Chương 20
Tiêu Vũ hít vào thở ra một hơi thật sâu, lần đầu tiên trong đời tự mình bê một khay thức ăn, mang đến phòng Lục ca của hắn.
Xích vương ngày thường hung tàn bá đạo, bước đi cũng khí phách vô cùng. Có điều, hôm nay trên tay hắn lại có thêm một khay thức ăn nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy có chút buồn cười.
Xong rồi, chút nữa nếu Lục ca không mở cửa cho ta vào thì phải làm thế nào? Đạp cửa vào sao?
Ý nghĩ vừa loé lên đã bị Tiêu Vũ lắc đầu nguầy nguậy gạt phắt đi. Như vậy Lục ca không phải sẽ càng cảm thấy hắn có địch ý hay sao.
Mộc Xuân Phong công tử lúc này mất sạch hình tượng, ngáp ngắn ngáp dài, đang xiêu xiêu vẹo vẹo đi lại đây.
Hôm qua vị này mải tham quan Tuyết Nguyệt thành, nhất thời ham vui, tấp vào bên đường xem người ta biểu diễn xiếc đến đêm khuya không về. Không những vậy, lúc hô hào cao hứng lại bắt đầu mở ra hình thức phá gia chi tử. Người ta đều là ném từng xu, còn Mộc công tử là ném từng thỏi vàng nặng trịch, nhận được về ánh mắt bất thiện của người xung quanh và những lời cảm ơn rối rít từ những người diễn xiếc.
Phát tài rồi! Từng này ngân lượng đủ để cho bọn họ mở một tiểu quán nho nhỏ luôn rồi.
Tầm mắt Mộc công tử lèm nhèm, đang để mắt xuống dưới đất thì đột nhiên xuất hiện một mạt đỏ thẫm, thế là cười ngẩng đầu định cất tiếng chào hỏi Lôi Vô Kiệt.
"Lôi huynh... A? Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? Ngươi muốn đi đâu? Ấy đồ ăn? Ta không nghĩ đệ tử ở Tuyết Nguyệt thành lại ăn mặc khoa trương đến mức này cơ đấy?"
Mộc công tử cảnh giác nhìn người trước mặt. Tên này nhìn thế nào cũng thấy đáng nghi.
Tiểu viện của Tiêu huynh ngay gần đây. Hiện tại cũng chỉ có Tiêu huynh sức khỏe không tốt, đây chắc là mang cho y. Nhưng mà người này là ai?
Xích vương nhịn xuống xúc động muốn hạ lệnh gọi người trói con khổng tước màu xanh trước mặt lại.
Đẹp thì có đẹp, mỗi tội đầu óc không tốt lắm.
"Ta không phải đệ tử Tuyết Nguyệt thành."
" Không phải đệ tử? Vậy ai cho phép ngươi nghênh ngang đi lại thế này?"
Mộc Xuân Phong xoè quạt ra, thủ thế chuẩn bị giao chiến với Xích vương một trận.
Tiêu Vũ cảm nhận được thái dương hắn đang giật nhẹ, bất đắc dĩ đặt khay thức ăn xuống, dùng tay không cản lại chưởng phong của Mộc tam công tử, ghì chặt lấy cổ tay thanh mảnh.
" Bản vương là Xích vương Tiêu Vũ."
Mộc thiếu gia đương nhiên là nghe qua cái tên này. Có điều hảo cảm của chính mình với chủ nhân cái tên này lại không có nhiều lắm. Dù sao thì Xích vương Tiêu Vũ, người trong thiên hạ đều biết hắn tính cách thất thường, cuồng ngạo thành thói.
Nhưng mà bình thường theo những gì bản thiếu gia ta đây hóng hớt được thì võ công Xích vương không cao đến thế này mà á á á?
Mộc Xuân Phong giãy không ra, cố tỏ vẻ hờ hững.
" Ồ? Thì sao?"
Xích vương không hiểu sao hôm nay kiên nhẫn của hắn nhiều đến vậy, không tức giận vì hành vi vô lễ này của khổng tước, gật gật đầu giải thích.
" Ta đến thăm Lục ca."
Lần này khổng tước nghe lọt, nhếch lông mày ý bảo hắn bỏ tay ra.
Xích vương nhìn chằm chằm cổ tay đã bị siết đến đỏ ửng còn hằn dấu tay của tiểu thiếu gia, trong lòng vô cớ dâng lên một loại cảm giác muốn xoa xoa, sau đó lại như hoàn hồn mà đứng thẳng người lại.
Mộc công tử còn lâu đã chịu buông tha dễ dàng thế, lấy tốc độ sét không kịp đánh vùn vụt hạ châm vào thức ăn, thấy không chuyển màu thì rút ra cười ngả ngớn, tay còn tốt bụng chỉ vào một tiểu viện nằm bên trái.
" Không có độc. Cho phép ngươi đi qua. Tiểu viện của Tiêu huynh nằm bên kia."
Tiêu Vũ đầu đầy dấu hỏi chấm, quyết định không chấp nhặt với khổng tước, quay đầu liền đi.
Tên Xích vương này không giống trong lời đồn lắm thì phải. Ta thấy tính cách hắn cũng đâu có đến mức xấu đâu? Còn khá ... đẹp nữa.
