Chương 6.4 : "Chú già"
Chương 6.4 : "Chú già"
Cuộc nói chuyện xoay quanh vấn đề tài trợ cho các em nhỏ mồ côi có điều kiện đến trường làm Dương hơi chán
"Xin phép cô, sư thầy con ra ngoài một chút !"
Nghe xin phép, cô anh hỏi :"Đi đâu ? Muốn đi thì để ví và điện thoại ở đây !"
" Cô à.....có cần thế không ?"
" Cần ! Đề phòng anh bỏ trốn !"
Dương tức giận muốn nói lý với cô nhưng ngại có sư thầy ở đây đành móc ví và điện thoại đặt trên bàn, bỏ ra ngoài. Nơi hẻo lánh này làm gì có cái để xem ngoài cây cối mọc um tùm, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng nghe rõ tiếng xào xạc của chúng. Bỗng nhiên anh nghe một âm thanh rất buồn cười từ đâu vọng lại :""Meo meo...rửa mặt như mèo xấu xấu chẳng được mẹ yêu...~~~", đi theo tiếng hát, anh tìm đến một góc khuất bên cạnh ngôi chùa. Một đám trẻ con ngồi thành vòng tròn dưới tán cây chăm chú nhìn cô gái hát và diễn tả theo lời bài hát .
Cố mím chặt môi nén cười không bật thành tiếng nhưng cuối cùng.... "Phụt.....".Minh giật mình xoay mặt bất ngờ trông thấy anh, Dương nhanh chóng đổi thành tiếng ho khan "khụ...khụ...!"
Bọn nhóc cũng xoay sang nhìn anh tò mò. Một đứa bé trai đứng dậy, khoanh tay thong thả tới trước mặt Dương hỏi :"Chú là ai ? tên gì ? Tại sao lại ở đây?" làm anh hết sức ngạc nhiên, trông cậu nhóc chẳng khác nào "ông cụ non".
Chú nào đấy không chấp nhận mình già lên tiếng : " tại sao anh phải nói cho em biết ?"
"vì..cháu không thể chấp nhận người đẹp trai nào ngoài cháu xuất hiện ở đây ! "
"Hửm !?" Lí do thật "hay ho" đúng kiểu con nít......
Minh chạy đến bịt miêng cậu nhóc
"Nó........nó..........còn nhỏ ăn nói không suy nghĩ mong Tổng giám đốc bỏ qua cho !"
Cô nghiến răng nghiến lợi :"Tiến không được hỗn..........mau xin lỗi chú đi ! không thì lần sau chị sẽ không mua kẹo cho em...!"
Lại là chú... anh già thế à ?
Câu bé đành "bằng mặt không bằng lòng" "Xin lỗi chú !"
"Ừm !"
Bé gái nhỏ trông thấy anh đẹp trai nũng nịu chạy tới giả vờ đáng yêu trước mặt anh.
"Anh ơi....! Anh tên gì vậy ?"
Thật không ngờ một cô bé xinh xắn như vầy bị bỏ rơi, anh mỉm cười nhìn bé trả lời :"Anh tên Dương !" ít nhất cũng có đứa trẻ thấy anh chưa già.
"Thư...! "Minh kêu em bé xoay đầu nhỏ giọng :""Mau qua đây nhanh lên !"
Thư chu môi :"Không" tiếp tục xoay đầu , mở to mắt nhìn anh
"Anh ơi....! Anh có muốn chơi với tụi em không ?"
"Anh không....." nhưng ánh mắt mong chờ của cô bé làm anh không nỡ từ chối "Ừm !"
"Hử !?" Tổng giám đốc nhà cô đúng là có những suy nghĩ mấy ai "bắt kịp"
Thư nghe anh đồng ý rất vui mừng, vỗ tay hoan hô kéo Dương tới chỗ đám con nít.
"Em không đồng ý ! Chú ấy chơi, em không chơi và nói cho mọi người biết sau này em sẽ lấy Thư làm vợ, không ai được giành ! " Nhóc Tiến giận dỗi ra mặt,cố gắng lớn giọng mấy câu cho chú nào đó nghe được.
Anh có nghe nhầm không ? Mới tí tuổi đầu đã suy nghĩ chuyện lấy vợ, anh gần 30 vẫn chưa dám nghĩ tới.
Thư chẳng thèm để ý :"Chi Minh ơi...~ Bạn không chơi thì thôi ! Chúng ta tiếp tục trò chơi đi !"
