TẬP 3
TẬP 3
Nhóc lặp tức nâng mắt nhìn những người đó, nhóc chỉ biết trơ mắt nhìn họ. Bỗng các rèm cửa và các cửa đều được cặp song sinh mở ra. Những người còn lại cũng lần lượt cởi mũ ra. Nhóc há mồm trợn mắt nhìn họ. Không...không thể nào...tại sao họ có thể...đẹp trai quá vậy?!
Những người đó có vẻ đẹp khác nhau... Một người đẹp theo kiểu như một thư sinh với đôi mắt hổ phách mê hoặc, một người đeo kính với vẻ đẹp của sự lạnh lùng, một người có khuôn mặt baby với vẻ đẹp dễ thương. Một người với vẻ đẹp của sự nghiêng nghị, chính chắn, còn một người nữa có vẻ đẹp của con lai.
Tóm lại đây là một bức tranh về những người đẹp hoàn chỉnh hơn tất cả các bức tranh. Hai người song sinh cũng thanh tú, chứ không phải bỏ đi. Nhóc nuốt nước bọt nhìn quanh, nhìn xuống phía dưới thảm ... Chỉ một ánh nhìn mà nhóc muốn hét lên...một...một...con hổ trắng sao? Sao...sao có thể...
Người có vẻ đẹp thư sinh nhìn nhóc hỏi:" Nhóc bị lạc mất linh hồn rồi sao?"
Nhóc giật mình:" À...à không. Cho em hỏi các anh tìm em có chuyện gì?'
Người đó chóng cằm nhìn nhóc:" Một người không tự tin về mọi mặt, không có quyết đoán trong tất cả mọi việc. Nhút nhát, chỉ sống cho người khác mà không nghĩ đến mình. Một người sống khá nội tâm, đơn giản. Hay nghĩ vu vơ, có vẻ hơi ngốc... Có phải không nhóc?"
Nhóc đen mặt khi nghe nhận xét đó:" Cái này...cái này...cũng có phần đúng nhưng em đâu nhiều tật xấu đến vậy đâu..."
" Ha" người đó bật cười
Nhóc xấu hổ cúi mặt xuống. Người đó nói tiếp:" Nhóc có biết chúng ta là ai không?"
Nhóc nhìn quanh một lượt, nhìn tới nhìn luôn cũng không thấy người nào quen nên nhóc lắc đầu.
" Nhóc biết truyện S.C.I Mê án tập không?"
" A" nhóc ngạc nhiên, đây là bộ truyện đam mỹ mà nhóc đã xem qua. Đó là câu chuyện đầu tiên khi chuyện của nhóc và Hoàng Thiên xảy ra. Đó là một bước ngoặc của nhóc...
Nhóc nói:" Em biết, truyện đó kể vào một nhóm cảnh sát được lập ra để phá những vụ án hốc búa. Trong đó có ba cặp...khụ...ba cặp người yêu chính..."
Người đó thấy thú vị:" Vậy nhóc biết chúng ta là ai rồi đó"
Nhóc trợn tròn mắt:" Đừng...đừng nói là...". Nhóc chỉ người đó:" Anh là Triển Chiêu?", chỉ người đeo kính đang đọc sách:" Anh là Công Tôn?", chỉ người có khuôn mặt baby:" Anh là Bạch Trì?", chỉ người nghiêng nghị đang khoanh tay nhìn nhóc:" Anh là Bạch Cẩm Đường?", Chỉ người có nét lai:" Còn anh là Triệu Trinh?". Cuối cùng nhóc chỉ cặp song sinh đang đứng đó:Còn hai anh là Đinh Triệu Lan và Đinh Triệu Huệ?"
Triển Chiêu gật đầu:" Đúng vậy"
Nhóc vò đầu:" Chờ..chờ chút...Nếu như vậy thì sao các anh lại có mặt ở đây? Chẳng phải các anh chỉ là... hư cấu thôi sao?"
Bạch Cẩm Đường lên tiếng:" Nhóc muốn nghĩ sao cũng được"
Bạch Trì vui vẻ nhìn nhóc:" Chào mừng nhóc đến đây"
Công Tôn vẫn tiếp tục lật báo, con hổ trắng Lisbon cũng tiến lại gần nhóc dịu dịu vào chân nhóc. Nhóc cảm thấy ớn lạnh nổi da gà, sợ hãi nhanh chóng rút chân lên, nó cũng ngước lên nhìn nhóc.
Triệu Trinh đi đến vuốt bờm nó:" Nó không dữ như nhóc nghĩ đâu"
Nhóc vẫn còn đang rối rắm với cục diện này, nhưng chợt nhớ đến đều gì đó, nhóc ngước lên hỏi:" Vậy còn anh Bạch Ngọc Đường đâu?"
" Đã đến giờ cơn rồi, mọi người vào ăn đi" Bạch Ngọc Đường từ trong bếp đi ra, một người mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần jean trắng, ngay cả khi làm bếp xong anh ấy vẫn không bám chút bụi nào.
Nhóc vẫn không thể định hình nổi khẩu hình được, nó cứ há to ra mà không khép lại được. Rút cuộc chuyện này là gì đây Aaaa...?!
Khụ cái này...a ha ha...cái này mình tự suy diễn ra đó. Nếu có ai thần tượng họ mà mình dựng lại không đúng hình tượng thì mọi người nhắm mắt làm ngơ được không? Đừng ném đá mình nha ^-^!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com