Chương 16
Hồi nhỏ cuộc sống của ba Gia Thụy cũng không được tốt, năm đó ông bà nội Gia Thụy mất sớm, ba mới mười tuổi, lại không có bà con thân thích giúp đỡ, mọi người trong thôn có thể giúp nhưng cũng chỉ có hạn.
Cũng may lúc đó hàng xóm láng giềng của ba là nhà ông bà ngoại. Gia Thụy có ba người cậu, mẹ cậu là con út, khi đó ở nông thôn, phải dựa vào trồng trọt sống qua ngày, làm nhiều hơn, thì dĩ nhiên là khá hơn một chút, ít nhất không đến nỗi ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Ông bà ngoại của Gia Thụy là người có tấm lòng tốt, nhìn thấy ba cậu rất đáng thương nên đã đưa ông về nuôi, theo ông bà ngoại làm việc, sau này lớn lên, ông bà còn gả mẹ Gia Thụy cho ba, cũng không ghét bỏ ba vì ông không có nhà, cũng không có một mảnh đất.
Cũng bởi vì công ơn này, mặc dù không có gì, nhưng ba vẫn phụng dưỡng ông bà ngoại đến lúc cuối đời, chăm sóc tận tình đến khi họ ra đi, so với các cậu của Gia Thụy còn hiếu thuận hơn, rồi sau này mới làm ăn thuận lợi.
Sau này phát đạt, ba dẫn các cậu đến chỗ ở mới. Vì vậy, khi Gia Thụy kết hôn, người thân bên phía ba không có người nào, nhưng bây giờ lại có ba người cậu cùng các anh anh em họ, đều tới thành phố B, gia đình cũng trở nên đông vui hơn nhiều.
Ba người cậu của Gia Thụy đều có con cái, cậu ba thì có một cậu con trai út, chính là Mân Thạc, đang học đại học, đương nhiên sẽ làm phù dâu cho Gia Thụy, còn có mấy người bạn học tới giúp cậu một tay, trang trí cho Gia Thụy một căn phòng ngủ tuyệt đẹp với đầy đủ tiện nghi.
Làm việc cùng nhau, ríu ra ríu rít bàn luận áo cưới trên người Gia Thụy, đồ trang sức, thậm chí còn trang điểm…… tuy là con trai nhưng đối với mấy cái này cũng cảm thấy hết sức hứng thú. Trước đây không lâu, Gia Thụy cũng như thế. Nhưng hôm nay mặc dù chỉ mới hai mươi bảy tuổi, nhưng cậu cảm thấy bản thân đã già nua hơn nhiều so với tuổi thanh xuân, thỉnh thoảng chỉ nhớ lại trong những giấc mơ mà thôi.
Thợ trang điểm là do Chung Đại cố tình tài trợ. Phong cách áo cưới cũng rất đơn giản, mặc ở trên người Gia Thụy, hòa với khí chất trên người cậu, làm tăng thêm phần duyên dáng cho cậu.
Cái này áo cưới là do Thừa Lỗi đặc biệt đặt hàng trực tiếp từ bên Pháp, tất nhiên là sẽ không lộ ngực, lộ lưng. Gia Thụy có mái tóc ngắn, nên thợ trang điểm cũng không gặp khó khăn khi tạo mẫu tóc cho cậu, chỉ là tùy tiện xịt một ít keo rồi đánh cho phần tóc phía sau hơi rối còn phía trước thì ép sang một bên, tuy nhìn có vẻ sơ sài thế nhưng lại làm cho cậu có thêm phần duyên dáng xinh đẹp hơn.
“Đến rồi, đến rồi…..”
Nằm ở trên bệ cửa sổ Mân Thạc đi xuống nhìn quanh, vỗ tay kêu to lên, vẫn không quên dặn dò mấy người bạn học: “Mình nói với các cậu, anh trai nhà mình là cục cưng trong nhà, anh rể thuận lợi lấy về nhà, mình là em vợ, cũng không thể để cho anh ta dễ dàng quá được.”
Nói xong, cười hắc hắc: “Các cậu nghe lời, nửa học kỳ sau tiền của mình có thể cho các cậu nhờ vả, ai bảo anh rể có vận số tốt như vậy, có được em vợ tốt như mình đây.”
Cất lời dụ dỗ, mấy cậu trai cười, Gia Thụy cũng bật cười, liếc cậu một cái: “Cậu ba sẽ không đủ tiền cho em rồi, xem cái dáng vẻ mê tiền của em này.”
Mân Thạc ục ục miệng: “Tiền của ba là của ba, còn tiền này là do em tự kiếm được, giống nhau sao? Số tiền này em sẽ nghĩ xài như thế nào cho hợp lý, để ba khỏi nhắc đi nhắc lại điệp khúc phải tiết kiệm tiền……”
Thừa Lỗi là người kết hôn muộn nhất trong mấy anh em , vì vậy phù rể chỉ có thể tìm người khác, Chung Đại lại rất thích hợp, anh liền tìm cậu ta. Mặc dù bề ngoài Chung Đại là một ông chủ vui vẻ, nhưng ở trước mặt Thừa Lỗi thì rất có phép tắc. Hơn nữa cậu ta đã từng trải nghiệm hai người này giận dỗi nhau, bây giờ Chung Đại vẫn còn sợ hãi, không dám đắc tội với những người trong nhà Gia Thụy.
Đến cửa ải đầu tiên, trước nhét vào một phong bao lì xì thật lớn, bạn học của Mân Thạc nhận lấy, vừa đẩy cửa ra, nhìn một chút, người tốt, cầm xấp tiền nhân dân tệ mới tinh, giơ giơ lên: “Mân Thạc, anh rể của cậu thật hào phóng, bây giờ mình thả cho anh rể cậu vào được không?”
“Đưa mình xem thử.” Tiểu tham tiền lên tiếng.
Bao tiền lì xì lần lượt đều ở trong tay Mân Thạc, Mân Thạc rút tiền, ném bao tiền lì xì qua một bên, đếm nhanh, tư thế kia, ánh mắt kia, dáng vẻ kia, Gia Thụy nhịn không được bật cười, đứa em này cùng ba một cái khuôn đúc ra mà.
Thằng bé Mân Thạc này từ nhỏ đã rất tham tiền, phải nói hôm nay cũng coi như rất giàu rồi, nhưng Mân Thạc vẫn còn suy nghĩ, mấy cậu bạn học hiếu kỳ hỏi: “Bao nhiêu? Bao nhiêu?”
Mân Thạc cười ha ha: “Hai ngàn, phải không vậy, anh trai của mình mà đáng giá có bây nhiêu thôi sao, quá đơn giản rồi, phải tăng thêm nữa.”
Lời nói của cậu, ngoài cửa Thừa Lỗi cùng Chung Đại đều nghe được, Chung Đại nhỏ giọng nói: “Anh Lỗi, cái cậu trai nhỏ này thật khó giải quyết, chúng ta làm sao bây giờ?”
Thừa Lỗi rút ra thêm mấy bao tiền lì xì trong túi, cộng lại đặt chung một chỗ, giao cho Chung Đại, Chung Đại trực tiếp nhét vào, bên trong thốt lên một tràng: “Mân Thạc, Mân Thạc, anh rể của cậu thật là giàu nha! Đúng là một người có tiền.”
Mân Thạc nhận lấy bao tiền lì xì, nhìn qua một lần nữa, đánh giá được gần vạn đồng tiền, mới gật đầu hạ lệnh: “Mở cửa.”
Cửa mở ra, Mân Thạc bước thật nhanh một bước ngăn ở trước mặt Thừa Lỗi, ngẩng khuôn mặt đáng yêu mang một nụ cười nịnh hót: “Anh rể à, em là Mân Thạc, là em vợ của anh đó, anh biết không?”
Nhóc con, rất hoạt bát, nghiêng đầu, nháy mắt, từ góc độ này nhìn sang, thật có mấy phần giống như Gia Thụy. Thừa Lỗi cười, đem mấy phong bao lì xì còn lại nằm trong tay Chung Đại đút vào trong tay Mân Thạc, đưa tay sờ sờ tóc của cậu:
“Anh rể biết rồi, em vợ à.”
Miệng của Mân Thạc cũng bắt đầu nở hoa, thật sự cảm ơn anh rể, quay mặt lại nhìn thấy mắt của Chung Đại mở trừng nhìn cậu, nụ cười ngọt ngào ở trên mặt phạch một cái đã thu lại, từ trên xuống dưới quan sát Chung Đại mấy lần, nhận xét, thế nào tên này lại có thái độ láu cá như thế chứ.
Mân Thạc làm mặt quỷ với Chung Đại: “Anh kia nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy người đẹp à!”
Chung Đại nhếch miệng khạc ra một tiếng vui vẻ, người đẹp? Cậu bé này dám lớn gan nói chuyện với anh như thế, cũng không nhìn lại mình một chút, không biết tự lượng sức mình, tính khí giống hệt như trái cây, vừa nhìn liền biết vừa chua vừa chát, tặng không cho anh, anh còn sợ chua gãy răng đấy…… (đừng nói trước coi chừng sau này hối không kịp đó Đại Đại à.)
Thừa Lỗi đâu còn quản được những chuyện nhỏ nhặt này, Mân Thạc trốn đi, ánh mắt của anh bây giờ đều toàn bộ chú ý lên một người, không tự chủ được nhìn Gia Thụy đến mức say mê.
Thật ra thì Thừa Lỗi cũng không biết mình bị làm sao, cậu bé Gia Thụy này bình thường ở cùng anh cũng không lộ cảm xúc nhiều, nhưng ở bên cạnh cậu, anh càng ngày càng dời không được ánh mắt. Hơn nữa lúc hai người làm thủ tục đăng ký kết hôn, nói thật, trong lòng anh lúc ấy, thật có một cảm giác đời này kiếp này không chia xa. Dĩ nhiên cũng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng dần dần, đồng nhất trong nháy mắt một cái chớp mắt thỉnh thoảng lộ ra, làm cho anh không giải thích được nỗi phiền não này.
Cái áo cưới này là căn cứ vào lúc Thừa Lỗi nhìn thấy cậu thử cái áo cưới lộ liễu kia, anh không được nhìn, tuyệt đối cũng không thể cho người khác nhìn cậu, tinh tế uyển chuyển như vậy. Nói thật, cái áo này một chút cũng không lộ, ngay cả phần ngực cũng chỉ lộ một mảng nhỏ mà thôi.
Nhưng Thừa Lỗi nhìn thấy có mảng thịt trắng trên người cậu bị lộ ra ngoài, ánh mắt cũng thầm cảm thấy khó chịu. Gia Thụy nhìn thấy ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên. Vẻ sắc bén thường ngày trên khuôn mặt cậu đã không còn nữa, thay vào đó là sự thẹn thùng, động lòng người, đây chính là vợ của Thừa Lỗi anh.
Thừa Lỗi đi tới sau lưng bà xã của mình, tay vươn vào trong túi quần, móc móc, lấy ra ngoài, đứng trước mặt Gia Thụy, lòng bàn tay hướng xuống, chợt giang hai tay, một tia sáng thoáng qua, một sợi dây chuyền từ trên tay anh rủ xuống dưới, dây chuyền bạch kim sáng long lanh, phía dưới rủ xuống một viên kim cương lớn, sáng chói mắt.
Miệng của Mân Thạc mở rộng, đôi mắt sáng lên, trong lòng lên tiếng, tiền, tiền, anh trai kiếm được thật nhiều tiền, anh rể này quả thật chính là mỏ kim cương mà, tác phẩm lớn này, Mân Thạc cúi đầu cân nhắc bao tiền lì xì trong tay, con mắt chìm trong suy nghĩ, về sau phải thay đổi biện pháp dụ dỗ anh trai vui vẻ, thì anh rể mới hào phóng với mình được.
Chung Đại ở bên cạnh nhìn cậu trai này mắt không động nhìn viên kim cương, cậu bé này tâm tình không giấu được lại bộc lộ ra ngoài như vậy, nhìn chằm chằm anh Lỗi, trong đôi mắt rất rõ ràng hiện ra một chữ tiền, sáng lóa lên, nhưng nhìn cậu bé này như vậy, Chung Đại đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu.
Từ trong gương Gia Thụy nhìn chằm chằm phía sau Thừa Lỗi có hơi sững sờ, kim cương phát ra ánh sáng chói mắt, khuôn mặt của người đàn ông chứa đựng nụ cười thản nhiên, dường như hết sức chân thành, chân thành, dĩ nhiên khiến Gia Thụy nhất thời bị mê hoặc.