Với tình huống này, thực cô không biết làm sao giải quyết
Đột nhiên........tổng giám đốc của cô nói : "Chỉ có đồ trẻ con mới hay giận dỗi vu vơ !"
"Ai nói chú , cháu là con nít ! Chơi chứ sợ gì !" Nhóc Tiến hiên ngang tới ngồi bên cạnh anh liền nhận được cái bĩu môi của Thư.
"Chị Minh ! Bắt đầu chơi thôi !" Giọng bé Thư cực kỳ ngây ngô, ngọt ngào khiến cô muốn từ chối cũng không được
"Hả....à....ừ !" Minh không chút tự nhiên, người như máy móc ngồi xuống.
"Bây giờ......mỗi..... em...hát 1 bài hát diễn tả một con vật giống chị làm khi nãy ấy !"
"Chị ơi...thế chán lắm, mình chia đội thi với nhau cho vui !" Bọn nhóc nghe thi thố hết sức "hăng hái " vỗ tay
"Oke vậy tụi mình chia nhóm nha !"
"Dạ ! Em với anh đẹp trai này một đội !" Bé Thư nép vào người anh
Giọng Tiến đầy ghen tức :"Được thôi ! Nếu đội nào thua phải cõng đội thắng chạy hết sân nhá !"
Bé Thư cũng không chịu thua :"Đươc.....! Đồng ý......! Ai muốn theo tớ qua đây !"
Những em bé khác nghe thế chạy sang đội bé Thư hết, còn mỗi cô và Tiến. Nhìn sơ qua đã biết ai thắng rồi nhé.
Tiến ngoắc ngoắc tay ra hiệu "hội ý", cô cúi xuống kề sát tai vào mặt bé
"Chi Minh đừng lo.......chúng ta sẽ thắng cho xem !" sau đó..........chụt.........cậu hôn vào mặt Minh làm cô hết sức bất ngờ. Sống tới từng tuổi này mới bị "con trai" hôn má lần đầu mà lại là một thằng nhóc. Cô ôm má, nhìn nó cười ranh mãnh với bé Thư đang lườm nó, cô mới hiểu hóa ra anh chàng cố tình làm cô nàng bên kia ghen.
Minh cười "đúng là trẻ con ! À chúng ta chơi thôi ! "
Ban đầu, đội cùa Thư tỏ ra rất mạnh vì số lượng đông nhưng càng về sau càng yếu dần do bí bài hát về con vật và "chú" đẹp trai kia.........cũng chẳng biết bài gì ngoài bài" một con vịt....xòe ra 2 cái cánh" cùng động tác xòe cánh kì cục làm bọn trẻ lắc đầu ngao ngán.
Nhóc Tiến được dịp lên mặt :"Chỉ có đứa bé 3 tuổi mới không làm được con vịt !"
Cái thằng nhóc này rất thích kiếm chuyện với anh......người lớn không chấp nhất trẻ con
"Anh đang làm vịt robot....... !"
"Không được !"
"Tai sao ?Luật trò chơi cũng đâu cấm anh !"
Câu này nghe quen quen, Minh nhớ cuộc đua xe đạp ở Vũng Tàu ,bạn anh cũng rất thích "lách luật"
Thư bênh vực anh :"Đúng đó, chị Minh không qui định, bạn không có quyền !"
Dương nhếch miệng cười mỉa mai cậu nhóc...
"Chú........!"
Tiến bực bội ngồi đưa lưng về phía anh.
Cuối cùng trò chơi kết thúc với tỉ số 3-4, đội giành chiến thắng là...........đội ít người nhất nhờ công của Tiến_ cậu nhóc thông minh.
"Yeah.......!" Minh và Tiến đập tay nhau
Haha....~~~~ cậu bé cười sảng khoái, kèm theo ánh mắt "khinh khỉnh" hướng về Dương, anh trừng mắt với Tiến, cậu chẳng hề sợ tiếp tục nhìn anh.
"Đội thua, cõng đội thắng đi ! Đừng có ăn gian !" Tiến chuyển hướng sang bé Thư, mặt đang phụng phịu :""Cõng thì cõng chứ sợ gì ! Có chơi có chịu !"
"Vậy Tiến chọn Thư cõng Tiến !" bé Thư nhăn nhó nhưng cuối cùng cũng chịu cõng . Tiến trèo lên lưng Thư, bé cố gắng hết sức vẫn không nhúc nhích nỗi, Tiến ngồi ở trên luôn miệng cười "Haha...đáng đời !" khiến bé Thư rất tức giận dùng hết sức mình di chuyển cuối cùng do không giữ được thăng bằng cả hai té nhào xuống đất. Bé Thư bị trầy một đường trên gối, Tiến không bị xây xước gì cả. Cô bé bắt đầu sụt sùi :"Hư.....ư..........huhuhu...~". Tiến không biết dỗ dành quát :"Khóc cái gì mà khóc, có tí xíu như thế cũng khóc !" làm cô bé khóc to hơn.
Minh nghe Thư khóc nhanh chân chạy tới, anh cũng chạy theo....
"Sao thế ?" nhìn vết trầy trên chân của bé rồi nhìn "ông tướng" kia
"Tiến....em làm gì bé Thư?"
"Không..........em không làm gì cả !
"Vậy sao Thư khóc ?"
"Bạn ấy tự té, tự khóc !"
Cô dùng tay lau nước mắt củaThư, ôm bé vào lòng :"Thư ! Nín đi, Tiến làm em té phải không ? "
Thư vừa khóc vừa nói :"Hức...hức...không có....em tự té !"
Anh hỏi cô bé "Thật sự ?" đang định xem trò hay thằng nhóc kia bị mắng thế mà lại nhận được câu trả lời kia.
Bé Thư trả lời một lần nữa :"Dạ.......! Không !"
"À........!
Quái lạ, Tổng giám đốc của cô có vẻ "thất vọng" thì phải.
Thư không ngần ngại bênh Tiến, làm cậu hết sức ân hận việc mình biết Thư không cõng nỗivẫn ép cô bé cõng. Tiến đến gần : "" Thư.........! Cho Tiến xin lỗi, vì Tiến, Thư mới té........!"
Cô bé rộng lượng :"Không sao đâu nhưng......Tiến phải cõng Thư chạy quanh sân !"
Nghe Thư tha lỗi cho mình, Tiến vui vẻ đồng ý :"Ừm !". Cậu nhóc ngồi xuống cho bé leo lên
Bọn trẻ hòa hợp với nhau cô rất vui mừng
Chợt Tiến reo : "A........còn chị Minh, chúng ta thắng không phải chị được cõng sao !"
Nhìn lũ trẻ con ai cõng nỗi cô chứ, Minh từ chối :"Thôi...không cần đâu chẳng ai cõng được chị ......haha !"
Tiến hất cằm nhìn anh : "Sao không ? Chú già ơi......! Chú thua rồi đừng có chạy nhá ! Mau cõng chị cháu đi !" nói xong thằng bé bỏ đi với Thư trên lưng
Nó đúng là cố tình gây sự với anh, nghĩ việc mình thua không chấp nhận hình phạt sẽ làm bọn trẻ cười vào mặt, đặt biệt là Tiến. Anh buộc lòng cõng cô
"Cô leo lên lưng tôi đi !"
"Haha Không....cần đâu tổng giám đốc........bọn trẻ chỉ nói đùa thôi ! " Cô từ chối, sao có thể trèo lên lưng sếp bao giờ.
"Cô tính làm bọn trẻ cười tôi là kẻ thua cuộc rồi bỏ chạy đúng không ?"
"Không.....không có !"
"Thế mau lên !"
Cô từ từ choàng tay có chút hồi hộp qua cổ anh, tiếp theo thả trọng tâm ngả người trên lưng anh. Dương dùng tay nắm 2 chân cô, đứng dậy. Do quá đột ngột "oái !" làm cô sợ hết hồn vội ôm chặt cổ anh
"Giữ chắc vào !"
"Vâng...!"
Cô gái này lúc trước cứ nghĩ nhẹ, bây giờ cõng trên lưng không hề nhẹ chút nào. Suýt nữa đi tong cái lưng của anh, rất may anh là người có rèn luyện thể lực không thì giờ chắc cũng như anh trợ lý của mình đi "nắn xương". Anh cõng cô rượt theo Tiến, ỷ mình to lớn dùng chân định đá vào mông cậu ai ngờ Tiến tuột tay suýt làm rơi Thư , anh nhanh nhạy dùng chân đỡ mông bé Thư hất lên dùm Tiến.
"Cẩn thận !"
"Ai cần chú giúp đâu ! Hứ ! " Thằng bé tiếp tục hờn dỗi
"Anh sợ bé Thư té thôi, còn nhóc thì có nằm mơ anh đây cũng chẳng thèm giúp !" bỏ lại một câu, anh cõng cô chạy về đích trước tiên.
------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com