Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 186: Chuẩn bị tham dự tiệc sinh nhật bà Vương


Thành phố Y, biệt thự Vươngg gia.

Buổi tối, ngoài cửa phòng Vương Nguyên vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.

Cậu kéo tấm chăn lên đắp cho Bảo Nhi, rồi mặc thêm áo khoác đứng dậy đi ra mở cửa.

Nhìn thấy bà Vươngg đứng ngoài cửa, Vương Nguyên mỉm cười nói, "Mẹ, vào đi!"

Bà Vươngg nhỏ giọng hỏi, "Bảo Nhi ngủ chưa?"

Vương Nguyên gật đầu, "Hôm nay mẹ dẫn con bé đi khu vui chơi chơi cả ngày, có lẽ mệt nên đã ngủ sớm hơn mọi ngày. . . . . ."

Bà Vươngg nhẹ bước đi vào trong phòng, nhìn thấy Bảo Nhi nằm ở trên giường đang ngủ say sưa, trên khuôn mặt hiền hậu của bà không che giấu được sự thương yêu nói, "Con bé rất ngoan, thật sự rất giống con . . . . ."

Vương Nguyên cũng đưa mắt nhìn tới dáng ngủ vô cùng đáng yêu của Bảo Nhi, hạnh phúc nói, "Dạ, con bé càng lớn càng thấy thật giống con."

Bà Vươngg bật cười nói, "Đúng là giống con, nhưng giữa trán lại có phần giống Tuấn Khải hơn. . . . . . Nói chung là nhìn thế nào cũng thấy rất xinh đẹp!"

Vương Nguyên cười khẽ, "Nào có người bà nào mà tự khen cháu mình như thế. . . . . ."

Bà Vươngg ngồi xuống mép giường, yêu thương nhìn cháu ngoại mình, thở nhẹ nói, "Đứa nhỏ đáng thương, còn nhỏ như vậy đã phải chịu cảnh cha ba sắp phải xa nhau. . . . . ."

Vương Nguyên nghe lời bà Vươngg nói nhất thời giật mình kinh ngạc, "Hả, mẹ. . . . . ."

Bà Vươngg vỗ nhè nhẹ vị trí bên cạnh bảo, "Vương Nguyên, con ngồi xuống đây."

Vương Nguyên từ tốn ngồi xuống cạnh bà Vươngg, ánh mắt nghi ngờ nhìn bà.

Bà Vươngg vén mái tóc Vương Nguyên qua sau vai, ánh mắt từ ái nhìn chăm chú vào gương mặt của Vương Nguyên, nhỏ nhẹ từ tốn nói, "Vương Nguyên, lần trước khi con tới thành phố Y, có kể với mẹ về chuyện tình cảm của người bạn con xảy ra vấn đề thì mẹ đã biết người bạn con nói tới trong câu chuyện chính là con rồi. . . . . ."

Vương Nguyên trợn tròn mắt, "Mẹ. . . . . ."

Bà Vươngg vẫn dịu dàng nói, "Con quên rồi sao, mẹ trông con từng ngày lớn lên. . . . . . Con vẫn giống hệt y như lúc còn nhỏ, cho dù có chuyện gì buồn phiền hay lo lắng vẫn chỉ thích cất giấu ở trong lòng, không muốn để mọi người biết mà lo lắng cho con."

Vương Nguyên thật tự nhiên cười với bà Vươngg, "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, chuyện mà con kể với mẹ đúng thật là chuyện của bạn con. . . . . ."

Bà Vươngg yêu thương cầm lên bàn tay mát lạnh của Vương Nguyên, nhỏ nhẹ nói, "Vương Nguyenw, lần trước khi con nhắc tới người bạn của con với mẹ, có lẽ ngay cả con cũng không biết, lúc đó con đã khóc. . . . . ."

"Mẹ. . . . . ."

