Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Tiêu Sắt sững người nghe hắn ngây thơ hứa hẹn, vừa tức giận vừa muốn cười. Y giật giật tay muốn tránh thoát.

" Buông ta ra, Lôi Vô Kiệt. Ngươi có ý thức được chính mình đang nói cái gì không?"

Thiếu niên tóc đỏ cảm nhận được cánh tay người kia muốn rời đi, lại nghe ngữ khí ẩn ẩn tức giận của y, nhất thời cũng nổi cáu.

Ta chưa tức giận thì thôi, huynh còn muốn tỏ thái độ với ta? Lời ta nói còn cần huynh nhắc chắc?

" Không buông. Biết."

Tiêu Sắt nghe hắn trả lời cụt lủn, bất thình lình vươn tay siết chặt cổ áo hắn.

" Ngươi biết cái gì? Ngươi không biết."

Lôi Vô Kiệt nương theo lực đạo kia mà hơi cúi đầu, không giãy dụa.

" Ồ? Thế huynh nói xem, ta không biết cái gì?"

Tiêu Sắt mím mím môi, nhìn gương mặt đối phương gần trong gang tấc, quyết tâm muốn cho tên ngu ngốc này giác ngộ.

Hắn không biết hắn đang làm cái gì đâu.

" Ngươi muốn chăm sóc ta cả đời? Vậy cả đời này ngươi không định thành gia lập thất sao?"

Không lập thì không lập, cũng đâu phải chuyện to tát gì.

Lôi Vô Kiệt nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng vì tức giận của Tiêu Sắt, tim đột nhiên nhói lên một cái , mấp máy môi.

" Ừ."

Tên ngộc này điên rồi.

Ngươi không muốn, ngoại công ngươi cũng không cho phép ngươi tuỳ tiện làm theo ý mình như vậy.

Nhưng mà tại sao ... chỉ nghĩ đến hắn sẽ thành thân cùng với nữ tử khác, ta lại khó chịu cơ chứ?

Tiêu Sắt cười nhạt, bất lực buông tay ra khỏi cổ áo hắn.

" Lôi Vô Kiệt, ngươi biết cả đời dài thế nào không? Ngươi sẽ sống cả đời với người mình thích, chứ không phải với một người bạn bình thường như ta."

Lôi Vô Kiệt nghiêng đầu khó hiểu.

" Ta thích huynh mà."

Tiêu Sắt ngỡ mình nghe nhầm.

Y ngơ ngác nhìn người trước mặt, rồi đột nhiên tỉnh táo lại, hoảng loạn lắc đầu nguầy nguậy, kết hợp cả tay chân dùng sức muốn đẩy Lôi Vô Kiệt ra.

" Ý ta không phải kiểu thích đó. Ngươi buông ta ra đã, chúng ta nói ch..."

Lôi Vô Kiệt cảm thấy Tiêu Sắt hôm nay bị đoạt xác rồi. Ngày thường đâu có nói nhiều như thế này đâu, thật là phiền chết.

Hắn bị hành động này của Tiêu Sắt chọc cho điên lên, hai tay cứng như gông kìm đè ép người, lại nhìn cái miệng vẫn nói không ngừng của y, dứt khoát cúi đầu xuống.

Vĩnh An vương điện hạ trợn trừng mắt, cảm giác được sự âm ấm của cánh môi Lôi Vô Kiệt đang áp sát vào môi chính mình. Trái tim bắt đầu đập loạn biểu tình làm ngực y đau muốn chết.

Kẻ đầu sỏ ngoài ý muốn cảm nhận được xúc cảm tốt đẹp của đôi môi người kia, thấy y đã không còn vùng vẫy nữa liền tò mò mơn trớn, như chó nhỏ liếm cho môi Tiêu Sắt ướt át hồng nhuận.

Hình như còn có mùi ngọt ngọt của quế hoa cao. Sáng nay Tiêu Sắt ăn điểm tâm rồi sao? Không gọi ta.

Hắn giận dỗi cắn môi Tiêu Sắt, dùng lưỡi chạm vào mấy cái răng cửa đều tăm tắp của Vĩnh An vương, hơi thở hỗn loạn thì thào.

"Há miệng."

Lôi Vô Kiệt cảm thấy máu trên người mình vô thức chảy nhanh hơn, cơ thể cũng chậm rãi nóng dần lên.

Vì sao? Hoả Chước thuật của ta mất khống chế?

Hắn cúi đầu dùng một tay đỡ lấy cần cổ thon dài, đi dạo một vòng trong miệng người kia, nút lấy đầu lưỡi đỏ hỏn của y, hôn không biết mệt.

Tiêu Sắt sắp phát điên rồi.

Y đang bị người khác cưỡng hôn. Hơn nữa, còn là bị ... người trong lòng cưỡng hôn.

Trái tim đập nhanh đến đau đớn, hơi thở của hắn gần như muốn cắn nuốt hết sinh khí trong lồng ngực y, đầu óc choáng váng, không đứng vững được.

Lôi Vô Kiệt phát hiện cơ thể Tiêu Sắt dần dần ngả về sau, xoay người đặt y vào lòng, ngồi xuống dưới gốc cây, tiếp tục hôn.

Tiêu Sắt không thở được.

Theo bản năng cầu sinh của con người, y vô thức giơ tay muốn đẩy Lôi Vô Kiệt ra, phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt nhỏ vụn.

" Ư... ưm, Lôi... Vô Kiệt..."

Thiếu niên tinh lực tràn trề nghe thấy vậy thì hoàn hồn, nhớ ra người trong lòng vẫn đang là bệnh nhân, nuối tiếc rời đi.

Hắn im lặng, nhè nhẹ vỗ lưng Tiêu Sắt, nhìn y thở dồn dập do thiếu dưỡng khí, nhìn nước bọt y vì hôn quá lâu không kịp nuốt xuống mà chảy xuống nơi khoé miệng.

Kì lạ thay, hắn không thấy hối hận chút nào khi đã khiến Tiêu Sắt biến thành cái dạng này cả. Hắn thậm chí còn cảm thấy có chút may mắn, vì bộ dạng bây giờ của y chỉ có Lôi Vô Kiệt hắn mới nhìn thấy.

Tiêu Sắt run rẩy, không thể tin nhìn chính mình bị tên ngộc thường ngày vô hại hôn đến suýt ngất đi. Kích thích lớn như vậy, cơ thể mới hồi phục chưa được bao nhiêu của y thật sự là không chịu nổi.

Lôi Vô Kiệt thấy Tiêu Sắt dùng đôi mắt đỏ ửng vương hơi nước mờ mịt nhìn hắn, từ tận sâu trong trái tim cảm thấy có một chút cảm giác an toàn, dịu dàng dùng phần vải mềm ở ống tay áo, giúp y lau miệng.

" Huynh có chuyển về không?"

Hắn hỏi một câu không đầu không đuôi.

Ngươi cưỡng hôn ta chỉ để cho ta một cái giáo huấn, ép ta quay về à?

Tiêu Sắt đột nhiên cảm thấy tủi thân, cổ họng hơi nghẹn lại, không muốn mở miệng.

Lôi Vô Kiệt không nghe thấy câu trả lời, cúi đầu nhìn thấy tròng mắt người kia đỏ hơn ban nãy mấy lần, đau lòng bắt lấy cằm y bắt người ngẩng đầu lên, dùng hai đầu ngón tay di đi lên phần mắt y, nhẹ giọng hỏi.

" Sao thế?"

" Ngươi có biết hành động vừa rồi chỉ có hai người yêu nhau mới làm hay không?"

Hắn nghe Tiêu Sắt đứt quãng hỏi lại. Lông mi của y rung rung quẹt qua ngón tay.

" Ta ..."

" Lôi Vô Kiệt ..."

Tiêu Sắt cắt ngang.

" Ngươi không thể đối xử với ta như thế. Không thể ... không thích ta, chỉ vì muốn ta dọn về mà cho ta một cái cảnh cáo kiểu này."

Lôi Vô Kiệt lúc này mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng vòng tay qua bả vai người kia, dùng lồng ngực làm điểm tựa, ôm siết lấy.

" Tiêu Sắt ... Ai Tiêu Sắt huynh đừng có khóc. Ta biết sai rồi, lần sau ta không dám nữa. Đừng khóc, mắt đỏ hết cả lên rồi."

" Ta không có khóc!"

Tâm trạng Tiêu Sắt biến thành một mớ hỗn độn, y hụt hẫng nghe tên ngộc nói lời xin lỗi, trong lòng đột nhiên trống rỗng, toàn thân như mất hết sức lực.

Lôi Vô Kiệt không dỗ được người, lại cũng không thể để vị này đứng phơi ngoài gió lạnh quá lâu, bèn trở tay ôm bổng người lên, bế y đi xuyên qua từng hàng cây đang rụng lá.

Có điều, cái gì cần đính chính thì vẫn phải đính chính.

" Tiêu Sắt, đó không phải trừng phạt. Vừa rồi, ta thật lòng muốn hôn huynh."




🤡🤡🤡 mãn nguyện chưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com