Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

cha khờ X con" khôn" loanluan 1


Chương 1: Lời Hứa Trong Đêm
Mùi đất ẩm và mùi rơm mục quẩn quanh trong không khí của xóm núi nghèo. Kỳ Hảo đặt gánh củi nặng trĩu xuống sân, tấm lưng gầy gò ướt đẫm mồ hôi. Anh thở dốc, đưa tay áo đã sờn cũ lên quệt những giọt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên vầng trán thanh tú. Dù đã gần ba mươi, lam lũ và nghèo khó vẫn không thể che đi được những đường nét trời cho trên gương mặt anh. Đôi mắt to tròn, trong veo như nước suối đầu nguồn, hàng mi dài cong vút, và đôi môi lúc nào cũng hơi hé mở, mang một vẻ ngây thơ và mời gọi một cách vô thức.

Vẻ đẹp đó, trong cái xóm núi này, không phải là một món quà. Nó là một lời nguyền. Người ta xì xầm sau lưng anh, vừa thương hại cho sự khờ khạo của anh, vừa thèm muốn cái thân thể yếu đuối, mê người đó. Họ nói anh là đồ ngốc, bị vợ bỏ lại cùng đứa con đỏ hỏn mà vẫn không oán một lời.

Với Kỳ Hảo, những lời đó chẳng có nghĩa lý gì. Thế giới của anh rất nhỏ, rất đơn giản. Nó thu gọn lại chỉ bằng một cái tên: Kỳ Vọng.

Anh vội vã vào bếp, nhóm lên ngọn lửa bập bùng, chuẩn bị bữa tối chỉ có rau rừng và một ít cơm nguội. Anh làm mọi thứ một cách thành thạo nhưng chậm chạp, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Vọng sắp đi học về rồi.

Đúng lúc đó, cánh cửa liếp hé mở. Kỳ Vọng bước vào, trên người là bộ đồng phục đã cũ nhưng được giặt ủi phẳng phiu. Cậu bé mới 1x ( số tuổi đã bị thay bằng chữ x) tuổi, nhưng đã cao gần bằng cha mình. Kỳ Vọng là một phép màu, một sự kết hợp hoàn hảo đến đáng sợ. Cậu thừa hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của Kỳ Hảo, nhưng những đường nét đó trên gương mặt cậu lại sắc sảo và lạnh lùng hơn. Đôi mắt cậu cũng to tròn, nhưng không trong veo như cha mình, nó sâu thẳm như một vực nước đen, ẩn chứa một sự thông tuệ và toan tính không thuộc về lứa tuổi này.

"Cha về rồi à?" Cậu cất tiếng, giọng nói trầm ấm đã bắt đầu vỡ.

"Ừ, Vọng đi học về có mệt không?" Kỳ Hảo quay lại, đôi mắt sáng lên vì vui sướng. Anh vội vàng lau tay vào tạp dề, đi tới muốn giúp con trai cất cặp.

Kỳ Vọng lách người né tránh một cách tự nhiên. "Con tự làm được. Cha cứ nấu cơm đi."

Bữa tối diễn ra trong im lặng. Kỳ Hảo luôn dành phần cơm nhiều hơn, những miếng rau ngon hơn cho con trai, còn mình chỉ ăn phần cháy và rau già. Anh vừa ăn vừa hạnh phúc ngắm nhìn Kỳ Vọng. Con trai anh là đứa trẻ thông minh nhất xóm, nhất cả cái huyện này. Thầy cô ai cũng khen, ai cũng nói nó sau này sẽ làm nên nghiệp lớn, sẽ thoát khỏi cái xóm núi nghèo này. Nghe vậy, Kỳ Hảo lại thấy mọi sự vất vả của mình đều xứng đáng.

Ăn xong, Kỳ Vọng không ra ngoài chơi như những đứa trẻ khác. Cậu ngồi vào chiếc bàn gỗ duy nhất trong nhà, lẳng lặng đọc sách dưới ánh đèn dầu leo lét. Kỳ Hảo thì dọn dẹp, giặt giũ, làm mọi việc trong im lặng để không làm phiền con trai.

Đêm đó, khi hai cha con đã nằm trên chiếc giường tre ọp ẹp duy nhất, Kỳ Hảo nhận ra con trai mình cứ trằn trọc không yên. Anh lo lắng quay sang, thì thầm: "Vọng, con không ngủ được à? Hay trong người không khỏe?"

Kỳ Vọng im lặng một lúc lâu trong bóng tối, rồi mới cất tiếng, giọng nói có chút khác lạ: "Cha ơi, con... có chuyện muốn nói với cha."

"Con nói đi, cha nghe." Kỳ Hảo vội vàng ngồi dậy.

Kỳ Vọng cũng ngồi dậy, đối mặt với anh. Dưới ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe cửa, đôi mắt của cậu bé sáng lên một cách kỳ dị.

"Cha có muốn con học thật giỏi, sau này kiếm thật nhiều tiền về nuôi cha, để cha không phải đi làm vất vả nữa không?"

Câu hỏi đánh trúng vào ước mơ giản dị nhất đời Kỳ Hảo. Anh gật đầu lia lịa, đôi mắt ngấn nước vì xúc động. "Muốn... muốn chứ. Chỉ cần Vọng thành tài, cha có khổ mấy cũng chịu được."

"Nhưng... con đang gặp một vấn đề." Kỳ Vọng nói tiếp, giọng đầy vẻ ưu tư. "Mấy cuốn sách con đọc nói, đến tuổi này, cơ thể con sẽ có những sự thay đổi. Trong người sẽ có một luồng khí nóng... gọi là 'bí bách'. Nó làm con không tập trung học được, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, khó chịu lắm. Nếu không giải quyết được nó, sau này đầu óc con sẽ bị hỏng mất, không học giỏi được nữa."

Cậu bé nói một tràng những từ ngữ phức tạp mà Kỳ Hảo nghe không hiểu gì. Nhưng anh hiểu được ý chính: con trai anh đang bị "bệnh", một căn bệnh có thể ảnh hưởng đến việc học. Anh hoảng hốt, nắm lấy tay con trai.

"Vậy... vậy phải làm sao hả con? Hay mai cha đưa con lên trạm xá?"

"Không được đâu cha." Kỳ Vọng lắc đầu, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng. "Sách nói, đây không phải bệnh bình thường. Uống thuốc không hết được. Chỉ có một cách thôi... đó là phải 'giải toả' luồng khí đó ra ngoài. Mà muốn giải toả... thì phải cần sự giúp đỡ của người mà con tin tưởng nhất."

Kỳ Vọng dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn xoáy sâu vào đôi mắt trong veo, ngơ ngác của cha mình.

"Cha... chính là người đó."

Kỳ Hảo ngỡ ngàng. "Cha ư? Nhưng... nhưng cha phải làm gì để giúp con?"

Kỳ Vọng hít một hơi thật sâu, như thể đang lấy hết can đảm. Cậu nắm lấy bàn tay gầy gò của cha mình, đặt lên phần đũng quần đã sớm cộm lên của mình.

"Chỉ cần... cha lên giường với con. Để con giải toả luồng khí đó vào trong người cha." Cậu nói, giọng bình thản đến đáng sợ. "Sách nói, chỉ cần làm như vậy, sự 'bí bách' của con sẽ hết. Con mới có thể chuyên tâm học hành, sau này mới có tương lai được. Cha... cha có giúp con không?"

Toàn thân Kỳ Hảo cứng đờ. Anh tuy khờ khạo, nhưng bản năng vẫn khiến anh cảm thấy có điều gì đó không đúng, rất không đúng. Anh rụt tay lại như bị phỏng.

"Không... không được đâu con... như vậy... kỳ lắm..."

Thấy cha mình do dự, ánh mắt Kỳ Vọng lập tức trở nên u tối, chứa đầy sự thất vọng và tổn thương. "Vậy là cha không thương con sao? Cha muốn con vì không học được mà cả đời phải khổ ở cái xóm này sao? Cha muốn con sau này đầu óc bị hỏng, trở thành một kẻ ngốc giống như cha sao?"

Câu nói cuối cùng như một nhát dao đâm thẳng vào tim Kỳ Hảo. "Ngốc giống như cha". Nỗi sợ hãi lớn nhất đời anh chính là việc con trai mình sẽ giống mình, sẽ bị người đời coi thường, khinh rẻ. Nỗi sợ đó, cộng với tình yêu thương con vô bờ bến, đã đánh sập hoàn toàn chút nhận thức le lói cuối cùng của anh.

Anh nhìn vào gương mặt đau khổ của con trai, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

"Không... không phải... Cha thương Vọng nhất mà..." Anh nức nở. "Chỉ cần... chỉ cần tốt cho Vọng... cha làm."

Nghe được câu trả lời mình mong muốn, sự thất vọng trong mắt Kỳ Vọng lập tức biến mất, thay vào đó là một tia sáng hài lòng, chiếm hữu loé lên rồi vụt tắt. Cậu ôm chầm lấy cha mình.

"Con biết mà. Con biết cha thương con nhất." Cậu thì thầm bên tai anh, giọng nói đã trở lại vẻ dịu dàng thường ngày. "Vậy... bây giờ cha giúp con nhé? Con đang khó chịu lắm."

Kỳ Hảo run rẩy, gật đầu trong vô thức.

Kỳ Vọng bắt đầu hành động. Cậu không hề có sự ngượng ngùng của một đứa trẻ mới lớn. Mọi hành động của cậu đều thành thạo, quyết đoán một cách đáng sợ, như thể đã diễn tập trong đầu cả ngàn lần. Cậu nhẹ nhàng đẩy cha mình nằm xuống giường, bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo mỏng manh, sờn cũ của anh.

"Ngoan nào... thả lỏng ra..." Cậu dỗ dành, bàn tay non nớt nhưng đầy sức mạnh lướt trên làn da trắng nõn, mịn màng của cha.

Kỳ Hảo nhắm chặt mắt, cả người run lên như một chiếc lá trong gió. Anh cảm thấy xấu hổ, sợ hãi, nhưng lý trí đơn thuần của anh lại mách bảo rằng đây là một sự hy sinh cần thiết. Vì tương lai của Vọng.

Kỳ Vọng hôn lên môi anh, một nụ hôn vụng về nhưng đầy xâm chiếm. Rồi cậu lướt xuống, hôn lên chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh mảnh dẻ. Anh là người sinh ra cậu, nhưng cậu lại quen thuộc với cơ thể này hơn bất cứ ai. Từ nhỏ, cậu đã được anh ôm ấp, tắm rửa. Cậu đã thèm khát thân thể này từ rất lâu rồi.

Cậu nhanh chóng cởi bỏ quần áo của chính mình, để lộ ra thân hình thiếu niên đang phát triển và cự vật đã sớm cương cứng đến đáng sợ. Không có sự chuẩn bị cầu kỳ. Cậu dùng chính nước bọt của mình, bôi lên hậu huyệt còn đang khép chặt của người cha, rồi đặt cự vật của mình vào đó.

"Cha... con vào nhé." Cậu thì thầm.

Kỳ Hảo chỉ khẽ rên lên một tiếng, hai tay bấu chặt lấy tấm chiếu tre.

Kỳ Vọng bắt đầu tiến vào. Một cách chậm rãi, nhưng không cho phép đối phương từ chối.

"Aaaaa!" Kỳ Hảo hét lên một tiếng đau đớn. Cảm giác khô rát, như bị xé rách truyền đến từ nơi mẫn cảm. Nước mắt anh giàn giụa.

"Ngoan... một lát sẽ hết đau thôi..." Kỳ Vọng vừa dỗ dành vừa tiếp tục thúc vào sâu hơn. Cậu mặc kệ sự đau đớn của cha mình, trong đầu chỉ có sự thỏa mãn khi cuối cùng cũng chiếm được thứ mình khao khát.

Khi đã vào hết, cậu dừng lại, để cho cơ thể mềm mại phía dưới dần thích ứng. Rồi cậu bắt đầu luật động. Từng cú thúc mạnh mẽ, dứt khoát của một thiếu niên đang tràn đầy sinh lực. Chiếc giường tre bắt đầu kêu lên những tiếng kẽo kẹt ai oán trong đêm khuya.

Cơn đau ban đầu của Kỳ Hảo dần dần bị thay thế bởi những cảm giác xa lạ, vừa khó chịu vừa có chút khoái cảm tội lỗi mà anh không thể gọi tên. Anh chỉ có thể cắn chặt môi, bật ra những tiếng rên rỉ vụn vỡ theo từng nhịp thúc của con trai.

Đêm đó, Kỳ Vọng đòi hỏi trên cơ thể cha mình hết lần này đến lần khác. Cậu như một con thú đói bị bỏ lâu ngày, ra sức gặm nhấm, chiếm đoạt, để lại vô số dấu hôn tím đỏ trên làn da trắng muốt của Kỳ Hảo. Cậu bắn vào trong cơ thể anh, rồi lại tiếp tục mà không cho anh một chút thời gian nghỉ ngơi.

Mãi đến khi trời gần sáng, khi Kỳ Hảo đã kiệt sức đến ngất đi, cậu bé mới chịu dừng lại.

Cậu ôm lấy thân thể mềm nhũn, tàn tạ của cha mình vào lòng, hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi. Cậu nhìn tác phẩm của mình – người cha xinh đẹp, ngây thơ của cậu, giờ đây đang nằm trong vòng tay cậu, trên người đầy dấu vết của cậu. Một cảm giác thỏa mãn và chiếm hữu tuyệt đối dâng lên trong lòng.

"Từ bây giờ, cha là của con." Cậu thì thầm trong bóng tối.

Sáng hôm sau, khi Kỳ Hảo tỉnh dậy, cả người đau nhức như bị đánh gãy. Kỳ Vọng đã dậy từ sớm, đang ngồi ở bàn học, chăm chú đọc sách. Thấy anh tỉnh, cậu quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ.

"Cha thấy không? Sau khi được 'giải toả', đầu óc con minh mẫn hơn hẳn. Con thấy mình có thể học thuộc hết cả cuốn sách này luôn đó."

Nhìn nụ cười của con trai, nhìn dáng vẻ chuyên tâm học hành của cậu, mọi đau đớn, tủi nhục và sự kỳ lạ của đêm qua trong lòng Kỳ Hảo đều tan biến. Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười yếu ớt nhưng mãn nguyện. Sự hy sinh của anh... là có ích.

Kể từ đêm đó, nó đã trở thành một "nhiệm vụ". Mỗi khi màn đêm buông xuống, Kỳ Hảo sẽ tự giác nằm xuống giường, dạng hai chân ra, chờ đợi đứa con trai của mình đến để "chữa bệnh". Anh không biết đó là trái với luân thường đạo lý. Anh chỉ biết, đó là con đường duy nhất để con trai anh có một tương lai tươi sáng. Anh cam tâm tình nguyện làm một người vợ, một công cụ để con trai mình thoả mãn, miễn là Kỳ Vọng có thể thoát khỏi cái xóm núi này.

Chương 2: Vũ Điệu Trên Băng Tuyết
Mùa đông năm đó kéo đến sớm hơn thường lệ. Cái lạnh cắt da cắt thịt của vùng núi cao len lỏi qua từng kẽ nứt của căn nhà tranh vách đất. Đỉnh điểm là vào một đêm cuối tháng chạp, khi cơn bão tuyết đầu tiên trong mười năm trở lại đây ập đến.

Gió rít lên từng hồi ghê rợn bên ngoài, gào thét như một con thú đói, đập vào cánh cửa liếp mỏng manh như muốn xé toạc nó ra. Tuyết rơi trắng xoá, che lấp cả đất trời, biến xóm núi nghèo thành một thế giới bị cô lập, chỉ còn lại màu trắng tang thương và tiếng hú của cuồng phong.

Bên trong căn nhà nhỏ, ngọn đèn dầu duy nhất leo lét, hắt bóng hai cha con lên vách đất loang lổ. Kỳ Hảo đã dùng tất cả những mảnh vải cũ rách có thể tìm được để chèn vào các kẽ hở, nhưng cái lạnh vẫn như những mũi kim vô hình châm chích vào da thịt. Anh run rẩy, cố gắng khơi cho đống lửa trong bếp cháy to hơn một chút.

"Vọng, con lại đây ngồi cho ấm." Anh gọi, giọng nói lo lắng.

Kỳ Vọng đang ngồi trên giường, đắp chiếc chăn bông cũ mèm đã ngả màu, tay vẫn cầm một cuốn sách dày cộp. Cậu không hề tỏ ra sợ hãi trước cơn bão, ngược lại, trong đôi mắt sâu thẳm của cậu lại ánh lên một sự hứng thú kỳ lạ, như thể khung cảnh tận thế bên ngoài kia chỉ càng làm cậu thêm tỉnh táo.

Cậu gấp sách lại, chậm rãi bước đến bên bếp lửa, ngồi xuống đối diện cha mình. Ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt tuấn tú của cậu, khiến những đường nét càng thêm sắc sảo, ma mị.

"Cha, con lại khó chịu rồi." Cậu nói, giọng bình thản nhưng mang theo một sức nặng khiến Kỳ Hảo lập tức bỏ qua mọi thứ khác.

"Con lại bị 'bí bách' à?" Kỳ Hảo lo lắng, đưa bàn tay gầy gò, chai sần lên sờ trán con. "Trời lạnh thế này có sao không con?"

"Chính vì trời lạnh nên mới tệ hơn." Kỳ Vọng nói, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào người cha ngây thơ của mình. Cậu bắt đầu vở kịch được chuẩn bị kỹ lưỡng trong đầu. "Khí hàn bên ngoài xâm nhập vào cơ thể con, đấu với luồng khí nóng bên trong. Chúng nó đánh nhau, làm con đau buốt hết cả đầu óc, tâm can nóng như lửa đốt. Cha xem này."

Cậu kéo tay Kỳ Hảo xuống, đặt lên phần đũng quần đã sớm nhô lên căng cứng. "Nó còn 'bí bách' hơn mọi ngày. Nếu đêm nay không 'giải toả' theo cách đặc biệt, có lẽ ngày mai con không đọc nổi chữ nào mất."

Trái tim Kỳ Hảo thắt lại vì sợ hãi. Lại là những từ ngữ khó hiểu, nhưng anh chỉ nắm được một ý duy nhất: Tình trạng của con trai anh đang trở nên tồi tệ, và việc học sẽ bị ảnh hưởng. Đối với anh, đó là điều khủng khiếp nhất.

"'Cách đặc biệt' là sao hả con?" Anh hỏi, giọng run rẩy vì lạnh và vì lo. "Cha phải làm gì?"

Kỳ Vọng nhìn cha mình, một cái nhìn sâu xoáy như muốn hút cạn linh hồn của anh. Cậu nói, giọng thì thầm như đang ban một lời sấm truyền.

"Bình thường là con truyền khí nóng vào người cha để giải toả. Nhưng hôm nay, con cần cha truyền hơi ấm vào người con trước, để áp chế khí hàn. Cha phải ở trên, con phải ở dưới. Cha phải dùng cơ thể mình, liên tục di chuyển, tạo ra hơi ấm truyền xuống cho con. Chỉ có như vậy, luồng khí nóng trong người con mới có thể thoát ra được."

Kỳ Hảo ngây người. Ở trên? Di chuyển? Những khái niệm đó quá phức tạp với trí não đơn thuần của anh. Từ trước đến nay, "nhiệm vụ" của anh chỉ là nằm im và tiếp nhận. Anh sợ hãi, lúng túng.

"Nhưng... nhưng cha không biết làm..."

"Con sẽ chỉ cho cha." Kỳ Vọng nắm lấy tay anh, giọng nói trở nên dỗ dành nhưng không cho phép từ chối. "Chỉ cần cha làm theo lời con. Cha có muốn giúp con không?"

Lại là câu hỏi đó. Câu hỏi đã trói buộc Kỳ Hảo vào sợi xích của tình yêu và sự hy sinh mù quáng này. Anh nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của con trai, rồi lại nghĩ đến tương lai tươi sáng của cậu, anh chậm chạp gật đầu.

"Cha... cha sẽ cố."

Họ trở lại chiếc giường tre lạnh lẽo. Gió bên ngoài vẫn gào thét. Kỳ Vọng nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai, sự thành thạo của cậu tương phản hoàn toàn với vẻ run rẩy, sợ hãi của Kỳ Hảo.

Khi cả hai đã trần trụi, da thịt chạm vào nhau trong không khí buốt giá, Kỳ Hảo khẽ rùng mình. Kỳ Vọng nằm ngửa ra, cự vật hùng dũng của thiếu niên đã sớm ngóc đầu, sẵn sàng cho cuộc chinh phạt. Cậu vỗ nhẹ lên bụng mình.

"Cha, ngồi lên đi."

Kỳ Hảo làm theo một cách máy móc. Anh run rẩy, dạng chân ra, ngồi lên người con trai. Cảnh tượng này quá xa lạ, quá đáng sợ. Anh chưa bao giờ ở trong tư thế chủ động này. Dưới ánh đèn dầu, thân thể yếu ớt, trắng muốt của anh phơi bày hoàn toàn trước mắt con trai.

"Bây giờ," Kỳ Vọng nói tiếp, giọng khàn đặc đi vì dục vọng. Cậu nắm lấy tay cha mình, hướng dẫn anh cầm lấy cự vật của cậu, từ từ đưa nó vào hậu huyệt đã quen thuộc của chính mình. "Từ từ thôi... tự mình nuốt nó vào."

Kỳ Hảo cắn chặt môi, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và căng thẳng. Anh nhắm mắt lại, dựa vào sự dẫn dắt của con trai, từ từ hạ thấp cơ thể xuống. Cảm giác căng trướng, nóng hổi lấp đầy cơ thể anh.

Khi đã vào hết, Kỳ Hảo chỉ ngồi im, không dám động đậy.

"Cha..." Kỳ Vọng thì thầm. Bàn tay cậu đặt lên cặp mông tròn trịa của cha mình. "Bắt đầu đi. Bắt đầu truyền hơi ấm cho con đi. Nhún người lên xuống đi cha."

Nghe lời con, Kỳ Hảo bắt đầu di chuyển một cách vụng về. Những chuyển động ban đầu của anh lóng ngóng, cứng nhắc và đầy ngượng ngùng. Nhưng mỗi một lần anh nhún xuống, cự vật của Kỳ Vọng lại tiến sâu hơn một chút, chạm vào nơi mẫn cảm nhất, khiến anh không kìm được mà bật ra một tiếng rên khe khẽ.

Kỳ Vọng không nhắm mắt tận hưởng. Cậu mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Người cha xinh đẹp của cậu, với mái tóc đen mềm mại xoã xuống bờ vai gầy, gương mặt ửng hồng vì xấu hổ và kích thích, đang nỗ lực di chuyển trên cơ thể cậu. Vòng eo thon thả của anh chuyển động, lồng ngực trắng nõn phập phồng theo từng nhịp thở. Một cảnh tượng vừa thuần khiết vừa dâm đãng đến tột cùng.

"Nhanh hơn... Cha..." Cậu ra lệnh. "Nhún mạnh hơn đi... Phải tạo ra thật nhiều hơi ấm..."

Được sự cổ vũ của con, và cũng vì cơ thể bắt đầu quen dần với khoái cảm, những chuyển động của Kỳ Hảo trở nên nhịp nhàng hơn, bản năng hơn. Anh không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ biết máy móc làm theo. Anh như một con rối xinh đẹp, đang nhảy một vũ điệu trần trụi, hoang dại trên người con trai mình.

Chiếc giường tre bắt đầu kêu lên những tiếng kẽo kẹt đều đặn, hoà cùng tiếng gió hú điên cuồng bên ngoài, tạo thành một bản giao hưởng của bão tố và dục vọng.

Tiếng rên của Kỳ Hảo cũng trở nên lớn hơn, không còn là sự e dè mà là những thanh âm vỡ vụn của khoái lạc. Hơi ấm bắt đầu lan toả giữa hai cơ thể quấn quýt, xua đi cái lạnh giá của đêm đông.

Kỳ Vọng nắm chặt lấy eo cha mình, phối hợp với từng nhịp nhún của anh. Cậu thúc hông từ dưới lên, mỗi cú thúc đều mạnh mẽ, khiến Kỳ Hảo nảy lên rồi lại rơi xuống sâu hơn. Cơn khoái cảm mãnh liệt ập đến, đánh tan chút lý trí cuối cùng còn sót lại của Kỳ Hảo. Anh chỉ biết rên rỉ tên con trai mình.

"Vọng... Vọng ơi... a... a...!"

Nhìn thấy cha mình đã hoàn toàn chìm đắm, một nụ cười hài lòng và chiếm hữu hiện lên trên gương mặt Kỳ Vọng. Cậu biết mình sắp đến đỉnh.

"Cha... tiếp tục đi... đừng dừng lại..." Cậu gầm gừ, cơ thể căng cứng lại.

Kỳ Hảo, nghe lời con, ra sức nhún người thêm vài chục cái cuối cùng, điên cuồng và mạnh mẽ. Cuối cùng, với một cú thúc hông thật mạnh từ phía dưới, Kỳ Vọng gầm lên một tiếng trầm đục, bắn ra toàn bộ tinh dịch nóng hổi vào sâu trong cơ thể của cha mình.

Dòng dịch ấm nóng lấp đầy khiến Kỳ Hảo co giật, la lên một tiếng cuối cùng rồi mềm nhũn ra, ngã gục xuống lồng ngực rắn chắc của con trai, thở không ra hơi.

Anh kiệt sức hoàn toàn. Mồ hôi ướt đẫm mái tóc và tấm lưng trần.

Kỳ Vọng ôm chặt lấy thân thể mềm mại, nóng hổi của cha mình. Cậu cảm nhận được sự thỏa mãn tột cùng, không chỉ về thể xác, mà còn về tinh thần. Cậu đã thành công. Cậu đã dạy cho cha mình cách phục vụ cậu, biến anh từ một người tiếp nhận thụ động thành một người tình chủ động dâng hiến.

Bên ngoài, bão tuyết vẫn chưa ngừng. Nhưng bên trong căn nhà nhỏ, chỉ còn lại sự tĩnh lặng sau cơn cuồng phong của dục vọng. Kỳ Vọng vuốt ve tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của người đang nằm trên người mình, thì thầm với một giọng nói đầy mãn nguyện.

"Cha làm tốt lắm. Con thấy... trong người dễ chịu hơn nhiều rồi."

Và Kỳ Hảo, trong cơn mê man của sự mệt mỏi và khoái lạc, chỉ khẽ mỉm cười. Sự hy sinh của anh... lại một lần nữa có kết quả.

Chương 3: Đêm Tân Hôn

Ba ngày. Đối với người trong xóm núi, ba ngày chỉ là một cái chớp mắt, là thêm vài gánh củi, vài mớ rau rừng. Nhưng đối với Kỳ Hảo, ba ngày Vọng đi thi ở tỉnh dài như ba mùa đông gộp lại. Căn nhà tranh vách đất vốn nhỏ bé nay bỗng trở nên trống hoác, lạnh lẽo một cách đáng sợ. Cái lạnh không chỉ đến từ những cơn gió bấc luồn qua vách liếp, mà nó thấm ra từ chính sự cô đơn.

Mỗi đêm, anh nằm co ro trên chiếc giường tre ọp ẹp, chiếc chăn bông cũ không đủ để sưởi ấm thân thể, lại càng không thể lấp đầy khoảng trống bên cạnh. Anh đã quá quen với hơi ấm của con trai, quen với thân hình thiếu niên rắn chắc ôm lấy mình từ phía sau. Anh đã quen với "nhiệm vụ", quen với cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm tội lỗi, quen với việc biến cơ thể mình thành một bình chứa để giải toả "bí bách" cho con. Sự vắng mặt của nó khiến cơ thể anh nhức mỏi một cách kỳ lạ. Anh cảm thấy mình vô dụng, thừa thãi.

Sáng ngày thứ ba, Kỳ Hảo đã không lên núi kiếm củi. Anh dùng số tiền ít ỏi dành dụm được, đổi gần hết để lấy một con cá khô lớn nhất từ nhà chú Ba hàng xóm và mấy củ khoai lang ngọt lịm mà bình thường anh không dám ăn. Anh muốn Vọng trở về sẽ có một bữa ăn thật ngon. Anh nhóm bếp từ sớm, ngồi canh nồi cơm bốc hơi nghi ngút, đôi mắt trong veo không lúc nào rời khỏi con dốc đất duy nhất dẫn vào xóm. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, vừa mong chờ, vừa lo lắng.

Khi bóng dáng cao gầy, dong dỏng quen thuộc xuất hiện trên đỉnh dốc, cả thế giới của Kỳ Hảo như bừng sáng. Anh gần như vấp ngã khi hớt hải chạy ra, đôi chân trần không ngại giẫm lên nền đất còn ẩm lạnh.

"Vọng! Con về rồi!" Giọng anh lạc đi vì xúc động.

Kỳ Vọng, giờ đã bước sang tuổi mười lăm, càng lúc càng trổ mã. Chuyến đi tỉnh dường như đã gột rửa đi chút hơi thở quê mùa cuối cùng của cậu. Cậu mặc bộ quần áo tươm tất, sạch sẽ, dù đơn giản nhưng lại toát ra khí chất khác biệt hoàn toàn với lũ trẻ trong xóm. Gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của cậu thoáng nét mệt mỏi, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm vẫn sắc bén như dao. Khi nhìn thấy người cha khờ khạo của mình, với mái tóc rối bù, quần áo xộc xệch, đang chạy về phía mình, ánh mắt cậu thoáng hiện lên một tia phức tạp khó tả - một sự pha trộn giữa thương hại, chán ghét và một nỗi chiếm hữu bệnh hoạn. Nhưng nó biến mất rất nhanh.

"Cha, con về rồi."

Kỳ Hảo không để ý đến những điều đó. Anh chỉ thấy con trai mình, niềm tự hào duy nhất của mình. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì dày cộm trên tay con, hai mắt sáng rực.

"Đây là tiền thưởng." Kỳ Vọng đưa nó cho Kỳ Hảo, giọng đều đều. "Giải nhất. Nhiều hơn hai lần trước cộng lại."