Bà Vươngg vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Vương Nguyên, thương yêu nói, "Vương Nguyên, lần trước sở dĩ mẹ không có vạch trần con là vì mẹ biết một khi con trở về là con đã phải đối mặt với lựa chọn, mà ý kiến của một người bên ngoài sẽ khách quan hơn so với ý kiến của một người mẹ. . . . . ."

Giờ khắc này Vương Nguyên không thể nào tiếp tục che giấu được nữa, cô chua xót cười nói, "Mẹ, cám ơn mẹ!"

Bà Vươngg quan tâm hỏi, "Nói cho mẹ biết, con và Tuấn Khải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ cứ nghĩ lần trước con trở về biết đâu vấn đề sẽ có thể giải quyết, tại sao hôm nay lại có vẻ còn tồi tệ hơn?" Vương Nguyen một mình dẫn theo Bảo Nhi tới thành phố Y hiển nhiên đã nói rõ tình huống không được phát triển theo như mong muốn.

Vương Nguyên khổ tâm mà cười lên tiếng, hít một hơi thật sâu rồi nói, "Mẹ, con và Tuấn Khải đã ly hôn rồi. . . . . ."

Bà Vươngg giật mình hoảng hốt, "Cái gì?"

Vương Nguyên bình tĩnh nói, "Lần trước sau khi về đến Los Angeles, biết được ý định anh ấy đã không còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân với con nữa, cho nên con quyết định ký giấy thỏa thuận ly hôn với anh ấy. . . . . . Tuy con không muốn trở thành người một người cứ quấn chặt bám lấy người khác, nhưng con nhận thấy mẹ nói rất đúng, hôn nhân không thể qua loa nói bỏ là bỏ dễ dàng như vậy đươc. . . . . . Cho nên con tới tranh thủ cầu xin anh ấy trong vòng ba tháng đừng tiết lộ chuyện con và anh ấy đã ly hôn với bên ngoài. . . . . ."

Bà Vươngg hỏi, "Là vì con hy vọng tình cảm giữa con và Tuấn Khải còn có thể cứu vãn?"

Vương Nguyên nuốt nghẹn sự chua xót xuống cổ họng khổ sở nói, "Con thừa nhận, trong chuyện tình cảm con không thể nào buông xuôi dễ dàng như vậy được, nhưng con không mong còn có thể xoay chuyển, con chỉ nghĩ. . . . . ." Nói tới đây Vương Nguyên bỗng ngừng lại, nghẹn giọng nói, "Con chỉ muốn biết phải chăng anh ấy vẫn còn quan tâm đến con, cho dù chúng con có xa nhau thì đó cũng là vì chúng con không hợp nhau. . . . . . Như vậy trong cuộc sống sau này, ít nhất trong lòng con còn có thể dễ chịu hơn một chút."

Bà Vươngg gật đầu, "Vương Nguyên, mẹ thấy con làm rất đúng. . . . . . Nhưng nếu như con đã quyết định làm như vậy, thì tại sao bây giờ con lại dẫn theo Bảo Nhi trở về nhà mẹ chứ?"

Đôi con ngươi trong suốt của Vương Nguyên đột nhiên mịt mờ hơi nước, cô cố gắng kiềm chế tiếng nức nở sắp bật ra của mình nói, "Bởi vì. . . . . . Bởi vì con căn bản không cần phải đợi ba tháng cũng biết anh ấy cuối cùng vẫn không thể quay lại với con. . . . . . Trên thực tế, sau khi con đem giấy thỏa thuận ly hôn đã ký xong giao cho anh ấy, anh ấy ngay lập tức bảo luật sư sắp xếp thủ tục ly hôn của con và anh ấy. . . . . . Mẹ, con rất khó chịu, con nghĩ rằng ít nhất anh ấy sẽ do dự. . . . . ."

Bà Vươngg nhìn dáng vẻ thất vọng rũ mi của Vương Nguyên, nghi ngờ nói, "Sao vậy được chứ? Lúc con bị người của Arsène bắt cóc, mẹ nhận thấy Tuấn Khải rất lo lắng cho con. . . . . ."

Vương Nguyên ngước lên đôi mắt đã phủ đầy hơi nước, chưa chát nở nụ cười, "Thật ra, vào trước khi Arsène bắt cóc con, con và Tuấn Khải đã từng vì chuyện không tin tưởng nhau mà xảy ra vài lần tranh cãi. . . . . . Con thừa nhận, anh ấy vẫn luôn đối xử tốt với con, phần lớn nguyên nhân mà con và anh ấy phải đi đến ngày hôm nay có lẽ cũng bởi vì con chưa có làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Con thật rất buồn, con biết giữa con và anh ấy có nhiều sự hiểu lầm cho nên mới có thể dẫn đến tình cảnh tồi tệ như ngày hôm nay, con nghĩ anh ấy chỉ nhất thời tức giận với con mà thôi, nếu như con có thể tranh thủ thời gian làm dịu đi sự tức giận của anh ấy, đợi khi nào anh ấy muốn nghe con giải thích thì con sẽ giải thích rõ cho anh ấy hiểu, như vậy có lẽ con và anh ấy vẫn còn cơ hội có thể có cứu vãn, nhưng mà, con đã sai rồi. . . . . ."

Nhìn đôi mắt long lanh nước của Vương Nguyên, bà Vươngg trìu mến hỏi, "Nghĩ sai điều gì?"

"Thì ra con và anh ấy vốn đã không thể còn đường để cứu vãn, lòng của anh ấy cũng đã không còn dành cho con nữa. . . . . ." Nói tới đây, Vương Nguyên cắn nhẹ môi mình, không muốn để bản thân vì khó chịu mà bật khóc thành tiếng.

Bà Vươngg trừng lớn hai mắt, "Nói vậy, trên báo chí đưa tin nói Vương Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần gì đó tình tứ đi nghỉ mát ở Male là thật?"

Nhớ lại Vương Tuấn Khải dẫn theo Bảo Nhi đi Male nhưng không cho cậu đi cùng, lòng Vương Nguyên lập tức cảm thấy đau đớn như kim châm muối xát. . . . .

Hít một hơi thật sâu để ngăn chặn loại đau đớn đó xuống đáy lòng, cậu bật khóc nức nở nói, "Mẹ, con biết Nhất Thuần mới thật sự là người thích hợp với anh ấy. . . . . . Hôm nay biết được anh ấy đã thích Nhất Thuần, con cảm thấy con nên vui vẻ, ít nhất anh ấy ở bên Nhất Thuần nhất định sẽ hạnh phúc hơn khi sống cùng con, nhưng con vẫn không thể nào chịu nổi khi nghĩ đến anh ấy ở chung với người phụ nữ khác. . . . . ."

Khóe mắt Vương Nguyên liên tục tràn ra nước mắt khiến bà Vươngg đau lòng không khôi, "Đứa nhỏ ngốc, sao con lại có thể cất giấu nhiều chuyện như vậy ở trong lòng chứ?"

Vương Nguyên nhu nhược đưa tay ôm lấy bà Vươngg, sau đó tựa đầu vào bờ vai của bà mà đau khổ bật khóc thành tiếng, "Mẹ, thứ lỗi cho con khi không còn chỗ nào để đi chỉ có thể nghĩ đến mẹ. . . . . ."

Bà Vươngg yêu thương vỗ nhẹ sống lưng mỏng manh của Vương Nguyên, từ ái nói, "Con không cần lo không có chỗ để đi . . . . . . Nếu con đồng ý, sau này con cứ ở lại trong ngôi nhà này với mẹ. . . . . ."

------

Trong lòng mỗi một đứa con nít nào cũng có sự hiếu kỳ và tò mò đối với sự vật mới lạ, nhưng khi sự vật mới lạ cũng không đủ để hấp dẫn bọn chúng thì bọn chúng sẽ rất thực tế chọn thứ gì đó mà bọn chúng quyến luyến muốn có nhất. . . . . .

Giống như Bảo Nhi vào lúc này. . . . . .

Hai mẹ con ở lại thành phố Y ướng chừng được một tháng, thành phố Y hôm nay đối với Bảo Nhi mà nói đã không còn sức hấp dẫn như lúc đầu nữa, vì vậy Bảo Nhi bắt đầu đi theo hỏi Vương Nguyên——

Ba, chừng nào chúng ta về nhà ba vậy?

Lúc đầu Bảo Nhi chỉ hỏi đến vấn đề này khi nhìn thấy một gia đình vui vẻ hòa thuận nào đó, nhưng gần hai ngày nay số lần càng hỏi càng nhiều hơn.

Hiện giờ, Bảo Nhi và Vương Nguyên ngồi trên ghế sofa đang xem vở nhạc kịch thiếu nhi nổi tiếng nhất trong năm, Bảo Nhi lại đột nhiên nhảy lên nói, "Ba, Ngôn Ngôn muốn về nhà. . . . . . Ngôn Ngôn rất nhớ cha. . . . . . Lâu rồi cha không có gọi điện thoại nói chuyện với Ngôn Ngôn, có phải cha không cần Ngôn Ngôn nữa rồi không?"

Mấy ngày qua, mỗi lần Bảo Nhi hỏi đến vấn đề này, Vương Nguyên đều tìm đủ loại lý do để dỗ dành Bảo Nhi, nhưng lúc này, cậu cũng không còn nghĩ ra được lý do nào khác để thuyết phục con gái mình.

Cậu ôm con gái vào lòng hỏi, "Bảo Nhi không thích ở với ba sao?"

Bảo Nhi lập tức lắc đầu, quyến luyến ôm lấy Vương Nguyên, nói bằng giọng ngây ngô của trẻ con, "Ngôn Ngôn dĩ nhiên thích ở chung với ba, nhưng mà Ngôn Ngôn cũng rất nhớ cha. . . . . . Ba, sao lâu rồi con không thấy ba nói chuyện với cha, bộ ba không nhớ cha sao?"

Câu hỏi của Bảo Nhi khiến cho lòng Vương Nguyên dâng lên bồi hồi chua xót.

Đúng vậy, cậu dẫn theo Bảo Nhi tới thành phố Y đã hơn một tháng, trong thời gian này, anh không có gọi điện thoại cho cậu. . . . . . Cậu đương nhiên đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, dù sao cậu và anh hôm nay cũng đã ly hôn. . . . . . Cậu chỉ không nghĩ tới anh có thể dửng dưng không hề gọi cho Bảo Nhi một cuộc điện thoại nào, thật chẳng lẽ anh sợ lúc gọi điện thoại tới tìm Bảo Nhi mà cậu là người nghe máy sao?

Về phần nhớ anh. . . . . . Cậu thật đã quên mình có bao nhiêu lâu không dám nghĩ đến chuyện này. . . . . .

Suy nghĩ vậy, Vương Nguyên cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười, điềm tĩnh nhìn con gái nói, "Bé ngốc, cha con sao có thể không cần con chứ? Con cũng biết cha con rất hay bận rộn mà, nên có đôi lúc sẽ quên gọi điện thoại cho Bảo Nhi, Bảo Nhiphải thông cảm cho cha mới đúng chứ!"

Bảo Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, đột nhiên chu miệng nói, "Ba, lâu rồi Ngôn Ngôn không thấy ba và cha cùng ở chung một nhà. . . . . . Lần trước đến chỗ chú ‘củ cải’ chơi, tại sao ba không chịu đi chung với cha và Ngôn Ngôn vậy?"

"Là cha nói với con ba không chịu đi sao?" Giờ khắc này, cậu vẫn không thể kiềm chế được muốn biết suy nghĩ của anh.

Bảo Nhi thành thật nói, "cha không có nói, nhưng mà cha rất thương ba, cha sẽ không bỏ lại ba đâu. . . . . ."

Lời nói hồn nhiên của trẻ thơ làm lòng Vương Nguyên thắt lại, cậu vẫn mỉm cười nói, "Ba xin lỗi, tại vì hôm đó ba thấy không khỏe, cho nên mới không có đi chung với mọi người. . . . . ."

Bảo Nhi lập tức nói, "Vậy nói cha lần sau dẫn theo ba đến đó chơi nha. . . . . . Ba, không có ba ở đó, rất nhiều người lúc nhìn thấy dì Đan ôm con đứng cạnh cha, mọi người ai cũng nghĩ dì Đan là ‘mẹ’ của con đó. . . . . ."

Vương Nguyên nhẹ giọng hỏi, "Bảo Nhi không thích người khác hiểu lầm như vậy sao?"

Bảo Nhi chống tay suy nghĩ một hồi, giọng nói non nớt nhưng rất nghiêm túc trả lời, "Ba là ba, dì Đan là dì Đan. . . . . . Người ta không thể nói như vậy được."

Sau đó đổi lại là Vương Nguyên trầm tư, một lát sau cậu mới hỏi, "Vậy. . . . . . Nếu như có một ngày, dì Đan làm ‘mẹ’ của Bảo Nhi, Bảo Nhi có chịu không?"

Bảo Nhi dừng sự giải thích theo logic của trẻ con nói, "Sao dì Đan lại trở thành mẹ của Ngôn Ngôn được? Ngôn Ngôn là do ba sinh ra, Ngôn Ngôn chỉ có ba là ‘ba’ thôi à. . . . . ."

"Vậy. . . . . ."

Vương Nguyên đang muốn mở miệng trả lời Bảo Nhi, nhưng tiếng chuông điện thoại di động lại đột ngột cũng vang lên ngay lúc này, cắt ngang cuộc nói chuyên của hai ba con.

Vương Nguyên lấy điện thoại di động ra rồi nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động.

Thấy số hiển thị trên màn hình điện thoại di động chính là số điện thoại riêng của biệt thự Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên lập tức ấn nút trả lời.

"Tiểu Nguyên, là tôi."

Nghe giọng nói của bà Vương, Vương Nguyên vẫn tôn kính chào bà như trước đây, "Viện trưởng!"

Bà Vương như đang khiển trách nói, "Cậu giỏi thật, nói đi là dẫn theo cháu gái tôi đi cả một tháng, chẳng lẽ không nghĩ tới tôi sẽ rất nhớ con bé sao?"

"Con xin lỗi, qua một thời gian ngắn nữa con sẽ dẫn con bé về ạ."

Bà Vương không kiên nhẫn nói, "Đi như vậy cũng đủ rồi, tôi không có thời gian mà chờ đợi cậu đâu. . . . . . Hai ngày nữa chính là sinh nhật sáu mươi tuổi của tôi, con Thanh sẽ giúp tôi tổ chức một buổi tiệc tối, hôm đó cậu phải dẫn Bảo Nhi về cho tôi. . . . . . Còn nữa, bên ngoài vẫn chưa biết cậu và Tuấn Khải đã ly hôn, cho nên tiệc sinh nhật của tôi cậu cũng không được vắng mặt đó, tránh cho người ngoài nghĩ tôi hà khắt với con dâu. . . . . ."

Hai ngày nữa?

Nếu như hai ngày nữa dẫn theo Bảo Nhi đi về, vậy phải chăng cũng có nghĩa là thời gian cậu được ở lại bên cạnh Bảo Nhi không còn nhiều lắm. . . . . .

Không nghe thấy Vương Nguyên trả lời, bà Vương khó chịu nói, "Cậu còn do dự cái gì? Chẳng lẽ dự định không cho cháu gái tôi về mừng sinh nhật tôi?"

"Viện trưởng, không phải, con. . . . . . Ngày mai con sẽ dẫn Bảo Nhi về ạ!"

Bà Vương nghe vậy mới hài lòng nói, "Vậy thì tốt, đừng làm trễ nãi thời gian của tôi đó!"

"Dạ!"

END CHƯƠNG 186

Chương cuối cùng của ngày hôm nay đây nha T.T
Chắc mai về đến nhà tui mới chuyển tiếp được T^T
Bai m.n nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: