Chương 166: Đan Nhất Thuần là thư ký của anh
Tựa người vào đầu giường, Vương Nguyên vui vẻ cầm điện thoại di động lên.
Gọi vào số điện thoại của Vương Tuấn Khải, trong đầu cậu nghĩ tới lát nữa nên báo cho anh tin vui này như thế nào.
Vậy mà, sau khi điện thoại đươc kết nối, số điện thoại của Vương Tuấn Khải lại chuyển đến đại sảnh công ty.
Nhân viên ở đại sảnh sau khi nghe Vương Nguyên gọi điện thoại, vội lễ phép nói, "Tổng giám đốc phu nhân, tổng giám đốc đang họp, cậu có muốn kết nối với điện thoại của tổng giám đốc không?”
Biết Vương Tuấn Khải khi họp không thích bị quấy rầy, Vương Nguyên nói, "À, không cần, tôi đợi anh ấy một cũng được."
"Vâng."
Đặt điện thoại di động xuống, Vương Nguyên đưa tay vuốt nhẹ lên bụng, tưởng tượng sinh mệnh nhỏ bé trong bụng từ từ trưởng thành sẽ giống Bảo Nhi là một đứa trẻ đáng yêu, Vương Nguyên khó có thể thu lại niềm vui sướng.
Khoảng chừng một giờ sau, cậu gọi lại điện thoại cho anh, nhưng mà, điện thoại vẫn bị chuyển tới đại sảnh, lần này nhân viên ở đại sảnh trả lời cậu có vẻ hơi ấp úng, "À, tổng giám đốc phu nhân, tổng giám đốc vẫn đang họp. . . . . ."
"Ồ, được rồi."
Vương Nguyên đặt điện thoại di động xuống lần nữa, tạm thời quyết định không gọi điện thoại cho anh nữa, đợi đến buổi trưa rồi gọi cho anh cũng được, thuận tiện nói buổi trưa về nhà với cậu, bởi vì đã nhiều buổi trưa anh không có về rồi.
Nằm ở trên giường, cậu nhắm mắt ngủ một giấc, đến gần buổi trưa có thể là do sự nhớ nhung trong lòng, cậu đột nhiên mở mắt ra, lập tức cầm lên điện thoại gọi một cuộc cho Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên dù thế nào cũng không nghĩ đến lần này cậu vẫn không thể nghe được giọng nói của Vương Tuấn Khải, lần thứ ba lúc nhân viên ở đại sảnh nhận được điện thoại cậu dường như cũng trở nên run run, "Á, tổng giám đốc phu nhân, tổng giám đốc . . . . . ."
Vương Nguyên rốt cuộc cũng mất hết kiên nhẫn, trong lòng bỗng dưng sốt ruột nói, “Anh ấy vẫn đang họp sao? Hội nghị mà suốt cả một buổi sáng, ngay cả vợ gọi điện thoại cũng không có thời gian nhận?”
Nhân viên ở đại sảnh ngập ngừng nói, "Không phải, tổng giám đốc không phải đang họp, mà là. . . . . ."
Vương Nguyên vặn lông mày, "Mà là cái gì?"
Nhân viên ở đại sảnh đáp, "Mà là tổng giám đốc hiện giờ không có ở công ty."
Vương Nguyên nghi ngờ, "Anh ấy đi đâu?"
Nhân viên ở đại sảnh rốt cuộc không thể giấu giếm được nói, “Tổng giám đốc...... Tổng giám đốc đến phía Tây.”
"Đến phía Tây?" Tại sao cậu lại không biết việc này?
"Đúng vậy, tổng giám đốc mấy ngày nay đều ở phía Tây."
Vương Nguyên nhất thời nhíu chặt chân mày, "Nếu như anh ấy vẫn luôn ở phía Tây, vậy sao lúc tôi gọi điện thoại tới, cô lại nói là Tuấn Khải đang họp?"
Nhân viên ở đại sảnh khẩn trương nói, "Thật xin lỗi tổng giám đốc phu nhân, không phải tôi cố ý muốn giấu cậu, là thư ký Đan bảo tôi nói với cậu như vậy.”
"Thư ký Đan?" Giống như nghe thấy một cái tên hoàn toàn xa lạ, Vương Nguyên giật mình ngạc nhiên, "Thư ký của Tuấn Khải không phải là Lysa sao?"
Nhân viên đại sảnh nói, "Bởi vì Lysa phải đến Canada định cư cùng bạn trai, nửa tháng trước đã từ chức thư ký, cho nên tổng giám đốc thăng chức cho Đan Nhất Thuần tiểu thư thư ký là phòng kế hoạch thành cho tổng giám đốc.”
Tại sao những chuyện này cậu không hề hay biết gì?
Cậu kinh ngạc dựa vào đầu giường, tiếp tục hỏi, "Khi nào Tuấn Khải trở lại?”
Nhân viên đại sảnh trả lời, "Mấy ngày nay tổng giám đốc đều trở lại trước khi tan việc.”
"Một mình anh ấy?" Không biết vì sao cậu lại nhạy cảm mà muốn hỏi về vấn đề này.
"Là thư ký Đan đi với tổng giám đốc."
. . . . . .
Kết thúc cuộc điện thoại, gương mặt Vương Nguyên vốn tràn ngập vui mừng mong đợi lúc này đã trở nên ảm đạm, cậu sững sờ dựa vào đầu giường, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu.
-----------
Buổi chiều.
Vương Tuấn Khải theo thói quen sau khi về nhà là lên lầu tìm vợ yêu, ở trong phòng tìm một hồi lâu, anh vẫn không tìm thấy Vương Nguyên, ngay sau đó anh tìm một người giúp việc hỏi, “Vương Nguyên đâu?”
Người giúp việc nghi hoặc, "Dạ, cậu chủ không phải ở trong phòng sao?"
Không nhìn thấy Vương Nguyên, không hiểu sao Vương Tuấn Khải lại cảm thấy bực dọc trong lòng, “Cậu ấy không có ở đó, không ai thấy cậu ấy ở đâu sao?”
Người giúp việc lắc đầu, "Bà chủ không cho cậu chủ đi lại khắp nơi, muốn cậu chủ ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, cho nên cả ngày nay cậu chủ đều ở trong phòng, buổi trưa cậu chủ nói không muốn ăn cơm nên không xuống dùng cơm, chúng tôi cũng không dám quấy rầy cậu chủ nghỉ ngơi."
Vương Tuấn Khải chợt không vui, "Việc đi lại của cậu ấy trong căn nhà này từ khi nào đã bị người khác quản chế?"
"Là bởi vì bà chủ lo lắng cho sức khỏe của cậu chủ, bởi vì cậu chủ. . . . . ."
Người giúp việc còn chưa nói xong, bà Vương vừa đến lầu hai liền lên tiếng cắt ngang, "Tuấn Khải, mẹ trong lòng con chính là một người vô lý như vậy sao?”
Vương Tuấn Khải đưa tầm mắt lạnh lùng chuyển sang bà Vương.
Bà Vương chậm rãi đi đến gần Đàm Dịch Khiêm, tự giải thích nói, "Tiểu Nguyên mang thai, cho dù mẹ có không thích Tiểu Nguyên đi nữa, mẹ cũng phải quan tâm đến cháu của mẹ chứ, làm sao mẹ có thể làm những chuyện vô lý với Tiểu Nguyên?”
Vương Tuấn Khải kinh ngạc mở to hai mắt, "Mang thai?"
Bà Vương gật đầu, "Đúng vậy! Con không biết sao? Mẹ nghĩ là Tiểu Nguyên muốn tự mình gọi điện thoại nói với con rồi chứ. . . . . ."
Giờ phú này Vương Tuấn Khải không thể kiềm chế được giọng vui của mình hỏi, "Đáng chết, cậu ấy đi đâu rồi?"
Bà Vương nói, "Nó nói trong phòng hơi ngột ngạt, vừa mới đi ra vườn hoa rồi. . . . . . Mẹ có bảo người giúp việc đi theo nó."
Vương Tuấn Khải lập tức xoay người phóng xuống tới bậc thang cuối cùng.
. . . . . .
Trong vườn hoa, Vương Nguyên ngồi trên xích đu, bên cạnh là Bảo Nhi đang dùng cái xẻng nhỏ gieo mầm hạt chanh.
Bảo Nhi trồng mấy lần nên đã có kinh nghiệm, còn học dáng vẻ thường ngày của Vương Nguyên giẫm lên lớp bùn đất, động tác rất ngây thơ đáng yêu.
"Ba, những hạt giống này sau này sẽ nảy mầm sao?"
"Ừ, sẽ rất nhanh nảy mầm."
Bảo Nhi vui mừng nói, "Bảo Nhi muốn cùng ba trồng thật nhiều, để trong vườn hoa nhà mình toàn toàn là chanh thảo.”
Vương Nguyên nhẹ giọng hỏi, "Bảo Nhi cũng thích cây chanh sao?"
Bảo Nhi gật đầu, "Dạ, ba thích cây chanh, dì Đan cũng thích cây chanh, cho nên Bảo Nhi cũng thích cây chanh. . . . . ."
Đã rất lâu không nghe thấy Bảo Nhi nhắc tới Đan Nhất Thuần, Vương Nguyên ngẩn người, đang muốn mở miệng hỏi Bảo Nhi một số chuyện có liên quan đến Đan Nhất Thuần, chợt nghe thấy người giúp việc cách đó không xa cung kính gọi, "Tiên sinh."
Vương Nguyên nhìn về phía vừa phát ra âm thanh.
Bảo Nhi lập tức bỏ lại cái xẻng nhỏ, cơ thể nhỏ bé chạy về phía Vương Tuấn Khải, "Cha ——"
Vương Tuấn Khải ôm lấy Bảo Nhi, hôn nhẹ lên gò má Bảo Nhi một cái, "Nhóc con nghịch ngợm, con và ba ở hoa viên bận chơi gì vậy?”
Bảo Nhi nói, "Ba và con gieo hạt chanh ạ . . . . ."
Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn về phía vợ yêu.
Vương Nguyên thoáng nhìn Vương Tuấn Khải rồi đưa tầm mắt dời sang nơi khác.
Lúc này Bảo Nhi thì thầm bên tai Vương Tuấn Khải, "Cha, hôm nay hình như ba không được vui, có phải cha chọc cho ba giận rồi không vậy?”
"Ba con không vui sao?"
Bảo Nhi gật mạnh đầu, "Hôm nay ba không có gieo hạt chanh với Bảo Nhi, ba cứ một mình suy nghĩ gì đó.”
"Bảo Nhi ngoan, cha muốn nói chuyện riêng với ba một chút, Bảo Nhi cùng chơi với các dì nha, có được không?”
"Dạ."
Vương Tuấn Khải đưa Bảo Nhi cho người giúp việc trông, sau đó đi về phía Vương Nguyên.
Vương Nguyên ngồi trên xích đu, thấy Vương Tuấn Khải đi tới, cậu lập tức đứng dậy.
Trông thấy Vương Nguyên có ý muốn trốn tránh, Vương Tuấn Khải ba chân bốn cẳng bước nhanh tới bên cạnh Vương Nguyên, giữ lại người cậu hỏi, "Bà xã , sao vậy?"
Vương Nguyên rũ mắt xuống, không lên tiếng.
Vương Tuấn Khải nhẹ trách nói, "Em mang thai sao lại ngồi trên xích đu một mình hả?”
Vương Nguyên ngước mắt nhìn anh, dùng tay gỡ bàn tay của anh đang giữ cổ tay cậu ra.
Vương Tuấn Khải không cho cậu tránh né, anh ôm cậu vào trong ngực, cằm chống lên bờ vai mỏng manh của cậu, hai cánh tay xiết chặt cậu, "Bà xã , sao không thèm để ý tới anh vậy?”
Vương Nguyên vẫn không nói.
"Không muốn nói chuyện với anh sao?"
Vương Nguyên vẫn không mở miệng.
Không chịu nổi khi Vương Nguyên vẫn cứ lặng yên không nói gì, Vương Tuấn Khải hôn lên vành tai cậu, "Bà xã . . . . . ."
Vương Nguyên không quay đầu, vặn gỡ cánh tay Vương Tuấn Khải đang vòng quanh người cậu ra, sau đó bước đi một mạch.
"Vương Nguyên!" Vương Tuấn Khải chạy theo lên vài bước, vươn tay muốn ôm lấy Vương Nguyên.
Thế nhưng Vương Nguyên phát một cái vào tay anh, "Đừng chạm vào em!"
Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ đứng yên tại chỗ, kiên nhẫn hỏi, "Em làm sao vậy?"
Vương Nguyên cố gắng kiềm chế khó chịu trong lòng, bình tĩnh nói: "Tại sao anh cùng Đan Nhất Thuần đến phía Tây nhiều ngày như vậy lại không nói cho em biết? Tại sao anh thăng chức cho Nhất Thuần làm thư ký của anh mà cũng phải giấu em?”
"Những chuyện này ai nói với em?"
"Chẳng lẽ anh còn muốn gạt em sao?"
"Robert chết tiệt! !" Vương Tuấn Khải nhỏ giọng mắng thầm.
Trong long dâng lên từng hồi chua xót, tròng mắt Vương Nguyên đã phủ đầy hơi nước, “Anh vẫn là việc gì cũng gạt em………”
Vương Tuấn Khải đến gần Vương Nguyên một bước, "Bà xã, Robert muốn anh sắp xếp cho Đan Nhất Thuần một vị trí……….”
Vương Nguyên cố chịu đựng sự đau lòng hỏi, "Không phải anh đã sắp xếp cô ấy ở phòng kế hoạch rồi sao?”
Vương Tuấn Khải lại đến gần Vương Nguyên một bước nữa, "Chuyện này có thể để anh từ từ giải thích với em được không?"
"Anh nói đi, em đang nghe."
Vương Tuấn Khải từ tốn giải thích, "Robert biết thư ký Lysa đã từ chức nửa tháng trước, Robert không nỡ nhìn Đan Nhất Thuần làm việc nặng nhọc ở phòng kế hoạch, cho nên hy vọng anh điều Đan Nhất Thuần đến lầu 98, đúng lúc công ty gần đây lại bận rộn chuyện hạng mục phía Tây, lại thêm chuyện xã giao với mấy vị lãnh đạo cấp cao kia, cho nên anh mang theo Đan Nhất Thuần đến bộ phận phía Tây làm việc.”
"Những thứ này đều không phải lý do. . . . . . Lý do là lần trước Đan Nhất Thuần cứu anh, anh đã có cái nhìn khác đối với Đan Nhất Thuần, cho nên lúc Robert năn nỉ anh không hề do dự liền chấp nhận…. Anh căn bản là đã có chút tình cảm với Đan Nhất Thuần rồi ! !" (Ghen rồi, ghen lắm rồi -_-)
Vương Tuấn Khải nhướng mày, "Không cho phép em cố tình gây sự như vậy!"
Vương Nguyên xoay người, "Em chính là cố tình gây sự đó, ai bảo anh mỗi ngày đều gần gũi người phụ nữ thích anh, lại còn gạt em……….”
Vương Tuấn Khải vội vàng giải thích, "Anh không có gạt em, anh với Đan Nhất Thuần đến bộ phận phía Tây chỉ vì công việc, bởi vì không yên tâm em ở nhà một mình, cho nên mỗi ngày anh đều phải về nhà……..”
Vương Nguyên uất ức nói, "Vậy tại sao anh không nhận điện thoại của em?"
Vương Tuấn Khải ôn tồn nói, "Nhất Thuần nói với anh hôm nay em có gọi điện tới cho anh, nhưng lúc ấy anh đang họp với mấy vị thương nhân, Nhất Thuần sợ em suy nghĩ lung tung mới bảo nhân viên tiếp tân gạt em….”
"Nhất Thuần, Nhất Thuần. . . . . . Đến cái tên cũng gọi thuận miệng như vậy, trước đây anh đâu có thường xuyên gọi tên cô ấy như thế!”
