Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 136: Nói một tiếng: Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn

"Tuấn Khải, sao lại trở về?"

Nhìn thấy Vương Tuấn Khải, Đan Nhất Thuần đang ở trong phòng trẻ chăm sóc Vương Ngôn Tư có vẻ nghi ngờ, cô vốn muốn trực tiếp từ phòng trẻ đi tới phòng Vương Tuấn Khải, sau lại kiêng dè đến cấm kỵ của anh, cô liền đi ra phòng trẻ đến ngoài cửa phòng anh gõ nhẹ hai cái.

Vương Tuấn Khải kéo lỏng cà vạt, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Đan Nhất Thuần cảm thấy tâm tình Vương Tuấn Khải không tốt, cũng không hỏi gì anh, cô bước lên đi vào phòng tắm chuẩn bị sẵn áo ngủ cho Vương Tuấn Khải, sau đó ngồi ở mép giường chờ anh ra ngoài.

Ước chừng hơn hai mươi phút sau, Vương Tuấn Khải mặc áo ngủ bước ra phòng tắm.

Đan Nhất Thuần lại gần anh, nhẹ giọng hỏi, "Anh và Hạ tiểu thư như thế nào?"

Vương Tuấn Khải cũng không nói chuyện, mà cất bước chân đi đến phòng trẻ nhìn thoáng qua Vương Ngôn Tư.

Vương Ngôn Tư ngủ rất say, nhưng ngủ cũng không được thoải mái lắm, trên trán đang rịn ra lấm tấm mồ hôi.

Vương Tuấn Khảingồi ở mép giường, có vẻ như đau lòng tỉ mỉ nhìn ngắm Vương Ngôn Tư.

Đan Nhất Thuần từ tốn lên tiếng, "Tuấn Khải, có một số lời ba năm này em không dám nói ra ở trước mặt anh, nhưng hôm nay anh và vợ trước anh có hy vọng tái hợp lại, em mới muốn nói với anh. . . . . . Thật ra thì làm bác sĩ tâm lý trị bệnh cho Ngôn Ngôn, em vĩnh viễn cũng chỉ có thể trị được phần ngọn không trị được gốc. Hình ảnh người 'Ba' của Vương Nguyên tuy rằng đã mờ nhạt trong đầu Ngôn Ngôn, nhưng ở sâu trong trí nhớ Ngôn Ngôn thì không có người nào có thể thay thế được Vương Nguyên. Đây cũng chính là nguyên nhân vào mỗi đêm Ngôn Ngôn cứ khóc rống, sau khi tỉnh lại còn theo bản năng hô hoán gọi 'Ba' . . . . . . Em nghĩ, anh và Vương Nguyên nếu như có thể tái hợp lại, chỉ cần Vương Nguyen ở bên cạnh Ngôn Ngôn nhiều hơn, tình huống bây giờ của Ngôn Ngôn sẽ có thể chữa khỏi hoàn toàn."

Đúng vậy, hai năm qua, Vương Ngôn Tư hầu như vào mỗi đêm đều khóc rống giật mình bốn năm lần, mỗi lần khi con bé khóc đều tủi thân gọi "Ba". . . . . .

Nhưng qua hôm sau Vương Ngôn Tư sẽ không còn nhớ chuyện này nữa.

Cô còn nhớ rõ khi đó cô đã dùng khoảng thời gian nửa năm mới để làm cho Vương Ngôn Tư bước ra thế giới tự mình khép kín, cuối cùng cũng không khác gì với những đứa trẻ bình thường.

Nhưng trong hai năm qua, cho dù Vương Ngôn Tư đã không còn nhớ rõ Vương Nguyên, cũng nhận không ra Vương Nguyên, nhưng vào mỗi đêm Vương Ngôn Tư vẫn sẽ bởi vì quyến luyến Vương Nguyên mà khóc lóc không ngừng. . . . . .

Cô từng thử qua nhiều phương pháp để mỗi đêm Vương Ngôn Tư đều có thể ngủ được yên giấc, nhưng hai năm qua tình trạng Vương Ngôn Tư cứ mỗi đêm khóc rống giật mình vẫn như cũ không hề thuyên giảm. . . . . .