Đôi bàn tay gầy gò, chai sạn của Kỳ Hảo run rẩy khi đón lấy chiếc phong bì. Nó nặng quá. Không chỉ nặng vì những tờ giấy bạc bên trong, nó còn nặng vì trí tuệ, vì sự vất vả, vì tương lai của con trai anh. Nước mắt anh cứ thế tuôn rơi lã chã. Anh ôm chầm lấy cái phong bì vào lòng như ôm một báu vật, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Vọng của cha giỏi quá... Vọng của cha là giỏi nhất..."

Anh tất tả kéo con vào nhà, ríu rít hỏi han đủ điều. Anh hì hục dọn ra bữa cơm thịnh soạn nhất mà anh có thể chuẩn bị. Mùi cá khô nướng thơm lừng, mùi khoai lang ngọt ngào và mùi cơm trắng nóng hổi lan toả khắp căn nhà. Kỳ Hảo hạnh phúc đến mức quên cả đói, anh chỉ ngồi đó, gắp miếng cá ngon nhất, gỡ hết xương rồi cẩn thận đặt vào bát của con trai.

Kỳ Vọng không động đũa. Cậu chỉ im lặng nhìn mâm cơm, rồi đột nhiên thở dài một tiếng thật nặng, một tiếng thở dài mang theo sức nặng của cả thế giới.

Sự vui sướng của Kỳ Hảo lập tức bị dập tắt, thay vào đó là nỗi lo lắng dâng lên. "Con sao vậy? Cơm không ngon à? Hay con mệt trong người?"

"Cơm ngon lắm cha." Kỳ Vọng ngẩng lên, đôi mắt đen nhìn thẳng vào anh. "Chỉ là... con thấy mình vất vả quá."

Cậu bắt đầu vở kịch được tính toán đến từng chi tiết. "Ở trên tỉnh, con thấy bạn bè bằng tuổi con. Sau giờ học, chúng nó được cha mẹ đưa đi ăn ngon, đi chơi, mua sắm quần áo mới. Còn con thì sao? Con vừa phải học ngày học đêm để không thua kém chúng nó, lại còn phải căng óc ra thi đấu với những đứa trẻ được ăn học đủ đầy từ nhỏ, chỉ để mang về số tiền này." Cậu chỉ tay vào cái phong bì. "Cha thấy đấy, số tiền con kiếm trong ba ngày, có khi còn nhiều hơn cha đi làm quần quật cả nửa năm. Con bây giờ có khác gì một người chồng phải ra ngoài bươn chải, đối mặt với sóng gió, kiếm từng đồng bạc về để nuôi một người 'vợ' chỉ biết ở nhà cơm nước không?"

Cái từ "vợ" được cậu nhấn mạnh, sắc như một lưỡi dao găm thẳng vào trái tim ngây thơ của Kỳ Hảo. Anh sững người, đôi đũa trên tay run lên.

Kỳ Vọng chưa dừng lại. Cậu nhìn quanh căn nhà tuềnh toàng, ánh mắt mang theo vẻ chán chường. "Con vừa phải đóng vai một đứa con thiên tài, là niềm tự hào của cha, của cả cái xóm này. Lại vừa phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như một người chồng. Nhưng đổi lại con có gì? Một căn nhà rách nát. Một người cha... Với hoàn cảnh này, có lẽ cả đời này cha cũng chẳng thể nào cưới cho con nổi một người vợ đâu nhỉ? Con cũng là đàn ông, con cũng có những khao khát bình thường. Con cũng muốn có một người vợ xinh đẹp để yêu thương, để ôm ấp mỗi đêm. Nhưng xem ra... con không có được cái diễm phúc đó rồi."

Từng lời, từng chữ của Kỳ Vọng như những nhát búa tạ giáng xuống tâm hồn vốn đã mong manh của Kỳ Hảo. Đôi đũa rơi xuống nền đất, phát ra một tiếng "cạch" khô khốc. Tội lỗi. Sự tự trách. Cảm giác vô dụng, bất lực trào lên như một cơn lũ, nhấn chìm anh.

Đúng thế. Con trai anh nói đúng. Anh là một gánh nặng. Một cục nợ. Chính vì anh ngốc nghếch, vì anh nghèo hèn, nên con trai anh mới phải chịu nhiều thiệt thòi đến vậy. Nó xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn, một gia đình đủ đầy, một người vợ xinh đẹp. Nhưng chính anh, người cha này, lại là xiềng xích đang trói buộc đôi cánh của nó.

"Cha... cha xin lỗi... là tại cha... tại cha vô dụng..." Kỳ Hảo bật khóc nức nở, hai tay ôm mặt, bờ vai gầy run lên thảm thương.

Thấy cha mình đã hoàn toàn sụp đổ, Kỳ Vọng vươn người qua, dịu dàng ôm lấy anh. Mục đích đã đạt được. "Không sao đâu cha. Con không trách cha." Cậu vỗ về tấm lưng gầy gò của anh. "Con chỉ thấy... hơi tủi thân, hơi cô đơn thôi. Giá như... con có một người vợ ở nhà chờ đợi, có lẽ con sẽ có thêm động lực để cố gắng."

Đêm đó, "nhiệm vụ" lại bắt đầu. Nhưng nó đã bị biến chất hoàn toàn.

Khi Kỳ Hảo đã tự giác cởi bỏ quần áo, nằm xuống giường trong sự im lặng cam chịu, Kỳ Vọng không làm như mọi khi. Cậu ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay anh.

"Cha ơi," cậu thì thầm, giọng nói vừa mang vẻ van nài, vừa như một lời đề nghị không thể chối từ. "Vì con đã phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, đêm nay... cha có thể đóng vai vợ của con để an ủi con được không?"

Kỳ Hảo ngơ ngác, đôi mắt đẫm lệ nhìn con. "Vợ...?"

"Đúng vậy," Kỳ Vọng gật đầu, diễn một cách hoàn hảo vai một thiếu niên đáng thương đang khao khát tình yêu. "Con không có vợ thật, vậy cha hãy làm vợ của con đi. Chỉ khi ở riêng với nhau thôi. Cha hãy gọi con là 'chồng', và xưng là 'vợ'. Được không cha? Chỉ cần như vậy, con sẽ cảm thấy mình cũng giống như người ta, sẽ thấy ấm áp hơn. Sự 'bí bách' của con cũng sẽ vì thế mà vơi đi nhiều."

Để con được an ủi. Để bù đắp cho con. Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Kỳ Hảo lúc này. Anh gật đầu lia lịa trong nước mắt, giọng nói vỡ vụn. "Được... được... Vợ... vợ sẽ làm theo lời chồng."

Nghe được những từ mình mong muốn nhất, một nụ cười thỏa mãn và chiếm hữu tuyệt đối loé lên trong mắt Kỳ Vọng. Cậu cúi xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của "vợ" mình, một nụ hôn sâu và đầy tính sở hữu.

"Vợ của chồng ngoan quá."

Cậu không vội vàng như những lần trước. Đêm nay là "đêm tân hôn" được chờ đợi từ lâu của họ. Cậu lật người Kỳ Hảo lại, để anh quỳ trên giường trong tư thế mời gọi, phô bày toàn bộ vẻ đẹp yếu ớt và thân hình mềm mại của mình. Cậu hôn lên tấm lưng trần mịn màng, rê lưỡi dọc theo sống lưng khiến anh run rẩy. Cậu cắn nhẹ lên bả vai, lên vành tai, thì thầm những lời lẽ ngọt ngào nhưng đầy độc hại.

Khi cậu từ phía sau, từ từ tiến vào, Kỳ Hảo rên lên, nhưng tiếng rên lần này lại mang một sắc thái hoàn toàn khác, vừa cam chịu, vừa mang theo sự dâng hiến của một người vợ trong đêm tân hôn.

Khi đã hoàn toàn chiếm hữu, Kỳ Vọng bắt đầu bản giao hưởng của riêng mình, mạnh mẽ, cuồng nhiệt và triền miên. Cậu không chỉ thúc vào, cậu vừa làm vừa ghé sát vào tai "vợ", rót vào đó những lời lẽ ma mị.

"Vợ ơi... chồng về rồi đây... Vợ ở nhà có nhớ chồng không?"

"A... ưm... có... vợ nhớ chồng lắm..." Kỳ Hảo đáp lại một cách vô thức, đầu óc đã bị nhấn chìm trong cơn sóng của khoái lạc và sự nhập vai kỳ lạ.

"Chồng đi làm vất vả là để lo cho vợ... Vợ có sướng không? Chồng làm vợ sướng không?"

"Sướng... chồng... a... chồng làm vợ sướng chết mất...!"

"Vợ ơi..." Kỳ Vọng tiếp tục gieo vào tâm trí trống rỗng của anh những hạt giống quái đản. "Vợ sinh con cho chồng nhé... Sinh cho chồng thật nhiều những đứa con... Con trai thì sẽ thông minh giống chồng, con gái thì sẽ xinh đẹp giống vợ. Vợ hãy mang thai đứa con của chồng đi... Vợ có chịu không?"

Trong cơn cao trào điên cuồng, khi cơ thể bị khoái lạc tra tấn đến tột độ, Kỳ Hảo hét lên lời đồng ý. "Chịu... Vợ chịu... Vợ sẽ sinh con cho chồng... aaaa...!"

Lời nói đó chính là mồi lửa cuối cùng. Kỳ Vọng gầm lên như một con thú, thúc vào điên cuồng rồi phóng ra toàn bộ tinh túy nóng hổi, đặc quánh của mình vào sâu bên trong cơ thể người "vợ".

Đêm tân hôn kết thúc trong sự mệt lả và thỏa mãn. Kể từ đó, một quy luật mới được hình thành. Mỗi khi Kỳ Vọng chiến thắng trở về, mang theo tiền thưởng và vinh quang, đêm đó sẽ là đêm họ chơi trò "vợ chồng". Vở kịch ngày một chân thật. Kỳ Hảo đã hoàn toàn quên đi thân phận của mình. Anh chỉ biết, anh là "vợ" của Kỳ Vọng, có nghĩa vụ phục tùng, thoả mãn, và mang thai cho "chồng" mình - người đàn ông duy nhất trên đời yêu thương và bao bọc anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com