Chương 9.1 : "Ngộ độc lời nói"
Chương 9.1 : "Ngộ độc lời nói"
Ơn giời ! Chương 9.1 đây rồi ~ Phù xin lỗi các bạn nhiều nhiều ~~ Khi viết lại phát sinh ra một đống tiểu tiết như vầy.... mong các bạn đừng nôn nóng sẽ nổi mụn nhé ! Lần đầu mình viết dài vầy hoang mang lắm , câu cú chữ nghĩa loạn tùng phèo. Mong mọi ngừoi bỏ qua nếu có gì sơ sót
————————————————————————————-
Trưa hôm sau Lê đến công ty tìm Dương....
Khác với mọi lần hôm nay trước cửa phòng Dương có một anh chàng lạ mặt đang ngồi ở đó, mắt rất chăm chú vào tờ giấy trước mặt. Lê bước tới gõ cộc cộc lên bàn. Tuân ngẩn đầu liền bắt gặp khuôn mặt của một người con gái rất xinh đẹp, khiến Tuân không khỏi ngẩng ngơ.
Thấy anh chàng này nhìn mình không chớp mắt, Lê dùng tay búng mạnh một cái phát ra tiếng "Tách" : "Nhìn gì dữ vậy? Chưa từng thấy gái đẹp phải không ?"
Tuân vội hoàng hồn :"À ! Không ! Xin hỏi chị đến đây tìm ai và có hẹn trước chưa ?"
"Chị ? Không biết trong đầu anh nghĩ gì có thể kêu tôi bằng "chị" !?"
Ban đầu Tuân hết sức có thiện cảm với gương mặt xinh đẹp này, qua vài câu anh cảm thấy không thích nữa nhưng vẫn tỏ ra chuyên nghiệp" Mong chị xin lỗi, đây là phép lịch sự "tối thiểu" ở công ty tôi không thể làm trái được!"
Thái độ tên này có vẻ đang "chỉnh" mình, thoáng nhìn bảng tên đặt trên bàn
Chỉ là một tên trợ lý quèn............
"Tôi đến gặp anh Dương !"
Tuần ngồi xuống bàn làm việc :"Chị tên gì để tôi gọi điện thoại báo với Tổng giám đốc ?"
"Phiền phức !"
Bỏ lại một câu Lê bước tới mở luôn cửa, Tuân vội vàng đứng dậy chạy theo do mới hồi phục nên không thể bắt kịp tốc độ của Lê : "Này chị ! Không được......"
Cửa phòng đột nhiên bị mở còn nghe tiếng của Tuân lớn hơn mọi ngày
Bắt gặp ánh nhìn "chằm chằm" của sếp, Tuân lo lắng :"Xin....xin lỗi sếp tại chị này tự ý xông vào ! Em cản không nỗi!"
Nếu Tuân có bản lĩnh ngăn được Lê thì chắc không phải "người thường"
"Cậu ra ngoài trước đi !"
"Dạ sếp !"
Tuân rút lui trong êm đệp không quên khép cửa phòng lại
Dương tiếp tục dời mắt vào màn hình máy tính : "Cô còn đến làm gì ? Không phải hôm qua tôi đã nói rõ ràng rồi sao ?"
Lê cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình giọng run run :" Em xin lỗi........ em nghĩ thông suốt rồi chúng ta làm bạn nhé được không anh ?Xin anh đừng từ chối em !"
Nghĩ hôm qua mình cũng có phần quá đáng nên anh bất đắt dĩ "Uhm" một tiếng
Lê nhất thời hưng phấn :"Vậy bạn bè thì em có thể mời anh một bữa cơm được không ?"
Anh nhíu mày :"Tôi bận rồi, xin lỗi nha !"
Cô ta định làm gì vậy !?
Lê cố gắng gượng cười :"Haha vậy.......thôi không làm phiền anh nữa ! "
"Ừm !"
Lê đành mở cửa đi ra đột nhiên nhớ cái gì đấy quay về phía Dương :"Anh...có cần em mua cơm giúp không cũng gần tới giờ nghỉ trưa rồi? Chúng ta là "bạn bè" không nên ngại !"
"Cảm ơn ! Tôi chưa đói !"
"Để đó một lát ăn cũng được mà !"
"Không cần !"
"Vậy...em đi đây !"
"Không tiễn !"
Lê vừa đi khỏi, Tuân được gọi vào giáo huấn một trận kèm chỉ thị bằng bất cứ giá nào cũng không được phép cho cô gái kia bước vào phòng khi chưa có sự cho phép của anh.
