Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Qua hai ngày, đám người Đường Liên thấy Tiêu Sắt đã tự mình đứng lên được rồi thì thở phào nhẹ nhõm, cáo biệt Mạc Y muốn quay về.

Tuy nhiên, hiện tại có một việc cấp bách cần giải quyết trước: tửu tiên Bách Lý Đông Quân vừa vào Thần Du đã muốn nghỉ ngơi cho quên sầu quên đời, không buồn về Tuyết Nguyệt thành nữa.

" Đường Liên mấy tên nhãi con các ngươi đi đi đi! Ta đã nói rồi, ý ta đã quyết, nói làm gì mà nói lắm thế, ra đây cho miếng nước này?"

" Sư phụ nhưng mà Tuyết Nguyệt thành không thể nào một ngày không có..."

Bách Lý Đông Quân mặt nhăn sắp thành thân cây sồi đến nơi, mất kiên nhẫn phất tay áo.

" Ta tuyên bố, kể từ giờ phút này trở đi, Đường Liên đã không còn là đại đệ tử nữa. Từ giờ Đường Liên sẽ là đại thành chủ của Tuyết Nguyệt thành, được toàn quyền thay ta xử trí mọi việc!"

Đại sư huynh mạc danh kỳ diệu biến thành đại thành chủ : ( ̄Д ̄)ノ

" Sư phụ! Người nói thế làm sao mà được? Con còn nhỏ ..."

" Nói mà không biết xấu hổ! Nhìn lại mặt chính mình đi, nhỏ nhoi gì nữa!"

Tư Không Thiên Lạc dời ánh mắt khỏi đôi sư đồ đang cãi nhau chí choé đằng trước. Ngay sau đó đại tiểu thư lại nhận thấy tình cảnh phía sau còn đau mắt hơn nhiều.

Tiêu Sắt mặc y phục dày lớp trong lớp ngoài, mặt mày bình tĩnh đứng nghe Lôi Vô Kiệt lải nhải.

" Tiêu Sắt huynh mặc thế này không đủ ấm đâu. Trời đang chuyển lạnh rồi, lỡ đâu nhiễm phong hàn thì làm thế nào? Mặc thêm một cái áo choàng nữa thôi."

Hai mắt sáng lấp lánh, mặt mày chờ mong Tiêu Sắt đồng ý, nào ngờ y lại phun ra đúng một chữ.

" Không."

Đến nghĩ cũng không cần nghĩ.

Vốn dĩ khoảng cách của hai người cách nhau hai bước chân, giờ chỉ còn lại một bước, tên nào đó lại ỷ mình công phu cao cách không truyền nội lực sang.

Cuối cùng Tư Không tiểu thư dẫn đầu mang theo đại sư huynh vẻ mặt một lời khó nói hết và đôi huynh đệ thắm thiết kia đi đến lối ra đảo, nhìn thấy Tuyết Tùng Trường Thuyền đang đợi sẵn.

Đường Liên đã sớm gửi thư cho Mộc Xuân Phong. Chỉ thấy lúc này Mộc tam thiếu gia mặt mày méo xệch đứng trước mui thuyền, nhìn thuộc hạ hớn hở nhận lấy kỳ trân dị bảo ngàn vàng khó cầu mà chủ nhân nơi nào hào phóng đưa cho, nói là coi như tích đức.

" Xong rồi xong rồi, đưa nhiều thứ như này, ta mang về nhà liệu phụ thân có truyền luôn vị trí gia chủ cho ta không? Không, ta tuyệt đối không làm. Ta còn phải đi tìm thần y bái sư cơ mà. Mộc Xuân Phong ta tuyệt không chịu khuất phục trước số phận."

Mộc Xuân Phong bay thẳng đến chỗ Tiêu Sắt, miệng hô tay với với.

" Tiêu huynh ! Một ngày không gặp như cách ba thu, ta..."

Lôi Vô Kiệt nhăn mày đứng chắn trước Tiêu Sắt. Nói đùa, để tên Mộc gì gì đó thân cao tám thước này nhào vào làm sao mà Tiêu Sắt nhà hắn còn đứng vững được? Ai cho nhào mà nhào?

Mộc Xuân Phong phanh kịp, nguýt dài.

Trên thuyền, Tư Không Thiên Lạc đá lông nheo ra hiệu cho đại sư huynh cứ để cho hai tên kia chung một khoang thuyền, Mộc công tử thấy lạ liền hỏi.

" Đường huynh, Tư Không cô nương bị tật ở mắt à? Có cần ta xem cho không?"

Bị đại tiểu thư cầm thương dí khắp thuyền.

Lôi Vô Kiệt tri kỉ cầm chén nước còn tỏa ra khói đưa cho Tiêu Sắt.

" Tiêu Sắt, chuyến này huynh định về lại Thiên Khải luôn sao?"

Thực ra Tiêu Sắt vẫn còn đắn đo nhiều lắm. Đến tận bây giờ y vẫn canh cánh chuyện Tiêu Sùng và Tiêu Vũ đột nhiên thay đổi thái độ, đến cả phụ hoàng cũng hoà hoãn đi nhiều.

Vì lúc đó biết tin y sống không được lâu nữa sao?

Hiện giờ thì sao? Hiện giờ y không còn nguy hiểm đến tính mạng, có phải bọn họ sẽ lại đổi về như cũ không?

Bất giác, Tiêu Sắt không muốn quay về đối diện với hiện thực kia. Y đưa tay đón lấy nước, vô tình lại chạm vào tay Lôi Vô Kiệt, khẽ cười.

" Không về."

Lôi Vô Kiệt hớn hở sát lại gần, thổi phù phù sợi tóc rơi ra ngoài của Tiêu Sắt, một tay vừa mơn trớn phát quan của y, nghịch.

" Tốt quá rồi nha Tiêu Sắt, như vậy chúng ta có thể ở bên nhau suốt rồi."

Tim Tiêu Sắt hẫng một nhịp, bối rối giơ tay đập hộp tay hắn xuống.

" Ai muốn cùng ngươi ở bên nhau cơ chứ."

Chuyến này đi đường hết đúng nửa tháng. Vừa bước vào Tuyết Nguyệt thành đã thấy Đăng Thiên Các bị chém thành ba khúc nhìn mất hết thẩm mĩ, người sửa sang lại chỉ có khoảng chục người, Mộc Xuân Phong nhìn ngứa mắt.

" Người tới, cho gọi tất cả thợ thuộc xưởng gỗ của Mộc gia đến giúp đi. Trong hai tháng bổn công tử muốn nhìn thấy toà tháp này chỉnh chỉnh tề tề."

Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc tự nhiên như không. Tốt quá, đỡ tốn một khoản. Thái độ với Mộc công tử càng tốt thêm hai phần, cười hở mười cái răng.

Tam thành chủ Tư Không Trường Phong nhìn đám trẻ nhà mình bình an trở về, mừng đến suýt rơi nước mắt, kéo con gái ra ngắm ngắm, lôi đồ đệ ra sờ sờ, cuối cùng là gật gật đầu nhìn Tiêu Sắt.

" Tốt lắm. Tính mạng coi như được bảo toàn rồi. Trước mắt cứ ở lại đây đi, ta còn tiện theo dõi."

Đến lượt Mộc Xuân Phong, tam thành chủ nhìn cứ thấy quen quen, lại nghĩ mãi không ra, đành mở miệng hỏi.

" Vị công tử này là ..."

" Tại hạ Thanh Châu Mộc gia tam tử, Mộc Xuân Phong."

Tam thành chủ thấy mấy đứa nhóc nhà mình bản lĩnh sắp to bằng toà Đăng Thiên Các rồi. Đầu tiên là lục hoàng tử, sau lại là người giàu nhất Bắc Ly tương lai, người làm trưởng bối như ta cảm thấy rất đau đầu.

Có điều Mộc công tử này rất ôn hoà, lễ phép, Tư Không Trường Phong nhìn rất thuận mắt.

" Mộc công tử cứ tự nhiên. Tối nay ta sai người làm tiệc tẩy trần cho các ngươi."

Nói rồi xoay người, mới đi được hai bước lại quay đầu lại, tròng mắt đảo quanh một vòng.

" Tiêu công tử, gọi tiếng sư phụ nghe chơi?"

Tiêu Sắt liếc mắt nhìn người trước mặt như cha như thúc mình, biết điều mở miệng.

" Sư phụ."

Một tiếng này của y làm mọi người ngạc nhiên. Phải biết trước giờ lục hoàng tử kiêu ngạo thành thói, thích làm theo ý mình, tuyệt đối càng không cho bất cứ ai có cơ hội quản y. Có điều, giờ phút này coi như đã nhận Tư Không tam thành chủ vào vòng người thân rồi.

Tư Không Trường Phong suýt ném cả thương đi, tằng hắng vuốt chỏm râu bạc.

" Đồ nhi không cần đa lễ. Nghỉ ngơi cho tốt, sư phụ đi đây."

Ha ha ha ha, Cơ Nhược Phong tên chết tiệt, ngươi hết vênh được với lão phu!

Mọi người tản ra ai về phòng người nấy, đem chuyện Lôi Vô Kiệt đi vào phòng Tiêu Sắt coi như không thấy.

" Tiêu Sắt ơi."

" Hửm?"

" Huynh nhận tam thành chủ là sư phụ rồi, vậy có phải bây giờ ta là sư huynh của huynh không? Đằng nào thì tỷ tỷ ta Lý Hàn Y cũng là nhị thành chủ nha."

Hắn cười khúc khích. Tiêu Sắt gọi hắn một tiếng sư huynh, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.

Tiêu Sắt cười khẩy, đá một phát thật mạnh vào mông Lôi Vô Kiệt.

" Ta là sư huynh ngươi. Ngươi dám gọi một tiếng sư đệ thử xem?"

" Ta không gọi."

" Dám cãi?"

" Ta cứ không gọi đấy."

Trong đầu Lôi Vô Kiệt chợt loé lên một tia sáng, hắn cười ngọt ơi là ngọt, túm lấy ống tay áo Tiêu Sắt.

" Chúng ta cũng coi như là vào sinh ra tử với nhau rồi đúng không?"

Tiêu Sắt cảnh giác nhìn hắn.

" Cũng coi là thế."

" Vậy chúng ta thân nhau đúng không?"

Tiêu Sắt dự cảm thấy có điều chẳng lành.

" Ngươi muốn làm gì?"

" Thân nhau đều gọi nhau bằng biệt danh nha. Tiêu Sắt, ta gọi huynh là Bánh Bao nha?"

Tiêu Sắt buồn cười, kìm nén xúc động muốn gõ đầu Lôi Vô Kiệt.

" Vì sao?"

" Vì Tiêu Sắt trắng như bánh bao vậy đó. Bánh bao trắng trắng mềm mềm, ăn ngon nha."




Clm ối dồi ôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com