Trước kia cô đã từng nghĩ tới, loại tình huống này của Vương Ngôn Tư cũng là do sau khi bị mất mẹ nên lựa chọn tự khép kín mà sinh ra di chứng, bác sĩ tâm lý có thể trợ giúp đứa nhỏ thoát khỏi sự trầm cảm, nhưng không có cách nào trợ giúp đứa nhỏ hoàn toàn loại bỏ được sự ỷ lại vào người mẹ ở trong ký ức. . . . . .

Từ trước tới nay sở dĩ cô không có nhắc với Vương Tuấn Khải, người có thể chữa khỏi cho Vương Ngôn Tư chỉ có Vương Nguyên, là bởi vì cô biết Vương Tuấn Khải vẫn còn quan tâm Vương Nguyên, có điều cô cũng biết Vương Nguyên từng làm nhiều chuyện khiến cho Vương Tuấn Khải thất vọng. Giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên không có khả năng tái hợp, cho nên cô có nói chuyện này với anh cũng vô ích.

Vương Tuấn Khải một cái chớp mắt cũng không có cứ mải miết ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ của con lúc ngủ say, bỗng dưng, anh giơ tay nhẹ lau đi vệt nước mắt mơ hồ nơi khóe mắt cho con, "Con bé vừa khóc sao?"

Đan Nhất Thuần gật đầu, "Em dụ dỗ mãi con bé mới ngủ thiếp đi. . . . . . Nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, lâu ngày sẽ là gánh nặng rất lớn đối với thân thể Ngôn Ngôn." Đêm không thể ngủ ngon giấc, điều này vô cùng bất lợi đối với sức khỏe đứa nhỏ khi trưởng thành.

Vương Tuấn Khải cúi thấp đầu hôn nhẹ lên trán Vương Ngôn Tư một cái, rồi sau đó đứng dậy, môi mỏng mấp máy, "Tôi đã nói với cậu ấy rồi."

Hai mắt Đan Nhất Thuần ngay lập tức trợn to phát sáng, "Chuyện tái hợp?"

Vương Tuấn Khải cũng không phủ nhận, giọng nói vẫn nhẹ nhàng lãnh đạm, "Tôi hy vọng cậu ấy thận trọng suy tính."

"Tuấn Khải, nếu như tất cả những hiểu lầm giữa anh và cậu ấy đã được giải trừ, tại sao anh còn phải cho cậu ấy thời gian suy tính? Em tin rằng chỉ cần anh chân thành nói cho cậu ấy biết suy nghĩ của anh, cậu ấy nhất định sẽ đồng ý cho đôi bên một cơ hội nữa."

Mặc dù Đan Nhất Thuần đã sớm từ miệng người khác biết được Vương Nguyên đã vô tình dứt khoát cắt đứt quan hệ tranh chấp với Vương Tuấn Khải trên tòa, nhưng Đan Nhất Thuần vẫn luôn cho rằng đáy lòng của Vương Nguyên có thể cất dấu ẩn tình bất đắc dĩ, bởi vì Đan Nhất Thuần rất hiểu rõ Vương Nguyên đã từng vì Vương Tuấn Khải trả giá rất nhiều, Vương Nguyên tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng quên được Vương Tuấn Khải, nói cho cùng phụ nữ trên đời này đều quá mức chấp nhất, giống như cô. . . . . .

Ánh mắt Vương Tuấn Khải ngóng nhìn xa xăm, ẩn khuất nhạt nhẽo nói ra, "Bên cạnh cậu ấy có lẽ đã có người chăm sóc cho cậu ấy."

