Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 150: Bây giờ cậu rất hạnh phúc


Gần đây Vương Tuấn Khải sống cuộc sống gia đình, sáng chín chiều năm, cũng không sắp xếp bất cứ cuộc xã giao nào, tất cả thời gian ngoài công việc dường như đều dành hết cho Vương Nguyên.

Hôm nay, anh về nhà sớm hơn nhưng không hề nhìn thấy cậu vợ xinh đẹp vốn nên ở trong phòng nghênh đón mình, Vương Tuấn Khải cảm thấy lạ nên đi tìm người giúp việc hỏi, "Mợ chủ đâu?"

Người giúp việc thành thật trả lời, "Mợ chủ gặp bạn xong sau đó về ở luôn trong phòng. . . . . ."

Chân mày Vương Tuấn Khải nhíu lại, "Bạn?"

Người làm nói, "Đúng vậy, là một người bạn họ Dịch của mợ chủ."

Chữ "Dịch" này làm cho đôi mắt đen u ám của Vương Tuấn Khải lại càng thâm trầm thêm vài phần, anh phất tay ý bảo người giúp việc lui ra, sau đó đi lên lầu hai.

Vương Tuấn Khải giơ tay gõ nhẹ cửa phòng, trong phòng không có tiếng trả lời, anh lập tức mở cửa phòng ra.

Đập vào mắt anh chính là hình ảnh Vương Nguyên đang ôm đầu gối trầm tĩnh ngồi trên giường.

Vương Nguyên rõ ràng nhìn thấy anh, nhưng không lên tiếng.

Anh nhẹ bước đi vào phòng, ngồi bên mép giường, xoay người cậu đang không thèm để ý đến anh lại, "Bà xã, làm sao vậy?"

Cậu vẫn quay mặt sang bên cạnh, không muốn nhìn anh.

Anh dịu dàng dụ dỗ cậu, "Người nào chọc bà xã đại nhân của anh tức giận?"

Lúc này cậu mới xoay mặt sang nhìn anh, khó khăn thốt lên một câu, "Anh lại gạt em!!"

Anh hỏi, "Tại sao lại nói như vậy?"

Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào anh, "Anh gạt em hết lần này đến lần khác, cho dù em đã cố gắng thuyết phục mình phải tin tưởng anh, nhưng có thật nhiều thật nhiều chuyện em vẫn không có cách nào không để ý."

Vương Tuấn Khải khẽ cau lông mày, "Dịch Dương Thiên Tỉ nói gì với em?"

Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, giọng điệu vẫn chua xót như trước, "Anh ấy nói một vài chuyện mà anh đã giấu em."

Vương Tuấn Khải đứng dậy, giọng nói chợt lãnh đạm, "Em không nên gặp hắn ta."

Cậu không vui nhíu mày, "Em có cuộc sống tự do của em, huống chi anh ấy là bạn em."

Vương Tuấn Khải híp mắt, gịong điệu rõ ràng không vui, "Vậy sao? Nếu như hắn ta là bạn của em, buổi chiều gặp em hắn ta sẽ cho chúc phúc cho em như một người bạn chứ không phải đi thêu dệt chuyện giữa chúng ta."

Vương Nguyên nhìn gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Vương Tuấn Khải, kèm theo chút tức giận nói, "Em rất hiểu Thiên Tỉ, anh ấy sẽ không khích bác ly gián."

Đôi mắt Vương Tuấn Khải tản ra từng trận rét lạnh, "Em hiểu hắn ta?"

Vương Nguyên không nhịn được nói, "Đúng, em hiểu anh ấy, anh ấy cũng hiểu em. . . . . . Nhiều năm qua mỗi khi em cần một sự trợ giúp, anh ấy luôn là người đầu tiên xuất hiện ở cạnh em."

Anh bỗng trầm mặc.

