Chap 23
Chap 23 ( comt nhé)
Từ khi trở về lãnh địa ma cà rồng, linh hồn cậu đã không còn nguyên vẹn như trước, trái tim tựa như bị ai bóp nát rồi xé vụn thành trăm mảnh nhỏ…
Vốn tưởng thân thể này suốt cuộc đời chỉ dành cho một người, giờ cũng đã không còn trong sạch nữa, tôn nghiêm bản thân cũng bị người ta chà đạp nhục nhã…
Ghê tởm, bẩn thỉu vô cùng.
Gần đây, Jaejoong luôn nằm mơ thấy ác mộng. Những giấc mộng kinh hoàng nối tiếp nhau, kéo dài tưởng như vô tận. Những hình ảnh ấy hàng đêm cứ lặp đi lặp lại, một lần lại một lần tái hiện rõ nét trong tâm trí.
Jaejoong quằn quại trong máu cùng nước mắt thống khổ !
Muốn chạy trốn thực tại khắc nghiệt này… thực tại không có Yunho, thật khó khăn!
Đường cống nhỏ hẹp hôi hám từ kí ức hiện về. Không gian mờ ảo ngập chìm bởi sương khói màu trắng. Ánh trăng chập chờn qua khẽ hở phía trên , soi rõ khung cảnh rùng rợn bên trong cống rãnh ẩm thấp bốc mùi…
Jaejoong phủ phục trên nền cống bẩn thỉu, hai tay be bét máu tươi, thứ máu đỏ lòm chảy tràn từ cơ thể một người quen thuộc…Gương mặt cậu tái mét không chút sức sống, cơ thể run rẩy, đồng tử trắng dã , hiển nhiên là đã sợ hãi đến cùng cực.
Những mẩu tay chân lở loét vung vãi khắp nơi, được tiếp đãi tử tế bởi chủ nhân nơi đây…
Chuột, chuột lớn, chuột bé,… vô số chuột đủ loại đang cắn xé, gặm nhấm thứ thức ăn trời ban dễ dàng, là máu thịt bổ dưỡng tươi sống của loài người.
Jaejoong gào đến khản cả tiếng, nỗ lực xua đuổi bọn chuột nhưng có làm thế nào thì thứ sinh vật kia vẫn lì lợm tiếp diễn công việc của chúng.
Ánh mắt bất lực nhìn cơ thể không nguyên vẹn của người yêu từng chút từng chút biến mất…Lệ nóng tuôn rơi, nhòe nhoẹt khung cảnh hãi hùng trước mắt.
Tim có đau không?
Đau ? Không, không còn là nỗi đau nữa rồi…
Vòng cống cũ nát xoay tít, đổi dời, hiện ra một khung cảnh thân thuộc.
Jaejoong nằm trên giường đá, thân thể trơ trọi không một mảnh che thân…Hai chân dạng mở hết cỡ, bày ra tư thế dâm loạn đê tiện nhất. Thân thể lại bị một chiếc lưỡi nhám liếm lộng trêu đùa.
Nơi tư mật yếu ớt bị kẻ phía trên mạnh mẽ chiếm đoạt , ra sức tiến nhập… Mỗi một lần càng thêm kịch liệt !
Bàn tay mềm mại bấu chặt thành giường, móng tay đã cắm sâu đến mức máu thịt trở nên một đống bầy nhầy, hỗn loạn…
Thế nhưng, gương mặt mê hồn lại không có chút cảm xúc, tựa như một cỗ thi thể,vô tri vô giác , thậm chí còn suy yếu dựa dẫm vào hơi thở mãnh liệt người kia.
Changmin ah Changmin, ta coi ngươi như người thân, yêu thương ngươi như em trai. Nhưng cũng chính là ngươi khiến ta hận, hận thấu tim gan. Khiến ta lâm vào nỗi nhục lớn như vậy, chính là ngươi !
Ngươi trả nổi không ?
Không kêu gào, không quẫy đạp hay phản đối, chỉ âm thầm chịu đựng. Duy có mồ hôi lạnh đóng thành tầng mới cho biết nỗi đau đớn khuất nhục của người này đã lớn đến thế nào.
Máu đỏ cùng tinh dịch ráo riết chảy ra.
Thật nhơ nhớp !
Thân thể này bị người khác nếm qua...
Không còn trong sạch nữa…
Cậu tự hỏi có thể nào cứ mãi như thế này, ngủ say, không bao giờ tỉnh lại , vì tỉnh lại rồi sẽ phải đối mặt với hiện thực khốc liệt.
Thế nhưng, ước muốn thường nào có thể dễ dàng thực hiện…
Đôi mắt khép chặt từ từ hé mở, ảo não đối diện với tường đá lạnh lẽo. Một giọng nói trầm khàn đặc trưng nhỏ nhẹ cất lên cùng tiếng bước chân tiến nhập càng gần :
“ Không sao, cậu ấy ngủ rồi”
“ Anh chắc chắn?”
“ Trong thức ăn có thuốc ngủ”
Jaejoong ngay lập tức nhắm mắt , dáng vẻ tự nhiên say giấc, đồng thời cũng cảm nhận được ánh nhìn chằm chặp từ trên cao đang soi mói vào mặt mình.
Đồ ăn ngập ngụa vị máu người tanh tưởi, chỉ mới nhìn đã khiến dạ dày nôn nao, làm sao cậu ăn nổi. Bởi lẽ dòng máu ma cà rồng thuần chủng đã dần dà biến đổi, máu có màu xanh thẫm đã nhạt dần sang xanh lam. Mọi bữa ăn đều được cậu cẩn thận đổ đi, cơ thể vì vậy không tránh khỏi vài phần suy yếu.
Changmin cùng một người thanh niên dần dần bước lại bàn đá. Cậu nghe thấy tiếng giấy mở, hai người kia hẳn không phát giác ra điều gì kì lạ, như thế hăng say bàn bạc công chuyện.
Tấn công, giết người, phóng hỏa, bản đồ chiến đấu…tất cả Jaejoong đều nghe không sót một từ…
Mọi việc nguyên đều do một tay hắn sắp đặt, Shim Changmin, ngươi thực âm hiểm như vậy.
Giờ ta đã hiểu rồi, thực sự hiểu rồi…
Là ông trời tới giờ phút này chưa muốn ta chết, cho ta cơ hội báo thù người.
Vậy nên, đừng trách ta thay đổi.
*
*
*
Căn phòng đá giá lạnh nhờ ngọn lửa bập bùng lóe sáng mới níu kéo được chút không khí ấm áp.
Bức tranh trên tường đá được khéo léo khắc chạm, sinh động chân thực, sáng tối tranh nhau.
Ngồi vào chiếc bàn gỗ cũ kĩ là hai người trẻ tuổi tuấn mỹ phi thường. Nam thanh niên cao ráo mang vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, xung quanh tản mát ra loại khí tức bá đạo cường liệt.
Ánh mắt chăm chú dõi theo mỗi điểm nhỏ trên tấm bản đồ bằng da, thỉnh thoảng gật gù ra chiều hết sức hài lòng.
Người còn lại khuôn mặt ôn nhu thanh nhã, giọng nói trầm thấp nhu hòa mang hơi hướng của kẻ lãng tử đào hoa. Trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng đá cổ kì quái màu xanh.
“ Đưa tôi bút vẽ, tôi muốn có một bản sao như vậy”
“ Được, anh chờ chút”. Người này đáp lời.
Changmin nhận lấy chiếc bút lông nhỏ. Bàn tay thon gầy thô ráp thường xuyên cầm kiếm ra trận lúc này biến hóa ra chiều mềm mại. Lóng tay uyển chuyển nhịp nhàng tựa như ngón nghề của người nhạc công đang say mê tấu khúc đàn tuyệt diệu.
Chỉ giây lát sau, trên mặt vải khác đã phủ kín những hình vẽ, ghi chú quân sự hoàn hảo. Thoạt nhìn tấm này với bản đồ gốc y hệt nhau.