Mộc Xuân Phong vừa đi vừa nghĩ, quên béng cái cổ tay còn đang dị nghị kêu gào.
Tiêu Sắt mang tâm tình rối rắm đi về phòng.
Y trùm chăn cao qua đầu, nhìn màu trắng ngà của chăn do bị nắng hắt vào mà nổi lên một tầng sáng, suy nghĩ miên man.
Không phải là Tiêu Sắt không cảm nhận được Thất đệ và Nhị ca của y có điểm khác biệt. Y chính là vì do hai người họ biến hoá đi mà không biết phải phản ứng lại như nào. Mặc dù vẫn luôn tự nhắc nhở chính mình rằng đây có lẽ có một âm mưu gì đó đằng sau, từ đáy lòng vẫn nhịn không được có chút vui vẻ.
Có tiếng gõ cửa.
" Ai?"
Tiêu Sắt vừa nằm nửa người dựa vào thành giường, nói vọng ra.
Tiêu Vũ đứng ngoài cửa, có chút khẩn trương.
" Là ta. Lục ca, ta mang đồ ăn đến cho huynh."
Tiêu Sắt ngạc nhiên, chăn bị siết đến nhăn nhúm.
Thất đệ coi trời bằng vung của y ... tự mình đang đồ ăn đến? Không phải là bị đoạt xác rồi đấy chứ?
" Vào đi."
Xích vương thở phào nhẹ nhõm, đi vào liền thấy Lục ca của hắn đang ngồi trên giường, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chính mình.
Này này, huynh đừng có dùng loại ánh mắt đó nhìn ta. Ta sai, ta đổi còn không được sao? Một đầu tóc bạc này của huynh làm cho ta cảm thấy ta thở cũng sai đến nơi rồi đây này.
Hắn đặt thức ăn xuống, bưng lên một bát canh gà, muốn bắt chước mẫu phi đút cháo cho chính mình hồi nhỏ.
Tiêu Sắt cả kinh, vội vàng đưa tay ra đón lấy.
" Không ... không cần, ta tự uống được. Ta cũng đâu có tàn tật."
Tiêu Vũ thật sự sợ Lục ca làm đổ vào người, không dám giành, thuận theo để y cầm đi.
Hắn thấy Tiêu Sắt im lặng uống canh, hạ quyết tâm, trúc trắc mở miệng.
" Lục ca, ta sai rồi."
Đồng tử Tiêu Sắt mở to, tay khựng lại giữa không trung, khàn khàn nói.
" Ngươi không sai cái gì cả."
" Không, ta sai."
Tiêu Vũ đột nhiên trở nên kích động, nói dồn dập.
" Lục ca, mọi chuyện đều là ta sai. Ta không nên vì ngôi vị hoàng đế đó mà đối địch huynh, không nên vì huynh tài giỏi hơn ta mà ghen ghét huynh, không nên vì phụ hoàng sủng ái huynh mà nhiều lần buông lời cay nghiệt, càng không nên ... bày mưu tính kế hãm hại huynh."
Giọng nói của hắn trở nên nghèn nghẹn.
" Lục ca, ta biết huynh không để ý những thứ này, cũng biết huynh đối tốt với ta. Cho nên ... xin lỗi."
Tiêu Sắt chết trân nhìn người quen thuộc mà xa lạ trước mắt, một lúc lâu không mở miệng.
Tin hay không tin? Tin đi, cho dù là ai cũng không thể ép Xích vương nói những điều hắn không muốn nói, càng chưa đề cập đến ngữ khí hắn chân thành tha thiết đến như vậy.
Tiêu Sắt như minh bạch điều gì. Có lẽ chính bọn họ cũng hiểu, hiện giờ y đã không còn khả năng tranh giành hoàng vị, cũng không còn là nhi tử được sủng ái nhất của phụ hoàng, nên thả tay ra thôi. Đổi cách nói khác, Tiêu Sắt không tin những người này.
Nhưng mà y cũng có thể thả lỏng vì ít nhất bọn họ không còn chĩa kiếm về mình nữa.
" Được rồi. Tiêu Vũ, ta không sao, không cần tự trách."
Xích vương thở ra một hơi. Một khắc vừa rồi hắn như phạm nhân đợi phán quyết từ quan phủ, trải nghiệm loại cảm giác căng thẳng trước giờ chưa từng có. Hắn cố gắng bắt chuyện với Lục ca một cách không tự nhiên lắm. Dần dà, càng nói càng thuận miệng, đem sự việc trong hoàng cung kể hết ra cho y nghe. Khung cảnh trong phòng như quay về lúc nhỏ.
Tiêu Vũ nhìn một lượt quanh phòng, dừng lại ở một chiếc áo khoác đỏ.
" Lục ca, huynh thích màu đỏ sao? Ta nhớ trước giờ huynh thích màu xanh và trắng nhất mà?"
" Đó là áo của Lôi Vô Kiệt."
Giọng Tiêu Vũ cao lên không ít.
" Cái gì? Của cái tên tóc đỏ đó?"
Tiêu Sắt khó hiểu nhìn Thất đệ của y. Cũng không biết tên này lại lên cơn điên gì.
" Đúng vậy. Hắn ngủ ở đây mà."
•
•
•
Holy shiet có cục cưng nào nhìn ra điều chì chưaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com