Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Mọi người ngồi tập trung vào một cái bàn gỗ hình tròn trên Tuyết Tùng Trường Thuyền. Mộc tam công tử tự tin ngời ngời nói ra thân phận từng người một, có thể nói là dõng dạc lưu loát.

Lôi Vô Kiệt có chút phấn kích, thì ra thanh danh của hắn trên giang hồ truyền đi đã xa như vậy rồi.

Chứ còn gì, sư phụ của ta là Thuỷ Nguyệt kiếm tiên cơ mà.

Mộc Xuân Phong chốt hạ một câu.

" Ngươi chính là Lạc Minh Hiên!"

" Nói cái gì đó, ta mới không phải con ma cờ bạc đó đâu!"

Tiêu Sắt ở dưới bàn giẫm vào chân hắn một cái, làm cho hắn ngậm miệng  lại.

Đột nhiên sắc mặt Mộc Xuân Phong nghiêm trọng lên.

" Vậy Tiêu huynh, chuyến đi này của các ngươi chắc cũng không đơn giản là đi ngắm cảnh như ban đầu nói phải không?"

" Ta lần đầu nhìn đã cảm thấy huynh là một người sắp chết ..."

Hắn đột ngột  khựng lại, cảm thấy lạnh gáy, đặt quạt xuống đùi, giơ hai ngón tự vả vào môi mình hai cái.

[ phủi phui cái mồm ]

" ... là một người gần đất xa trời. Mặc dù ta bất tài, nhưng y thuật cũng tạm được. Đến đây, ta bắt mạch cho huynh. Ngộ nhỡ người có thể chữa khỏi cho huynh ở ngay đây rồi thì sao?"

Lôi Vô Kiệt kích động, quyết định sau chuyện này không còn thù dai Mộc Xuân Phong nữa.

" Thật sao?"

Kết quả, Mộc tam công tử mặt mo đứng ở trong phòng.

" Thực xin lỗi, là ta đã quá cuồng vọng. Người trước đó đã trị thương cho huynh, y thuật thực sự rất cao siêu. Ta chỉ là vẽ rắn thêm chân thôi."

Mộc Xuân Phong không chịu từ bỏ, cơ hội tốt thế này, hắn phải tranh thủ.

" Tiêu huynh, người trước đó đã chữa cho huynh là ai vậy?"

Tiêu Sắt khẽ cười, mặt hơi tái, gió lạnh ùa vào từ cửa sổ, khiến cho thân hình y càng thêm đơn bạc.

Theo bản năng, Mộc công tử bên này phất quạt đóng sạch cửa lại.

" Là chưởng môn tương lai của Dược vương cốc."

Mộc Xuân Phong suýt cắn vào lưỡi, hắn thở phù phù bắt mình tỉnh táo lại.

" Ừm hừm."

" Cái kia, Tiêu huynh ..."

" Có thể giới thiệu thần y cho ta làm quen không? Huynh nhìn ta có cơ hội bái được người đó làm thầy không?"

Qua một hồi, hai người trong lòng đều nổi lên cảm giác gặp nhau hận muộn.

Song song đi ra ngoài, người có tiền nhất ở đây vung tay phân phó thuộc hạ bày tiệc đãi mọi người uống rượu hát ca, cuối cùng còn ném lại một câu.

" Làm thế nào thì làm, chi phí lần này nhất định phải cho đi một cửa tiệm của bản công tử."

Nói nhảm, bản công tử mà phải ngồi lên cái vị trí gia chủ kia, vậy không phải thanh xuân của ta hết rồi sao?

Bọn họ ngồi uống rượu, sôi nổi thảo luận về cái loại rượu quý, càng nói càng hăng say.

Cuối cùng Đường Liên móc ra quyển sách phương pháp nhưỡng rượu ra, nói do Nho kiếm tiên tặng, đưa cho Mộc Xuân Phong xem một chút.

" Nương của ta ơi, quyển sách này thật sự là vạn lượng hoàng kim cũng khó cầu, là cực cực tốt."

Đột nhiên Mộc công tử ỉu xìu, gập vào, tiếc nuối cúi đầu xoa xoa hít hít.

" Không được. Không thể xem tiếp nữa, nếu xem tiếp thì có khác gì trộm cắp đâu."

Đại sư huynh tốt tính cười xoà, nói thích thì có thể mượn xem vài ngày, bị vị này gạt phăng đi.

Tiêu Sắt bên này không chú ý nổi, khó khăn với lấy cánh tay Lôi Vô Kiệt ngồi cạnh, cánh môi trắng bệch, tay còn lại đè trên bụng.

" Tiêu Sắt? Tiêu Sắt!"

" Thương thế của y không thích hợp uống loại rượu mạnh như thế này. Cũng may mới chỉ uống một ít."

Lôi Vô Kiệt đặt Tiêu Sắt nằm vào lòng, một tay giữ cho y ngồi nghiêng, một tay tỏa ra chân khí, từ từ di chuyển ở vùng bụng, thẳng cho đến khi người y không run nữa.

Hắn vừa thở phào bỏ tay ra, định bế Tiêu Sắt về phòng thì khoé miệng Tiêu Sắt tràn ra một màu đỏ chói mắt.

Đôi mày đẹp cau lại, thần sắc thống khổ không nói nên lời.