Phụ nữ dây vào chỉ có rắc rối !!!!
———————————————————————————
Lê ủ rũ xuống thang máy ra sảnh gặp Minh đang chuẩn bị đi ăn trưa với MiMi : "Minh !"
"Hả !?"
"Đi uống nước với tao !"
Minh nói với MiMi : " Em đi ăn một mình trước nha, chị gặp bạn một chút !"
MiMi nhìn Lê :"Hả ? Bà chị đó hả ? Em đi cùng được không?"
"Không được đâu ! "
Lê dùng cặp mắt không hài lòng liếc nhìn MiMi một cái, xoay người bỏ ra ngoài.
MiMi bĩu môi phía sau bóng dáng đang dần xa của Lê
"Cứ làm như chị ta giỏi lắm vậy !"
"Cái con bé này ! Chị là bạn người em đang nói xấu đó nha !"
MiMi nhăn mặt : "Kệ chị ! Em đi ăn cơm đây !"
"Ừ! Gặp sau nhé !"
"OK ! Chị !"
Minh nhanh chân chạy đuổi theo không quên mang theo phần cơm trưa, lúc bắt kịp Lê càu nhàu : "Mày làm gì lâu vậy ? Sao không đi với con bé kia đi !"
"Xin lỗi ! Có vậy cũng giận à "cô nương" ?"
Lê thở hắc ra một hơi không nói thêm câu nào
Hai người ghé một tiệm cà phê gần công ty . Lê chọn một bàn gần cửa ra vào ngồi xuống
"Công việc tốt chứ ?"
"Ừ ! Tốt lắm !"
"Mấy ngày nay mày có thấy nhỏ nào lên gặp anh Dương không ?"
Cô gật đầu :"Có !"
Lê trợn mắt :"Ai vậy ?"
"Mày đấy !Hahaha"
Lê lớn giọng : "Không đùa !"
Minh nhịn cười :"Không có ai !"
"Tốt !Nhớ thông báo khi có chuyện nha !"
"Oke !"
"Mày về đi !"
"Hả ! Chỉ thế thôi à ?" Minh hơi bất ngờ với cuộc nói chuyện chưa đây 5 phút này
"Thế thôi !"
"Ờ !...Vậy ....tao về đây !"
"Ừm ! Rãnh sẽ gọi mày !"
"Biết rồi !"
Minh đứng dậy ......
"À....! Kiếm chỗ nào mua dùm tao cái card điện thoại 500.000 !"
Lê mở bóp đưa tiền cho cô
"Hả !? À... ừ....!"
Cô chạy đi tìm ba bốn tiệm tạp hóa gần đấy nhưng không có chỗ nào bán card điện thoại cuối cùng cũng có một tiệm nhưng không có card 500.000 chỉ có card 100.000.
Cô gọi điện thoại cho Lê :"Alô ! Lê hết card 500.000 rồi tao mua 5 card 100.000 cho mày được không ?"
"Cũng được !"
Minh cầm 5 card điện thoại 100.000 trở lại quán cà phê đưa Lê liền bị mắng :"Cái con khờ này ! Không biết cào nhắn tin cho tao được rồi ! Còn mang tới đây nữa ! Thấy phí sức không !?Nhỡ tao không còn ở đây thì sao ?"
"Ờ ha ~~ Tao quên mất ! Thôi cầm lấy đi !"
Lê lắc đầu cầm 5 card điện thoại cào và nhắn tin mã thẻ cho Tùng
——————————————-
Lúc về...... bụng cồn cào vì đói xem đồng hồ gần đến giờ làm chiều rồi nên Minh tìm đại một chỗ khuất ngồi xuống ăn trưa. Cô ngồi trên mép bồn hoa của công ty khuất sau 1 chiếc xe hơi không biết của ai, ngang nhiên đậu ở đây. Thông thường xe đến công ty đều được cho xuống tầng hầm để, không được đậu lung tung như vầy.
Thôi kệ giờ là giờ ăn !
Mở nắp hộp, bên trong có cơm và vài con tép rim thừa từ tối hôm qua, hít một hơi :"Vẫn còn thơm chán !"
Vừa xúc một muỗng cơm cho vào miệng, xuyên qua cửa kính chiếc xe có ai đó từ phía xa xa đi tới chiếc xe, khi nhìn rõ được mặt người đó cô vội vã ngồi thụp xuống
Trời ạ đừng nói xe này của anh ta nha !
Không phải nói chứ thị lực của những người làm IT rất tốt đặc biệt mắt của Ba còn tốt hơn. Anh chỉ cần liếc mắt cũng biết đoạn code lập trình đó sai chỗ nào. Không ít người ngưỡng mộ cũng như cấp dưới rất nể phục cùng sợ hãi gọi anh là "Ba mắt" nên chẳng khó khăn gì khi có thể ngay lập tức nhìn được bóng dáng lén lút cạnh chiếc xe của mình, Ba nhanh chóng chạy tời dùng 2 tay chống xuống đất, đầu gối cũng khụy hết cỡ nhìn xuyên qua gầm xe thấy đôi chân phụ nữ.
Không thể tin được NỮ TẶC !? Hoho.....xem mặt tí nào....
Ba luồn ra phía sau xe muốn hù dọa Nữ tặc này 1 trận chết khiếp
"Hù !!!"
Minh giật mình , súyt nghẹn dùng tay vuốt vuốt cổ.......
Lúc Ba nhìn rõ mặt không phải Nữ tặc mà là :"Em gái !????"
"Đang làm gì xe anh vậy ? Làm anh cứ tưởng em là ăn trộm chứ !"
Để ý hành động kì lạ của cô, Ba tiếp tục hỏi : "Em sao vậy ? Nghẹn à ?"
Ba giơ hai ngón tay đứa tới trước mặt Minh :" Để anh giúp em moi nó ra !"
Cái gì !?Không .....Vừa cố gắng nuốt hết thức ăn vừa cố gắng không để Ba đến gần mình tạo thành tình thế kì cục.
Sau khi nuốt trôi mọi thứ cô mừng rỡ la to :"KHÔNG....!"
Ba dừng động tác :"Ô em hết nghẹn rồi à ? May quá !"
"Dạ !" Minh vuốt vuốt mồ hôi trên trán
"Trời nóng vậy em ăn ở đây à ?"
"A....ngồi đây cho thoáng thôi anh, lâu lâu đổi không khí ấy mà ! Hahaha ~~"
" Có lý ngồi ăn mãi một chỗ cũng chán thật ! " Ba nhìn hộp cơm "sơ sài" của cô: "Em gái à, Em tiết kiệm đến thế là cùng ăn như vầy chắc "tử vong" sớm. "
Tử vong ? Anh ta không thể dùng từ bình thường hơn sao ?
"Haha ....anh nói quá làm gì đến cỡ đó ! Em ngày nào cũng ăn vậy mà !"
Ba chớp mắt nhìn Minh :" Hử !? Chậc chậc....em nhìn đi ăn uống gì không có nổi một cọng rau xanh. Qúa khô khang! Em nên biết rau rất cần thiết cho cơ thể nó cung cấp rất nhiều vitamin hiểu không ? Không ăn nhiều rau rất dễ bị "táo bón" đấy mà "táo bón" lâu ngày thì dễ bị bệnh trĩ......bla....bla..."
Minh mở to mắt nhìn Ba, cái gì vậy !? Có cần nói "huỵch toẹt" thế không ?
Nghe Ba huyên thuyên một hồi, cô nhìn đồng hồ :" Á ! Tới giờ rồi ! Dạ...dạ... em sẽ rút kinh nghiêm, cảm ơn những lời khuyên "chân thành" đầy "thẳng thắn" của anh ! Bai Bai anh !"
Ở đây một hồi chắc mình "tử vong" thật vì "ngộ độc" lời nói của anh ta mất thôi
Dùng tốc độ nhanh nhất Minh chạy biến đi.
"Nè ! Anh chưa nói xong mà !"
————————————-
Cầm hộp cơm thất thểu vào công ty ........
MiMi đang cầm đồ giũa móng tay : " Chị đừng nói với em chị chưa ăn nha !"
Minh gật gật đầu
"Biết ngay mà nhìn bà chị đó chẳng có gì tốt lành hết !"
"Không phải vậy....!"
" Chút nữa nhân viên trở vào công ty rất đông ! Chị không ăn được đâu , sơ ý có ai nói lại với "Phan Kim Liên" là chị tiêu ngay !"
"Chị biết rồi !" Minh thở dài thườn thượt nhìn hộp cơm
"Có điều từ 2 giờ mọi người bắt đầu làm em sẽ canh cho chị đi ăn được không ?"
Cô cảm động nắm tay MiMi :"Tỷ vô cùng cảm kích trước tấm lòng của muội !"
"Không cần mang ơm em thế đâu ! Chỉ cần..........." MiMi chưa nói hết câu đã :"Có khách ! Chị cất hộp cơm vào mau !"
Cô nhét hộp cơm vào tủ đứng nghiêm chỉnh
MiMi cũng nhanh tay đặt giũa móng tay xuống hộc đứng dậy mỉm cười "chuyên nghiệp" : "Chào anh ! Anh đến tìm ai?"
Ba đáp :"Anh tới tìm chồng ! À nhầm tìm Tổng giám đốc của em đó ! "
"Hả !?" MiMi có chút khó "tiếp thu" lời của Ba
Minh vội vàng nói :"Mời anh đi lối này nhấn thang máy lên tầng 18 !"
"Cảm ơn em gái ! À...rãnh chúng ta sẽ tiếp tục "chuyện" còn đang dang dở nhé !"
Cô hơi "đứng hình" : "Dạ....! Mời anh !"
MiMi càng nghe càng không hiểu, Ba vừa đi khỏi liền hỏi Minh :"Chị quen anh chàng đó à ?"
"Có biết chút chút !"
"Cách nói chuyện hơi "dị" có điều anh ta được cái vẻ đẹp trai vớt vác lại rất nhiều ! Mà "chuyện còn đang dang dở" anh ta nhắc là gì vậy chị? Không lẽ hai người quen nhau ?" MiMi huých vào người cô, tỏ vẻ hứng thú
"Không có ! Anh ta chỉ cho chị vài lời khuyên thôi !"
"Ui trời ! Thật đúng là cách nói chuyện anh ta có "vấn đề" !"
—————————————————————————————
Reng....reng........Tiếng chuông chiếc điện thoại trên bàn vang lên
Dương dùng tay kẹp điện thoại vào giữa vai và lỗ tai :"Alô ! Tôi nghe !"
"Alô ! Dạ sếp có....một anh tự xưng là......... "Ba của sếp" muốn gặp !"
Anh chàng kì lạ trước mặt này vừa gặp Tuân đã nói :"Gọi điện thoại nói với thằng ngồi trong kia là Ba của nó đã đến !"
Làm anh khá bất ngờ về cái "độ" mạnh miệng của anh ta, dám tự nhận mình là ba của tổng giám đốc. Tuy có phần khó xử nhưng vẫn đỡ hơn cô nàng "đanh đá" khi nãy nên anh gọi điện thông báo cho sếp.
Dương nhếch miệng :" Cho nó vào !"
"Dạ vâng !"
Cúp điện thoại Tuân dùng tay mở cửa :"Mời anh vào !"
"Cảm ơn !"
———————————————————————————————
Mới bước vào cửa Ba đã reo lên :"Ba đến rồi đây !"
Dương đánh nốt vài dòng cuối của bản hợp đồng trên máy tính:"Tới đây có chuyện gì ?"
"Nói nghe thấy ghét ! Nhớ đến thăm không được à ?"
"Được ! Tiễn khách !"
"Ấy ! làm gì nóng vội thế đến ăn bữa cơm với mày được không ?"
Đánh xong anh gập máy tính lại :"Ông chủ công ty Games mà đi "ăn chực" !?"
"Ê...ê cái này gọi là "ăn nhờ" nha ~ Mới bỏ hết vốn liến đầu tư vào phần mềm mới hết cả rồi . Chẳng lẽ đi mấy năm về không mời tao được bữa cơm trưa à !?"
Thoáng nhìn đồng hồ :"Được thôi có điều giờ này chưa chắc nhà ăn công ty còn đồ cho mày ăn ! "
Ba xua tay : "Kệ ! Mau mau gọi điện hỏi đi , cơm cháy đít nồi tao cũng ăn !"
"Đói thế à ?"
"Hôm qua tới giờ tao chưa có gì vào bụng hết !"
Anh dùng ánh mắt cảm phục nhìn Ba :"Ghê thật ! "
"Nhanh lên !"
Dương nhấn số nội bộ gọi Tuân hỏi nhà bếp, may sao vẫn còn vài món.
Chừng 5 phút nhân viên mang thức ăn lên, đặt trên bàn trà
"Cảm ơn !"
Nhân viên vừa rời khỏi, Ba nhanh chóng tuốt đũa khỏi vỏ giấy cầm chén cơm ăn "ngấu nghiến"
"Sống thật rồi !"
"Ăn từ từ thôi mày ! Không ai giành đâu !"
"Ăn đi ăn đi ! " Ba dùng đũa chỉ chỉ chỗ đối diện
Dương ngồi đối diện Ba, nhàn nhã cầm đũa ăn cơm...
Sau khi cơm nước xong xuôi, Ba vỗ vỗ cái bụng của mình :"Woa~ No quá !"
Dương cười cười, rót một cốc nước uống :"No thì tốt !"
" À Dương ...sao mày ở ác với nhân viên thế !"
"Cái gì ác ?"
"Trước lúc tao vào đây có gặp Minh, con bé ngồi ăn dưới trời nắng chang chang đã vậy đồ ăn chẳng có tí dinh dưỡng ! "
"Công ty tao chế độ đãi ngộ rất tốt với nhân viên, nhà ăn hơn 10 món ngày nào cũng đổi thực đơn, thậm chí phụ cấp tiền cơm trưa còn nhiều hơn công ty khác nữa là ! "
"Lạ thật !"
"Sao tao biết được !" Không khỏi tò mò anh hỏi :"Bộ.......... để ý người ta hả ?"
Ba cắn môi vẻ mặt "thẹn thùng" :"Thực ra tao để ý mày hơn !"
"Tao nhét cái này vào mồm mày giờ !" Dương cầm chiếc cốc giấy rỗng ném vào người Ba
"Hahaha thôi về ! Cảm ơn mày nhiều ! "
"BIẾN !"
———————————————————————
Hai giờ Dương nhận được điện thoại bên đối tác có vấn đề về hợp đồng nên ngay lập tức anh phải đi gấp.
Ding......thang máy mở cửa..... Dương bước khỏi thang máy
Đúng lúc Minh vác hộp cơm chuẩn bị lẻn vào xó nào đó liền bị bắt gặp.....
Thôi chết !!!!!
Cô giấu hộp cơm sau lưng cúi chào anh hỵ vọng anh lướt qua người mình thật nhanh :"Chào tổng giám đốc"
Anh dừng bước :"Ừ !"
Sao còn chưa đi nữa, cô bắt đầu hồi hộp
"Tôi có chuyện cần trao đổi với cô !"
"Hả ! Dạ !?" Cô ngẩng đầu nhìn anh
"Công ty không phát tiền cơm trưa cho cô sao ?"
"Dạ ! Có chứ, rất đầy đủ nữa ạ !" Không quên "tâng bốc" thêm mấy chữ
"Vậy tại sao cô ngồi ăn trước công ty , cô có biết làm vậy người ngoài sẽ đánh giá là công ty ta bạc đãi với nhân viên không ? " Trong lòng anh có chút "lửa nóng"khi nhớ đến mấy câu của "tên kia" nên có tí "nặng" lời.....
Minh sợ hãi rối rít : "Dạ .....! Tôi.... xin..... lỗi ! Xin...lỗi !"
Điều chỉnh giọng nói bình thường trở lại anh tiếp :"Không cần xin lỗi ! Hy vong lần sau cô ăn uống điều độ một chút và ngồi trong nhà ăn của công ty !"
"Dạ ! Vâng tôi hiểu rồi ! Tôi sẽ không dám "tái phạm" nữa đâu !" Có cho tiền cô cũng không dám .......
TÁI PHẠM !? Cảm giác cứ như giáo viên đang dạy dỗ học sinh vậy "Em sai rồi lần sau em sẽ không dám tái phạm !"
Anh mím môi ho nhẹ : "Khụ ! Ừm !" nói rồi bỏ đi với nụ cười nhẹ nhàng không ai có thể nhìn thấy được
Minh lui thủi trở về quầy lễ tân, nhìn hộp cơm sau đó nhét luôn vào túi xách
MiMi lo lắng hỏi :"Sao rồi có sao không chị ? Có viết kiểm điểm hay trừ lương không ?"
Minh lắc đầu
MiMi thả lỏng người, chống 2 tay lên bàn mơ mộng :"Chị may mắn lắm đấy nhé ! Ôi ~ ngẫm lại tổng giám đốc nhà mình tương đối dễ tính !"
"Chị đói .........!"
MiMi từ trong túi lấy mấy viên kẹo nhỏ đưa cho cô :"Chị ăn rồi gắng cầm cự đến chiều đi nhé !"
"Cảm ơn em !"
MiMi quan sát vẻ mặt buồn bã của cô nói :"Bị mắng nặng lắm hả chị !?"
"Ừ !"
MiMi vỗ vỗ vai cô : "Không sao !Coi như rút kinh nghiệm đi chị, vui lên ai mà chẳng mắc sai lầm !"
"Ừ !" Minh bóc vỏ kẹo bỏ vào miệng , mùi vị rất ngon
Mấy ngày sau đó, ngày nào Lê cũng ghé qua thăm Dương nhưng đều bị anh cự tuyệt bằng nhiều lý do khác nhau. Chu quy vẫn không gặp được anh, toàn bộ đều do Tuân "truyền đạt" lại
——————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com