Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 159: Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình


Bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm sột soạt, Vương Nguyên vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Vương Tuấn Khải.

Cậu rốt cuộc không nhịn được nữa xoay người lại.

"Á. . . . . ."

Cậu không ngờ khi vừa mới xoay người trong tích tắc cậu không hề phòng bị đã bị anh đè ở phía dưới.............

Cậu không biết nên đặt tay ở đâu trong lúc vô tình chạm vào tấm lưng trần trụi của anh, có vậy cậu mới biết, vừa rồi anh không trả lời cậu là vì anh đang cởi quần áo của mình.

Ngay lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, bờ môi mỏng lạnh lẽo do anh vừa mới ra đã nhanh chóng phủ lên cậu.

Đã lâu chưa từng tiếp xúc thân mật như thế, nụ hôn anh dành cho cho cậu không phải nụ hôn bá đạo cưỡng chế, mà là cẩn thận vuốt ve từng li từng tí, rất nhẹ, rất âu yếm, thật giống như sợ sơ ý sẽ làm cậu đau.

Cậu trợn tròn hai mắt, giờ phút này giữa bọn họ tràn ngập hơi thở thân mật đã lâu không có, hốc mắt cậu từ từ nóng lên, ủy khuất nức nở dần dần bật thành tiếng.

Nghe thanh âm nức nở của cậu, lúc này anh mới từ từ buông cậu ra, tròng mắt đen tĩnh mịch như hồ sâu liếc nhìn khuôn mặt đau khổ của cậu.

Cậu nhìn anh, nước mắt tùy ý chảy xuôi, không nhịn được để mặc toàn bộ chua xót thống khổ kiềm chế tận đáy lòng bật ra thành tiếng.

Anh chăm chú nhìn cậu hồi lâu, bỗng nhiên anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi những dòng lệ vương trên khóe mắt cậu, trầm giọng nói, "Anh chỉ muốn hỏi em một vấn đề."

Cậu cắn môi, trong bóng đêm lặng lẽ nhìn từng đường nét trên ngũ quan hết sức điển trai của anh.

Giọng khàn khàn anh nói, "Có hối hận khi gả cho anh không?"

Cậu lập tức lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh vô cùng kiên định.
Anh cúi thấp đầu tiếp tục hôn lên môi cậu, sau một hồi dây dưa lại buông ra.

Cậu không biết làm sao, bởi vì không biết giây kế tiếp kết cục của bọn họ sẽ như thế nào, tay cậu gắt gao níu chặt tấm ga trải giường ở dưới người.

Anh nhìn sâu vào mắt cậu mấy giây, phát hiện cơ thể cậu đang run rẩy vì lạnh, rồi sau đó anh cầm lên tay cậu để vòng qua hai bên hông mình, bắt cậu ôm cơ thể anh thật chặt.

Giống như đã lâu không có thân mật như vậy, bàn tay vừa chạm vào bờ lưng rộng lớn cường tráng của anh ngay lập tức cậu theo bản năng rút tay về.

Thế nhưng, anh không cho phép cậu lùi bước vào lúc này, anh kéo lại tay cậu lần nữa, buộc cậu dùng hay tay ôm vòng qua người anh.

Tay run rẩy cậu để lên sống lưng rộng lớn của anh, vẫn không đủ dũng khí ôm anh như lúc trước.
Anh thấp giọng ra lệnh, "Ôm chặt anh."

Có lẽ do giọng nói anh bá đạo mà kiên định tiếp thêm cho cậu dũng khí, cậu rốt cuộc vòng tay ôm chặt lấy anh.

Ánh mắt anh dừng lại trên con ngươi trong suốt của cậu, không có gì khác thường, nhưng lại giống như lốc xoáy biển sâu nhấn chìm cậu vào trong đó.

Anh bình tĩnh hỏi, "Những lời em vừa nói đó, có biết hậu quả thế nào không?”

“Em nghĩ rằng anh không cần em nữa.........” Khó khăn ngập ngừng nói ra, trong đáy mắt cậu đều là uất ức.

Chân mày anh nhíu chặt, giọng hơi có vẻ không vui: “Anh nói không cần em bao giờ?”

"Anh giận, cho nên không để ý tới em . . . . ." Cậu chua xót lên án.

"Thật sự em đã chọc giận anh.”

Anh nói xong môi mỏng dần dần nhếch lên.

"Anh hiểu lầm quan hệ giữa em và Thiên Tỉ.”

"Anh đã cho em rất nhiều cơ hội để giải thích." Anh áp lên cơ thể cậu, giọng nói như có vẻ lo lắng, "Em không muốn giải thích với anh, nhưng em lúc nào cũng dùng mấy câu qua loa như là giữa em và hắn ta không có quan hệ gì để giải thích với anh, nhưng em sao không hiểu, anh là chồng của em, anh không cho phép người của anh quan tâm tới người đàn ông khác còn nhiều hơn quan tâm tới chồng em.”

Rũ nửa hàng lông mi dài mơ hồ có hơi nước xuống, cậu nhỏ giọng hỏi, "Bây giờ mà anh vẫn còn để ý sao?"

Anh khàn giọng quát, "Chết tiệt, anh không để ý những chuyện này thì còn để ý gì đây hả?"

Toàn bộ phòng tuyến trong lòng cậu giờ đây bị mười phần tham muốn giữ lấy cùng khát vọng của anh gấp gáp công phá.

Cậu ôm anh, run giọng nói, "Em nghĩ rằng anh để trong lòng về chuyện em và Thiên Tỉ đã ở lại khách sạn hai đêm đó. . . . . . Em không biết giải thích chuyện này với anh như thế nào, bởi vì em muốn có người bảo vệ, cũng muốn bảo vệ bí mật của em........... Nhưng nếu điều anh để ý chính là em chỉ quan tâm Thiên Tỉ nhiều hơn quan tâm đến anh, thì em có thể lấy lời thề của chúng ta trong buổi hôn lễ mà thề rằng, người em quan tâm chỉ có anh thôi.

Động tác anh thoáng chốc giật mình ngừng lại, giống như đã chờ đợi lời khẳng định này của cậu cả một thế kỉ rồi.

Cậu nhìn chằm chằm vào anh, bởi vì cố gắng đè nén không cho nước mắt trào ra, chỉ có thể thương tâm khàn giọng nói, "Anh vì em mà không đối phó với Thiên Tỉ, em thật sự rất vui.......... Em biết với tính cách của anh anh khó có thể làm được những chuyện này, mặc dù anh giận em, nhưng điều này cũng đã chứng minh anh vẫn còn quan tâm đến cảm nhận của em.............Có điều em biết rõ anh tức giận nhưng em lại không thể giải thích với anh, cho nên em không biết nên làm cái gì...........”

Anh nhấc nhẹ vai lên, để giảm bớt sức nặng mới vừa rồi áp ở trên người cậu, đồng thời đưa cánh tay vòng qua sau lưng cậu, ôm cậu siết chặt trong ngực.

Bóng đêm yên tĩnh, bên trong phòng giống như chỉ có tiếng hít thở của hai người bọn họ.

Anh rốt cuộc mở miệng, nói chuyện rất đều rất nhẹ, "Em lập lại những lời em vừa nói cho anh nghe.”

Phảng phất ở vành tai cậu là hơi thở rất nhẹ rất dịu dàng, giống như đang ở mùa đông giá rét cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, cậu từ từ nói, "Bất kể thời gian có đi qua bao nhiêu lâu, bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể gặp người nào. . . . . . Em yêu anh mãi mãi không thay đổi.”

Khuôn mặt chợt bị nhiệt độ trên gò má anh cọ xát, anh chặn môi cậu lại rồi cả người phủ lên người cậu lần nữa. . . . . .

Áo ngủ được cởi ra, anh nâng chân cậu lên.

Giống như đã rất lâu rồi chưa từng có xúc động đến vậy, cứng rắn của anh nóng bỏng đến kinh người, từng chút từng chút đẩy vào, cậu khít khao bị anh cưỡng bách đến giới hạn cao nhất . . . . .
Suốt cả đêm, anh không buông tha cho cậu. . . . . .

--------

Hôm sau.

Vương Nguyên ưm một tiếng từ trong giấc mơ tỉnh lại.

Cơ thể trần trụi bị một cánh tay mạnh mẽ quấn quanh, nhớ tới tối hôm qua, cậu chậm rãi xoay người lại.