Đến lúc này, cậu mới ý thức được giọng điệu nói chuyện của cô hình như rất dễ làm người ta hiểu lầm, đành dịu giọng lại, cậu chậm rãi nói, "Tuấn Khảk, anh biết rất rõ không phải là em muốn nói Thiên Tỉ tốt ở trước mặt anh, em chỉ mong có thể giữ lại người bạn tốt này. . . . . . Em biết rõ anh ấy đã từng cố ý vô tình làm rất nhiều chuyện có ý đồ phá hỏng chuyện chúng ta đến với nhau, nhưng em biết rõ anh ấy làm tất cả đều là vì bảo vệ em, em không cho anh ấy được cái gì, nhưng em hy vọng có thể giữ lại tình bạn giữa em và anh ấy. . . . . ." Cậu muốn làm cho anh hiểu lòng biết ơn của cậu đối với Thiên Tỉ, mong anh có thể thay đổi cách nhìn đối với Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói, "Em cho rằng là tình bạn nhưng đó không phải là thứ hắn ta muốn."

Vương Nguyên bước xuống giường, đứng trước mặt Vương Tuấn Khải bình tĩnh hỏi, "Chẳng lẽ ngay cả quyền tự do liên lạc bạn bè em cũng không có hay sao?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Vương Tuấn Khải chiếu thẳng vào đáy mắt cậu, đôi môi mỏng lạnh lùng nói, "Hắn ta đáng để cho chúng ta phải cãi nhau lần đầu tiên sau khi cưới sao?"

Lần này đổi thành Vương Nguyên sững sờ.

Sau một hồi lâu, cậu  điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, cậu rũ mắt xuống, chậm rãi nói, "Thật xin lỗi, không phải là em muốn cãi nhau với anh. . . . . . Chỉ là em rất phiền, tâm tình cũng rất loạn, em cảm thấy em vẫn bị anh ngăn cách, có rất nhiều người anh không cho em gặp, có rất nhiều chuyện anh cũng không muốn để cho em biết, cảm giác như thế khiến cho em cảm thấy rất bất an. . . . . ."

Nhìn gương mặt buồn bã mất mát của Vương Nguyên, trái tim anh bỗng quặn lại, rốt cuộc anh không thể tiếp tục lớn tiếng với cậu nữa, anh ấn cậu vào trong ngực, giọng nói rõ ràng mang theo áy náy, "Là anh không tốt. . . . . . Em nói cho anh biết, em đã nghe được gì từ Dịch Dương Thiên Tỉ? Em có thể hỏi anh, nhưng không được suy nghĩ bậy bạ."

Vương Nguyên dựa vào lồng ngực của Vương Tuấn Khải, theo thói quen đưa tay ôm lấy anh, sống mũi cay cay, mếu máo nói, "Lúc trước anh nói với em con của Nhất Thuần là của cô ấy với bạn trai, nhưng hôm nay Trạch Húc nói cho em biết, anh ấy nói đứa bé đó là của anh và Nhất Thuần . . . . . . Em không biết rốt cuộc em nên tin ai, em không muốn nói rằng em có thể hoàn toàn tin tưởng anh, bởi vì em biết Thiên Tỉ không cần phải nói dối như vậy với em, nhưng em lại muốn tin tưởng anh, cũng biết anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích hợp lý, em mong bây giờ anh có thể nói cho em biết."

Cậu và anh thật vất vả mới đi tới ngày hôm nay, cậu mong tất cả những vấn đề bọn họ gặp phải đều có thể cùng nhau giải quyết.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải trở nên âm u lạnh lẽo, "Anh vẫn không muốn cho em biết sự thật chuyện này."

Vương Nguyên ngước mắt nhìn Vương Tuấn Khải, "Tại sao?"

Ngay sau đó, anh nói hết từ đầu đến cuối chuyện Nhất Thuần mang thai cho cậu nghe.

Vương Nguyên nghe xong giật mình đứng nguyên tại chỗ, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, bỗng dưng, sững sờ nói, "Em nên biết từ lâu, Nhất Thuần cô ấy thích anh. . . . . ."

Vương Tuấn Khải vịn chặt đôi vai đang khẽ run của Vương Nguyên, giọng điệu dịu dàng nói, "Trong mắt anh, em căn bản cũng không cần biết chuyện này, giữa chúng ta chỉ có anh và em mà thôi, đối với chúng ta mà nói ai khác cũng đều không quan trọng. . . . . ." Đây cũng chính là nguyên nhân anh cảm thấy không cần phải nói cho cậu biết.

Vương Nguyên lâm vào trầm mặc.

Anh nhẹ nâng khuôn mặt cậu  lên, nhìn đôi mắt đờ đẫn của cậu, lo lắng nói, "Nói cho anh biết em đang suy nghĩ gì?"

Vương Nguyên trầm tĩnh lắc lắc đầu, suy tư sau một lúc lâu mới đáp, "Em đang nghĩ, hiện tại nhất định Nhất Thuần đang rất khó chịu. . . . . . Cô ấy yêu anh như thế, nhưng vẫn ở trước mặt anh làm như không thèm để ý gì hết, sau khi chúng ta đến với nhau, cô ấy không chọn ở giữa cản trở, cũng không hề thể hiện ra chút ghen tỵ nào, mà là lựa chọn rộng lượng rời đi, em vẫn nhớ sự thản nhiên khi cô ấy chính miệng giải thích với em giữa anh và cô ấy không hề có quan hệ gì. . . . . . Em nghĩ nếu khônphải yêu một người sâu đậm, một người phụ nữ tuyệt đối không thể làm được những việc đó."

Anh sợ nhất chính là nhìn thấy cậu suy nghĩ nhân từ giùm người khác, anh dịu giọng, "Trong một vài chuyện cần sự kiên định, không thể lạm dụng lòng cảm thông của em được."

"Cô ấy muốn có một đứa con của anh, có lẽ chỉ là muốn lấy được một phần chờ mong. . . . . ." Đứng trên lập trường của Đan Nhất Thuần, cậu thật tội nghiệp cho cô ấy.

Vương Tuấn Khải không vui, nói, "Hay là, em cảm thấy anh nên cho phép Nhất Thuần sinh đứa bé kia?"

Vương Nguyên sững sờ nhìn Vương Tuấn Khải, thật lâu không lên tiếng trả lời.

Vương Tuấn Khải mất kiên nhẫn khẽ rủa, "Đáng chết, chẳng lẽ em thật sự muốn nhìn thấy những người phụ nữ khác sinh con của anh?"

Vương Nguyên đột nhiên lắc đầu, "Không phải!"

Lúc này nghe Vương Nguyên nói như vậy, lòng phiền não của Vương Tuấn Khải mới được trấn an đôi chút, anh chậm rãi hạ giọng nói, "Con người sống trên đời có nhiều lúc phải đưa ra một lựa chọn chính xác, nếu như trong chuyện này anh chọn cảm thông, có lẽ sau này sẽ phải đổi lấy đau khổ cho cả ba người. . . . . ."

Cậu dán chặt khuôn mặt mình vào lồng ngực của anh, nghẹn ngào nói đầy chua xót, "Ông xã, em biết rõ anh vì em mới làm vậy, em cũng phải thừa nhận em không rộng lượng được như vậy. . . . . ." Cậu chỉ đau lòng, đau lòng cho Đan Nhất Thuần, nhưng nếu nghĩ đến trên thế giới này thật sự còn một người phụ nữ ôm con của chồng mình, cậu cũng không có cách nào chuyển phần đau lòng này thành rộng lượng.

Vương Tuấn Khải ôm chặt Vương Nguyên, "Anh cũng không cho phép em rộng lượng như vậy!"

Vương Nguyên nói từ tận đáy lòng, "Em tin rằng, một cô gái tốt như Nhất Thuần, ông trời nhất định sẽ không bạc đãi cô ấy, cũng cho cô ấy một tình yêu chân chính thuộc về mình."

-------

Hai ngày sau, tại "Vương thị."

Sáng sớm, chị Dư đứng ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc gõ nhẹ cửa một cái.

"Vào đi."

Chị Dư đi vào phòng làm việc, nhìn Vương Tuấn Khải đang xử lý tài liệu ở trước mặt, cung kính nói, "Tổng giám đốc, tôi đã dẫn người cậu muốn gặp đến, bây giờ cậu có muốn gặp cô ấy không ạ?"

Anh để văn kiện trên bàn sang một bên, ngước mắt nhìn chị Dư một cái, lạnh lùng nói, "Dẫn cô ấy vào đi."

"Vâng."

Chị Dư rời đi một lát sau, Đường Hân bước vào phòng làm việc của Vương Tuấn Khải.

Đường Hân vẫn tràn trề thanh xuân như trước, ngước mắt nhìn về phía Vương Tuấn Khải trong nháy mắt như càng thêm xấu hổ hơn ngày trước, cô hỏi như không dám tin, "Tuấn Khải, chị Dư nói anh muốn gặp em?"

Ánh mắt Vương Tuấn Khải kín đáo nhìn khuôn mặt Đường Hân vẫn thanh lệ đáng yêu như ngày nào, thong thả nói, "Nghe chị Dư nói cô vẫn luôn ở Los Angeles?"

Đường Hân gật đầu, "Vâng."

Ánh mắt Vương Tuấn Khải dừng lại trên khuôn mặt nhỏ xinh của Đường Hân, tiếp tục nói, "Mấy năm này sống có tốt không?"

Đường Hân cẩn thận dè chừng nhìn anh, giọng điệu hơi có vẻ vui mừng nói, "Tuấn Khải, anh đang quan tâm em đấy à?"

Vương Tuấn Khảk dựa người vào thành ghế, điều chỉnh tư thế ngồi, nhẹ giọng cười một tiếng, "Nói thế nào thì tôi và Vương Nguyên có thể đi đến ngày hôm nay, cũng có một phần công lao của cô trong đó, tôi đương nhiên phải "quan tâm" đến cô."

Đường Hân không nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, cô chậm rãi rũ mắt xuống, cười chua xót, "Cái gì mà công lao, ngược lại là do em ích kỷ, trước kia vì muốn được ở lại bên cạnh anh, cho nên em luôn giấu diếm sự thật là tiểu Nguyên cứu anh. . . . . . Những năm gần đây nếu không phải thấy anh và Nhất Thuần tiểu thư đi cùng nhau, em nghĩ em cũng không có dũng khí nói ra những chuyện năm đó cho anh biết. . . . .  May mà em giác ngộ cũng không coi là muộn, đúng là vẫn còn giúp được bọn anh, rốt cuộc cũng có thể hóa giải đôi chút sự áy náy tận đáy lòng em rồi."

Đường Hân hoàn toàn không chú ý tới giờ phút này chị Dư đang nhìn cô với một vẻ mặt nặng nề, kinh hồn bạt vía toát mồ hôi thay cho Đường Hân.

Không nghe Vương Tuấn Khải đáp lại, Đường Hân chậm rãi ngước mắt nhìn về phía anh, lại phát hiện lúc này anh đang dùng một ánh mắt rạng ngời nhìn cô chăm chú.

Sắc mặt Đường Hân khẽ nhuộm đỏ, "A, Tuấn Khải, anh làm gì mà nhìn em như thế?"

Vương Tuấn Khải nhìn Đường Hân chằm chằm, híp mắt nói ra chiều đầy khó hiểu, "Tôi đang suy nghĩ, một cô gái khi còn bé vô cùng hoạt bát lương thiện, tại sao sau khi lớn lên lại có thể biến thành một người phụ nữ lòng dạ độc ác như thế?"

Khi Đường Hân nghe những lời này, khuôn mặt đang hồng trong nháy mắt trắng xanh, "Hả, Tuấn Khải. . . . . . Em nghe không hiểu."

Lúc này Vương Tuấn Khải đã thu hồi ánh mắt dừng trên người Đường Hân lại, "Chị Dư."

Ngay sau đó chị Dư rút một phần văn kiện trên kệ sách sau lưng Vương Tuấn Khải ra đưa cho Đường Hân.

Đường Hân sững sốt nhận lấy phần văn kiện, hỏi đầy nghi hoặc, "Đây là cái gì?"

Chị Dư đáp, "Trên văn kiện này là thân thế bối cảnh tình hình chung của Đường tiểu thư kèm theo một vài hình ảnh về tình hình cuộc sống gần đây của cô. . . . . ."

Đường Hân nhất thời sửng sốt, "Tại sao phải sắp xếp lại tư liệu của em?"

Chị Dư bình tĩnh trả lời, "Bởi vì Lorik cần tư liệu của cô."

Nghe đến ba chữ "Lorik" sống lưng Đường Hân chấn động một cách rõ ràng, sắc mặt cô còn trắng bệch hơn cả mới nãy, cô chợt ngước mắt nhìn về phía Vương Tuấn Khải, tròng mắt trợn to, "Tuấn Khải. . . . . . Việc này. . . . . . Là sao?"

Lorik chính là một đại ca nặng kí trong giới xã hội đen ở Mỹ, cũng là tên ác ma đã từng giam cầm Đường Hân ở bên người áp dụng ngược đãi tình dục, cho đến nhiều năm sau mỗi khi Đường Hân nghe đến ba chữ "Lorik" này trong đầu vẫn như cũ có thể lướt qua hình ảnh đầy ác mộng ngày trước của cô.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Vương Tuấn Khải từ từ híp thành một đường chỉ mỏng, nói đầy lãnh đạm, "Tôi nhớ cô từng nói cho tôi biết, Lorik là một người biến thái đến cực hạn, cô đã từng bị buộc sống ở bên cạnh hắn, còn bị hắn ngược đãi. . . . . . Sau đó trong nhà Lorik tự nhiên xảy ra một cuộc hỏa hoạn, cô mới may mắn thừa dịp trận hỏa hoạn đó trốn thoát, trận hỏa hoạn này làm phỏng lưng của cô, cho đến bây giờ sau lưng cô còn đang lưu lại đầy vết sẹo ngày đó."

Không biết vì sao, khi nghe anh trần thuật lại đọan quá khứ này của mình thì Đường Hân lại cảm thấy âm thầm sợ hãi, như có một luồng lạnh lẽo từ dưới lòng bàn chân đang từ từ vọt lên, cô lo lắng bất an nhìn anh, "Tại. . . . . . Tại sao anh muốn nhắc tới những chuyện này?"

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời, "Tôi nghĩ Lorik sẽ muốn tìm cô cho bằng được, cho nên ra lệnh cho chị Dư dùng bưu kiện chuyển giao thân thế bối cảnh hiện nay cùng tình trạng gần đây nhất của cô cho Lorik."

Nghe đến đó, Đường Hân đột nhiên nặng nề lui về sau một bước, cô hoảng sợ nói, "Tuấn Khải, tại sao anh muốn làm như vậy?" Trời ơi, nếu Lorik tìm được mình, hắn sẽ giết mình mất.

Vương Tuấn Khải tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ lúc này của Đường Hân, anh nhẹ nhàng nói, "Đương nhiên hắn sẽ giết cô! Dù sao năm đó vì chạy trốn hắn cô không tiếc tạo ra trận hỏa họan mà được cảnh sát kết luận là ngoài ý muốn kia, thiếu chút nữa cô đã làm Lorik chết cháy ở trong phòng, nhưng Lorik mạng lớn, mặc dù dung mạo bị hủy hoại, nhưng cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng."

Sự thật này trước kia Vương Tuấn Khải cũng đã tra được, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng xen vào chuyện này, bởi vì luôn cho rằng trong chuyện này Đường Hân là người bị hại.

Bây giờ Đường Hân đã đứng không vững, cô sợ hãi không ngừng lùi về phía sau, "Tại sao phải làm như vậy? Tuấn Khải, anh hãm hại em. . . . . ." Đường Hân biết rõ sự hung ác của Lorik hơn bất cứ ai, một khi Lorik biết hành tung của cô, cô sẽ bị xã hội đen Mỹ đuổi giết mất.

Ánh mắt hung ác hiểm độc của Vương Tuậ Khải nhìn cô đầy sắc bén, giọng điệu vẫn không hề có chút nào phập phồng, "Hình như chữ "hãm hại" trong mắt cô dường như cũng chẳng quan trọng gì. . . . . ."

Đường Hân dựa vào vách tường sau lưng như mất hết sức lực, không ngừng lắc đầu.

Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói, "Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, Đường Hân, cô đã làm chuyện gì cô tự biết rõ. . . . . . Tôi luôn mong được trải qua một cuộc sống an nhàn êm ả với Vương Nguyên, nhưng hình như cô không muốn điều mà tôi mong muốn, một khi đã đã như vậy thì tôi cũng phải cho cô một chút cảnh cáo."

. . . . . .

Sau khi Đường Hân bị bảo vệ "mời" ra khỏi "Vương thị", chị Dư nhìn Vương Tuấn Khải lại tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện, trong đầu không khỏi lướt qua bộ dạng kinh hòang hai chân như nhũn ra của Đường Hân khi rời phòng làm việc, thóang chốc đáy lòng chị Dư bỗng kinh hãi, sợ hãi liếc trộm Vương Tuấn Khải một cái.

Hình như Đường tiểu thư vẫn chưa từng hiểu rõ, cái thế giới này có vài người là vĩnh viễn không có thể xúc phạm đến giới hạn của họ.

Mặc dù tổng giám đốc không lệnh cho cô thực sự đem tài liệu kia giao cho Lorik, nhưng, mấy năm sau e rằng Đường tiểu thư sẽ bị bao phủ trong cơn hãi hùng mà tổng giám đốc đã tạo ra cho cô ấy, cho dù về sau tổng giám đốc không làm gì đi nữa, chắc chắn có giáo huấn như vậy, đời này cũng sẽ không dám chen vào chuyện giữa vợ chồng của tổng giám đốc nữa.

-------

Buổi chiều.

"Ừ, Thiên Tỉ, anh yên tâm đi, em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, cám ơn anh đã quan tâm. . . . . . ."

Vương Nguyên vừa cúp điện thoại thì thấy Vương Tuấn Khải đi vào phòng.

Cậu lập tức đứng dậy, vui sướng đi đến trước mặt anh, làm nũng, "Ông xã, anh về rồi à?"

Anh ôm lấy cậu từ phía sau, vùi đầu vào cổ cậu, nói với giọng khàn khàn, "Không phải anh đã nói không cho phép em liên lạc với Dịch Dương Thiên Tỉ sao?"

Vương Nguyên nhấn mạnh một lần nữa, "Bọn em chỉ thăm hỏi giữa bạn bè bình thường thôi."

Thậm chí số điện thọai cậu cho Thiên Tỉ cũng là số điện thoại trong ngôi biệt thự, chính là để tránh cho Vương Tuấn Khải suy nghĩ nhiều.

Rõ ràng là giọng ra lệnh, nhưng khi đối diện với Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải lại hơn mười phần bá đạo chiếm hữu, "Anh nói không cho phép!"

Vương Nguyên giận dỗi bĩu môi, "Được rồi." Thực tế tối nay Thiên Tỉ gọi điện cho cậu cũng là muốn biết tình trạng bây giờ của cậu, biết anh đã giải thích rõ với cậu, Thiên Tỉ cũng chúc phúc cho bọn họ, huống chi sau này giữa cậu và Thiên Tỉ cũng không có gì cần phải liên lạc thường xuyên nữa.

"Ừ." Lúc này Vương Tuấn Khải mới hài lòng, nhẹ gặm cắn cần cổ của cậu.

Cảm thấy lực gặm cắn của anh đang từ từ biến thành hôn nhẹ, nhiệt độ giữa nhau cũng đang dần dần nóng lên, nghĩ đến sự mệt mỏi mấy tối gần đây, Vương Nguyên vội vàng nói, "Ông xã, em có một chuyện muốn thương lượng với anh. . . . . ."

Vương Tuấn Khải đang gặm cắn xương cổ của Vương Nguyên, khàn khàn ậm ờ đáp lời, "Ừ."

Cậu nói, "Ngày mai thời tiết rất tốt, cả nhà ba người chúng ta đi thánh Monica đi! Thánh Monica cách đây không tới một giờ đường xe, cảnh ven biển cũng rất đẹp, mặc dù Bảo Nhi không thích hợp đi quá xa, nhưng đi ra ngoài phơi nắng mặt trời cũng tốt, anh cảm thấy thế nào?"

Giờ phút này Vương Tuấn Khải căn bản không có ý định nói chuyện nghiêm chỉnh với Vương Nguyên, tay anh đang tuần tra tới lui giữa hai đùi cậu.

Vương Nguyên dời bàn tay không an phận của anh ra, lay nhẹ anh, "Anh mau trả lời em đi. . . . . ."

Cậu đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh cậu và Bảo Nhi hoà thuận vui vẻ ngồi nghịch cát trên bãi biển. . . . . . Cậu có lòng tin chỉ cần Bảo Nhi đồng ý ở chung với cậu nhiều hơn, cậu nhất định có thể xây dựng thân tình giữa hai ba con cậu một lần nữa.

Vương Tuấn Khải đáp nhẹ một câu, ". . . . . . Em tự tính toán."

Vương Nguyên nhón chân lên hôn gương mặt tuấn tú của Vương Tuấn Khải như một phần thưởng, "Cám ơn ông xã."

Vậy mà, Vương Tuấn Khải cũng không biết đủ. . . . . .

Một giây kế tiếp, Vương Nguyên đã bị Vương Tuấn Khải bổ nhào vào trên giường lớn sau lưng bọn họ.

. . . . . .

Bữa ăn tối dĩ nhiên là không có thời gian đi dùng. . . . . .

Nửa đêm, Vương Nguyên theo thói quen mở mắt ra, cậu nhẹ nhàng di chuyển bàn tay để ngang trên eo mình.

"Đi đâu?" Gần như là vào lúc cậu vừa nhúc nhích trong ngực Vương Tuấn Khải, thì giọng nói trầm khàn của anh cũng truyền đến.

Vương Nguyên lập tức nhắm mắt lại, khéo léo ôm lấy anh, "Không có."

Vương Tuấn Khải ôm chặt lấy Vương Nguyên, "Ngủ đi, Bảo Nhi có người giúp việc trông coi rồi."

Vương Nguyên gật đầu, "Dạ."

Vương Nguyên vốn định đợi cho Vương Tuấn Khải ngủ thiếp đi rồi đến phòng trẻ, nhưng cũng vì buổi tối rất vất vả nên Vương Nguyên vừa nhắm mắt đã chìm vào mộng đẹp, đợi đến khi cậu mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện vị trí bên cạnh cậu đã trống không.

Không nhìn thấy Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên nghi ngờ đứng dậy.

Không tìm thấy anh, ngay sau đó cậu mở ra cửa phòng.

Nhìn lướt qua hành lang, Vương Nguyên phát hiện phòng trẻ lộ ra một khe hở hẹp chưa đóng, vì thế cậu đẩy ra cửa phòng trẻ.

Đập vào mắt cậu, lúc này người giúp việc đang đứng ở một bên, mà Bảo Nhi hiển nhiên mới vừa được Vương Tuấn Khải dỗ ngủ, giờ phút này đang nằm trên bả vai Vương Tuấn Khải.

Người làm nói, "Cậu chủ, cậu đi ngủ đi. . . . . . Tôi sẽ chăm sóc Ngôn Tư tiểu thư thật tốt."

Vương Tuấn Khải cẩn thận dè dặt giao Ngôn Tư cho người giúp việc, lúc đứng dậy thì nhìn thấy Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải đi ra, đỡ thắt lưng câu, khẽ hỏi, "Sao lại không ngủ được?"

Giờ khắc này trong đầu Vương Nguyên đang xẹt qua hình ảnh ba năm trước có lẽ Vương Tuấn Khải cũng chăm sóc Bảo Nhi lúc nửa đêm như giờ phút này, cậu đột nhiên cảm thấy mũi mình đau xót, cậu đưa tay ôm lấy Vương Tuấn Khải đầy quyến luyến.

Hô hấp của Vương Tuấn Khải bỗng căng thẳng, "Sao thế?"

Vương Nguyên chôn chặt trong ngực anh, nức nở nói, "Em chỉ là cảm thấy em và Bảo Nhi rất hạnh phúc."

"Đồ ngốc. . . . . ." Vương Tuấn Khải hôn lên môi Vương Nguyên một cái, ngay sau đó ôm lấy cậu, "Đi, trở về phòng ngủ."

END CHƯƠNG 150

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: