kia tùy ý lấy từ trong túi ra điện thoại di động, những ngón tay nhanh chóng gõ vài tiếng, sau đó một âm thanh đã được phát ra.
Mở đầu là giọng nói đầy mê lực trầm ám của Logan, “Su Ryeon, nói em thích tôi, nếu không thì…”
“Em thích anh.” Giọng nói mềm mại, có vẻ mệt mỏi, không qua suy nghĩ mà buột miệng nói ra.
Phía sau là tiếng thở nặng nề ngắt quãng, mơ hồ sắc mặt Su Ryeon tím tái, tiếp tục không chút thay đổi vẻ mặt nói: “Rất rõ ràng đây là đoạn âm thanh mà giám đốc Lee đã dùng thủ đoạn vụng về thì mới có đoạn âm thanh này, còn Shim Seo…”
Su Ryeon chỉ muốn nói rằng thủ đoạn cắt lọc ý nghĩa đoạn âm thanh của anh so với Seo Jun là giống nhau, nhưng cũng đã kịp thời ngậm miệng.
Logan nheo mắt, nhấc tay trực tiếp cởi hai cúc áo trên cùng, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ, trên đó có dấu răng của Su Ryeon cắn vào đó.
“Vậy cái này, em giải thích như thế nào.”
Anh nhìn cô chằm chằm, Su Ryeon nghẹn họng không nói được lời nào, lại không thể nói, rõ ràng anh cũng cắn cô đúng ở vị trí đó?
Cô tức giận nhìn chằm chằm Logan, cuối cùng tức giận giẫm lên mu bàn chân anh, tỏ ý không bằng lòng, giống như một con mèo xù lông vậy.
Logan nghiêng người ghé sát tai cô, giọng nói thờ ơ có chút khàn khàn, “Tôi không quan tâm em có nhớ chuyện đêm qua hay không, tóm lại, chuyện tôi đã tin tưởng sẽ không thay đổi, Su Ryeon, tốt nhất là hãy chuẩn sẵn sàng đề chấp nhận tôi đi nhé! Hửm?”
Chết tiệt, Su Ryeon lại nhớ rất rõ những sự việc đêm qua, bao gồm cả câu nói tình cảm uyển chuyển của Logan, làm tim cô đập loạn xạ, sự tự chủ và kiêu hãnh của cô gần như sụp đổ.
Cả hai người đích thân đưa Seol A đến nhà trẻ, khi khi bước xuống xe, Seol A thân thiết thơm vào má bên phải của Logan một cái, nói lời tạm biệt đầy ngọt ngào.
Sắc mặt Su Ryeon đanh lại, “Seol A, con bỏ rơi mẹ rồi sao?”
Seol A chu môi, “Thỏ ơi, thơm một cái.”
Su Ryeon ấm áp đưa má trái qua, sau khi được Seol A thơm thì liền nghe tháy tiếng cười trộm của Seol A: “Chà, con vừa thơm ông chú lợi hại lại vừa thơm lại Thỏ, đây cũng coi là nụ hôn gián tiếp của hai người rồi!
Câu nói vừa dứt, Seol A liền vội vàng tháo chạy.
Khuôn mặt của Su Ryeon đanh lại, ho khan hai tiếng, Logan cũng không nhịn được cười mà ra lệnh: “Lái xe đi.”
Chiếc xe Rolls-Royce vụt qua trường mầm non song ngữ, mọi người đều biết, trong bóng tối đôi mắt hằn học đó đang hận thù nhìn theo bóng dáng chiếc xe chạy xa dần.
"Shim Su Ryeon, rốt cuộc là tại sao mày lại phải đấu với tao? Xem ra những bài học mà Seol A học được, mày vẫn chưa từng khắc cốt ghi tâm cảm nhận được!
Seo Jun cởi hét lớp ngụy trang ra, kế sách trước mắt gần như nuốt chửng lý trí của cô ta.
Su Ryeon và Logan cùng nhau đến công ty, sau đó thì liền được cổ đông của công ty gọi đến để tổ chức một cuộc họp tạm thời, thư ký Hong bận nhiều việc nên đang để Su Ryeon đi cùng với Logan qua đó.
Khi đến gần phòng họp, Su Ryeon cảm thấy bầu không khí yên tĩnh và tiêu điều, và nó giống như một cuộc họp phê bình nghiêm trọng vậy.
Logan với đôi chân dài bước, ánh mắt sắc bén liếc nhìn mọi người, “Mọi người đến rất nhanh, người không biết còn tưởng rằng mọi người đều đã lên kế hoạch đây đủ rồi.”
Giọng anh ấy điềm đạm, nhưng âm thanh vang lên lại rất rõ ràng.
Ngồi ở đây đều là những người đứng đầu có cỗ phân lớn trong Lee corp, nhưng ánh mắt của họ bắt giác rơi vào người phụ nữ đứng bên cạnh Logan, trong khoảnh khắc khuôn mặt cô lập tức trở nên khó coi.
“Giám đốc Lee, chúng tôi ở Lee corp nhiều năm, nhìn anh từng bước đi lên. Hiện tại công ta đã phát triển đến địa vị không thể xem thường, anh không thể vì một người phụ nữa mà để Lee corp bị chôn vùi.”
“Huống hồ hình ảnh bên ngoài của giám đốc Lee luôn rất tốt, không có các tệ nạn ăn chơi trác táng nhưng những vị công tử khác, nhưng trên mạng lúc này lại đang bàn tán rất nhiều, nên sẽ làm tổn hại đến hình tượng của giám đốc Lee, đối với những ngày tháng sau này của doanh nghiệp cũng sẽ rất bắt lợi!”
“Nghe nói chiều hôm qua trợ lý của giám đốc Lee còn công khai nằm nghỉ ngơi trong phòng chờ của giám đốc Lee? Có hợp lý lẽ không? Lee corp là nơi làm việc nghiêm túc, không phải là nơi để phụ nữ trèo lên giường!”
Các cổ đông đã chuẩn bị sẵn lời nói, ngay khi vừa mở miệng đã thì đã liên tiếp tố cáo, Logan vẫn dùng sắc mặt điềm đạm để nhìn họ, đôi mắt dò xét đó dường như có thể nhìn ra được con ma núp sau những ông già này là ai?
Su Ryeon cau mày, đang chỉ trích cô sao?
“Chúng tôi nghe nói gần đây Lee corp có chút vấn đề, tập đoàn Skylight sẽ hủy bỏ hợp tác với Lee corp. Giám đốc Lee, lẽ nào anh chưa từng nghĩ đến nguyên nhân sao? Có lẽ chính những người xung quanh đã làm chậm trễ công việc của anh!”
Những ngón tay của Logan lần lượt gõ xuống bàn, không lên tiếng, đợi các cổ đông nói xong mới lên tiếng: “Vậy thì sao?”
“Chúng tôi đề nghị giám đốc Lee sa thải người phụ nữ bên cạnh và cắt đứt liên lạc, nều không thì chúng tôi e là không thể tiếp tục hỗ trợ giám đốc Lee được nữa.” Ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.
Ngay cả Su Ryeon ngón tay buông thống bên hông cũng có chút cứng lại, cô vô thức nhìn về phía Logan ở bên cạnh, sắc mặt Logan lạnh lùng một cách đáng sợ, “Không thể.”
Tất cả các cổ đông nhìn nhau, không ngờ thái độ của giám đốc Lee lại kiên quyết đến như vậy!
Một trong những cổ đông lớn tuổi ngay lập tức đập bàn và nói một cách giận dữ: “Giám đốc Lee, anh bây giờ chỉ đang mê muội đầu óc thôi, cần phải thức tỉnh kịp thời, nếu không thì chúng tôi tuyệt sẽ không bao giờ để giám đốc Lee làm loạn ở Lee corp đâu!”
“Nhà họ Lee có hai người nối dõi, sao nào, các cổ đông muốn mời Alex đến nhận chức à? Tôi có thể đảm bảo rằng trong vòng ba ngày anh ta sẽ thông báo Lee corp phá sản.”
“Trong buổi lên án phê bình và chất vấn này, tại sao không để ông Lee tới nói chuyện với tôi? Cổ đông Jang, tôi biết ông có quan hệ tốt với ông nội, nu không thì tôi cũng đã ông về hưu rồi cùng ông nội tận hưởng tuổi già, ông thấy sao?” Hai cánh tay Logan đề trước ngực, đôi mắt không đáy sắc bén phóng về phía cổ đông vừa phê bình anh, sắc mặt lạnh lùng vô cùng khiến người ta không thể xem nhẹ.
Su Ryeon đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh.
“Giám đốc Lee, chúng tôi không muốn người phụ nữ này ở lại công ty, lẽ nào giám đốc Lee lúc này lại vì người phụ nữ này mà chống lại chúng tôi sao! Chỉ là một người phụ nữ thôi mà!" Các cổ đông giận dữ nói.
Su Ryeon cuối cùng không thể kiềm ché nổi nữa mà lạnh lùng nói: “Các cổ đông, nếu tôi rời đi, tập đoàn Skylight có lại hợp tác với Lee corp không?”
“Đó là khi…”
Một trong những cổ đông suýt thì nhanh miệng nói ra nên đã thay đổi lời nói của mình: “Ý của cô là gì?”
“Tôi ngược lại còn không biết, hóa ra tôi đã đủ quan trọng để mức có thể tác động đến hành động của giám đốc Lee rồi sao? Tôi từ chức rồi, nếu bên Skylight không muốn, vẫn là không hợp tác với Lee corp, quan niệm trao đổi đó, giám đốc Lee không thể không nhìn ra, tôi không có ý kiến, nhưng các cổ đông, trước khi mọi người hiểu được rõ chân tướng mọi việc thì cũng không có quyền gì mà chỉ trích những hành động của tôi.”
Lông mày Su Ryeon khẽ cau lại, trên gương mặt xinh đẹp mềm mại đang xuất hiện sự tức giận.
Lão Lee đang muốn dùng các cổ đông gây áp lực lên Logan, nhưng lại bị Logan và Su Ryeon giận giữa phản bác lại.
Sắc mặt của các cổ đông đều trở nên khó coi và “biểu tình” này đã kết thúc trong sự thất bại của các cỗ đông.
Sau khi rời khỏi phòng họp, Logan nhìn Su Ryeon với nụ cười trên môi, thư ký Hong từ một phía vội vàng đi tới, nhìn sắc mặt của hai người, như thể không hề nghiêm túc như anh ta nghĩ?
“Giám đốc Lee, cuộc gọi hội nghị, rất khẩn cấp.”
“Đi qua đó trước đi!”
Su Ryeon lùi sang một bên, nhìn Logan vội vã rời đi, lúc này mới vô cảm quay trở lại tầng cao nhất.
Tầng cao nhất yên lặng vô cùng, Su Ryeon bước ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy ba hoặc hai người đàn ông mặc đồ đen đang dỡ bỏ một thứ gì đó bên ngoài văn phòng của Logan, làm ra tiếng động rất lớn, nhưng không có ai can thiệp để xử lí, giống như là đều bị mọi người đoạn tuyệt vậy.
Su Ryeon chăm chú nhìn, lập tức đi đến đó, “Mọi người đang làm gì vậy?
Nhóm người mặc đồ đen nghe thấy tiếng quay đầu lại nhìn cô, họ đều đeo khẩu trang màu đen, nên không thể nhìn rõ khuôn mặt cụ thể, chỉ là ánh mắt trở nên dữ tợn.
“Theo yêu cầu của giám đốc Lee là sẽ dỡ bỏ văn phòng này, cô vẫn chưa hiểu rõ sao, Lee corp sẽ không cần người phụ nữ như cô.”
Tổng giám đốc Lee?
Su Ryeon đương nhiên sẽ không tin, người trước mặt hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt của anh ta. Su Ryeon ổn định tâm trí: “Nếu đã là yêu cầu của giám đốc Lee, vậy thì đợi anh ấy đến đây đích thân căn dặn, các người chắc chắc là tâm mình trong sạch không?”
Những người mặc đồ đen không định đối phó với Su Ryeon, tự ý tháo bàn và ghế ra, tất cả đều bị ném xuống đất, phát ra tiếng động lớn.
Trong đó có một bình hoa đã bị vỡ vụn trên sàn, những mảnh vỡ văng đến bên chân Su Ryeon.
Sắc mặt Su Ryeon càng ngày càng trùng xuống, hét lên hai chữ: “Dừng tay!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com