Đan Nhất Thuần nghe liền dễ dàng hiểu được ý nghĩa kín đáo trong lời nói của Vương Tuấn Khải. Cô còn nhớ trên báo chí đã từng đưa tin Vương Nguyên cùng Tuấn Khải đối xử với nhau lạnh nhạt ở trên tòa, thì tổng giám đốc tập đoàn "Vương Viễn" Dịch Dương Thiên Tỉ luôn ở bên cạnh theo giúp đỡ Vương Nguyên một tấc cũng không rời, cho nên người trong miệng Tuấn Khải nhắc đến có thể chăm sóc cho Vương Nguyên, rất có thể chính là Dịch Dương Thiên Tỉ.

----------

"Được, tôi sẽ thuê chỗ này. . . . . ."
"Vương thiếu gia, mời đi theo tôi làm thủ tục thuê phòng."

. . . . . .

Cùng người môi giới phòng ốc ở Los Angeles bàn xong thủ tục thuê phòng, rồi thanh toán tiền, Vương Nguyên thoải mái nằm ở trên ghế sofa nhà trọ mới thuê.

Cậu chỉ muốn tìm được một nhà trọ giá cả thích hợp lại có thể ở gần "Vương thị", cậu thật không ngờ cậu lại may mắn thuê được căn phòng trọ hiện tại này, nhà trọ không chỉ cách tập đoàn "Vương thị" chỉ có mười phút đi bộ, còn sạch sẽ khang trang, điện nước nóng lạnh đầy đủ hết. Cậu vốn nghĩ tiền thuê chỗ này nhất định không rẻ, nhưng cậu thật là không ngờ , bởi vì cậu là người thuê đầu tiên chuyển vào nơi này, nên chủ cho thuê nhà dành cho cậu mức giá cực kỳ thấp. Lúc đầu cậu không tin, cho đến khi người môi giới phòng ốc đưa chìa khóa phòng cho cậu, cậu mới thật sự cho rằng mình đã gặp may.

Từ trên ghế sofa đứng dậy, đứng ở trước cửa sổ sát đất, cậu kéo ra rèm cửa sổ sạch sẽ thanh nhã.
Cậu liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy cao ốc "Vương thị", tòa nhà tập đoàn Châu Á duy nhất hoạt động đứng vững ở trung tâm thành phố Los Angeles, "Vương thị" xem ra vĩnh viễn đều là phong độ phi phàm như thế.

Vào lúc cậu đang chăm chú nhìn tòa nhà "Vương thị", thì ngoài cửa phòng nhà trọ đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Vì đây là ngày đầu tiên cậu vào ở căn phòng trọ này, cậu không nghĩ có ai đó sẽ đến tìm cậu, vì vậy cậu vừa mang theo nghi ngờ vừa đi ra mở cửa phòng.

Thoáng nhìn thấy bà Vương và chị Dư đứng ở ngoài cửa phòng, Vương Nguyên ngẩn ra.

Bà Vương nhướng mắt liếc nhìn cậu, "Có thể mời tôi vào trong uống ly trà không?"

Đã nhiều năm không nhìn thấy bà Vương, vào giây phút này gặp lại, đầu tiên thoáng qua trong đầu Vương Nguyên chính là hình ảnh ngày đó sau khi toà án thẩm vấn bà Vương đã hung hăng dành cho cậu một cái tát. . . . . .

Cậu bỗng dưng cảm thấy lo sợ, nhưng nghĩ đến bà Vương đã từng chăm sóc cho cậu khi ở Cô Nhi Viện, cậu vẫn dùng thái độ lễ phép như trước tiếp đón bà Vương, "Viện trưởng, mời vào."

Chị Dư theo sau đỡ bà Vương đi vào nhà trọ.

Bởi vì nhà trọ vẫn chưa thu xếp xong, không thể mời bà Vương một ly trà ngon, Vương Nguyên vô cùng áy náy nói, "Thật ngại quá, viện trưởng, tôi mới vừa dọn đến đây, chưa kịp chuẩn bị gì để tiếp đãi khách. . . . . ."

Lời Vương Nguyên còn chưa dứt bà Vương đã ngắt lời, ngồi xuống ở trên ghế sofa bà Vương liền nói, "Không sao, tôi tới nơi đây cũng không phải muốn uống trà ôn chuyện với cậu. . . . . ." Bà Vương vừa nói dứt lời liền liếc mắt nhìn quanh bốn phía, khen ngợi không ngớt, "Mắt nhìn của chị Dư thật là tốt, giúp cậu chọn một nhà trọ có hoàn cảnh thoải mái, khang trang lịch sự như vậy."

Vương Nguyên không hiểu lời nói của bà Vương, giật mình ngước mắt lên nhìn.

Chị Dư nhìn Vương Nguyên nói, "Vươngg thiếu gia, ở cái thành phố Los Angeles chi phí đắt đỏ này, người môi giới bất động sản làm sao có thể cho cậu thuê nhà trọ với giá tốt như thế? Tổng giám đốc biết cậu nhất định sẽ không trực tiếp nhận sự giúp đỡ của cậu ấy, cho nên bảo tôi liên lạc người môi giới bất động sản đứng giữa sắp xếp nhà trọ cho cậu"

Vương Nguyên chấn động giật mình một cái, trong nháy mắt hiểu rõ tại sao hôm nay cậu được "May mắn" như thế.

Chị Dư tiếp tục nói, "Dĩ nhiên, chuyện này tổng giám đốc không cho phép tôi nói cho Vươngg thiếu gia cậu, nên tôi đã nói với bà chủ."

Vương Nguyên vẫn im lặng.

Bà Vương cười hỏi, "Nhìn phản ứng của cậu, có lẽ là cậu không cũng không biết thuê được phòng ở tốt thế này là có liên quan với Tuấn Khải chăng?"

Vương Nguyên thành thật nói, "Tôi thật sự không biết."

Bà Vương vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, "Tiểu Nguyên, cậu ngồi xuống bên cạnh tôi đi, tôi muốn thoải mái nói chuyện với cậu một lát."

Vương Nguyên chần chừ đứng im tại chỗ.

Bà Vương hỏi, "Có phải cậu vẫn còn để trong lòng chuyện ba năm trước tôi tát cậu một cái hay không? Thật ra khi đó tôi cũng hơi quá đáng. . . . . . Sau khi sự việc xảy ra tôi cũng rất hối hận, tôi không nên cư xử như vậy với cậu, thù hận của đời trước tôi không nên để liên lụy đến bọn trẻ các người, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Tuấn Khải vẫn luôn bất hòa với tôi."

Nghe xong lời bà Vương nói, Vương Nguyên chậm rãi ngồi xuống vị trí bên cạnh bà Vương.

Trên thực tế, cậu cũng không phải sợ gì bà Vương, cậu chỉ không muốn mình sẽ làm cho bậc trưởng bối không vui, cho tới hôm nay cậu vẫn rất kính trọng bà Vương.

Bà Vương thân mật hỏi, "Nghe chị Dư nói, ba năm nay cậu đều ở Male?"

Vương Nguyên gật đầu, "Làm công việc hướng dẫn du lịch."

Bà Vương lại hỏi, "Mấy năm qua có bạn trai nào hay không?"

Lời nói bà Vương chạm đến dây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng Vương Nguyêm, giọng cậu chua chát, từ tốn nói, "Chưa gặp được người thích hợp."

Bà Vương dường như cũng sớm đoán được Vương Nguyên có phản ứng này, khẽ cười rồi lên tiếng nói, "Có phải trong lòng vẫn còn nghĩ đến Tuấn Khải hay không?"

Vương Nguyên lập tức lắc đầu, "Viện trưởng, không phải vì nguyên nhân này."

Bà Vương vỗ nhẹ lên mu bàn tay Vương Nguyên, "Viện trưởng tôi cũng là người từng trải, biết nhiều người rất cố chấp trong chuyện tình cảm. . . . . . Trước kia lúc thấy cậu và Tuấn Khải đối nghịch trên toà án, còn tưởng rằng cậu thật sự không còn yêu thích Tuấn Khải nữa, nhưng gần đây nghe chị Dư nói đến, Tuấn Khải đã điều tra được ba năm trước cậu không có nhẫn tâm bỏ đi cốt nhục của cậu và Tuấn Khải, lúc đó cậu cũng không phải cố tình không đến thăm Ngôn Ngôn, mà khi đó cậu cũng vì sinh non đang nằm ở bệnh viện. . . . . ."

Vương Nguyên hít một hơi thật sâu nói, "Tất cả đã là chuyện quá khứ rồi."

Bà Vương nói, "Tiểu Nguyên à, viện trưởng tôi muốn nói tiếng 'Xin lỗi' với cậu, lúc cậu ở cô nhi viện, tuy rằng tôi không biết cậu là con trai của An Ngưng, nhưng tôi không hiểu sao lại không cách nào thích cậu giống như thích tiểu Hân, cho nên mới một lòng cho rằng tiểu Hân chính là người cứu Tuấn Khải. . . . . ."

Vương Nguyên bình tĩnh nói, "Viện trưởng không cần nói 'Xin lỗi' với tôi, khi còn bé cứu Vương tổng chỉ là chuyện tình cờ."

Bà Vươnh nói, "Bây giờ suy nghĩ lại, trải qua nhiều năm như thế ngược lại Tuấn Khải đã nợ cậu không ít, cậu rõ ràng là ân nhân cứu mạng Tuấn Khải, nhưng trái lại lại bị nó làm tổn thương. . . . . . So với sự tổn thương của Tuấn Khải đối với cậu, năm đó cậu cùng nó đói chọi nhau ở trên tòa cũng chỉ là một chuyện hết sức bình thường, nhưng thật ra lúc ấy chúng tôi đều không biết gì cả, tất cả đều đứng ở lập trường Tuấn Khải mà đối xử với cậu, những năm qua trong lòng cậy nhất định đã chịu rất nhiều uất ức rồi?"

Vươnh Nguyên thản nhiên lắc đầu, thành thật nói, "Viện trưởng, mấy năm qua tôi cũng không có nghĩ tới những chuyện này nữa."

Bà Vương thử dò xét hỏi, "Vậy bây giờ thế nào?"

Vương Nguyên chợt ngẩng đầu lên.

Bà Vương nghiêm mặt nói, "Tiểu Nguyên, tôi biết là do Tuấn Khải kiên trì muốn dẫn cậu đến Los Angeles, Tuấn Khải cũng khẳng định nói với tôi muốn cùng cậu tái hợp lại, cậu nghĩ như thế nào?"

Vương Nguyên trầm mặc, không biết nên trả lời bà Vương như thế nào.

Bà Vương khẽ thở dài nói, "Tôi biết rõ trong lòng cậu vẫn còn có Tuấn Khải, mấy năm qua cậu không có bạn trai cũng là vì Tuấn Khải. . . . . . Nhưng cậu có từng nghĩ tới hay chưa, hôm nay bên cạnh Tuấn Khải đã có Nhất Thuần, nếu không có sự xuất hiện của cậu, Tuấn Khải và Nhất Thuần cũng đã bàn đến cưới xin rồi bây giờ lại đột nhiên xáo trộn, có phải Tuấn Khải là vì khi còn bé cậu cứu nó mà nghĩ muốn bù đắp cho cậu giống như trước kia đã từng đền đáp cho Đường Hân hay không?"

Thật ra khi bà Vương nói đến vấn đề này, tối hôm qua Vương Nguyên nghe xong lời Vương Tuấn Khải nói sau đó đã suy xét rất kỹ, nhưng đáp án cậu đúc kết được không giống với lời bà Vương nói vào lúc này.

Mấy năm nay Vương Tuấn Khải cũng không biết sự thực cậu là ân nhân cứu mạng anh, về tình có thể tha thứ. Nói cho cùng, cho dù Vương Tuấn Khải có nhìn xa trông rộng hay thông minh đi nữa, chuyện khi còn nhỏ chỉ có ba người bọn họ có mặt, anh cũng không có cách nào để điều tra, cho nên anh có thể biết chuyện này, tất nhiên là Đường Hân báo cho biết.

Cậu vẫn còn nhớ lần thứ ba Vương Tuấn Khải đến Male sau đó mới chất vấn cậu chuyện năm đó, cho nên lần thứ hai anh tới Male tuyệt đối không phải bởi vì biết được cậu là ân nhân cứu mạng anh mà đến tìm cậu, huống chi lúc đó anh nhìn thấy cậu và Thiên Tỉ ở chung với nhau nên đã tức giận phá hủy căn phòng của cậu, cậu biết anh làm vậy là bởi vì nhớ tới lời lúc bọn họ ở chung với nhau đã từng nói. . . . . .

Vì vậy, theo như lời bà Vương nói vào lúc này căn bản là đang gây xích mích quan hệ giữa cậu và Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên thành thật nói, "Viện trưởng, tôi biết bà muốn nói với tôi cái gì. . . . . . Sự thật, tôi đến Los Angeles chỉ là muốn tới thăm Bảo Nhi một chút, tôi cũng không có ý nghĩ gì khác." Bất kể trong lòng cậu nghĩ như thế nào, giờ phút này câj cũng sẽ nói ra đáp án như thế.

Bà Vương mỉm cười đứng dậy, "Tiểu Nguyên, tôi biết cậu là một đứa nhỏ thông minh, cậu sẽ có sự lựa chọn chính xác, tôi cũng mong rằng cậu hãy xem như hôm nay tôi không có đến đây. . . . . . Nhất Thuần hẹn tôi đi uống trà, vậy tôi đi trước."

Vương Nguyên tiễn bà Vương ra cửa, sau khi đóng cửa phòng, cậu vô lực tựa vào trên ván cửa, đôi mắt trong suốt từ từ ảm đạm.

----------

Sáng sớm hôm sau.

Vương Nguyên chủ động đến "Vương thị" một chuyến.

Thời điểm Vương Nguyên đến "Vương thị", tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu, cậu biết những ánh mắt khác thường này có ý nghĩa như thế nào, hầu như không có một ai tin nổi Vương Nguyên cậu lại còn dám xuất hiện ở trên địa bàn "Vương thị".

Vương Nguyên không để ý đến những ánh mắt khác thường đó, đi thẳng tới trước đại sảnh, lễ phép nói, "Xin chào, tôi họ Vươngg, tôi có hẹn với Vương tổng."

Trên mặt vị tiểu thư trước bàn vốn đang nở nụ cười hòa nhã, sau khi thoáng nhìn thấy gương mặt của Vương Nguyên, sắc mặt vị tiểu thư trước bàn đầu tiên là cứng đờ, rồi sau đó gấp gáp gọi điện thoại nội bộ.

Một lát sau, chị Dư xuất hiện ở trước mặt Vương Nguyên.

Sắc mặt chị Dư hơi khựng lại, nhưng không thể không khách sáo nói, "Vươngg thiếu gia, tổng giám đốc đang họp, cậu theo tôi đến lầu 98 đợi tổng giám đốc đi!"

Vương Nguyên khẽ gật đầu, ngay sau đó đi theo chị Dư đi vào thang máy.

Sau khi vào thang máy chỉ còn lại chị Dư và Vương Nguyên, chị Dư lạnh lùng mở miệng nói, "Vươngg thiếu gia, mặc kệ cậu có nổi khổ tâm ra sao hoặc là bị uất ức như thế nào, tôi cũng không bao giờ quên được dáng vẻ tuyệt tình của cậu ở trước mặt quan toà không chút lưu tình tố cáo tổng giám đốc. . . . . . Tôi hy vọng cậu có thể hiểu, ba năm nay không có cậu, tổng giám đốc sống rất tốt, hôm nay tình cảm của tổng giám đốc và Đan tiểu thư cũng rất ổn định, tôi thật sự quý mến Đan tiểu thư hơn câj, ít nhất cho tới bây giờ Đan tiểu thư cũng chưa từng lợi dụng bất kỳ ai, cũng không có đối xử dối trá với mọi người. . . . . ."

"Chị Dư, thật ra thì tôi. . . . . ." Vương Nguyên vốn muốn giải thích với chị Dư rằng cậu đã từng thật lòng xem chị Dư như bạn bè, thế nhưng chị Dư đã lên tiếng cắt ngang lời cậu.

Giọng nói chị Dư so với vừa rồi còn lạnh hơn vài phần, "Xin lỗi, Vươngg thiếu gia, tôi không muốn nghe câj nói thêm gì nữa. . . . . . Quan hệ giữa cậu và tổng giám đốc tôi đương nhiên quản không nổi, nhưng tôi hy vọng cậu là một người có lòng tự trọng, ngày trước nếu đã chối bỏ tình cảm của cậu và tổng giám đốc, thì hôm nay cũng đừng nên lựa chọn quay đầu lại, làm như thế sẽ chỉ khiến người khác càng thêm coi thường cậu!"

Vương Nguyên vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này cửa thang máy "Đinh" một tiếng rồi mở ra.

"Vươngg thiếu gia, cậu ở đây đợi tổng giám đốc đi, tổng giám đốc rất nhanh sẽ tan họp." Chị Dư bỏ lại những lời này, không thèm để ý đến Vương Nguyên, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Cậu sững sờ đứng ở trong phòng làm việc Vương Tuấn Khải, cố gắng giương đôi mắt nóng bỏng thật to, cậu đưa ánh mắt ngóng nhìn phòng làm việc ngoài cửa sổ sát đất.

Lúc Vương Tuấn Khải có mặt ở phòng làm việc, thì cậy đã sớm điều chỉnh tâm tình thật tốt.

Vương Tuấn Khải đứng sững ở trước mặt câj, giọng trầm trầm từ tính nói, "Đợi lâu rồi hả?"

Cậu lắc đầu, "Tôi biết anh đang họp."

Anh vịn lấy hai vai nhỏ nhắn của cậu, đôi mắt đen sâu thẳm mong mỏi nhìn cậu, "Chị Dư nói em đã suy nghĩ kỹ rồi?"

Vương Nguyên nhẹ nhàng tránh ra Vương Tuấn Khải, nghiêm túc gật gật đầu.

Giọng nói Vương Tuấn Khải càng trầm hơn, "Tôi cho rằng em phải cân nhắc rất lâu. . . . . ." Trên thực tế, anh đã cảm nhận được từ thái độ xa cách của cậu.

Vương Nguyên từ từ ngước mắt nhìn thẳng Vương Tuấn Khải, sau một lúc trầm mặc rồi mở miệng nói, "Ngày hôm qua tôi đã muốn nói với anh rồi, thật ra anh không cần cho tôi thời gian để suy nghĩ, đối với quan hệ giữa anh và Đan Nhất Thuần một chút tôi cũng không cảm thấy hứng thú, bởi vì tôi đã không còn quan tâm đến những thứ này nữa. . . . . ."

Ánh mắt anh nặng nề u ám.

Giờ khắc này, cậu đang vượt qua tư tưởng, sau đó nói ra lời nói tuyệt tình đã sớm chuẩn bị ở trong lòng, "Vương tổng, anh có từng nghĩ tới hay không, thật ra thì từ đầu đến cuối, anh và tôi đều không phải là người trời cao an bài cuối cùng có thể đến với nhau. . . . . . Khi còn bé tôi cứu anh, thế nhưng sau khi lớn lên lại trở thành người bị anh 'trả thù'. Mãi đến khi anh thật lòng đồng ý kết hôn với tôi, thì tôi cũng đã mất đi lòng tin với anh, sau việc thẩm vấn trên tòa, chúng ta lần nữa trời xui đất khiến hiểu lầm lẫn nhau ba năm. Ông trời căn bản chưa bao giờ cho chúng ta cơ hội ở cùng nhau, điển hình như đặt ra thân thế bối cảnh cho chúng ta -- Hai người gánh vác thù hận của người đời trước, cho dù chúng ta muốn ở cùng nhau, vĩnh viễn chúng ta cũng không thể phá tan được khoảng cách của đời trước. . . . . ."

Anh không có đáp lại, vẫn mặt không chút biểu cảm chăm chú nhìn vào cậu.

Cậu lựa chọn nói tiếp ra những lời đã sớm chuẩn bị xong ở đáy lòng, lạnh lùng nói, "Ba năm nay, tôi thừa nhận năm đầu tiên vừa mới bắt đầu tôi đã từng có ảo tưởng rằng chúng ta có thể ở cùng với nhau. Nhưng sau hai năm, thật sự tôi đã không còn nghĩa tới anh nữa, bởi vì -- tôi đã chọn ở bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ! Tôi và anh ấy tuy rằng ở cách hai nơi, nhưng tình cảm của chúng tôi rất tốt, công việc anh ấy vô cùng bận rộn nhưng ít nhất sẽ bảo đảm mỗi ngày gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Bởi vì mấy ngày nay chúng tôi giận nhau, anh ấy không vui chuyện tôi cùng anh tới Los Angeles. . . . . . Tôi đã giải thích với anh ấy rồi, tôi tới Los Angeles chỉ là vì mong muốn được gặp Bảo Nhi mà thôi, về phần tới 'Vương thị' làm việc, là bởi vì tôi không muốn ở lại 'Vương Viễn', tôi muốn dùng năng lực của mình dàn xếp tốt cho mẹ tôi, chứ không phải cứ mãi dựa vào Thiên Tỉ. . . . . . Tôi mong rằng sau khi tôi và anh đã giải quyết xong hết những vấn đề còn sót lại trong quá khứ, sau này chúng ta cũng đừng lo lắng gì về cuộc sống của nhau nữa. Tôi yêu Thiên Tỉ, cho nên, Vương tổng, chúng ta cũng nên buông xuống. . . . . . Bên cạnh chúng tôi đều đã có một nửa kia của riêng mình, tôi nhận thấy Đan Nhất Thuần là một người con gái tốt, anh phải nên quý trọng cô ấy, cũng xin anh hãy tôi một cơ hội để tôi được nhận biết về tình yêu lần nữa."

Khi cậu nói hết lời, xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Tôi không tin." Rốt cuộc, anh chỉ nói một câu như thế.

Cậu trả lời, "Lần trước tới Los Angeles thăm Bảo Nhi, anh hẳn đã điều tra được, tôi và Thiên Tỉ đã ở cùng nhau. . . . . ."

Ba chữ "Ở cùng nhau" vào giờ phút này dường như còn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa khác.

Vương Tuấn Khải thâm sâu liếc mắt nhìn Vương Nguyên

'Vương tổng, chúng tôi còn điều tra được một chuyện, chính là. . . . . . Mấy ngày nay Vươngg thiếu gia ngủ lại ở khách sạn cao cấp Thất Tinh, cậu ấy cùng Dịch tiên sinh đang ở chung một phòng'.

Việc này được cấp dưới Vương Tuấn Khải sai người đi điều tra khi lần đó Vương Nguyên xuất hiện ở sấn khấu kịch báo lại.

Đó là lí do mà sau khi anh biết được đôi bên hiểu lầm nhau mà do dự nói chân tướng sự thật cho cậu biết, chính là vì đáy lòng cố kỵ đến nguyên nhân này, tuy rằng anh muốn không để ý tới, nhưng giờ phút này cậu lại rõ ràng một cách chân chân thực thực thẳng thắn nói với anh.

Cậu nhìn anh, khuôn mặt anh lạnh lùng đến giống như nham thạch cứng rắn, ánh sáng trong mắt đã thu lại thay vào đó là sự thâm trầm đáng sợ.

Cuối cùng, anh quay lưng lại, phá vỡ trầm mặc, "Em đi đi, lời tôi hứa hôm trước với em vẫn có hiệu lực. . . . . ."

Cậu bước lùi về phía cửa, rồi sau đó xoay người, vành mắt ẩm ướt ngay sau đó cậu cười nói, "Cám ơn anh vẫn đồng ý cho tôi gặp Bảo Nhi. . . . . . Hẹn gặp lại!"

END CHƯƠNG 136

Tình hình gì thế này ==!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: