Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Vốn dĩ Gia Thụy cũng có ấn tượng khá tốt với Thừa Lỗi, nhưng sau khi nghe Thường Kiếm nói con cà con kê một tràng dài nên dường như cũng dần mất hết cảm tình. Cậu đã nghĩ trước kia Thừa Lỗi cũng không phải là người tốt lành gì, khó khăn lắm mới có chút thiện cảm, giờ đã bắt đầu thay đổi.

Thừa Lỗi hận không thể đánh tên Thường Kiếm này, làm hỏng việc nhiều hơn cả thành công. Nhân lúc Thường Kiếm đi ra chuẩn bị các món ăn Thừa Lỗi liền theo đuôi ra ngoài, sau đó túm lấy cổ áo sau của Thường Kiếm xách vào một căn phòng trống bên cạnh, “Tên nhóc cậu cố tình phá hỏng đúng không? Nói linh tinh cái gì thế hả? Vợ mình nghe được tối về không đồng ý để mình lên giường thì cậu phải chịu trách nhiệm!”

Thừa Lỗi nói thật nhưng khi vào trong lỗ tai Thường Kiếm lại trở nên rối mù. Thường Kiếm biết lúc nãy mình nói mấy câu kia là phá hỏng chuyện, cười ha ha nhận tội: “Nên trách mình, nên trách mình mình không được sao, yên tâm mình có chiêu này bảo đảm buổi tối cậu có thể được anh dâu cho phép lên giường.”

“Chiêu gì? Mình nói cho cậu biết tên nhóc cậu không cần phải nói ra mấy chiêu vớ vẩn bẩn thỉu, trong kia không phải là dạng người chơi bời linh tinh mà là vợ mình.”

“Em biết, em biết, anh Lỗi cứ yên tâm!”

Hai người rất cố gắng đồng lòng nhưng ý kiến kia căn bản hoàn toàn trái ngược nhau. Sau khi Thừa Lỗi vào phòng không bao lâu thì Thường Kiếm cũng đi vào cầm theo hai bình rượu Mao Đài, mở bình rượu ra, rót cho bố già tài phiệt trước. Bố già tài phiệt cũng là người trong nghề, vừa liếc mắt nhìn màu sắc, nhìn độ sánh của rượu, mùi vị đậm đà cũng biết là rượu được ủ hơn mười năm, rất khó tìm.

Thừa Lỗi vừa định rót rượu cho vợ lại bị Thường Kiếm đưa tay cản lại: “Mình có một loại rượu cung đình được cất tự nhiên dành cho những nương nương trong hậu cung uống, cũng quý hiếm như Mao Đài, có công dụng chăm sóc sắc đẹp, rất thích hợp cho anh dâu uống…”

Vừa dứt lời nhân viên phục vụ đã mang một cái lò nhỏ bằng đất sét than hồng, bên trên đặt một chiếc bình men màu vàng rực rỡ, sau đó một lúc thì từng đợt mùi rượu thoang thoảng bay ra xộc vào mũi. Thừa Lỗi rót cho Gia Thụy một chén, màu rượu xanh biếc trong suốt trông rất đẹp mắt.

Gia Thụy nhấp một ngụm nhỏ, không có mùi gì là mùi rượu, rất giống một loại đồ uống, từng chén từng chén… Chờ ăn cơm xong thì bầu rượu này đã bị cậu uống không còn thừa một giọt. Nhưng không biết loại rượu này có tác dụng chậm hay không, lúc ngồi không cảm thấy gì, vừa ra khỏi khách sạn, hớp phải ngụm gió Gia Thụy đã có cảm giác đứng không vững, lắc lư vài cái. Thừa Lỗi vội vàng dìu cậu, Gia Thụy như người không xương, cả người mềm oặt ngã vào trong ngực Thừa Lỗi.

“Thằng bé này đúng là không có tiền đồ, sao có thể như vậy?” Bố già tài phiệt hơi chua xót lầm bầm vài câu, nhìn hai người ngược lại còn yên tâm hơn, lại nhìn đồng hồ trên tay nói: “Ba về thẳng thành phố B, cũng không quấy rầy mấy đứa tụi con nữa.”

Thường Kiếm vội nói: “Để cháu bảo tài xế đưa bác về.”

Cha Gia Thụy cũng không cự tuyệt ý tốt của anh, dù sao cũng không xa. Cha Gia Thụy nghênh ngang rời đi, trực tiếp ném con trai bảo bối trong nhà mình vào miệng sói.

Thường Kiếm mở cửa xe cho Thừa Lỗi, cũng không đưa bọn họ về khách sạn, nhất định cố gắng hết sức làm một người chủ nhà nhiệt tình, trực tiếp chở vợ chồng son đến căn biệt thự nhỏ của anh ở lưng chừng núi.

Đến cửa, ném chìa khóa biệt thự cho Thừa Lỗi, cười hì hì nói: “Mình cũng không cần vào, hai người các cậu cứ ở đây, không khí ở đây rất tốt, rất thích hợp để hưởng tuần trăng mật, trưa ngày mai mình sẽ quay lại đưa hai người lên núi chơi.”

Nói xong lập tức lái xe đi, tại sao Thừa Lỗi cảm thấy mấy câu nói của tên nhóc Thường Kiếm dường như có ẩn ý gì khác. Anh cúi đầu nhìn cậu vợ trong ngực, không thể không dí vào trán cậu nói: “Không biết uống còn uống nhiều như vậy…”

Những năm trước đây Thừa Lỗi cũng ở nơi này, vì vậy khá quen thuộc. Sau khi ôm vợ vào phòng khách anh thường ở, bật đèn, đặt Gia Thụy ở trên giường lớn. Gia Thụy ậm ừ vài tiếng, lật người, nhắm hai mắt không hề hay biết gì ngủ thiếp đi. Thật sự là say! Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như hoa đào tháng ba, từng nét biểu cảm, cổ, lỗ tai…

Vậy mà Thừa Lỗi lại có phản ứng sinh lý, lập tức đặt vợ xuống, vọt vào trong phòng tắm tắm nước lạnh, lúc đã giảm rồi mới dám đi ra ngoài.

Lúc Thừa Lỗi ra ngoài liền há hốc mồm. Cậu vợ nhỏ luôn luôn bảo thủ nhà anh nhân lúc anh đi tắm không biết trúng gió gì mà cởi hết quần áo thể thao trên người. Lúc anh đi ra đập vào mắt anh là khuôn ngực trắng nõn, vèo… Thừa Lỗi có cảm giác trong lỗ mũi mình nóng lên, vội vàng dùng khăn lông che lại…

Cái gọi là ngày suy nghĩ đêm có mộng, chẳng lẽ tự mình nghĩ vợ cũng có những hành động điên rồ này nên mới sinh ra ảo giác! Thừa Lỗi nhắm hai mắt lại rồi lại mở ra, đúng lúc nhìn thấy vợ anh cởi phăng cái áo lót ra khỏi cơ thể vừa trắng vừa mềm kia…

Vợ anh còn chưa thỏa mãn, hai ba lần tìm cách cởi chiếc quần lót bên dưới, trơn bóng! Trần trụi…Vì cớ gì mà cậu vợ nhỏ của anh…

Thừa Lỗi nhanh chóng xông tới kéo chăn, nghiêm túc đắp chăn cho cậu vợ trần truồng, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Vợ…vợ…em đang làm gì vậy…”

Không phải Thừa Lỗi lập dị, chủ yếu là anh thực sự rất hiểu rõ vợ anh, không thể chỉ vì một bữa cơm ngon lành liền cởi mở như vậy. Hơn nữa ánh mắt kia nhìn thấy thế nào cũng không giống ngày thường…

Hôm nay Gia Thụy khá mơ màng, rất giống như nằm mơ, không biết hiện tại ra sao, cậu cảm thấy trong người rất nóng, hết sức khó chịu, khó chịu đến mức như muốn nổ tung. Khó khăn lắm cậu mới cảm thấy mát mẻ, Thừa Lỗi lại lấy chăn đắp lại, sao cậu có thể hài lòng…

Liều mạng giùng giằng, hai ba lần mới có thể vén chăn khỏi người, đúng lúc đó chạm phải cơ thể mát lạnh vừa tắm xong của Thừa Lỗi, cậu cảm thấy hết sức thoải mái, lập tức liền ôm lấy Thừa Lỗi, nhắm mắt lại, ậm ừ vài tiếng…

Giọng điệu mềm mại chui vào trong tai Thừa Lỗi không khác gì liều thuốc kích tình cao cấp. Vốn dĩ Thừa Lỗi nhịn cũng rất khổ cực, cho dù Gia Thụy không làm chuyện quyến rũ như vậy Thừa Lỗi cũng sẽ nhanh chóng hóa thành sói. Huống chi vào lúc này cậu trai này rõ ràng dứt khoát cởi đồ chui vào trong lòng anh…

Ấm nóng mềm mại… trắng nõn mịn màng… một chút lí trí miễn cưỡng trong đầu Thừa Lỗi lập tức bay mất, trong mắt chỉ còn sót lại vài tia sáng trượt trượt xuống người cậu vợ nhỏ… hàng chân mày… khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp như hoa đào… cái miệng nhỏ thỉnh thoảng lầm bầm, hít thở… khuôn ngực… eo thon này…

Thừa Lỗi mở rộng miệng ngậm chặt lấy cái miệng nhỏ của vợ anh, cạy môi cậu, trực tiếp xâm nhập… Hơi lạnh bên trong, hương thơm ngào ngạt còn vấn vương mùi rượu mơ màng. Hương vị này… Ngược lại tối nay cậu trai này không hề tránh mà hết sức phối hợp, thấp đầu lưỡi xuống, trêu chọc cả người Thừa Lỗi đang bốc lửa…

Cậu trai này là rất non nớt, đúng là tìm đường chết, lửa đốt trong người Thừa Lỗi nhanh chóng bốc lên, buông cái miệng nhỏ nhắn của cậu ra, dọc theo cổ… Gặm nuốt từng chút từng chút… lướt qua xiềng xích xinh đẹp của cậu… ngậm hai đỉnh nhỏ màu anh đào nhạt… lẹp bẹp như đứa bé bú sữa mẹ, tham lam không biết ngại ngùng…

Bàn tay cũng tuột xuống… nước xuân bên dưới đã chảy róc rách, bây giờ Thừa Lỗi cũng không còn tâm trạng để suy nghĩ phản ứng này của vợ anh có đúng là nhiệt tình hay không. Trong mắt anh giờ phút này chỉ còn đọng lại một việc, đó là hôm nay anh sẽ xử lý xong cậu vợ của mình, bất chấp chuyện sau này…

Mò mẫm ngón tay, vợ anh rên rỉ khe khẽ, tiếng kia không nói ra là thoải mái hay là khổ sở… Cho đến khi ngón tay chạm nơi tư mật kia, ngọn lửa dục vọng trong lòng Thừa Lỗi cũng biến thành thương tiếc…

Chợt anh cẩn thận tỉ mỉ ngắm nghía vợ mình. Đèn trong phòng rất sáng, Thừa Lỗi rướn người lên, nằm lên trên giường, anh dùng hai tay xoạc hai chân mềm mại của vợ ra, đi vào giữa Đào Hoa cốc tư mật kia… Không biết có phải người tình trong mắt anh là Tây Thi hay không, thế nào anh cũng thấy nơi này của vợ anh xinh đẹp như vậy… Cúc nhỏ xinh đẹp co bóp nhẹ nhàng như đang ra sức dụ hoặc anh mau chóng tiến vào khám phá, màu sắc hồng nhạt cộng thêm nước xuân không ngừng chảy róc rách ra từ cúc nhỏ, thực sự rất ngon miệng… Thừa Lỗi ma xui quỷ khiến trực tiếp đưa đầu đến gần…

Gia Thụy cũng không nghĩ đến lần đầu tiên của mình lại biến thành như vậy, lúc đầu là uống phải rượu thuốc, bây giờ lại gặp phải cao thủ Thừa Lỗi đang ra sức khám phá cúc hoa nhỏ chỉ giáo cậu về chuyện này, cậu phẩm hạnh bình thường căn bản là không đỡ được…

Lưỡi Thừa Lỗi như con rắn nhỏ chui qua chui lại trong bông cúc nhỏ, tiếng phát ra từ trong miệng Gia Thụy cũng trở nên khàn đi. Cũng không biết là mình đang ở trong mây, trong sương mù, trong lửa hay trong nước, cậu cảm thấy không đủ, cảm thấy vô dụng. Mãi cho đến khi Thừa Lỗi thật sự xông tới, cơn đau tê dại cũng kéo thần trí Gia Thụy về trong phút chốc.

Đáng tiếc chỉ là mấy giây lại bị cảm giác lũ lượt kéo đến bao phủ, cảm giác như ngập đầu đó không thể làm cho Gia Thụy hồi phục lý trí mà hóa thành lửa khói đầy trời, biến thành con đường rực rỡ… Cậu bằng lòng khuất phục cơ thể mình, nước chảy bèo trôi…

Cậu trai này như đang muốn lấy tính mạng anh, dính chặt… mềm mại… uyển chuyển… vòng eo uốn éo, hai mắt mơ màng, da thịt màu hồng đào, nước xuân nhơm nhớp có thể giết chết người… Người con trai quyến rũ này có thể trở thành yêu tinh lấy mạng anh…

Thừa Lỗi như một tướng quân chinh chiến anh dũng giết chết địch trên tiền tuyến, đầu óc chỉ vang vọng tiếng xung phong. Hơn nữa cả người cậu trai này mềm mại không xương, anh loay hoay thế nào cũng… hương vị đó chính là mất hồn mất vía…

Không thể không nói, mặc dù lần này trời xui đất khiến dính chặt lấy nhau, nhưng sau này thực sự là Thừa Lỗi muốn kín đáo hỏi Thường Kiếm về loại rượu này. Đúng là quá tốt! Mà điều quan trọng nhất đó là loại rượu này không hề có hại, đúng là một loại thuốc bổ dưỡng sinh. Sau này nếu cậu vợ nhỏ mà để cho Thừa Lỗi nuôi, sẽ phải gọi là xinh đẹp như nước. Hơn nữa, trên giường…

Dĩ nhiên chuyện này phải lén lút, trong một năm vẫn chỉ có thể làm một lần, sợ rằng nếu bị cậu vợ nhỏ phát hiện, có lẽ phúc lợi sẽ vụt mất hoàn toàn…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com