"Ngốc ạ. . . . . ."
Vương Tuấn Khải mặc kệ Vương Nguyên giãy giụa, từ đằng sau giữ chặt eo cậu, để cậu tựa vào vòng tay ấm áp của anh.
"Bà xã , nếu anh có hứng thú với Nhất Thuần, tội gì lại cố chấp với em nhiều năm như vậy?”
Giọng nói của Vương Tuấn Khải dịu dàng xúc động khiến trong lòng Vương Nguyên chua xót, trong khoảnh khắc nước mắt đầm đìa chảy xuống, cậu lấy giọng mũi nói, "Anh không gạt em chứ?”
"Chẳng lẽ còn cần anh chứng minh sao?"
"Vậy anh hứa với em, chờ giải quyết xong hạng mục bộ phận phía Tây, anh phải đổi thư ký mới, em mặc kệ Robert. . . . . ." Vương Nguyên mở to đôi mắt ngập nước nhìn Vương Tuấn Khải, dáng vẻ khiến người khác đau lòng.
"Được, cái gì cũng đều đồng ý với em. . . . . . Nhưng mà không cho phép em khóc nữa, lỡ như về sau sinh nhóc con cũng thích khóc giống như em thì sao?” Có trời mới biết khi nhìn thấy vợ yêu của anh khóc, tim anh cũng quặn thót lại, anh không muốn cậu vì bất cứ chuyện gì mà rơi nước mắt nữa. . . . . .
Vương Tuấn Khải dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má Vương Nguyên, cố gắng lau hết nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cậu. “Ngoan, đừng khóc. . . . . ." (Oimeoi, con gato quá, giá như con cx có chồng như Khải Ca thì tốt biết mấy T.T)
Vương Nguyên bĩu môi, nhưng không nói lời nào.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu cười, "Còn giận không?"
"Hết rồi. . . . . ."
Vương Tuấn Khải ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu, cằm ấn vào giữa vầng trán trắng trẻo của cậu, “Vậy sao lại không nói gì?"
"Em chỉ cảm thấy, em nói với anh yêu cầu như vậy có phải rất ích kỷ không?” Vì đi được đến hôn nhân như vậy đã không dễ dàng gì, so với ngày trước, thật sự cậu đã cẩn thận hơn rất nhiều.
Vương Tuấn Khải vẫn chỉ cười, đem khuôn mặt xinh đẹp của Vương Nguyên vùi sâu vào lồng ngực mình, "Bé ngốc. . . . . .Cho dù em không nói ra yêu cầu như vậy, chờ khi hạng mục bộ phận phía Tây kết thúc, anh cũng vậy sẽ làm như vậy. . . . . . Anh không nói cho em chuyện Đan Nhất Thuần lên làm thư ký bởi vì anh không có ý định để cô ta làm công việc này lâu, dài, lại sợ em suy nghĩ lung tung, cho nên mới gạt em.”
Vương Nguyên vùi đầu trong ngực Vương Tuấn Khảilầu bầu nói, "Em đâu có suy nghĩ lung tung.”
"Vậy vừa rồi là ai tức giận hả?"
"Ơ. . . . . ."
. . . . . .
-----------
Kể từ khi có em bé, Vương Tuấn Khải kiểm soát Vương Nguyên rất kỹ.
Không cho phép đến vườn hoa gieo hạt chanh thảo, không cho phép xuống bếp, không cho phép uống đồ uống có cà phê, không cho phép nhìn bất kỳ chương trình nào có tố chất bạo lực trên ti vi. . . . . .
Những thứ này Vương Nguyên cũng có thể chịu được, nhưng có một điều khiến cậu không thể chịu nổi, chính là mỗi lần ra cửa cậu đều phải xin phép anh.
Vương Nguyên cảm thấy tự do bị hạn chế, có lúc muốn đi ra ngoài mua vài món đồ đều phải được anh phê chuẩn.
Hôm nay, đúng lúc bà Vương đến bệnh viện chăm sóc cho ông Vương, Vương Nguyên quyết định lén lút chạy ra ngoài.
Sợ Vương Tuấn Khải trách cứ, cậu dẫn theo một hộ vệ trong nhà đi theo, sau đó bảo tài xế chở cậu ra ngoài.
Đã lâu không tới công ty bách hóa, Vương Nguyên cảm thấy không khí thật mới mẻ, cảm thấy trong lòng thư thái hẳn lên.
Sau khi kết hôn với Vương Tuấn Khải, mỗi khi đi dạo đến công ty bách hóa Vương Nguyên hầu như rất ít khi mua gì đó cho mình, bởi vì quần áo đồ của cậu đã chất đầy cả phòng trong biệt thự, dĩ nhiên, những thứ quần áo kia đều là Vương Tuấn Khải mua cho cậu . . . . . Cho nên hôm nay cậu tới công ty bách hóa định lựa cho Vương Tuấn Khải vài chiếc áo áo sơ mi, cậu rất ít khi mua âu phục cho Vương Tuấn Khải, có lẽ cũng bởi vì anh hình như cũng không thiếu âu phục, trong nhà treo thành rất nhiều hàng.
Biết Vương Tuấn Khải từ trước tới nay chỉ thích một nhãn hiệu, cho nên khi cậu bước vào công ty bách hóa thì nơi đầu tiên cậu muốn đến chính là cửa hàng nhãn hiệu này.
Nhìn cà vạt rực rỡ muôn màu bên trong quầy, Vương Nguyên rối rắm lựa chọn một lúc, bỗng dưng, cậu ngắm trúng một cái cà vạt sọc chéo màu xám, hai mắt cậu sáng lên, trong đầu lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ của Vương Tuấn Khải khi thắt chiếc cà vạt này.
"Có thể cho tôi xem cái này được không?"
Vương Nguyên chỉ vào hình ảnh của chiếc cà vạt kia trên cuốn sách giới thiệu.
Cô gái bán hàng mỉm cười nói, "Cậu có thể xem cái khác được không?" Vương Nguyên hôm nay đeo kính đen cho nên nhân viên trong cửa hàng không nhận ra cậu.
Vương Nguyên hỏi, "Tôi chỉ muốn xem cái này một chút, không có sao?”
Cô gái bán hàng xin lỗi nói, "Thật xin lỗi, cái cà vạt này nhà thiết kế chỉ thiết kế một cái, mà cửa hàng của chúng tôi vừa bán hết trong ba phút trước........ Vị tiểu thư kia đang tính tiền."
Vương Nguyên ngước mắt nhìn theo hướng cô gái bán hàng nói, làm thế nào cũng không ngờ tới sẽ gặp Đan Nhất Thuần ở trong cửa hàng này.
Thấy Đan Nhất Thuần đã thanh toán xong, lúc này đang gói lại chiếc cà vạt sau đó bỏ vào trong túi xách.
Thấy Đan Nhất Thuần muốn rời đi, Vương Nguyên vội vàng quay lưng lại.
Đan Nhất Thuần hiển nhiên đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi mua được món đồ vừa ý, không để ý tới Vương Nguyên, mang theo nụ cười đi lướt qua cậu.
Vương Nguyên nhìn bóng lưng Đan Nhất Thuần rời đi, lông mày hơi nhíu lại.
. . . . . .
Bởi vì không chọn được món đồ mình thích, cộng thêm mang thai khiến cậu rất dễ mệt mỏi, cho nên cậu đi dạo một lát ở công ty bách hóa thì cảm thấy không còn hứng thú gì nữa nên cũng rời đi.
Vương Nguyên ngồi trên xe đang muốn bảo tài xế lái xe về nhà, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Đan Nhất Thuần mang theo nụ cười đi lướt qua cậu .
Ma xui quỷ khiến thế nào, Vương Nguyên ra lệnh tài xế, "Đưa tôi đến Vương thị!"
Tài xế vâng đáp lại rồi quay đầu lái xe tới "Vương thị".
Vương Nguyên vẫn thân thiện đối mặt nhân viên như mọi khi, sau đó đi vào thang máy trực tiếp lên lầu 98.
Sau khi Vương Nguyên mang thai, Vương Tuấn Khải cũng không còn tới bộ phận phía Tây, mỗi buổi trưa anh đều về nhà chăm sóc cho cậu, có lúc anh còn ngây thơ theo sát cậu để nói chuyện với sinh linh nhỏ bé còn chưa được thành hình trong bụng, không hề giống với phong cách cuả vị tổng giám đốc tài ba.
Đi tới phòng làm việc của anh, cậu vừa định giơ tay lên gõ cửa, thì phát hiện cửa phòng không khóa, mà lúc này anh đang xử lý văn kiện.
Vương Nguyên nhẹ chân nhẹ tay đi vào, muốn tạo cho anh một sự ngạc nhiên, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gọi nhỏ, "Vương Nguyên!"
Giọng nói đó chính là của Đan Nhất Thuần.
Vương Tuấn Khải theo đó ngẩng đầu lên.
"Nhất Thuần." Vương Nguyên vẫy tay với Đan Nhất Thuần, sau đó nhìn về phía Vương Tuấn Khải, "Ông xã . . . . . ."
Vương Tuấn Khải đứng dậy, lập tức đến trước mặt của Vương Nguyên, hai cánh tay vây quanh Vương Nguyên, nhẹ trách nói, "Không phải đã nói với em không được ra ngoài một mình sao?”
“Em muốn tới thăm anh thôi!"
Đan Nhất Thuần nhìn hai người ngọt ngào tình cảm, biết điều nói, "Tuấn Khải, em đi ra ngoài trước."
Vương Nguyên đưa mắt liếc trộm Đan Nhất Thuần, sau đó nhỏ giọng hỏi Vương Tuấn Khải, "Ông xã, ngày mai là sinh nhật anh, anh có nhận được quà gì không?"
Vương Tuấn Khải nhếch khóe môi, "Việc này không phải là anh nên hỏi em sao? Em chuẩn bị quà gì cho ông xã em rồi?”
"À, em xin lỗi. . . . . . Tạm thời chưa có quà."
"Tiểu yêu tinh không có lương tâm. . . . . ."
Vương Nguyên lập tức lắc đầu, "Không, hôm nay người ta đến cửa hàng tính chọn cho anh một chiếc cà vạt, nhưng mà không chọn được, bất quá ngày mai nhất đinh em sẽ có tin vui dành cho anh.”
"Được rồi, coi như em còn có chút lương tâm." Vương Tuấn Khải ôm ngang Vương Nguyên, "Em đứng quá lâu rồi, vào trong phòng nghỉ ngơi một lát, đừng để ảnh hướng tới bé cưng trong bụng em, chờ một chút chúng ta cùng về.”
. . . . . .
Sau khi Vương Nguyên thử đến thăm dò, cuối cùng cậu đã biết Vương Tuấn Khải không nhận được món quà mà cậu cứ nghĩ anh sẽ nhận được, vì thế Vương Nguyên thở phào nhẹ nhõm một hơi thật lớn, ngay sau đó thoải mái nằm lên giường trong phòng nghỉ của Vương Tuấn Khải ngủ một giấc.
Ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh lại, Vương Nguyên cảm thấy rất khoan khoái, liếc mắt nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường đã gần tới giờ tan sở của Vương thị, cậu đang muốn xuống giường, điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Liếc mắt nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hiển thị một dãy số lạ, Vương Nguyên nghi ngờ bắt máy, "Xin chào."
Điện thoại di động truyền đến một giọng tiếng Anh, "Xin hỏi có phải là thiếu gia Vương Nguyên hay không? Tôi là Ellen luật sư đại diện của Dịch Dương Thiên Tỉ, Dịch Dương tiên sinh bị nghi là kẻ buôn lậu quốc tế nên đã bị cảnh sát nước Anh tạm giữ, đương sự của tôi Dịch Dương Thiên Tỉ nói cậu là em trai của anh ấy, có một số vấn đề tôi cần hỏi cậu, xin hỏi cậu có thể tới nước Anh một chuyện được không?”
END CHƯƠNG 166
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com