Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển hạ - Chương 3: Quanh đi quẩn lại

Hoàng thượng hồi cung không đến một canh giờ sau, thánh chỉ đã truyền tới Từ phủ.

Đại sảnh Từ phủ bày hương án, mọi người quỳ xuống tiếp chỉ: “Chất nữ Mục Ngưng Yên của Quốc trượng Từ Sùng Cát, thiên tư thông minh, tư sắc hơn người, đặc biệt phong làm Yên phi, ba ngày sau tiến cung. Khâm thử.”

Từ Sùng Cát trong lòng run lên, không thể tưởng được chuyện xấu nhất vẫn đã xảy ra, lại nhanh như vậy, chỉ có thể dập đầu tạ ơn rồi tiếp chỉ, chỉ nghe bên người “rầm” một tiếng truyền đến, còn chưa quay đầu, mọi người đã kinh hô lên: “Phu nhân, phu nhân.”

Thị nữ ba chân bốn cẳng nâng Từ phu nhân vào nội phòng. Từ Sùng Cát tiếp thánh chỉ, miễn cưỡng cười vui tiếp đón công công truyền chỉ vào ngồi uống trà, công công kia lại cười nói: “Chúc mừng Quốc trượng đại nhân, Từ phủ lại sinh ra một Yên phi nương nương. Nước trà nô tài không dám tiếp, hoàng thượng còn đang chờ nô tài về bẩm báo.”

Từ Sùng Cát vội sai người đem ngân lượng lên thưởng cho bọn họ, khách khí nói: “Xin công công vui lòng nhận cho!”

Công công kia cũng không khách khí, tạ ơn xong liền kéo mấy tiểu thái giám bên người rời đi.

Từ Sùng Cát nhìn theo bóng dáng mấy người rời đi, vội xuyên qua hoa viên, vào nội phòng. Chỉ nghe thanh âm Từ phu nhân bi thương truyền tới: “Yên nhi, biết làm sao bây giờ? Đường vào cửa cung sâu như đáy bể, dì muốn gặp con một lần cũng là ngàn nan vạn khó. Đây cũng không phải là quan trọng. Nhưng hậu cung chính là chốn ăn thịt người, con cứ nhìn Mỹ nhi... biểu tỷ của con cứ vậy mà ra đi...” nói tới đây, Từ phu nhân đã muốn khóc không thành tiếng.

Thanh âm Mục Ngưng Yên cũng nhỏ nhẹ vang lên: “Dì, con cũng không nghĩ muốn vào cung. Ngưng Yên chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ dì”

Từ phu nhân nói: “Biết sớm như vậy, lúc trước chúng ta liền sớm đáp ứng hôn sự của Mạnh phủ, vậy thì bây giờ liền tốt rồi...”

Từ Sùng Cát nghe vậy, tâm sinh một kế, vội phất tay gọi một gia đinh, phân phó nói: “Nhanh đi mời đại công tử cùng nhị công tử tới đây.”

Gia đinh lĩnh mệnh, vội vàng mà đi. Lúc này ông mới đẩy ra cửa phòng, vào phòng.

Từ phu nhân thấy ông tiến vào, dùng tay áo lau qua một chút nước mắt, nói: “Lão gia, biết làm sao bây giờ? Chàng mau nghĩ một kế vẹn toàn đi, ngàn vạn lần không thể để cho Yên nhi tiến cung.”

Từ Sùng Cát thở dài nói: “Trong thiên hạ, thành cũng do vua, bại cũng do vua.”

Từ phu nhân nghe vậy, nước mắt lập tức lại trào ra , khóc ròng nói: “Chẳng lẽ lão gia nỡ lòng nào để thiếp trơ mắt nhìn Yên nhi sa vào cái lồng sắt kia sao, chẳng lẽ chúng ta mất đi Mỹ nhi còn chưa đủ sao? Người khác mơ ước cái gì vinh hoa phú quý, trăm phương nghìn kế đem nữ nhân đưa vào cung, chúng ta lại không cần thứ đó. Thiếp đã bằng bấy nhiêu tuổi đầu, thầm nghĩ chỉ muốn nhìn thấy Yên nhi thành thân yên ổn hạnh phúc mà thôi...”

Từ Sùng Cát tuy rằng là người cực kỳ nguyên tắc trên quan trường, nhưng xưa nay đối với thê tử cực yêu thương, hiện giờ thấy bà khóc sướt mướt như vậy, trong lòng cũng như bị dao cắt khó chịu, vội khuyên giải an ủi nói: “Nàng đừng khóc nữa, ta cũng không phải không chịu nghĩ cách...”

Từ phu nhân nghe vậy, liền ngừng tiếng khóc: “Cách gì?”

Từ Sùng Cát chậm rãi nói: “Hiện giờ, chỉ hy vọng hoàng thượng còn có thể niệm chút cũ tình, nể mặt Mỹ nhi lúc còn sống, thu hồi thánh chỉ.”

***

Thời gian dùng cơm tối tại Thừa Kiền điện.

Kim Tử Long nói: “Không biết hai vị Phò mã vì chuyện gì mà vội vã đến đây?”

Thanh âm trầm ổn như ngọc, thập phần dễ nghe, cho thấy tâm tình hắn hẳn là không tồi.

Từ Gia Minh cùng đệ đệ Từ Gia Huy nhìn nhau, lúc này mới nói: “Khởi bẩm hoàng Thượng, huynh đệ vi thần cầu kiến, là muốn thỉnh hoàng thượng thu hồi thánh lệnh đem biểu muội nạp làm Yên phi đã ban ra.”

Lời này vừa nói ra, không khí lý một trận đông lạnh, giống như kết thành một tầng băng mỏng.

Thật lâu sau, lâu đến mức trong lòng huynh đệ hắn đã dâng lên từng trận sợ hãi. Thanh âm của hoàng thượng lúc này mới lạnh nhạt vang lên: “À, thì ra là vì việc này. Phò mã chẳng lẽ không biết vua không nói đùa sao?”

Hai người vội quỳ xuống, Từ Gia Huy cúi đầu nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần tự biết tội không thể thứ. Nhưng vẫn là muốn cầu xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Bởi vì biểu muội sớm đã có hôn ước với người trong lòng, một nữ há có thể xứng hai phu, cầu xin hoàng thượng thành toàn, cầu xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh.”

Kim Tử Long tựa hồ có chút hứng thú: “Ồ, không biết quý công tử nhà nào lại có vinh hạnh như vậy?”

Nhưng hắn càng nhẹ nhàng bâng quơ, huynh đệ Từ Gia Minh càng thấp thỏm lo âu. Vị hoàng đế này tuy rằng còn nhỏ hơn mình vài tuổi, nhưng từ trước đến nay hỉ giận không hiện ra mặt, hành sự nghiêm cẩn, tuy rằng đăng cơ mới có vài năm, nhưng đã tụ đủ thiên uy.

Lúc này, ngữ khí của hắn giống như ân cần thăm hỏi chuyện thường tình, lại làm cho hai người cảm thấy trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, Từ Gia Minh kiên trì trả lời: “Là Mạnh Lãnh Khiêm nhi tử của Mạnh thượng thư.”

Chỉ nghe thấy hoàng đế cười khẽ ra tiếng: “Thì ra là Mạnh Trạng nguyên, không tồi, không tồi, trai tài gái sắc, quả là một đôi bích nhân. Hai vị Phò mã hãy bình thân.”

Cũng không biết vì sao, theo như lời hoàng thượng nói thì không nhận ra nửa điểm tức giận. Nhưng hai người bọn họ lại cảm thấy hắn đã giận tới cực điểm.