Anh ngủ rất say, ngũ quan tuấn dật giãn ra, bộ dạng ngủ rất là ngây thơ.

Cậu vòng tay ôm lấy anh, con ngươi không chớp mắt đọng lại trên gương mặt tuấn tú của anh.
Bỗng dưng, anh mở mắt ra.

Cậu sợ hết hồn, vội vàng nhắm mắt lại.

Anh nhấc cơ thể cậu lên, để cậu nằm ở trên thân thể của anh, mặt cậu đỏ lừ từ từ mở mắt ra.

Cậu tức giận nhíu mày lại, “Anh giả vờ ngủ?”

Anh ôm lấy eo cậu, "Là động tác tỉnh dậy của em quá lớn.”

Hai thân thể trần trụi cọ sát vào nhau, bây giờ lại chính là tư thế mặt đối mắt, cậu vỗ nhẹ vào lồng ngực anh, "Thả em xuống. . . . . ."

Hình ảnh như vậy làm người ta thật xấu hổ.

Anh bá đạo nói, "Anh cứ muốn ôm em như vậy.”

Cậu cảm giác đượ thân thể anh đang rất nóng, mà bộ phận nào đó trên cơ thể anh dường như cũng đang trong trạng thái tỉnh dậy, cậu lúng túng nói, "Hình như đã rất trễ rồi. . . . . ."

Anh nhìn cậu, không nói gì.

Ánh mắt cậu quét về phía đồng hồ trên tường, nhất thời hô lên một tiếng, "Trời ơi, đã mười một giờ!
"
Cậu uốn éo người muốn xuống giường, thế nhưng anh lại vững vàng giữ chặt cậu giam cầm trên người của mình, "Em có chuyện gì sao?"

Cậu lắc đầu, "Thật ra không có gì, nhưng sáng sớm Bảo Nhi không nhìn thấy em, con bé nhất định sẽ đi tìm em.............”

Anh bình tĩnh nói, "Con bé có người giúp việc chăm sóc."

"Ồ. . . . . ." Cậu nhất thời không nói gì.

Anh nhấc nhẹ đầu cậu lên để ở trong ngực, "Nằm sấp trên người anh ngủ thêm một lát."

Gương mặt cậu dán lồng ngực của anh, âm ờ nói, "Như vậy. . . . . . Chúng ta bây giờ coi như là giảng hòa rồi sao?"

"Chẳng lẽ em không vui."

Cậu lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên, "Em đương nhiên rất vui! !"

Anh cười cười.

Cậu kinh ngạc nhìn anh hỏi, "Vậy anh còn muốn hỏi tại sao em lại quan tâm đến Thiên Tỉ như vậy không?”

Anh nghiêm túc trả lời, "Như lời của em nói, em nói em muốn có người bảo vệ em, em muốn bảo vệ bí mật của em, mặc dù anh là chồng em, điều này cũng là quyền lợi của em, anh không thể yêu cầu em làm thế này thế khác............ Nhưng em phải nhớ kỹ một điều, bây giờ em cần bảo vệ nhất chính là hôn nhân của chúng ta, điều kiện trước tiên là bảo vệ hôn nhân của chúng ta tốt rồi em mới có thể bảo vệ người hoặc việc mà em quan tâm."

Cậu gật đầu, "Được."

Anh nhìn vào đáy mắt cậu, nghiêm mặt nói, "Em phải đảm bảo với anh."

"Em bảo đảm em sẽ làm được."

Anh hôn lên trán cậu một cái, nhẹ giọng nói, "Ngủ với anh thêm một lát nữa?"

"Được rồi."

--------

Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên tay dắt tay nhau đi xuống lầu, người giúp việc ở trong phòng khách nhìn thấy bọn họ hòa thuận như lúc ban đầu đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau lưng đương nhiên cũng sẽ bàn luận nguyên nhân hai người bọn họ hòa thuận.

"Cha, ba. . . . . ."

Bảo Nhi đang ngồi ở trên ghế sofa xem phim hoạt hình nhưng nhìn thấy cha và ba, liền lập tức vui vẻ vọt tới trước mặt hai người.

Vương Nguyên đưa tay ôm lấy Bảo Nhi, nhìn khuôn mặt con gái đã khôi phục lại dáng vẻ đáng yêu như thường ngày, cậu vui mừng nói, "Tiểu bảo bối của chúng ta hôm nay ở nhà làm gì đấy?”

Bị hỏi cái vấn đề này, Bảo Nhi đột nhiên ấp úng.

Vương Nguyên nghi ngờ, "Có cái gì Bảo Nhi không thể trả lời ba sao?"

Bảo Nhi nhìn thần sắc trên mặt Vương Nguyên, rồi mới từ từ nói, "Sáng hôm nay bà nội đến thăm Bảo Nhi . . . . . ."

Người giúp việc lúc này cũng trả lời: "Đúng vậy, bà chủ hôm nay có tới đây."

Vương Nguyên nhíu lông mày, "Bà nội đến, tại sao Bảo Nhi không nói cho ba biết?"

Bảo Nhi cụp mắt xuống nói, "Là bà nội bảo con đừng nói. . . . . . Bà nội nói cha và ba không thích bà nội ở chung với Bảo Nhi."

Vương Nguyên ngước mắt liếc nhìn Vương Tuấn Khải, sau đó lại hỏi, "Bảo Nhi thích ở chung với bà nội lắm sao?"

Bảo Nhi dùng sức gật đầu, "Dạ, dạ, Bảo Nhi rất thích bà nội. . . . . . Bà nội biết ca hát dỗ Bảo Nhi ngủ, cũng biết kể chuyện cổ tích cho Bảo Nhi nghe.”

Trong đầu Vương Nguyên xẹt qua hình ảnh lần đó thấy bà Vương đưa Bảo Nhi đi xem ca múa kịch.......

Cậu biết bà Vương thật ra rất thích Bảo Nhi, người bà Vương có khúc mắc chính là cậu.

Người giúp việc dẫn Bảo Nhi đến vườn hoa chơi, Vương Nguyên đi tới bên cạnh Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải lúc này đang thảnh thơi ngồi trên ghế sofa, lật xem bản tin tài chính kinh tế hưởng thụ một ngày nghỉ ngơi hiếm có, thấy Vương Nguyên lại gần, có lẽ anh cũng đoán được ý Vương Nguyên muốn nói gì, không đợi Vương Nguyên mở miệng lên tiếng, anh đã trực tiếp nói thẳng: “Cho phép bà ấy ra vào nơi này đã là giới hạn lớn nhất của anh.”

Cậu khoác cánh tay anh, nhỏ giọng nói, "Nhưng dù sao bà cũng là mẹ anh!"

Mí mắt Vương Tuấn Khải cũng không màng nhấc lên, tầm mắt tiếp tục lướt qua bản tin tài chính trên tay, thảnn nhiên nói, "Những chuyện bà ấy làm không thể tha thứ."

Bà Vương một lần nữa lại lợi dụng Đường Hân, Đan Nhất Thuần để phá hoại tình cảm giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, đồng thời cũng phá hủy luôn tình cảm mẹ con vốn đã ít ỏi đến đáng thương của Vương Tuấn Khải và bà Vương.

"Ông xã, sao anh lại không thích mẹ anh đến thế?” Đây là vấn đề mà Vương Nguyên vẫn luôn thắc mắc.

Vương Tuấn Khải hờ hững nói, "Nhiều năm trước, bà ấy chỉ biết ôm hận mà không có thời gian để quan tâm đến những người khác.”

Vương Nguyên lập tức đoán được "những người khác" trong lời Vương Tuấn Khải nói tới là ai, cô hòa hoãn nói, "Em nhớ anh cũng từng nói với em mẹ anh thật ra cũng chỉ là một người đáng thương, điều này nói rõ mặc dù anh không hoan nghênh mẹ anh, nhưng trong lòng vẫn thừa nhận bà ấy............”

Vương Tuấn Khải không nói gì.
Vương Nguyên giơ tay ôm anh, nhẹ giọng nói, "Ông xã, hay là để mẹ anh và chị Vương Thanh chuyển đến nhà chúng ta ở đi!”

"Chuyện này không cần bàn bạc.”
Vương Nguyên mè nheo ôm chặt cánh tay Vương Tuấn Khải, "Ông xã. . . . . ." (Kinh khủng quá rồi đấy con -_-)

Vương Tuấn Khải không lay chuyển được Vương Nguyêm, quay mặt sang nhìn cậu, nghiêm nghị hỏi, "Em chắc chắn em có khả năng chịu đựng nổi sự phiền toái mà họ gây cho em không?”

Vương Nguyên chắc nịch nói, "Em tin rằng em có thể dựa vào cố gắng của mình để mẹ và chị thay đổi cách nhìn về em.”

Vương Tuấn Khải nắm giữ tay Vương Nguyên, "Mẹ anh rất cố chấp."

Vương Nguyên từ tốn nói, "Thật ra thì, giữa ân oán của đời trước, mẹ anh là người vô tội nhất khi bị chịu hết những khổ sở đó……… Em nghĩ rằng trước khi những sự việc đó xảy ra mẹ anh chắc chắn cũng là một người mẹ rất tốt…..... Ba anh đến nay vẫn chưa tỉnh lại, hôm nay người bà có thể dựa vào chỉ có anh, nếu như ngay cả anh cũng không quan tâm đến bà, bác nhất định sẽ rất đau khổ.”

Vương Tuấn Khải trầm giọng nói, "Anh chỉ không muốn bà ấy làm tổn thương em.”

Vương Nguyên cố gắng thuyết phục, "Có anh ở bên cạnh em, bà sẽ không làm tổn thương đến em đâu, hơn nữa em còn tin rằng em có thể làm cho mẹ anh thích em.”

Rốt cuộc Vương Tuấn Khải cũng đồng ý, "Được rồi, anh cho phép bà ấy đến đây, về phần Vương Thanh, anh muốn chị ta ở chỗ khác.”

Vương Nguyên hài lòng tựa vào vai Vương Tuấn Khải, "Dạ."

--------

Chuyện về Dịch Dương Thiên Tỉ đối với Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên xem như đã hoàn toàn kết thúc, Vương Nguyên để hết tâm tư tình cảm mình vào cuộc hôn nhân của bọn họ.

Nhờ sự đề nghị của cậu với anh, cho nên qua ngày hôm sau bà Vương liền chuyển đến biệt thự ở.

Vương Nguyên vốn tưởng rằng bầu không khí sẽ trở nên ngột ngạt khó chung đụng, nhưng may mắn là mười mấy ngày nay bà Vương chuyển vào biệt thự, giữa cậu  và bà Vương phu nhân cũng không có căng thẳng như trong tưởng tượng.

Ví dụ như lúc này, Vương Nguyên bưng một đĩa trái cây tươi ngọt đi vào trong phòng khách, thấy bà Vương đang ngồi ôm Bảo Nhi xem ti vi, Vương Nguyên liền chủ động bước tới gần nói, "Viện trưởng, ăn một chút trái cây không?"

Bà Vương liếc mắt nhìn qua Vương Nguyên, lặng yên không lên tiếng.

Bảo Nhi nhìn thấy cảnh đó, kéo kéo cánh tay bà Vương, "Bà nội, con muốn bà nội ăn trái cây với con. . . . . ."

Bà Vương không nỡ từ chối Bảo Nhi, đành phải nhón lấy một miếng dứa ngọt.

Thấy bà Vương không có tỏ rõ chống đối, Vương Nguyên cười nhẹ, lập tức ngồi vào bên cạnh bà Vương, cùng nhau ngồi xem ti vi.

Trong lúc xem ti vi Bảo Nhi đã ngủ thiếp đi, Vương Nguyên sợ bà Vương ẵm Bảo Nhi lâu quá sẽ bị mệt, cho nên nhỏ giọng nói với bà Vương, "Viện trưởng, để con ôm Bảo Nhi đi lên lầu ngủ, mẹ ôm con bé trong tay như vậy sẽ rất mỏi.”

Bà Vương nhìn thoáng qua Bảo Nhi đang ngủ ở trong lòng mình, lắc nhẹ đầu nói: “Tôi không sao.”

Sợ nói nhiều khiến bà Vương giận, Vương Nguyên chỉ đành im lặng không nói thêm gì nữa.

Đột nhiên bà Vương chủ động lên tiếng hỏi Vương Nguyên, "Nghe nói Tuấn Khải đồng ý để tôi đến đây ở chung với mọi người là do cậu đã thuyết phục nó?”

Đây là lần đầu tiên bà Vương chủ động nói chuyện với Vương Nguyên kể từ khi bà chuyển vào biệt thự tới nay.

Vương Nguyên từ tốn nói, "Con vẫn luôn tin chúng ta có thể chung sống hòa thuận với nhau.”

Bà Vương lại đưa mắt nhìn Bảo Nhi ở trong ngực, lạnh nhạt nói: “Tôi làm bao nhiêu chuyện để chen vào phá hoại tình cảm của cậu và Tuấn Khải, cậu không trách tôi sao?”

Vương Nguyên lắc đầu, thành thật nói, "Mẹ cũng như là bậc cha me của con, cho nên con rất tôn trọng mẹ.”

Bà Vương sâu lắng thở dài nói, "Tôi thừa nhận tôi không thích cậu bởi vì cậu là con gái của Dịch Dương Đinh Mặc, hơn nữa cậu còn từng muốn hại con trai tôi ngồi tù............ Nhưng những chuyện này Tuấn Khải đã không muốn truy cứu nữa, bà già như tôi đây cũng không còn lòng dạ nào để tâm vào những chuyện vụn vặt này, bây giờ cậu và Tuấn Khải cũng đã kết hôn rồi, tôi cũng nghe Tuấn Khải nói qua nhiều lần rằng người phụ nữ nó yêu thích chỉ có mình cậu, vì để hàn gắn lại tình cảm mẹ con giữa tôi và Tuấn Khải, tôi không thể không lựa chọn chấp nhận cậu............”

Vương Nguyên nghiêm mặt nói, "Mong mẹ tin tưởng con, con nhất định sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”

Bà Vương đột nhiên hỏi, "Nghe người giúp việc trong nhà nói thời gian trước cậu và Tuấn Khải bất hòa sao? Rất nhiều báo chí nói cậu cùng người đàn ông họ Dịch có quan hệ mờ ám, cho nên tình cảm vợ chồng mới xuất hiện vấn đề, chuyện này là thật sao?"

Vương Nguyên lập tức trả lời, "Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ là bạn của con, giữa con và anh ấy từ trước tới bây giờ chưa từng có quan hệ tình cảm.”

Bà Vương gật đầu, "Vậy thì tốt, nếu như cậu đã trở thành con dâu nhà họ Vương chúng tôi, tôi hy vọng cậu đừng có dây dưa với người đàn ông họ Dịch kia nữa, tôi tin rằng cậu cũng biết chừng mực.”

Vương Nguyên nói, "Mẹ yên tâm đi, con sẽ không liên lạc với anh ấy nữa!"

--------

Ban đêm.

Lúc Vương Tuấn Khải đi ra phòng tắm thì phát hiện vẻ mặt Vương Nguyên đang lo lắng tựa vào đầu giường.

Vương Tuấn Khải ngồi xuống ở mép giường, nắm lấy tay cậu, thấp giọng hỏi, "Sao vậy, ở chung với mẹ không được vui sao?”

Vương Nguyên hoàn hồn lại, lập tức lắc đầu, "Không phải. . . . . . Quan hệ giữa em và mẹ anh bây giờ rất tốt."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Vậy em còn phiền não chuyện gì?"

Vương Nguyên nắm giữ bàn tay ấm áp của anh, "Tuấn Khải, chúng ta kết hôn cũng đã hơn nửa năm. . . . . . Tại sao chúng ta vẫn chưa có em bé?"

Vương Tuấn Khải trấn an nói, "Không phải anh đã nói chuyện đứa nhỏ cứ để tự nhiên sao?"

Vương Nguyên nói ra sự lo lắng của mình, "Em sợ rằng cơ thể em vẫn chưa khỏe."

Vương Tuấn Khải lại nhíu mày, "Em không nên tự tạo áp lực cho mình như vậy. . . . . ."

Vương Nguyên đưa tay ôm lấy Vương Tuấn Khải, tựa đầu vào vai anh, nhỏ nói, "Thật sự em rất muốn có con. . . . . ."

Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên mặt cậu, giọng buồn buồn nói, "Anh xin lỗi."

