Chương 3
Lúc Hoa Cẩm bước ra ngoài cũng là lúc Vô Tâm đang giằng co với Hầu gia một thân trắng thuần quý phái.
"Ông nhìn ta cau mày cái gì? Làm sao? Thấy ta anh tuấn hơn ông, không vui hay gì?"
Lan Nguyệt hầu mở to mắt nhìn Vô Tâm. Vô Tâm cũng không sợ, Hầu gia mở mắt to chừng nào Vô Tâm hắn trừng lại chừng đó.
"Muốn mang Tiêu Sắt đi? Ta nói cho ông biết, cho dù ông có là Hầu gia thì ta cũng..."
Hoa Cẩm nhăn nhó mặt mày, dậm dậm chân.
"Bệnh nhân của ta còn chưa có tỉnh các ngươi đã tranh nhau đến muốn cướp người đi. Có giỏi thì đưa đi đi. Đưa đi đi. Các ngươi có tin không chưa đầy ba ngày hắn đã chết giữa đường rồi? Hả?"
Mọi người cũng không còn tâm tư tranh chấp nữa, hai bước thành một đi đến trước mặt Hoa Cẩm.
Đám người Đường Liên thay nhau thi lễ.
"Hoa tiểu thần y, Tiêu Sắt hắn như thế nào rồi?"
Hoa Cẩm bặm môi, khó xử.
"Ta không cứu được hắn."
Tim mọi người như dừng lại trong một thoáng.
"Thương thế hiện tại tạm thời đã ổn định. Nhưng cơ thể rất yếu. Tổn thương ở mạch ẩn sẽ làm cho cơ thể hắn không lúc nào không đau, ta chỉ có thể tạm thời phong mạch lại, làm chậm lại quá trình tiêu tán nội lực, nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, nhiều nhất là 6 tháng. Cho dù sư phụ ta có đến cũng không làm gì được."
Nội tâm cả đám người khủng hoảng. Còn chưa kịp hồi thần lại đã thấy Lôi Vô Kiệt hấp tấp xông vào trong như một cơn gió.
Lôi Vô Kiệt đi đến trước giường Tiêu Sắt. Cổ họng hắn đắng ngắt, khổ sở không nói nên lời.
Người trên giường lúc này sắc mặt hơi ửng đỏ, môi lại là một màu nhợt nhạt, cơ thể cũng vô thức run nhè nhẹ, nhìn qua đáng thương vô cùng, lại đem lại một loại mỹ cảm ốm yếu bệnh nhược.
Mọi người đi theo sau vào, nhìn thấy y như thế, tay không tự chủ được vân vê vạt áo, trong đầu bật ra một suy nghĩ không hợp thời điểm.
"Trước giờ đều thấy Tiêu Sắt không tệ, hôm nay mới thấy hoá ra y lại đẹp như vậy nha."
Lập tức lại nhớ đến tình trạng hiện tại của Tiêu Sắt, đám người lại không thể nào cười nổi.
Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc và Vô Tâm nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương đều là một mảnh tịch mịch.
Hầu gia nhìn Tiêu Sắt, cảm thấy mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát, hắn phải về Thiên Khải thông báo cho hoàng huynh, phỏng chừng vị kia cũng sẽ lo sốt vó lên thôi.
Diệp Khiếu Ưng ngồi ngoài uống trà, không phải việc của lão già như hắn. Hắn phụng mệnh đi đón Tiêu Sắt, chắc hoàng đế tin rằng với mỗi cái mặt hắn không thể đem nổi Lục hoàng tử về, nên chân trước chân sau lại phái thêm tên Nguyệt Ly này đến. Giờ ai đưa về mà chẳng như nhau.
" Thân thể hắn suy nhược nên dễ dàng bị lạnh. Trong căn phòng này không đủ ấm, phỏng chừng đang sốt rồi. Ta đi nấu thuốc, bê thêm than và chăn vào đây đi."
"Không cần."
Lôi Vô Kiệt nhanh nhẹn trèo lên giường. Tay luồn qua gáy người kia, mềm nhẹ nâng người lên, một tay ôm lấy bả vai, để cho y đặt cằm lên vai mình, dùng cả hai tay ôm siết. Lôi Vô Kiệt vận nội công sử dụng Hoả Chước thuật, khiến cho cả người hắn ấm áp như một cái bếp lò nhỏ.
Tiêu Sắt đang ngủ mê man cảm nhận được nguồn nhiệt, vô thức vùi đầu vào trong hõm cổ hắn, lông mi rung rung.
Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc, Vô Tâm tự dưng cảm thấy chính mình bị hoa mắt. Quái lạ, bình thường Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt dính lấy nhau thì không sao, vẫn cảm thấy giữa hai người họ có quan hệ huynh đệ tốt, sao tự dưng hôm nay lại cảm thấy không dám nhìn thẳng.
Ba người ăn ý liếc nhau, lần lượt đi ra ngoài, kéo theo cả Nho kiếm tiên đang viết thư chuẩn bị truyền về Tuyết Nguyệt thành báo cho Thương tiên đồ nhi của ngươi bị người đánh trọng thương và Hầu gia đang suy nghĩ rối rắm.
