Chương 148: Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được
Tại khách sạn.
"Tổng giám đốc!"
"Cô ấy tỉnh rồi sao?"
Vệ sĩ đứng ở ngoài cửa phòng mở sẵn tay cằm nắm cửa cho Vương Tuấn Khải: “Cô chủ vẫn chưa có tỉnh.”
Đàm Dịch Khiêm gật đầu rồi đẩy nhẹ cửa phòng vào.
Trong phòng, rèm cửa buông xuống có chút hơi tối, nhưng không làm giảm đi sự ấm áp chút nào, bởi vì bên trong phòng có mùi thơm của Vương Nguyên, là hương vị cỏ chanh mà mấy năm nay Vương Tuấn Khải vẫn không thể quên được.
Vương Tuấn Khải đến bên thành giường, Vương Nguyên đang ngủ say đến không hay biết gì.
Trong lúc ngủ cậu vốn không phải là người an phận, phần lớn thời gian ban đêm cậy đều sẽ giống như bạch tuộc quấn lấy anh, có lúc nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng ngủ không an phận của mình, cậu sẽ lúng túng đỏ mặt, sau đó từng chút từng chút xê dịch đến sát giường, cho tới bây giờ anh cũng không vạch trần ra, bởi vì anh thích nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đó của cậu.
Nhưng, giờ phút này dường như cậu không hề yên giấc, trên trán trắng nõn trơn bóng đều toàn là mồ hôi, chân mày nhíu lại, hai tay cũng nắm lấy cái chăn thật chặt, giống như đang sợ hãi điều gì.
Vương Tuấn Khải ngồi ở mép giường, dịu dàng nâng cánh tay lạnh buốt của cậu, cẩn thận vuốt ve bàn tay của cậu cho đến khi không còn lạnh nữa.
Có lẽ trong lúc ngủ cảm thấy có người sưởi ấm bàn tay mình, Vương Nguyên dần dần mở mắt ra, không nghĩ đến là khuôn mặt sáng ngời đang cúi xuống nhìn cậu lại là gương mặt điển trai mà cậu thường thấy trong mộng, cậu ưm một tiếng, nhìn anh cười một tiếng, "Ông xã!"
Con ngươi đen láy của Vươnh Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên thật sâu, trầm giọng nói, "Em thật nghe lời. . . . . ."
Vương Nguyên ngồi dậy, "Em phải ngủ đủ mới có tinh thần để chăm sóc Bảo Nhi mà!" Cậu hiểu rất rõ tính cách của anh, nếu cậu lại tiếp tục kích động, chắc chắn anh sẽ không cho cậu đi gặp con.
Vương Tuấn Khải nghiêng đầu hôn lên gò má của Vương Nguyên, "Như vậy mới ngoan!"
Vương Nguyên giơ tay lên lau đi mồ hôi trên trán, "Ông xã, em đi tắm thay quần áo. . . . . . Anh không được chơi xấu, đợi chút nữa phải đưa em đến bệnh viện!"
Vương Tuấn Khải cười khẽ, "Đã đáp ứng với em đương nhiên phải làm được."
Vương Nguyên hài lòng hôn vào mặt Vương Tuấn Khải một cái, sau đó đi vào phòng tắm.
Vương Tuấn Khải đứng dậy bấm một dãy số điện thoại, căn dặn xong đâu đó, bỗng dưng, nhân viên khác sạn mang đến vài bộ âu phục màu sắc nhã nhặn cho Vương Nguyên.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm từ từ ngừng lại, Vương Nguyên trùm khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm.
Vương Tuấn Khải giờ phút này đang ngồi ở trước cửa sổ sát đất, yên lặng trầm tư.
Vương Nguyên đi tới bên cạnh Vương Tuấn Khải, ngượng ngùng nói, "Ông xã, em không mang theo quần áo để thay đổi rồi. . . . . ." Cậu muốn chăm sóc Bảo Nhi, một khắc cũng không muốn rời khỏi con, cho nên không có quần áo là một vấn đề rất lớn.
Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên, "Anh đã cho người chuẩn bị rồi, để ở đầu giường, em xem thử có thích không?"
Vương Nguyên liếc mắt nhìn sang đầu giường, thoáng chốc vui sướng, "Ông xã, có anh thật tốt!"
Vương Nguyên xoay người muốn đi thay quần áo sạch mới, ngay lúc đó Vương Tuấn Khải nắm được cổ tay trẵng nõn như tuyết vừa mới được tắm rửa của cậu.
"Á. . . . . ."
Vương Tuấn Khải nhướn đuôi lông mày lên, "Nói lời ngon ngọt là muốn đuổi anh?"
Vương Nguyên xoay người, cúi đầu hôn Vương Tuấn Khải.
Cậu vốn cho là đã đủ rồi, ai ngờ Vương Tuấn Khải lại bất chợt kéo rèm cửa sổ xuống, cũng nhẹ nhàng kéo nhẹ Vương Nguyên ôm vào trong lòng.
Cũng không phải là cái ôm đầy dục vọng như lúc trước, cũng không có động tác không an phận, Vương Tuấn Khải chỉ ôm Vương Nguyên thật chặt, gương mặt kề vào cái khăn tắm trên tấm lưng trần trụi của cậu.
Vương Nguyên cảm thấy hô hấp của Vương Tuấn Khải trên lưng dường như còn mang theo một chút nặng nề, Vương Nguyên không dám nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi, "Ông xã, anh sao vậy?"
Giọng nói Vương Tuấn Khải khàn khàn tràn đầy yêu thương, "Để cho anh ôm em một cái. . . . . ."
Vương Nguyên vươn tay mình vòng qua thắt lưng Vương Tuấn Khải, không nói lời nào, chỉ yên tĩnh để cho anh ôm.
Giờ phút này thời ggian như ngừng lại, năm tháng thật yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Vương Tuấn Khải ngập ngừng lên tiếng, "Ông xã, thật xin lỗi. . . . . ."
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào trong ngực, hơi thở thương yêu thở ra, "Nói cái gì vậy?"
Vương Nguyên đưa tay ôm chặt cổ Vương Tuấn Khải, nhìn khuôn mặt góc cạnh điển trai của anh, đau lòng nói, "Anh gầy quá. . . . . ."
Vương Tuấn Khải cười khẽ, "Chăm sóc tốt cho anh là trách nhiệm của em!"
Vương Nguyên nức nở nói, "Em biết là anh rất mệt mỏi. . . . . . Mấy tháng này, anh chẳng những phải một mình lo lắng cho bệnh của Bảo Nhi, còn gạt em không để cho em lo lắng. . . . . . Mà em chung quy lại là thêu dệt chuyện để cho anh phiền lòng, mẹ anh nói hai câu, em liền đi vặn hỏi anh, có phải em rất không hiểu chuyện không?"
Nếu như cậu cẩn thận một chút là có thể nhìn thấy mấy tháng này anh thực mệt mỏi, nhưng cậu chỉ luôn nghĩ đến mình, cũng quên không nghĩ đến anh cũng có lúc mệt mỏi. . . . . . Cậu vẫn luôn nghĩ anh là một con người làm bằng sắt, trong sự nghiệp anh hô mưa gọi gió, ở trước mặt người khác luôn cao cao tại thượng, cậu cho rằng anh không có mặt nào sa sút, nhưng không nghĩ đến anh thật ra che giấu tốt hơn so với những người khác.
Vương Tuấn Khải cong cong môi, "Ai dám nói bà xã của anh không hiểu chuyện?"
Vương Nguyên chua xót nói, "Em thật may mắn có thể được anh cưng chiều như vậy. . . . . ."
Vương Tuấn Khải ôm chặt Vương Nguyên trong ngực, gác cằm lên mái tóc toả ra hương thơm của Vương Nguyên, khàn khàn nói, "Trừ em ra, anh cũng không nghĩ sẽ cưng chiều người khác."
Vương Nguyên tựa vào ngực Vương Tuấn Khải, vành mắt đỏ hồng lắng nghe từng nhịp tim đập của anh.
Bỗng dưng, Vương Nguyên thật giống như nghĩ ra vấn đề gì đó ngước mắt từ trước ngực Vương Tuấn Khải, nghiêm túc hỏi anh, "Ông xã, đợi Bảo Nhi khỏi bệnh, chúng ta mang đứa bé mà người mang thai hộ giúp chúng ta về chăm sóc đi!”
Vương Tuấn Khải hời hợt nói, "Sẽ không có đứa bé này."
Vương Nguyên thoáng chốc trừng mắt, "Làm sao lại như vậy?"
Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt xinh đẹp kinh ngạc của Vương Nguyê , nhẹ giọng nói, "Dựa vào điều sinh hộ có liên quan đến pháp luật, chúng ta không cần đứa bé này . . . . . ."
Vương Nguyên sững sờ, "Nhưng mà. . . . . ."
Vương Tuấn Khải trực tiếp cắt đứt lời của Vương Nguyên, "Không có nhưng nhị gì hết. . . . . . Chuyện của đứa nhỏ do anh quyết định."
Vương Nguyên buông cánh tay trên cổ Vương Tuấn Khải ra, dạ dạ nói, "Em cho rằng nó cũng là con của chúng ta. . . . . ."
Anh ôm cậu vào lòng, thanh âm khàn khàn truyền đến từ trên đỉnh đầu cậu , "Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi. . . . . ."
Vương Nguyên do dự chốc lát, cuối cùng đưa tay ôm lấy Vương Tuấn Khải, "Được rồi, anh làm chủ."
-----
Buổi chiều, Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên đi tới bệnh viện.
Sau khi Vương Nguyên nghe được chính miệng bác sĩ nói tình hình bệnh của Bảo Nhi đã có chiều hướng ổn định, trong lòng cậu cứ thấp thỏm mãi lúc này mới thoáng yên tâm.
Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đi vào phòng bệnh thì Bảo Nhi đã tỉnh rồi. . . . . .
Bảo Nhi dường như vừa mới tỉnh ngủ, cô bé dụi dụi đôi mắt nhu thuận gọi Vương Nguyên một tiếng, "Ba. . . . . ."
Vương Nguyên vừa nhìn thấy Bảo Nhi không kiềm chế được liền ôm cô bé vào trong ngực.
Tuy rằng Bảo Nhi đã tỉnh lại nhưng thân thể vẫn còn rất suy yếu, cô bé mặc bộ quần áo bệnh nhân tựa vào trong ngực Vương Nguyên, rõ ràng cho thấy cơ thể cũng không dễ chịu gì.
Vương Nguyên sợ mình ôm Bảo Nhi dùng sức quá mạnh, cậu nhẹ nhàng nới lỏng ra, không chớp mắt nhìn khuôn mặt ngây thơ trẻ con của Vương Nguyên vì ngã bệnh mà tái nhợt vô sắc, trong lòng thắt lại, giờ phút này rất muốn có thể chịu đựng đau đớn thay Bảo Nhi.
Bảo Nhi nhìn thấy Vương Tuấn Khải, lập tức đưa tay, "cha, con muốn ôm ôm. . . . . ."
Vương Tuấn Khải cúi người ôm Bảo Nhi từ trong ngực Vương Nguyên, theo thói quen hôn gò má Bảo Nhi một cái, dùng giọng thương yêu của người cha nói với con, "Nói cho cha biết, có chỗ nào không thoải mái không?”
Bảo Nhi ôm Vương Tuấn Khải, lắc nhẹ đầu.
Vương Nguyên đứng lên, nghiêm nghị nói với anh, "Tuấn Khải, Bảo Nhi con vẫn còn sốt. . . . . . Cơ thể rất nóng."
Từ lúc Vương Tuấn Khải ôm Bảo Nhi cũng đã cảm nhận được con bé vẫn đang phát sốt, nhưng bệnh này không có cách nào tránh khỏi triệu chứng đó, Vương Tuấn Khải đưa tay sờ trán Bảo Nhi, nhẹ giọng chất vấn: “Bảo Nhi, con không nói thật cho cha biết!”
Bảo Nhi lập tức lắc đầu, ngây thơ nói, "cha, bác sĩ nói mỗi ngày cha đều tới bệnh viện thăm Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn không muốn mỗi ngày thấy cha mệt như vậy. . . . . . Bác sĩ nói Ngôn Ngôn sẽ không có chuyện gì, mấy ngày nữa là tốt rồi!"
Vương Nguyên vào giờ phút này hốc mắt đỏ hồng. Cậu cũng không ngờ đứa nhỏ tinh nghịch này lại hiểu chuyện như vậy. . . . . . Thân thể không thoải mái như vậy vẫn còn có thể kiên cường chống đỡ.
Vương Tuấn Khải hôn lên trán Bảo Nhi, "Ừ, ba bảo đảm, Bảo Nhi rất nhanh có thể đi nhà trẻ cùng các bạn nhỏ cùng nhau đọc sách. . . . . ."
Bảo Nhi yếu ớt tựa vào trong ngực Vương Tuấn Khải, "Cha, con muốn ngủ. . . . . ."
"Ừ."
Vương Nguyên ôm nhẹ Bảo Nhi từ trong ngực Vương Tuấn Khải, giờ khắc này nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, đương nhiên, cậu không có để cho anh nhìn thấy, bởi vì sợ anh đang phải lo lắng cho Bảo Nhi còn phải lo lắng cho cậu.
Bảo Nhi vừa mới ngủ, một bóng dáng to lớn đi vào phòng bệnh.
"Tuấn Khải. . . . . ."
Người đến là Lưu Nhất Lân.
Tầm mắt Vương Tuấn Khải vẫn nhìn Bảo Nhi đang ngủ say ở trên giường bệnh, "Chuyện gì?"
Tầm mắt Lưu Nhất Lân cũng dừng lại trên gương mặt non nớt của Bảo Nhi, "Đứa nhỏ đỡ hơn chút nào chưa?" Mấy ngày trước Lưu Nhất Lân vừa mới đến thăm Liễu Nhiên, bởi vì khách sạn có chuyện nên hắn tạm thời bay đến Male một chuyến, hôm nay mới vừa trở lại Los Angeles liền chạy đến bệnh viện.
Vương Nguyên đứng dậy, nhìn về phía Lưu Nhất Lân.
Lưu Nhất Lân nhỏ giọng chào hỏi một tiếng, "Vương Nguyên!"
Vương Nguyên mỉm cười gật gật đầu với Lưu Nhất Lân, "Cám ơn anh quan tâm Bảo Nhi."
Môi mỏng của Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói, "Tình hình Bảo Nhi coi như cũng ổn định, nhưng cần phải tiếp tục nằm viện quan sát."
Lưu Nhất Lân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh chuyển mắt nhìn sang Vương Tuấn Khải, giống như đang lo lắng điều gì, anh nhẹ giọng nói với Vương Tuấn Khải, "Tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu, Bảo Nhi cần nghỉ ngơi, chúng ta không tiện nói ở chỗ này, tôi muốn cậu theo tôi ra ngoài một chút."
Vương Nguyên nói với Vương Tuấn Khả, "Ông xã, hai người đi nói chuyện đi. . . . . . Em ở đây trông chừng Bảo Nhi."
Đi ra khỏi phòng bệnh, ở trên hành lang bệnh viện, Lưu Nhất Lân đột nhiên túm lấy cổ áo Vương Tuấn Khải.
Dường như Lưu Nhất Lân rất tức giận, anh cố gắng áp chế lửa giận, cắn răng nghiến lợi nói, "Sao cậu có thể đối xử với Đan Nhất Thuần tàn nhẫn như vậy?"
Vương Tuấn Khải lãnh đạm nói, "Buông ra!"
Lưu Nhất Lân hung hăng buông Vương Tuấn Khải ra, tức giận nói, "Tôi biết trong chuyện này Đan dù sao Nhất Thuần cũng có chút ích kỷ, nhưng cô ấy cũng không phải muốn phá hỏng tình cảm của cậu và tiểu Nguyên, tại sao cậu không thể giả vờ như cái gì cũng không biết chứ?"
Vương Tuấn Khảo đưa mắt ngóng nhìn bờ biển xa xa phía chân trời mênh mông, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên lạnh lùng nói: “Tin tức của cậu cũng thật nhanh nhạy.”
Lưu Nhất Lân chống nạnh, đau lòng bật ra, "Tôi mới vừa đi thăm Đan Nhất Thuần, cô ấy khóc đến sưng cả mắt, tâm tình của cô ấy vốn rất tốt, tôi chưa từng chứng kiến cô ấy rơi nước mắt, cũng không ngờ rằng cô ấy lại có một ngày thương tâm như vậy.... Rốt cuộc trái tim cậu có phải làm từ sắt đá hay không, sao có thể tàn nhẫn mà phá bỏ đứa bé đó?”
Con ngươi đen của Vương Tuấn Khải chợt u tối, "Quan tâm cô ấy như vậy sao?"
"Tôi. . . . . ." Lưu Nhất Lân nhất thời cứng họng.
Vương Tuấn Khải nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói, "Trong hôm hôn lễ tôi đã tạo cơ hội cho cậu rồi."
Lưu Nhất Lân liền lập tức liên tưởng đến chuyện mẫn cảm của Đan Nhất Thuần mà Vương Tuấn Khải nhắc tới trong hôn lễ. . . . . .
Đêm hôm đó Lưu Nhất Lân lấy cớ đưa Đan Nhất Thuần về, nhưng đêm hôm đó đối mặt với bộ dáng say rượu nói bậy của Đan Nhất Thuần, thói quen xưa nay tự xưng là phong lưu lão luyện trong tình yêu, thế nhưng Lưu Nhất Lân lại không hề với làm bất cứ chuyện gì với Đan Nhất Thuần.
Lưu Nhất Lân khiếp sợ, "Cậu, cậu. . . . . . Cậu biết tôi thích Đan Nhất Thuần?"
"Là biểu hiện của cậu quá rõ ràng."
Vương Tuấn Khải và Lưu Nhất Lân quen biết nhau mười năm, Vương Tuấn Khải đương nhiên hiểu rõ tính cách của Lưu Nhất Lân.
Lưu Nhất Lân nhất thời nhíu mày, "Thì ra là cậu đã biết rõ hết tất cả? Như vậy. . . . . . Đan Nhất Thuần thích cậu rõ ràng như vậy, cậu cũng đã biết từ lâu, đúng hay không?"
Vương Tuấn Khải trầm mặc không đáp.
Giọng điệu Lưu Nhất Lân dường như vừa dò xét cũng là khẳng định, "Tôi đoán trúng rồi hả?"
Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Đoán trúng hay không thì sao?"
"Thì sao?" Lưu Nhất Lân cáu kỉnh chất vấn, "Cậu không biết Đan Nhất Thuần thích cậu thì thôi, đằng này cậu biết rõ Đan Nhất Thuần thích cậu lại để mặc cho Đan Nhất Thuần si tâm vọng tưởng sống ở bên cạnh cậu hai năm? Cậu có biết như vậy mà đối với người phụ nữ thì đó là tia hy vọng hay không, rất dễ sẽ bị lún sâu vào?"
Vương Tuấn Khải lạnh lùng xoay người đi, "Từ đầu đến cuối cô ấy nên hiểu rõ thái độ của tôi đối cô ấy, huống chi, tình cảm của cô ấy chẳng liên quan đến tôi!"
Lưu Nhất Lân lập tức cản bước Vương Tuấn Khải, "Đúng, tình cảm của cô ấy thật sự không liên quan đến cậu, nhưng cậu tàn nhẫn tổn thương cô ấy như vậy, cậu nhẫn tâm như vậy sao? Tôi nhớ rõ lúc cậu và Nhất Thuần còn hòa hợp, không phải cũng từng xem Đan Nhất Thuần như những bạn gái bình thường mà yêu thương sao? Cậu nói cho tôi biết, nếu đã biết rõ cái gì cũng không thể cho cô ấy, vậy tại sao hai người đi chung với nhau hai năm cậu còn phải đối tốt với cô?"
Vương Tuấn Khải ngước mắt liếc nhìn hai mắt của Lưu Nhất Lân tức giận đến đỏ bừng, "Tôi nghĩ rằng cậu đã hiểu tôi."
Con ngươi Lưu Nhất Lân co rút lại, một giây kế tiếp vỡ lẽ, "Tôi hiểu rồi. . . . . . Cậu là vì Bảo Nhi! Vì Đan Nhất Thuần có thể chăm sóc Bảo Nhi tốt nhất, cậu không tiếc lợi dụng tình cảm của Nhất Thuần đối với cậu. . . . . . Cậu biết chỉ cần cậu đối với Đan Nhất Thuần tốt, thì Đan Nhất Thuần sẽ đối với Bảo Nhi tốt hơn, rồi cậu giả vờ như không biết Đan Nhất Thuần thích cậu, như vậy cậu có thể dễ dàng lợi dụng Đan Nhất Thuần xong rồi sau đó vứt đi!”
Thật ra anh hiểu rõ người bạn tốt trước mặt này không phải ngày một ngày hai, anh cũng biết người bạn tốt này cũng không phải người lương thiện gì lại còn tính toán tỉ mỉ, suy đoán của anh giờ phút này cũng thật đúng với tính cách của người bạn tốt này, nếu là người khác, thật sự anh cũng sẽ chỉ cười một tiếng, bởi vì nguyên tắc làm việc của người bạn tốt này chính là lạnh khốc vô tình như vậy, nhưng mà hôm nay, người bị tổn thương là Đan Nhất Thuần... Là người con gái mà anh thích.
Vương Tuấn Khải ngước mắt liếc nhìn Lưu Nhất Lân, "Chưa bao giờ đặt mình trong trong hoàn cảnh đó, làm sao có thể nói ra được?”
Lưu Nhất Lân biết giờ phút này mình đứng ở lập trường của Đan Nhất Thuần để lên án Vương Tuấn Khải thật sự không công bằng, nhưng Lưu Nhất Lân không thể nào bỏ mặc Đan Nhất Thuần đang suy yếu nằm ở trên giường bệnh, "Coi như chuyện cậu lợi dụng Đan Nhất Thuần đã là quá khứ, dù sao cũng là Đan Nhất Thuần gạt cậu trước, nhưng mà, Đan Nhất Thuần ở chung với cậu hai năm, cô ấy rộng lượng đến mức có thể rời khỏi cậu để tác thành cho tình cảm của cậu và Vương Nguyên, tại sao cậu vẫn có thể đối xử tàn nhẫn với Đan Nhất Thuần như vậy?"
Vương Tuấn Khải nói thẳng không kiêng kị, " Trong cái thế giới này, ngoại trừ người quan trọng nhất của tôi bị tổn thương thì mới được coi là ‘ tàn nhẫn ’, còn những người khác gặp cảnh ngộ đó ở trong mắt tôi cũng không tính là cái gì, bao gồm cả bản thân tôi."
-----
Một tuần lễ sau.
Mỗi ngày y tá đều tới kiểm tra theo thông lệ cho Bảo Nhi, Vương Nguyên vui sướng đi đến bên cạnh Vương Tuấn Khải, thân mật lôi kéo Vương Tuấn Khải nói, "Ông xã, anh xem tinh thần Bảo Nhi hôm nay rất tốt, con bé tỉnh lại từ sáng đến bây giờ vẫn chưa buồn ngủ. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm ôm eo Vương Nguyên, nhẹ nhàng nói, "Anh đã hỏi bác sĩ, bệnh tình của Bảo Nhi đã gần như ổn định, nếu như hôm nay kiểm tra không có vấn đề, đợi lát nữa có thể đón con bé xuất viện. . . . . ."
Đôi mắt Vương Nguyên thoáng chốc sáng rực, "Có thật không?"
Vương Tuấn Khải gật đầu, "Trong nhà có bác sĩ chăm sóc, Bảo Nhi sẽ không sao cả."
"Dạ. . . . . ." Vương Nguyên vui vẻ nói tiếp, "Mùi ở bệnh viện không ai thích cả, Bảo Nhi có thể về nhà nhất định sẽ rất vui. . . . . . Ông xã, ngay bây giờ em sẽ đi làm thủ tục xuất viện. . . . . ." Dứt lời Vương Nguyên liền hưng phấn rời khỏi phòng bệnh.
Đúng lúc Vương Nguyên bước ra ngưỡng cửa trùng hợp đụng phải Lưu Nhất Lân cùng Đan Nhất Thuần.
Nhìn thấy hai người bạn tốt, Vương Nguyên vui sướng chào hỏi, "Lưu tổng, Nhất Thuần."
Lưu Nhất Lân nhìn Vương Nguyên gật đầu một cái.
Đan Nhất Thuần cười mở miệng hỏi, "Vương Nguyên, cậu muốn đi đâu vậy?"
Vương Nguyên thành thật nói, "Bác sĩ nói Bảo Nhi có thể xuất viện rồi, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho Bảo Nhi. . . . . ."
"Ừ."
“Cô đến thăm Bảo Nhi sao?" Vương Nguyên hỏi.
Đan Nhất Thuần trả lời, "Ngoài việc đến thăm Ngôn Ngôn, tôi còn muốn nói lời từ biệt với hai người."
Vương Nguyên kinh ngạc, "Nói lời từ biệt?"
Lúc này Lưu Nhất Lân thay Đan Nhất Thuần giải thích, "Đan Nhất Thuần và bạn trai của cô ấy tái hợp lại, cho nên hiện tại cô ấy muốn cùng bạn trai dọn đến Trung Quốc định cư."
Vương Nguyên bừng tỉnh hiểu ra, "À, tôi cũng có nghe Tuấn Khảl nhắc tới chuyện này, bây giờ cô cũng đã có em bé. . . . . . Chúc mừng cô!"
Đan Nhất Thuần khẽ mỉm cười, "Cám ơn!"
Nhìn nụ cười miễn cưỡng của Đan Nhất Thuần, trong lòng Lưu Nhất Lân giờ phút này cảm thấy quặn lại.
"Vậy tôi đi làm thủ tục xuất viện, đợi lát nữa tới đây cùng trò chuyện với mọi người."
Đan Nhất Thuần gật đầu, "Được."
Đan Nhất Thuần quay mặt sang nhìn về phía Vương Tuấn Khải đứng trong phòng bệnh.
Nụ cười trên mặt Đan Nhất Thuần rõ ràng xẹt qua một tia đau đớn, nhưng cô cũng không có biểu lộ, cô đi vào phòng bệnh, chào hỏi trước với anh, "Tuấn Khải!"
Anh có đáp lại cô hay không Đan Nhất Thuần cũng không biết, nhưng Đan Nhất Thuần có thể cảm nhận được cơ thể anh phát ra hơi thở lạnh lùng.
Đan Nhất Thuần rủ mắt xuống, không nhìn vào mặt anh nữa, chậm rãi nói, "Tôi muốn rời đi. . . . . . Đối với chuyện lúc trước, tôi rất xin lỗi."
Giờ khắc này, giọng nói non nớt của Bảo Nhi vang lên, "Dì Đan, dì phải rời khỏi đây sao?"
Đan Nhất Thuần quay đầu sang nhìn Bảo Nhi cười một tiếng, sau đó ôm lấy Bảo Nhi đang nằm ở trên giường bệnh, hôn lên gò má mềm mại của Bảo Nhi một cái rồi nói, "Ngôn Ngôn, hôm nay con có ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ hay không?”
Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, con đã uống thuốc, bây giờ cũng không còn khó chịu. . . . . ."
Đan Nhất Thuần lại không nhịn được hôn thêm Bảo Nhi một cái, "Con rất ngoan! !"
Bảo Nhi nghi ngờ nhìn Đan Nhất Thuần, chu miệng hỏi, "Dì Đan, dì phải đi sao?"
Đan Nhất Thuần học bộ dáng ngây thơ của Bảo Nhi, cười lắc đầu, "Dì đâu có nói là phải đi nha. . . . . ." Đan Nhất Thuần trước mặt dỗ dành Bảo Nhi.
Bảo Nhi không yên tâm ôm lấy Đan Nhất Thuần, không ngừng nói, "Dì à, mấy hôm nay dì đã không có tới thăm Ngôn Ngôn rồi, Ngôn Ngôn rất nhớ dì.... Dì đừng bỏ Ngôn Ngôn có được không?”
Đan Nhất Thuần lúng túng cười một tiếng, "À, dì . . . . ."
Ngay lúc này Bảo Nhi đưa đôi mắt sáng rực nhìn về phía Vương Tuấn Khải nói: “Cha, khi nào thì ba mới kết hôn với dì thế?”
Câu hỏi của Bảo Nhi vào lúc này khiến tất cả những người lớn có mặt ở trong phòng đều khiếp sợ, cũng không có ai chú ý tới Vương Nguyên vì không mang theo giấy tờ xác thực để làm thủ tục xuất viện đành phải quay lại phòng bệnh.
Đan Nhất Thuần cuống quít giải thích, "Ngôn Ngôn, dì sẽ không kết hôn với ba con, dì cũng đã có người trong lòng rồi.......”
Bảo Nhi không hiểu cái gì gọi là "Người trong lòng", cô bé đưa tay ôm lấy Đan Nhất Thuần, không buông tha nói, "Dì Đan, không phải dì nói là muốn kết hôn với ba con sao? Nếu như dì không kết hôn với ba con, có phải sẽ bỏ mặc Ngôn Ngôn hay không? Ngôn Ngôn không muốn dì Đan bỏ đi đâu.....”
Vương Nguyên đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, trông thấy hình ảnh Bảo Nhi ôm chặt Đan Nhất Thuần, cô từ từ rũ mắt xuống. Từ trước tới nay lâu như vậy, Bảo Nhi đúng thật có gọi cậu là "Ba" , nhưng, hai chữ "ba" này rốt cuộc cũng chỉ là một cách gọi, còn hai chữ “ba” thật sự ở trong lòng Bảo Nhi lại chỉ có Đan Nhất Thuần....
Giờ phút này Bảo Nhi đang thân mật ôm Đan Nhất Thuần, cảm giác thân thiết như vậy, mấy ngày nay Vương Nguyên chưa bao giờ có được.
Trong lúc vô tình trông thấy Vương Nguyên đứng ở cửa phòng, Đan Nhất Thuần ôm Bảo Nhi đứng lên, cô đến trước mặt Vương Nguyên, chuyển Bảo Nhi đang ôm qua cho Vương Nguyên, nhỏ giọng nói, "À, Vương Nguyên, bạn trai tôi mới vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, tôi phải đi trước rồi, tôi tin sức khoẻ của Bảo Nhi sẽ rất nhanh khá hơn, cậu đừng quá lo lắng. . . . . ."
Vương Nguyên ôm Bảo Nhi, "Ừ, cô mau đi đi!"
Đan Nhất Thuần quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải một lần cuối cùng, lần nữa gượng lên nụcười nói, "Tuấn Khải, hẹn gặp lại!"
Mặc dù Đan Nhất Thuần che giấu rất tốt, nhưng Lưu Nhất Lân vẫn nhìn ra ánh mắt của Đan Nhất Thuần khi đó vẫn không nỡ rời khỏi người Vương Tuấn Khải.
Vào lúc Đan Nhất Thuần xoay người bước ra cửa phòng bệnh, Bảo Nhi vì Đan Nhất Thuần bỏ đi mà gào khóc thảm thiết.
END CHƯƠNG 148
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com