Xong xuôi nam thanh niên gọn gẽ đem bản sao vào túi áo khoác, nhẹ cúi đầu chào người kia rồi thỏa mãn rời đi.
*
*
*
Người kia như vậy lại chủ động cưỡng hôn mình? Changmin bị lạc vào một khoái cảm mãnh liệt, là sung sướng, là mê hoặc…Ánh mắt tinh anh thường ngày khỏa lấp bởi tình sắc đê mê trước mặt.
Là lần đầu tiên, đúng không?
Cánh môi xinh đẹp yêu diễm chạm vào, đầu lưỡi nóng bỏng luồn lách vào khoang miệng, uyển chuyển như linh xà nhưng lại mang chút ngại ngùng thầm kín…
Người này thấy vậy cực kì hưng phấn đáp trả, nhanh chóng tiến tới thế làm chủ, mạnh bạo cướp lấy chiếc lưỡi mềm dẻo kia, quấn quýt không rời.
Vị ngọt tan chảy trong miệng, chảy lan vào tận trái tim đập liên hồi của hắn.
Có phải đang nằm mơ ? Không, nếu là mơ sao cảm xúc lại chính xác đến thế?
Changmin ngập chìm trong thế giới màu hồng của ái tình , bản chất cảnh giác vốn có dần dần được buông thả, căn bản không nghĩ rằng đối phương sẽ hạ thủ.
Đột nhiên có chút lờ mờ nhận thấy thứ mùi vị kì lạ, có phải từ miệng người kia truyền sang… Là độc dược ư?
Hắn không còn kịp trả lời cho nghi vấn của mình, chỉ cảm giác cơn buồn ngủ mãnh liệt nhanh chóng kéo tới.
Nụ hôn dần dần trở nên nguội lạnh, môi mất cảm xúc nóng ấm ban đầu… Changmin mắt nửa mở nhìn thấy tia nhìn lãnh khốc cao ngạo người kia, chỉ đơn giản như vậy rồi hoàn toàn ngập chìm trong thế giới bóng tối, sâu hun hút tựa như màu tóc đen của đối phương.
Jaejoong đem bàn tay trái trắng mịn lên, chà mạnh vào đôi môi của mình, lực đạo lớn làm cho khuôn miệng có chút sưng đỏ, thậm chí bị xơ xước.
Sau đó, cậu vội vã cúi đầu lục tìm túi áo khoác của người kia. Lớp áo khoác ngoài không có vật gì khả nghi , Jaejoong tiếp tục tìm sâu hơn phía trong. Cuối cùng mò ra được một tấm da cũ.
Là bản đồ cuộc chiến?
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Cậu nắm chặt mảnh sơ đồ quan trọng ấy vào lòng bàn tay, nhịp tim vì xúc động mà đập mạnh thêm hơn.
Jaejoong điều chỉnh lại hơi thở bản thân, cố gắng trưng ra gương mặt tự nhiên nhất đi ra cửa. Tất nhiên, trước khi rời đi cũng xử lí gọn gàng kẻ đang mê man bất tỉnh kia.
“ Cạch”
Một thanh kim loại chắn ngang trước ngực cậu, Jaejoong hoàn toàn không ngạc nhiên. Phong thái vô cùng điềm đạm, trên môi hiện lên một mạt ý cười nhạt. Cậu đưa thanh bảo kiếm hồng ngọc của mình lên, đoạn nói :
“ Các ngươi có quyền? Ngay cả tướng quân cũng không ngăn cản ta?” Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng âm lãnh, khiến người ta phát sinh loại cảm giác không rét mà run.
Bọn thị vệ hiển nhiên đã hiểu ý tứ trong câu nói kia, tất thảy đều dạt sang hai bên, nhường đường cho con người trước mặt.
Cậu cũng không bận tâm thêm vẻ mặt của bọn chúng nữa bởi tiếp đây còn rất nhiều việc phải làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com