"Tại sao phải nói xin lỗi em?" Vương Nguyên muốn ngẩng đầu lên nhìn Vương Tuấn Khải, nhưng bị anh giống như đang quyến luyến mà quấn cậu thật chặt.

Vương Tuấn Khải giống như có chút thương tâm nói: “Lúc đứa con thứ hai của chúng ta chào đời, miệng nó vẫn còn đang mút mút thật xinh xắn đáng yêu. . . . .  Anh đã từng nghĩ muốn thay đổi dự định ban đầu giữ lại đứa bé này, nhưng trong quá trình phẫu thuật, đứa trẻ bởi vì chưa đủ tháng mà cơ thể suy yếu, không có sức để chống đỡ. . . . . . Bác sĩ cho anh hai lựa chọn, một là tiếp tục làm phẫu thuật cho Bảo Nhi, nhưng làm vậy thì cơ hợi sống xót của nó sau ca phẫu thuật là rất thấp, hai là tạm ngừng phẫu thuật đợi thêm hai ngày nữa, có lẽ nó vẫn sẽ còn được sống sau khi phẫu thuật, bác sĩ cũng nói với anh cho dù đứa nhỏ này có thể tiếp tục được sống, nhưng vì vừa sinh ra đã làm phẫu thuật cấy ghép tủy, các phương diện cơ năng trên cơ thể đều chịu ảnh hưởng, nhiều lắm chỉ sống được không quá một năm....... Anh xin lỗi ở đây là chuyện quan trọng như thế nhưng anh lại tự mình đưa ra quyết định.”

Vương Nguyên gối đầu lên bả vai Vương Tuấn Khải, cắn chặt môi nói, "Anh vì giận em, nên lúc đó mới cố tình sắp xếp cho em đi ra ngoài, để em bỏ qua cơ hội được nhìn thấy con lần cuối cùng sao?”

Vương Tuấn Khải thẳng thắn thừa nhận, "Anh thừa nhận, thật sự là anh có kế hoạch muốn cho em nhìn thấy anh ở trên sân phơi gọi điện thoại, anh cũng biết bác sĩ sẽ gọi anh vào để quyết định, nhưng sau khi vào phòng phẫu thuật đối mặt với quyết định kia cũng không phải kế hoạch của anh......... So với việc để em nhìn thấy kết quả đứa nhỏ ra đi, anh tình nguyện để em không nhìn thấy còn hơn.”

Vương Nguyên đau lòng hỏi, "Vậy anh ra ngoài năm ngày là cố tình muốn tránh mặt em sao?”

Vương Tuấn Khải trầm mặc một lúc sau đó nói, "Việc này đã không còn quan trọng. . . . . . Quan trọng là anh đến khách sạn “Clover” để xem lại những bức thư mà em viết cho anh khi còn ở trong tù, anh mới biết được lỗi lầm của anh gây ra thật sự rất lớn........”

Cậu kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh: “Anh đã xem qua những bức thư đó? Khi ấy có phải là em rất ngốc đúng không?”

Anh nâng lên gương mặt của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, "Nhờ những bức thư đó đã làm cho anh hiểu rằng. . . . . . Bao nhiêu năm nay, sau những chuyện mà chúng ta đã trải qua, anh chợt nhận ra là anh thật may mắn vì em vẫn có thể trở lại bên cạnh anh.”

"Là em nên cảm thấy may mắn mới phải, từ đầu đến cuối anh không hề ép hỏi em về nguyên nhân tại sao em lại quan tâm Dịch Dương Thiên Tỉ đến thế, giờ phút này thậm chí còn sẵn sàng hết lòng tin tưởng em. . . . . ." Cậu biết bây giờ họ có thể hòa thuận được như vậy là do anh đã bỏ xuống sự kiêu ngạo của mình, chuyện mà từ trước tới nay chưa bao giờ có, cậu sẽ luôn trân trọng phần tình cảm này, cũng sẽ không để cho có bất kỳ sai lầm nào xen vào tình cảm của họ tạo nên sóng gió gì khác nữa.

"Ừ, hãy nên trân trọng lẫn nhau." Anh nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng mà âu yếu hôn lên bờ môi cậu. . . . . .

END CHƯƠNG 159

Ơ thế không ngược nữa à T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: