Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Tiêu Sắt đang nằm xoay người vào trong, cố gắng nhắm mắt ngủ. Lục hoàng tử thông minh nhanh nhạy làm sao mà không biết nguyên nhân vì sao đêm nay khó ngủ cơ chứ? Thân thể hiện tại đã nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc trước, theo lý mà nói y sớm đã nên đi vào giấc mộng rồi.

Thiếu Lôi Vô Kiệt.

Tiêu Sắt khó chịu, trùm chăn cao lên tận đỉnh đầu.

Lôi Vô Kiệt đi vào phòng chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Tiêu Sắt không thổi tắt đèn, vẫn để một ngọn nến nho nhỏ ở đầu giường gỗ. Ánh nến hắt lên giường, lại chỉ nhìn thấy một màu trắng của chăn.

Hắn nhăn mày, nhẹ chân bước đến, cẩn thận túm một góc chăn định kéo ra.

Tiêu Sắt cảm giác được có người, nhíu mi, không báo trước xốc chăn lên, để lộ một đầu tóc bạc hơi rối, má ửng hồng vì nhiệt, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm người trước mặt.

Lôi Vô Kiệt giật mình thu tay lại, ngẩn ngơ.

" Ngươi nửa đêm không ngủ chạy đến đây làm gì?"

Lục hoàng tử uỷ khuất trong lòng lại không có chỗ phát tiết. Huống hồ, y còn đang bệnh, cái tính kiêu ngạo trong ngoài không đồng nhất lại càng bộc lộ rõ.

Lôi Vô Kiệt nghe không lọt tai, hắn nhìn một bên tóc mai của Tiêu Sắt bị lệch, vô thức muốn vuốt thẳng lại bị Tiêu Sắt lùi về phía sau không cho chạm.

Hắn bất đắc dĩ đành từ bỏ.

" Tiêu Sắt, huynh ngủ không được sao?"

"Không có, ta vốn dĩ sắp ngủ rồi thì tên ngộc nhà ngươi bước vào."

Trong lòng hắn lộ ra một tia hụt hẫng, miệng lại nói.

" Vậy ta không làm phiền huynh nghỉ ngơi."

" Ngươi dám?"

Lôi Vô Kiệt khựng lại.

Tiêu Sắt càng ngày càng khó hiểu quá nha, vừa có ý muốn đuổi hắn đi, giờ hắn lại thành người có lỗi?

Lôi Vô Kiệt nhường y, không cãi lại, quay đầu. Chỉ thấy mỹ nhân như hoạ ngồi trên giường, dáng người tinh tế, tóc rơi trên cần cổ thon dài, trên mặt lại mang sắc thái làm cho hắn không biết dùng từ gì để miêu tả.

Giận ta?

" Tiêu Sắt huynh ..."

"Lôi Vô Kiệt, ngươi cảm thấy không còn kiên nhẫn với ta nữa?"

Tiêu Sắt cắt ngang.

" Vì sao? Vì một đầu tóc bạc này khiến ngươi cảm thấy không quen sao? Hay là vì hiện tại tính mạng ta không còn nguy hiểm nữa nên ngươi cảm thấy mình đã làm hết trách nhiệm rồi?"

Tiêu Sắt nói xong cũng muốn tự cắn lưỡi chính mình. Nói kiểu gì sao nghe giống quả phụ quá vậy?

Lôi Vô Kiệt mở to mắt, con ngươi màu đen rung động, trái tim đập loạn không có quy luật.

Tiêu Sắt bị bệnh hỏng luôn não rồi? Huynh ấy có soi gương chưa? Còn nữa, ta ...

Hắn hai bước thành một, xông đến bên giường,gấp gáp túm lấy cổ tay Tiêu Sắt khiến cho y lảo đảo ngả về trước, nôn nóng giải thích.

" Huynh nghe ai nói? Tên nào nói? Lôi Vô Kiệt ta là người như vậy sao? Mới đầu ta đã nói rồi, ta không quan tâm, chỉ cần huynh là bạn ta thì kể cả huynh là người ăn mày vẫn là bạn ta."

"Hết rồi ?"

Tiêu Sắt không biết mình đang hi vọng cái gì. Nói như vậy, chỉ cần là đại sư huynh, Thiên Lạc hay Vô Tâm hắn đều sẽ vì họ trả giá giống như mình sao?

Lồng ngực cồn cào, y không muốn.

Chưa kịp định thần lại, Tiêu Sắt đã vô tình hỏi ra câu kia.

" Cái ... gì?"

Lôi Vô Kiệt ngơ ra, bối rối, đành nói.

" Tiêu Sắt huynh đừng nghĩ lung tung. Ta nói cho huynh biết, nếu trên thế gian này tất cả mọi người đều chán ghét huynh, thì có nghĩa là ta đã chết rồi."

Ngón tay Tiêu Sắt bất giác co lại, trong một khắc không biết nói gì.

Y cuồng vọng thành thói, là tuyệt thế thiên tài hàng thật giá thật, dù trong tình huống nào cũng ung dung ưu nhã. Có thể làm cho lục hoàng tử cứng họng như vậy, trên đời này hắn là người đầu tiên.

" Huống hồ ... Tiêu Sắt chắc huynh chưa soi gương đúng không? Tóc huynh đẹp lắm á, hì."

Lôi Vô Kiệt cười ngốc nghếch làm Tiêu Sắt muốn được voi đòi tiên, giơ tay gõ bộp một cái vào gáy hắn, cố làm ra vẻ không để ý lắm chất vấn.

" Ngươi giỏi nha Lôi Vô Kiệt? Dám đùa giỡn ta? Chiều nay ngươi đi làm gì?"

Lôi Vô Kiệt vô tư trước giờ, sẽ không để một chuyện gì ở trong lòng quá lâu. Vậy mà người trước mặt đột nhiên đề cập đến chuyện chiều nay làm nụ cười của hắn phai nhạt đi, muốn mắng y một trận nhưng cuối cùng lại hoá thành một tiếng thở dài nhè nhẹ.

Tiêu Sắt nhìn tâm trạng hắn xuống dốc, ánh mắt vô thức nhìn đi chỗ khác, vừa sốt ruột vừa bực mình kéo cổ áo hắn đối diện mình, môi mím lại, trong mắt tràn ra vẻ uỷ khuất không cam tâm.

Thế này mà còn nói không mất kiên nhẫn?

" Ta hiểu rồi. Ngươi đi đi."

Lôi Vô Kiệt nhìn bộ dạng như phải chịu tổn thương của y, trong lòng như bị mèo cào.

Nghĩ đi nghĩ lại, lần này hắn tuyệt đối không nhận lỗi về mình nữa, không chiều theo Tiêu Sắt nữa, đằng nào Tiêu Sắt cũng không cần.

Hắn phát cáu, giật cánh tay Tiêu Sắt đang treo trên áo mình ra, đẩy y đụng vào thành giường đang đặt sẵn gối mềm, dùng một bàn tay khoá trụ cả hai cổ tay y áp sát vào thành gỗ, giơ cao lên qua đầu, không cho y cựa quậy.

Hai mắt hắn cuồn cuộn lửa giận, quát khẽ.

" Tiêu Sắt huynh nói huynh lại hiểu cái gì nữa? Lúc nãy ta nói chưa đủ rõ ràng sao? Huynh muốn nghe giải thích chứ gì? Được, ta nói."

"Chiều nay ta bỏ đi vì ta không vui. Huynh không quan tâm đến bản thân mình, không ai đả động nổi huynh. Ta không vui, huynh hiểu chưa?"

Tiêu Sắt chết trân, cứng đờ người nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lôi Vô Kiệt dí sát vào mặt mình, hô hấp của hắn có chút gấp, xúc giác còn cảm nhận rõ nhiệt khí đang phả vào hai bên má.

Tiêu Sắt cảm thấy y bị trúng loại cổ thuật gì đó rồi. Rõ ràng đây chính là tư thế cưỡng chế, theo lý mà nói y nên tức giận mà tẩn cho tên mạo phạm mình một trận ra trò mới phải.

Nhưng ...

Tiêu Sắt lúc này gục đầu xuống, tóc rơi lộn xộn, trải dài xuống tận thắt lưng. Y khẽ quay đầu đi, hơi ấm kia phả vào cổ, ngưa ngứa. Trong lòng bàn tay lại vô thức đổ mồ hôi.

Y biết hiện tại không nên tiếp tục chọc Lôi Vô Kiệt. Tên ngộc này điên lên rồi.

Lôi Vô Kiệt không nhìn thấy rõ phần mặt trên của Tiêu Sắt, chỉ thấy ở nửa mặt dưới y đang mím chặt môi, im lặng không nói lời nào.

" Tiêu Sắt?"

" Ừm?"

" Huynh có đang nghe không?"

" Biết rồi, lần sau ta không thế nữa."

Giọng nhỏ như muỗi kêu.

Lôi Vô Kiệt nghe thấy tim chính mình đập thịch một cái, nhói nhói.

Hắn vô thức buông tay, nhìn vết đo đỏ do vừa rồi mất kiểm soát trên cổ tay Tiêu Sắt, tự cấu mình hai cái.

Tiêu Sắt liếc mắt nhìn hắn, không như thường ngày mở miệng trách mắng mà nằm xuống, trùm chăn chỉ để lại bóng lưng.

Lôi Vô Kiệt cảm thấy hắn xong rồi, rụt rè đề nghị.

" Cái kia ... Tiêu Sắt, thân thể huynh vẫn còn yếu, một cái chăn này e là không đủ ấm đâu. Hay là, ta dùng Hoả Chước thuật giúp huynh làm ấm nha?"

Hắn ảo não. Đằng nào thì người quen với việc ngủ chung cũng không chỉ có mình Tiêu Sắt.

Đầu óc Lục hoàng tử loạn thành một đoàn.

Y biết tình hình hiện tại có gì đó không đúng, hoặc là nói, đang rẽ hoàn toàn sang một hướng khác.

Máu trong người bất giác đẩy nhanh, kinh mạch vừa mới được chữa khỏi vẫn chưa ổn định cùng luồng chân khí còn sót lại kia va vào nhau, một dòng chất lỏng màu đỏ theo khoé môi mà ra.

Tiêu Sắt lấy tay lau đi thật nhanh. Trước khi Lôi Vô Kiệt kịp nhìn thấy, y vung tay thổi tắt nến đầu gường, kéo hắn nằm xuống, xích người lại gần, thanh âm đã trở lại như bình thường.

" Nói nhiều."



T là t muốn hai đứa nó động phòng mẹ đi 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com