Người đàn ông này quả thật rất tuấn tú, lễ phục đơn giản thắt nơ, mặc ở trên người anh, tạo ra một phong cách hết sức đặc biệt, phong cách của giới quý tộc, vừa hòa nhã, lại có một chút gì đó quậy phá. Nhưng bây giờ bọn họ là vợ chồng giả, Gia Thụy rất rõ ràng, vì vậy sợi dây chuyền này, chuyện gì đang xảy ra đây……
Cậu chưa kịp cự tuyệt, Thừa Lỗi đã đem dây chuyền đeo vào trên cần cổ cậu, cổ của cậu có hình dáng thon dài rất đẹp, màu da trắng sáng cùng bạch kim lấp lánh hỗ trợ lẫn nhau, kim cương đính ở trước ngực, giống như là vì cậu mà tỏa sáng……
Thừa Lỗi hơi gập eo, môi tiến lại gần bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Như thế nào? Rất giống thật sao! Là đồ cũ mua ở chợ, cậu yên tâm đi! Đừng để trong lòng mang gánh nặng.” Gia Thụy ngạc nhiên.
Ba Gia Thụy gả con trai lại cảm động đến khóc, nhưng bình thường con trai được gả đi khóc hai tiếng, mẹ rơi hai giọt nước mắt, ý tứ là, dù sao hiện tại không được ở cùng nhau, con trai mới gả đi muốn gặp mặt lại rất khó khăn, hiện nay có trào lưu, con trai con rể ở cùng bố mẹ vợ.
Mà Gia Thụy ở cùng ba, sửng sốt nhìn nước mắt rơi xuống như mưa, Gia Thụy đi đến trước mặt ba, đầu còn chưa có dập xuống, nước mắt ba đã chảy xuống rồi. Gia Thụy vừa mới quỳ xuống, ba đã xúc động đem cậu ôm vào trong lòng, khóc òa lên khiến Thừa Lỗi bên này giật nảy mình.
Thừa Lỗi nào nghĩ tới người ba vợ này lại xúc động như vậy, nhưng những người thân bên gia đình của Gia Thụy cũng đều trộm lau nước mắt, không một ai đi lên khuyên can .
Ba người Mân Hào, Trạch Diễn, Xương Mân đều chờ ở phía dưới, mỗi người lái một chiếc xe, mở đường cho Thừa Lỗi. Dù sao cũng là lễ kết hôn, đằng trước rất náo nhiệt như vậy, liền giao cho Chung Đại, còn lát nữa ai quậy việc động phòng đây?
Vì vậy chọn một nơi để nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng chờ cả ngày, thấy thời gian không còn sớm, còn chưa thấy có người xuống, ba người sợ làm trễ nãi công việc, liền chạy lên lầu nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Ba người cùng nhau đi vào, đã nhìn thấy ba vợ của Thừa Lỗi ôm đầu con trai khóc rống lên một cách rất bi thảm, ở bên này khiến cho Thừa Lỗi tay chân luống cuống, anh trai lại cười một cách phúc hậu, Thừa Lỗi nhìn người ba vợ này, thật là mệt mỏi mà.
Cũng may mấy bao lì xì của Thừa Lỗi lúc trước không có phí công cho, cuối cùng Mân Thạc nhịn không được, đi lên lôi kéo dượng cậu: “Dượng à, hôm nay là ngày anh trai đi lấy chồng, nhìn xem mọi người khóc lem hết phấn trang điểm, xấu chết đi được. Anh rể là người rất hào phóng, hai người xem, anh ấy cho con nhiều bao tiền lì xì như vậy, anh trai về sau sẽ được hưởng phúc. Dượng đừng khóc nữa có được không, đừng khóc……”
Cậu bé Mân Thạc này vừa nói xong, mọi người trong phòng nhịn không được nở nụ cười. Mợ ba của Gia Thụy gõ một cái lên đầu Mân Thạc: “Con đúng là thằng bé tham tiền.”
Cậu ba cũng tới đây khuyên can hai cha con cậu, lúc này Gia Thụy mới dập đầu, hai mắt khóc sưng hồng lên. Thừa Lỗi nhìn thấy, trong lòng không biết sao chợt cảm thấy thật là muốn ôm lấy cậu trai nhỏ bé này, lập tức bỏ vào trong lòng anh. Mặt khác anh lại không thể giải thích được cảm giác kia là thế nào, tại sao lại khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com