Chương 22
Cho đến khi tiệc tàn, Lôi Vô Kiệt vì không biết uống nên hiếu kỳ muốn thử, thử rồi lại thấy ngọt ngọt thanh thanh ngon miệng, thế là nốc liền gần hết một vò, đỏ bừng cả mặt, say đến ngu người bám vào người ta. Hai tay ôm cứng người, miệng vẫn không ngừng kêu.
" Tiêu Sắt đang bệnh không được uống đâu ... hức ... Tiêu Sắt để ta uống thay huynh cho..."
Tiêu Sắt đen mặt muốn đẩy tên ngộc này ra. Thế nhưng càng đẩy tên chết tiệt này càng sấn tới, ôm ghì lấy y không buông.
Người gì toàn mùi rượu, tối nay ngủ dưới đất đi. Khó ngửi chết đi được.
Bạch vương cao hứng, ngà ngà say nhìn một thành hai, thấy Lục đệ của mình hiếm khi phải nhường nhịn người khác như thế thì phun ra một câu.
" Ta nói này Tiểu Lục, hắn không phải thích đệ đấy chứ a ha ha."
Vừa nói vừa trưng ra một nụ cười vô tri.
Bàn tay đang nâng chén uống trà của Tiêu Sắt chợt khựng lại, không hiểu sao có chút chột dạ.
Đại tiểu thư và đại sư huynh thân là con dân Tuyết Nguyệt thành, ngày ngày lớn lên trong sự giáo dưỡng tràn ngập mùi cồn của Tửu tiên Bách Lý Đông Quân, lúc này vẫn tỉnh như ruồi. Ngay sau khi nghe được câu nói kia của Tiêu Sùng, Tư Không Thiên Lạc đột nhiên nhéo đại sư huynh một cái, bày ra dáng vẻ lờ mờ say èo oặt dựa lên bàn.
" Phải ha.. Tiêu Sắt, ngươi có thấy bạn bè gì mà trong cơn say vẫn gọi tên nhau không? Ngươi nhìn đại sư huynh đây này..."
Vừa nói vừa vỗ bộp bộp vào lưng Đường Liên.
" Trong lúc say huynh ấy chỉ nhớ đến Thiên Nữ Nhuỵ thôi."
Đường Liên đang đâu bị bắt nhập diễn, lỗ tai đỏ hồng bị sư muội vỗ đến muốn sụp lưng, một bộ thâm tình phối hợp cầm cả vò lên tu ừng ực.
" Lâu quá không gặp Nhuỵ rồi."
Tiêu Vũ mắt tròn mắt méo há miệng muốn gạt phắt cái ý tưởng này của Tiêu Sùng đi, cổ áo đột nhiên lại bị kéo đến nhăn nhúm khiến hắn không thể không nghiêng thân sang một bên, đỡ lấy thân hình lảo đảo sắp đổ kia.
Mộc Xuân Phong vỗ lên đầu Xích vương bốp một phát, dí sát mặt phả toàn mùi rượu vào người vị vương gia tôn quý, gầm ghè.
" Đều tại ngươi... lão tử mà phải kế thừa gia sản, lão tử băm ngươi raaa."
Ngoài mặt cố duy trì bình tĩnh nhưng trong lòng Tiêu Sắt đã loạn thành một đoàn.
" Các ngươi đùa kiểu gì vậy? Không có việc gì làm thì đi ngủ hết lượt đi."
Mấy người này đang nói vớ vẩn cái gì thế? Uống đến ngu người rồi phải không? Lôi Vô Kiệt làm sao có thể thích ... y?
Cần cổ Tiêu Sắt cảm nhận hơi thở đều đều ấm nóng của Lôi Vô Kiệt, khiến y nhột mà rụt cổ lại.
Trong đầu bất giác nhớ lại cảnh hai người tương ngộ ở Tuyết Lạc Sơn trang, cảnh chính mình được Lôi Vô Kiệt bảo vệ kín kẽ khỏi Mạc Y, đến cả cảnh ... đêm hôm hắn trông y không ngủ ngồi trên bệ cửa sổ ngắm sao trời. Ánh nến nhàn nhạt hắt lên mặt thiếu niên, đẹp không nói hết.
Vòng tay ôm quanh eo của Lôi Vô Kiệt giờ phút này như dẫn lửa, làm Tiêu Sắt vừa hoang mang vừa nhịn không được muốn cảm nhận cho rõ ràng.
Trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng. Lần đầu tiên Tiêu Sắt bị người cảnh tỉnh mà ý thức được, hình như y ... cũng bị điên rồi. Nếu không điên, làm sao lại bị lời nói trong lúc say của mấy người này đả động chứ?
Lôi Vô Kiệt tên ngộc này chỉ là quá biết quan tâm người khác thôi. Là bằng hữu của hắn thì hắn đều dốc lòng dốc sức như thế cả.
Nghĩ thế nghĩ thế, hàng lông mày của Tiêu Sắt vẫn nhíu lại, trong lòng dâng lên một cơn khó chịu, cổ họng nghèn nghẹn khiến y muốn uống chút gì đó cho dịu đi.