Trong này, Lôi Vô Kiệt cảm nhận rõ hô hấp nhè nhẹ âm ấm của Tiêu Sắt phả vào cổ, khiến cho hắn hơi nhột, cổ cũng đỏ lên. Cúi đầu nhìn, hắn cảm thấy chính mình như bị trúng tà rồi, tại sao lại có thể cảm thấy Tiêu Sắt có chút ... đáng yêu?
Rõ ràng chiều cao của bọn họ không chênh lệch lắm. Hắn chỉ cao hơn y có một xíu thôi. Tiêu Sắt lại là chân dài eo thon, da lại trắng, một bộ lười biếng tôn quý không ai dám mạo phạm, lúc này lại cố tình thu lại thân mình, rúc vào trong lòng hắn, tay lại đặt ngang eo hắn túm lấy góc áo đằng sau.
Lôi Vô Kiệt ôm chặt kín không một kẽ hở, tay đặt sau lưng Tiêu Sắt lên xuống nhè nhẹ, dỗ y ngủ.
Lôi Vô Kiệt chăm sóc người ta, cuối cùng chính mình cũng ngủ theo luôn.
Cho đến tận khi Tiêu Sắt tỉnh lại, y chỉ cảm thấy quanh mình được bao bọc bởi một tầng ấm áp. Tầm mắt mê man trên góc áo đỏ của Lôi Vô Kiệt.
"Tên ngộc này ôm ta ngủ?"
Tiêu Sắt hơi ngẩng đầu lên liếc hắn, lại nhìn thấy dưới mắt hắn có một quầng thâm đen, rõ ràng cũng là không nghỉ ngơi đủ. Thôi, đằng nào giờ y cũng không có sức, buông tha cho tên ngốc này một hôm.
Nghĩ vậy liền im lặng nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm trong lòng Lôi Vô Kiệt chờ hắn tỉnh. Nói đi cũng phải nói lại, cái Hoả Chước thuật này hắn luyện cũng không phải uổng phí, trong lúc nguy cấp vẫn còn có tác dụng thế này cơ mà.
Lôi Vô Kiệt đánh một cái ngáp, lơ mơ tỉnh lại, lúc này sắc trời đã sang chiều. Thất sách, hắn còn tự thấy mình không đáng tin đây này, Tiêu Sắt mà biết có khi nào lại đập hắn một trận không? Cũng may mà lúc ngủ hắn vẫn còn duy trì được Hoả Chước thuật.
Tay lại tiếp tục động tác vuốt nhè nhẹ, giống như là vuốt đến nghiện.
Tiêu Sắt nhất định không có việc gì. Giang hồ rộng lớn, kiểu gì cũng có người cứu được y. Lôi Vô Kiệt suy nghĩ lung tung, không ngừng thuyết phục chính mình.
Tiêu Sắt đột ngột mở mắt.
"Lôi Vô Kiệt tên ngộc này, hắn đang ... làm gì?"
Y mông lung nghĩ.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Tiêu Sắt vẫn duy trì sự biếng nhác trong giọng nói, nhưng có lẽ vì vừa mới tỉnh dậy, giọng lại hơi khàn khàn.
Lôi Vô Kiệt giật mình, hắn kéo y ra, tay vẫn đặt trên bả vai.
"Tiêu Sắt huynh tỉnh rồi!"
Nói đoạn lại kéo y vào lòng ngực, tay vòng qua cổ y, bù lu bù loa.
"Tiêu Sắt lần này huynh doạ ta... không đúng, doạ mọi người chết khiếp. Ta đợi ở ngoài nghe được huynh bị thương rất nặng, ta cũng không làm được gì. Xin lỗi Tiêu Sắt, lần này không bảo vệ được huynh, còn liên luỵ đến huynh, ta..."
Tiêu Sắt đau đầu, tay hơi đẩy hắn ra, muốn ngồi thẳng. Tay còn lại đặt ngang môi hắn, phun ra một chữ.
"Khát."
Lôi Vô Kiệt hai mắt hơi đỏ nhìn y, tay vẫn không buông ra. Một tay dùng nội lực kéo cốc nước đặt trên bàn lại đây, để Tiêu Sắt dựa vào người mình, đưa nước lên đến tận miệng người kia.
Tiêu Sắt trong lòng ngạc nhiên.
"Tên ngộc này, ta bị thương một trận chứ đâu có tàn phế. Sao càng ngày hắn càng dính lấy ta hơn thế? Mắt hắn đỏ như này, sắp khóc rồi à?"
Ngón tay của Tiêu Sắt co lại.
"Có điều, cảm giác được người quan tâm như này thật đúng là rất tốt."
Y nhìn nhìn Lôi Vô Kiệt, cuối cùng cũng không vùng ra, nhượng bộ mà nằm lại lên người hắn, uống nước.
Trong đại sảnh, ba con người kia ngồi uống trà. Chợt Vô Tâm lên tiếng:
"Này, các ngươi có thấy Lôi Vô Kiệt có chút kì quái không?"
Đường Liên tán đồng với Vô Tâm, bày tỏ hắn cũng khó hiểu. Tư Không Thiên Lạc nhìn hai người. Một tên là hoà thượng cả đời ở trong chùa, một tên có tình lữ mà có cũng như không, thở dài trong lòng, đành phải nói toẹt ra.
"Không phải kì quái. Loại tình cảm của Lôi Vô Kiệt dành cho Tiêu Sắt, chắc là cái loại kia".
Tâm trạng tốt vì vừa ăn bánh tráng xong nên đăng luôn 🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com