Asylum - Chapter 31.2
"Mingyu, nấu ít cháo mang lên đây" Wonwoo sau khi đưa Seungcheol về phòng nghỉ ngơi ổn định liền đi xuống bếp, thấy Mingyu đang thẫn thờ. Bình thường cậu rất thính, chỉ cần có tiếng bước chân là sẽ biết ngay đó là ai, nhưng phải đến khi Wonwoo lên tiếng lần thứ hai thì cậu mới giật mình quay lại ấp úng. Wonwoo đương nhiên thấy lạ "có chuyện gì thế?"
Từ lúc về đến đây, Wonwoo không phải không nhìn ra, Kim Mingyu có gì đó rất không bình thường. Nếu mọi khi về nhà, cậu luôn chạy ra niềm nở thì hôm nay lại ngây ra. Mỗi tối đều là Mingyu đi lên phòng gọi mình xuống ăn cơm thì hôm nay lại không. Quen bao lâu nay, Kim Mingyu chưa bao giờ như vậy. Và cậu ta cũng luôn là người giấu nhẹm mọi chuyện.
"Không có gì"
Wonwoo nhíu mày, có phần hoài nghi nhưng lại tặc lưỡi bỏ qua "Seungcheol đang bệnh, cậu nấu cháo xong thì gọi tôi mang lên"
Mingyu vẻ mặt lại càng đen hơn, thật sự là khó chịu lắm chứ. Bản thân mình sau việc ngày hôm đó, tưởng như mọi chuyện sẽ lại bình thường giữa hai người, nhưng không, bằng một cách nào đó, Wonwoo lại phớt lờ mình mà cứ để tâm đến Seungcheol. Quả thật, với tình trạng hiện tại, Mingyu cũng không biết mình là gì với người kia nữa.
"Vâng" cậu trả lời nhàn nhạt, Wonwoo chỉ im lặng đứng đó nhíu mày. Jeon Wonwoo đương nhiên hiểu người này là đang có tâm tư và cách tốt nhất để Mingyu cảm thấy tốt hơn chính là...Wonwoo đi đến xoay mặt Mingyu với mình, định vươn tới hôn lên môi dưới thì bất ngờ thay, Mingyu lại quay đầu. Né tránh "xin lỗi"
Wonwoo với hành động này, có phần khó hiểu. Bản thân anh rất ít khi chủ động như vậy, Kim Mingyu không phải nên thấy biết ơn sao? Nói không chừng, đến thời kỳ nổi loạn rồi ư? Wonwoo thở hắt ra, rõ ràng bất mãn nhưng vờ như không có gì "được thôi, nhớ những gì tôi dặn"
"Vâng" Mingyu gật đầu, không hề nhìn theo dáng Wonwoo đi lên trên. Bản thân cậu cũng không rõ nữa, rõ ràng lúc nãy khi Wonwoo có ý hôn mình thì một nửa trong mình muốn đáp ứng, một nửa lại không. Và cậu nghe theo ý thứ hai. Đừng nghĩ cậu chỉ đơn giản yêu Wonwoo một cách mù quáng, cậu cũng biết khó chịu và đau khổ chứ.
Chỉ là Jeon Wonwoo đang đùa giỡn hay nghiêm túc đây?
Bữa tối vừa rồi, Lee Chan ăn có hơi nhiều. Căn bản là tất cả mọi người đều lo lắng vì chuyện ban nãy, muốn tâm trạng của cậu khá hơn, nên liên tục gắp đồ ăn vào bát cậu. Lee Chan có cảm giác đây giống như là nuôi lợn đem bán thì đúng hơn là nuôi rái cá. Ầy dà, cái bụng cũng phình ra rồi này. Vừa đi vừa xoa bụng, rất nhanh cậu đã về đến phòng mình.
Ban nãy xuống ăn vội quá nên bỏ quên luôn điện thoại trên giường, giống như theo thói quen mà Lee Chan vươn tay mở máy. Tự nhủ là chẳng có gì đâu, nhưng đôi mắt cậu bỗng dừng lại ở số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Đều là Soonyoung.
Đúng rồi, từ hồi về đây, cậu chưa đổi số điện thoại....Thật muốn tự vả mà, đã không muốn dây dưa gì với nhau nữa mà sao lạ sơ suất như vậy chứ. Còn chưa kịp xóa đi thì máy cậu lại rung lên một lần nữa, cái tên Soonyoung cứ liên tục nhấp nháy trên màn hình. Lee Chan cứ nhìn nó mà nghĩ, mình có nên nghe không...mình cần làm rõ chuyện này...
Lee Chan bấm vào cái nút xanh trên màn hình, đưa lên tai nhưng không hề lên tiếng. Hiện tại cậu cho rằng mình chưa đủ can đảm để nói ra, và cậu mong là người ở đầu bên kia đừng giữ im lặng nữa, đây đâu phải cuộc thi ai không nói chuyện lâu nhất...Kwon Soonyoung, mau nói rằng anh khinh bỉ tôi đi...đừng cố chấp nữa...
"Anh thật sự rất thích em"
Lee Chan cảm thấy tai mình hoạt động không được tốt lắm, không phải chứ? Mình vừa nghe nhầm đúng không? Tại sao lại nói vậy? Có phải chơi đùa với mình như thế vui lắm không, nên mới nói những câu như thế? Cổ họng cậu khô khốc, định mấp máy rằng
Em cũng thích anh...
Lời nói đã ra đến đầu môi nhưng lại bị cái ám ảnh ngày đó chặn lại, đành giấu sâu trong lòng. Lee Chan trước khi xảy ra chuyện, đã từng nghĩ đến nếu có một ngày Kwon Soonyoung nói thế với mình, cậu sẽ trả lời như thế. Nhưng có lẽ, cậu và anh....chỉ được đến thế thôi.
"Đừng cúp máy" Soonyoung lên tiếng trước khi cậu kịp làm thế, có phải thần giao cách cảm không, sao anh ta lại biết cậu đang có ý định lảng tránh vấn đề. Lee Chan nhất thời không biết làm sao, đành cứ để thế mà nghe tiếp. Cậu có thể nghe được tiếng thở của Soonyoung
"Channie, anh không biết em đã xảy ra chuyện gì, hay anh đã làm gì sai khiến em như vậy. Nhưng lời anh nói là thật, anh thích em"
Khi bồn chồn căng thẳng, Lee Chan hay có thói quen cọ cọ móng tay vào nhau, dù không tạo thành tiếng nhưng thường để lại mấy vết hằn trên da. Trì Huân từng nói như thế không tốt, nhưng cậu chỉ thấy nó sẽ khiến mình bị phân tâm, không mấy để ý mọi việc. Nhưng hôm nay việc cọ móng này không có tác dụng gì hết.
Cậu có thể cảm nhận được vành tai mình bất giác đỏ lên, lồng ngực hô hấp tăng nhanh hơn.
Kwon Soonyoung đầu bên kia không thấy cậu đáp lại, cũng không dám lên tiếng giục, cũng không muốn cúp máy. Đây là một trong những lần hiếm hoi mà cậu chịu nghe máy, Soonyoung không thể vì thế mà vứt đi cơ hội được.
Cũng may Lee Chan đến lúc này mới chịu lên tiếng "đừng gọi cho em nữa" và nhanh chóng cúp máy.
Người như cậu, không đáng đâu.
******
"Rùa con sao im lặng thế này?" Jisoo lâu lắm không xuất hiện lúc này sóng vai cùng Jeonghan đi trên con phố dẫn lối về nhà, trời đến giờ vẫn mưa rả rích. Ban đầu định là đi taxi về cho tiện nhưng Jeonghan có vẻ không thích lắm, lại nghĩ lâu rồi cũng chẳng có tí hẹn hò lãng mạn nào, Jisoo lấy cái ô ở nhà Trì Huân cùng cậu tản bộ.
Jeonghan vì được Jisoo nhường ô gần hết nên chẳng bị ướt chút nào, nhưng lại rất lười biếng dựa vào người Jisoo mà đi. Cậu khoác lấy tay anh, đôi chân nhẹ nhàng dưới mưa "chỉ là lo cho Channie"
"Mai anh sẽ thuyên chuyển Soonyoung" Jisoo lúc này nhớ đến chuyện họ Kwon kia tát Lee Chan do rùa nhà mình kể, đương nhiên lại khó chịu. Dù sao cũng là Seungcheol mang con chuột đó về, không thể đuổi việc thôi, chứ chuyển đi Bắc cực chắc chắn là được.
Jeonghan đi bên bật cười, chọt lên má Jisoo "nghiêm túc đi, anh không thấy Soonyoung rất thích Channie sao?"
"Có chứ" Jisoo thở dài, những gì xảy ra trước và hiện tại, anh đều nhìn thấy. Nhưng cũng là Soonyoung nói câu nói đó, để cho Lee Chan vô tình nghe thấy, và chuyện đó xảy ra. Hong Jisoo chỉ muốn tốt cho cả hai. Đưa Lee Chan đi khỏi Hàn là ý của mọi người, để tránh việc bị cảnh sát điều tra. Chính vì thế mà mọi nghi ngờ dồn vào Jeonghan, thời điểm đó thật sự căng thẳng vô cùng. Dù thuận lợi vượt qua, nhưng không thể vì thế mà lơ là cảnh giác. Nếu bị phát hiện, cả hai sẽ chẳng yên ổn như thế này đâu.
"Vậy mà còn ngăn cản hai đứa" Jeonghan đảo mắt, cảm thấy mình như khán giả truyền hình ngồi trước tivi vào 8h tối mà ca thán. Jisoo nhéo mũi cậu
"Anh không ngăn cản, là Channie nhờ anh mà thôi" Jisoo còn nhớ, trước khi đi Pháp, Lee Chan đã vay một số tiền để gửi trả Kwon Soonyoung và nói rằng nếu có bị hỏi, hãy trả lời là cậu đi Anh chứ không phải Pháp. Là Lee Chan không muốn bị tìm thấy, cũng không muốn nhớ tới những chuyện đã xảy ra. Hong Jisoo chỉ cảm thấy hợp tình hợp lý nên giúp thôi. Ai ngờ lại bị con rùa này coi là người xấu.
"Cũng vừa thôi chứ, đến mức như hôm nay" Jeonghan vẫn vào vai khán giả thích cằn nhằn. Việc Soonyoung tát Lee Chan, nằm ngoài dự đoán. Chắc hẳn cậu bé kia đã nói gì đó nhằm chấm dứt quan hệ của hai người, nhưng không ngờ lại thay đổi như vậy. Lúc này, hẳn Kwon Soonyoung đang muốn dập đầu quỳ tạ lỗi cho xem.
"Cứ để thuận theo tự nhiên đi em" Jisoo xoa đầu Jeonghan, con rùa kia chẳng hề giãy dụa, chỉ tiện thì dựa vào anh hơn "sau này Soonyoung sẽ biết thôi"
"Biết rồi, ngày đó đến sớm thì tốt"
"Hôm nay chỉ có vậy thôi" Hansol ở đối diện bên bàn làm việc của Trì Huân vươn vai, ăn cơm xong chưa kịp tắm rửa đã bị gọi lên phòng sách để hỏi chuyện. Đi đàm phán không có kết quả, đương nhiên chẳng ai có tâm trạng vui vẻ gì, chỉ là Trì Huân vẫn giữ nguyên nụ cười đó khiến cậu hơi rùng mình "anh...không sao chứ?"
Chuyện Lee Chan chiều nay, cũng đến tai cậu, chắc không phải Trì Huân đang định đi giết người đó chứ. Chwe Hansol chỉ biết cứu người chứ không biết phanh thây mổ xác đâu nha, càng không có chuyện đi bao che tội phạm.
Trì Huân đảo mắt một chút, cầm lấy ly rượu nhấp môi "anh cá là sẽ chấp thuận việc sát nhập"
"Cũng không phải là không thể" Hansol nhún vai "đây dù sao cũng là thương vụ tốt"
Trì Huân gật đầu "thôi, cho lui"
Chwe Hansol chớp chớp mắt rồi kéo ghế đứng dậy "đồ ác ôn", lẩm bẩm đủ cho cả hai cùng nghe rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng trước khi Trì Huân kịp cầm cái đèn làm việc ném mình.
Đến lúc này,, Trì Huân mới mở ngăn kéo vốn được khóa suốt bấy lâu nay, lấy ra một tấm ảnh. Đôi môi cậu nở lên nụ cười mà chưa ai thấy bao giờ. Hai đứa trẻ trong một tấm ảnh đã sờn cũ, nắm tay nhau cùng cười đến híp mắt dưới nắng chiều mùa hạ. Lại lật mặt sau của tấm ảnh, vỏn vẹn dòng chữ nắn nót
Choi & Lý
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com