Tư Không Thiên Lạc quan sát không bỏ qua chút biến hoá nào trên mặt Tiêu Sắt.
Ô hô, lần này thế mà lại có hiệu quả? Hay là vì nói trước mặt nhiều người, bị số đông thao túng chăng?
Bạch Hổ nhận được tín hiệu của Chu Tước, làm ra vẻ không để ý lắm, nhìn như chỉ đơn thuần muốn trêu Tiêu Sắt mà cất lời thách thức.
" Nhìn ngươi kìa, không tin bản cô nương hỏi hắn cho ngươi xem này."
Bỏ qua ánh mắt bất thiện của Vĩnh An vương điện hạ, Cơ Tuyết nâng giọng dõng dạc hỏi, rất có phong thái của đường chủ Bách Hiểu Đường.
" Lôi Vô Kiệt nghe rõ trả lời. Ngươi có thích Tiêu Sắt không?"
Tư Không Trường Phong lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác, dựng thẳng tai, thậm chí còn vận nội lực đề phòng thiếu niên tóc đỏ kia nói nhỏ quá người già như mình không nghe được.
Kịch vui chính thức khai màn rồi.
" Ưm ... hả?"
Lôi Vô Kiệt đang say chết dí tự nhiên bị réo tên, đầu óc mơ mơ hồ hồ chỉ nghe thấy ba chữ " thích Tiêu Sắt " liền gật nhẹ đầu, vùi mặt vào cần cổ người kia sâu hơn, miệng phát âm vài âm tiết đứt quãng.
" Có nha ... thích Tiêu Sắt nhất ..."
Tiêu Sắt bị mất ngủ.
Lục hoàng tử thậm chí còn quên đi một thân mùi rượu của Lôi Vô Kiệt, giúp hắn cởi áo ngoài rồi lại mặc cho hắn ôm riết lấy mình, tựa vào thành giường tự hỏi một lúc lâu.
Lý trí y gào thét, làm mọi cách để thuyết phục mình rằng những lời kia của tên ngộc, và cả của mọi người chỉ đều là lời nói của người say mà thôi. Huống hồ cả hai người đều là nam nhân. Cái chuyện này căn bản là điều không thể nào.
Thế nhưng ... tại sao khi nghe những lời ấy, trong lòng mình lại có chút vui mừng?
Tiêu Sắt siết lấy ga giường, hai mắt mờ mịt nhìn trần nhà, nhịn không được cảm thấy bất an.
Tiêu Sở Hà ngươi đúng là bệnh lâu não cũng hỏng rồi! Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, tại sao lại phải đặt trong lòng mà suy nghĩ nhiều thế? Lôi Vô Kiệt là tri kỷ của ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn tự tay đạp đổ mối quan hệ này hay sao?
Kể cả ... có thể ngươi có thích hắn một chút, thì đã làm sao nào? Hắn và ngươi mỗi người đều có một tương lai khác nhau ở phía trước. Biết điều thì chôn luôn thứ tình cảm ấy đi, đừng phá hoại hắn, cũng đừng hủy hoại chính bản thân ngươi.
Tiêu Sắt nương theo ánh đèn mờ nhạt nhìn đường nét đẹp đẽ trên mặt Lôi Vô Kiệt một lúc lâu. Y nở một nụ cười nhạt nhoà, nhẹ nhàng dịch người ra xa một chút.
Cũng may, tình cảm cũng chưa phải rất sâu.
Sáng hôm sau Lôi Vô Kiệt quờ quạng lung tung một hồi cũng không quờ trúng ngươi mà hắn muốn tìm, tay chỉ chạm vào được chỗ nằm đã lạnh ngắt, phỏng chừng người đã rời giường được một lúc lâu.
Quái lạ, sao hôm nay Tiêu Sắt lại dậy sớm thế?
Các đệ tử đã đứng đợi sẵn bên ngoài thấy Lôi Vô Kiệt đã dậy thì chào hắn một câu, không nói hai lời nhanh nhẹn dọn đồ của vị kia sang tiểu viện bên cạnh.
Lôi Vô Kiệt ngẩn người, theo bản năng giơ tay lên chặn lại.
" Ấy, Dương đệ, đây là đồ của Tiêu Sắt."
" Chúng ta biết, chúng ta theo lời Tiêu sư huynh đến đây dọn đồ mà."
Lôi Vô Kiệt dĩ còn đang định nói thêm vài câu thì bị câu nói này chặn lại. Một trận mất mát ập đến, muốn tìm Tiêu Sắt chất vấn bán thảm.
Tiêu Sắt cái đồ vô lương tâm này, vừa khoẻ lại một chút lại chuẩn bị vứt bỏ ta rồi đấy đúng không? Không cần sưởi ấm, không cần ôm ngủ nữa chứ gì? Hứ!
" Tiêu Sắt đâu?"
Vị đệ tử họ Dương nghiêng đầu, ngữ khí mang theo chút hiếu kỳ nói.
" Đã sớm ra cổng thành đón Diệp Nhược Y cô nương rồi? Lôi sư huynh không biết sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com