"Ưm"

Tiêu Sắt nhìn Lôi Vô Kiệt, khẽ quay đầu, không để máu trên miệng dây vào tay áo màu xanh nhạt của hắn.

" Không ổn!"

Mộc Xuân Phong hạ châm cực nhanh, quan sát sắc mặt y, qua một khắc thì rút châm ra.

Kỳ lạ thay, tất cả ngân châm vừa rút ra đều bị một luồng khí cuồng loạn âm nhu chấn nát.

Mộc Xuân Phong sắc mặt ngưng trọng xuất ra một viên đan dược, nhét vào miệng Tiêu Sắt. Đây chính là thánh dược bảo mệnh, tên có một chữ Hồi, trân quý vô cùng.

Vậy là trân quý dữ chưa Mộc đại thiếu gia?

" Không phải do rượu."

" Do thời gian còn lại còn y không nhiều nữa."

" Viên thuốc vừa rồi có thể giúp kéo dài thêm hai tuần. Khoảng hai ngày nữa thuyền sẽ cập bến đảo Tam Xà. Các vị, xa hơn đảo Tam Xà là nơi đâu, chưa từng có ai đặt chân đến."

" Còn mong các vị, sớm ngày trở về."

Lôi Vô Kiệt đưa Tiêu Sắt về phòng. Hắn ôm chặt, tay vụng về lau đi tơ máu trên khoé miệng y.

Tiêu Sắt vốn phải phóng khoáng tự tin, Tiêu Sắt không nên bị thương nằm im trong lòng hắn như thế này.

Hắn không bảo vệ được Tiêu Sắt.

Mặc dù trước đó còn liên tục bảo đảm, lập lời thề có chết cũng phải là hắn chết trước. Kết quả thì sao? Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, vẫn là Tiêu Sắt đứng ra bảo vệ bọn họ.

Cái Thiên Khải tứ hộ gì đó còn làm cái gì nữa? Ném quách đi cho rồi.

Lôi Vô Kiệt làm thế thật.

Hắn giựt lệnh bài bên hông xuống, nước mắt đọng lại trên mi, ném mạnh xuống đất.

Hắn ôm Tiêu Sắt vào lòng, vùi đầu vào trong hõm vai y, im lặng cho nước mắt rơi, hô hấp càng ngày càng dồn dập, tâm tình sụp đổ.

Tiêu Sắt huynh nhất định không được có chuyện gì. Tiêu Sắt là giỏi nhất, y sẽ vượt qua được thôi. Tiêu Sắt không thể cứ thế mà bỏ lại tất cả mọi người, bỏ lại hắn, bỏ lại tất cả hồi ức mà bọn họ đã cùng nhau đồng hành, không rời không bỏ.

Cho đến tận khi Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu lên, chóp mũi cũng đã đỏ bừng một mảng, giọng tràn ngập âm mũi, bất lực gọi một cái tên.

" Tiêu Sắt."

Hắn không phát giác, vì sao một người bạn lại có thể khiến hắn đau lòng đến thế.

Đau đến trái tim âm ỉ, hít thở không thông.

Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc đứng ngoài thuyền, nhìn về phía mặt biển mênh mông.

" Đại sư huynh, huynh nói Tiêu Sắt y sẽ không sao đúng không?"

Tuy rằng tên đó thường ngày có chút đáng ghét, nhưng nàng quen với sự đáng ghét đó của y rồi. Đại tiểu thư nàng cả đời còn chưa từng nhân nhượng ai như vậy đâu.

" Đương nhiên."

Đường Liên vỗ vỗ tay an ủi sư muội hắn, tự dằn lòng xuống.

Tạm biệt Mộc tam công tử, bốn người ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ vượt qua đảo Tam Xà, tiến về đằng xa hơn nữa.

Đêm đó sóng lên, nước dâng cuồn cuộn không có quy luật, bắn cả lên y phục trên người.

Lôi Vô Kiệt nhìn đại sư huynh đã giữ được cân bằng cho Thiên Lạc sư tỷ, xoay người Tiêu Sắt lại đối mặt với mình, miễn cho y bị choáng váng đầu óc, cúi đầu xoa xoa vệt nước trên má y một chút, nhỏ giọng nói bên tai.

" Tiêu Sắt, huynh ôm chặt một chút, đừng để ngã xuống."

Nói rồi cầm hai tay Tiêu Sắt vòng qua eo mình.

Tiêu Sắt quả thực không tốt lắm. Hai ngày vừa qua thi thoảng lại nôn ra máu, cả người như bị rút hết sức lực, cũng không ăn được bao nhiêu, khí huyết không đủ. Y khó chịu siết lấy eo Lôi Vô Kiệt, vùi mặt vào trong áo hắn.

Lôi Vô Kiệt ỷ vào bản thân nội lực cao, cả ngày thi triển Hoả Chước thuật. Mặc dù chính hắn cũng không biết, dùng thường xuyên có thể gây ra dị trạng gì không. Cùng lắm là ... tóc đỏ hơn một chút?

Tay vuốt vuốt lưng Tiêu Sắt, mặc cho sóng vỗ vào mạn thuyền, ướt hết áo ngoài.

" Xuôi xuôi xuôi, không khó chịu nữa nha."

Tiêu Sắt nghe được, cấu vào eo hắn một cái.

Cập nhật chương mới đều quá, tác giả bày tỏ hoài nghi nhân sinh vl.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com