Hai người khoanh tay đứng trong chốc lát, hoàng đế cũng không nói nữa. Hai người nhìn nhau, lại song song quỳ xuống, nói: “Cầu xin hoàng thượng thành toàn. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Kim Tử Long chậm rãi khoanh tay đứng lên. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Hắn có thể sống lâu như vậy sao? Cho dù là có thể. Hắn cũng không muốn sống lâu như vậy? Nếu hắn còn sống, mà nàng đã mất. Như vậy hắn sống, ngàn năm vạn năm cũng chỉ có thể tưởng niệm nàng, rồi lại vĩnh viễn không thể gặp lại nàng. Loại khổ sở này so với chết đi còn sau hơn. Nếu không phải còn có Thừa Hiên, hắn tình nguyện theo nàng mà đi. Những năm gần đây, hắn vẫn mơ hồ cảm giác được nàng còn sống. Cho dù năm đó đám người hầu đem thi thể bê ra khỏi Phượng Tê cung, hắn là tận mắt nhìn thấy. Nhưng hắn nhưng vẫn không muốn tin tưởng nàng đã thực sự rời đi.

Cho nên hàng năm hắn không cố định sẽ đi Từ phủ, tìm kiếm một ít dấu vết để lại. Mấy năm qua, hắn cơ hồ đã tuyệt vọng, cho là mình đã sai lầm rồi. Nhưng không phải hôm nay hắn đã tìm thấy rồi sao?

Trên đời này làm sao có thể có hai người giống nhau đến thế? Ngay cả cảm giác khi nắm tay, ôm nàng vào lòng cũng quen thuộc đến thế.

Người con gái tên Mục Ngưng Yên kia, đường cong trên người đều giống hệt như nàng ở trong trí nhớ của hắn. Tuy rằng hương thơm trên người nàng không giống, trước kia là mùi hoa nhài thoang thoảng. Hiện tại cũng là hương thơm thanh nhã ấm áp, nhưng trực giác nhắc nhở hắn nàng chính là Mỹ nhi. Nhưng nàng lại không biết hắn - đây là điểm khiến hắn hoài nghi duy nhất. Hơn nữa biểu hiện của nàng chân thật đến thế, liền giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng đế vậy. Tự nhiên đến mức không nhìn ra chút ngụy trang nào.

Một đạo thánh chỉ này của hắn chính là thử. Nếu Từ gia không hề động tĩnh mà nói, thì thực khiến cho lòng hắn lo lắng đã sai lầm. Nhưng theo lời thái giám đi tuyên chỉ trở về bẩm báo, nói Từ phu nhân bỗng nhiên liền bị ngất xỉu. Lòng hắn đã có tới ba phần chắc chắn. Mà lúc này Từ gia hai huynh đệ lại xin cầu kiến, càng khiến hắn nắm chắc phỏng đoán, hắn đã có tám phần nắm chắc, nàng chính là Mỹ nhi!

Kim Tử Long xoay người, hướng hai người kia nói: “Hai vị Phò mã đi về trước đi. Trẫm đều đã có chủ trương.”

Từ Gia Minh cùng Từ Gia Huy liếc nhìn nhau, vội dập đầu tạ ơn nói: “Tạ long ân của hoàng thượng.”

Huynh đệ họ Từ khom người rời đại điện, lúc này mới thở phào một hơi. Nhưng hoàng đế lại nhẹ nhàng bâng quơ trả lời như thế, ngược lại bọn họ có chút không thể tin. Những lời vốn đã chuẩn bị sẵn để bẩm báo cũng không thể nói ra. Hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua đèn đuốc sáng trưng trong Thừa Kiền điện, trong đầu lại dâng lên bất an.

***

Mọi người có muốn đoán không? Liệu vị tỷ tỷ họ Mục kia thật sự là Tỷ Tỷ hay là một nhân vật cộm cán của quyển hạ? Sẽ là một cuộc chiến nảy lửa giữa nữ chính và nữ phụ không? ^^

Lướt top #longmy hết hồn, 6 bộ truyện của toai nó chui hết vào top8 ^^ yêu mọi người ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #longmy