Chương 21: Sự đồng điệu
Không thể biết lại càng muốn biết.
Nhìn Galaxy đã đứng trên cao, cách chỗ cậu một khoảng khá xa, Louis rất rất có lòng, chẹp miệng nói: "Cái may trong cái họa."
Hai kẻ đứng canh hai bên còn chưa kịp hiểu câu nói kia thì cái xích khóa cổ cậu mở ra, tay cậu cũng được giải phóng bởi thứ còng bạc kia, ngay lúc ma thuật trở lại, phía sau cậu cảm thấy có thức nước ấm nóng dinh dớt bắn lên người mình.
Bọn chúng đổ gục xuống đất, những sợi xích của cậu quay về với cảnh cửa. Louis chỉnh lại bộ đồ rách rưới trên người, đang lúc dở tay cậu lại ngước lên.
"Ồ, hai người đến muộn thế, không được xem việc thú vị tôi vừa làm rồi."
Cái nụ cười nhu mì của cậu ta, không biết Diamond cảm thấy sao nhưng Elwyn lập tức thấy nhẹ lòng, thằng ngốc anh quen đôi lúc nghĩ toàn chuyện trên trời dưới đất đéo liên quan đến nhau, cuối cùng rước họa vào thân và thoát ra như kiểu mình đéo liên quan, thật phải chào thua.
Diamond cũng cười rất tươi theo Louis: "May quá, may quá, anh không sao là tốt rồi."
"Đương nhiên là tôi vẫn ổn." Chứ người như anh mà chết được thì hết mẹ truyện nó rồi còn đâu.
Nó đảo mắt nhìn quanh, thấy Guinevere vẫn nằm im như cá chết trôi trên bàn đá, dự cảm bất an dang trào từng cơn, nó chạy ngay đến.
"Chị Gui..." Tên còn đéo gọi được hết, chạm vào da thịt lạnh ngắt của Guinevere khiến nó sởn da gà, nó rụt tay, quay nhìn Louis, ánh mắt oán trách thiếu chút nữa biến thành hành động đánh nhau nội bộ.
"Đừng lo, cô ấy chỉ đang ngủ thôi." Louis nhún vai nói, ánh mắt còn như vẻ đang đùa giỡn với tâm trạng nó.
"Anh nói ngớ ngẩn gì vậy?" Nó tức điên lên, hét vào mặt Louis, "Có ai ngủ lại ngừng thở chứ?"
Cậu chìa hai tay hai bên, ý tỏ việc đó liên quan đéo gì đến mình, "Ai nói cái thể xác? Tôi nói linh hồn cô ấy đang ngủ say. Giờ muốn cứu cô ấy..." Louis nhìn lên.
Hai người kia cũng nhìn lên.
Đúng cái lúc Chaos điên tiết gào hét ầm ĩ: "Câm miệng, Galaxy. Ngươi đừng có can thiệp vào chuyện của ta với nó."
Diamond trợn trừng mắt, nó kinh ngạc, vừa hiểu nhưng lại không muốn hiểu.
Con mẹ nó, đánh thức linh hồn đang ngủ say trong thân xác quái vật, giỡn vậy không vui đâu nha anh bạn!!!
Mà họa vô đơn chí, lúc bọn họ nhìn lên cũng đúng lúc Galaxy nhìn xuống, thế đéo nào lại rước thêm một món nợ lớn vào người. Diamond nhăn mặt, giờ thì chuyện càng trở lên rắc rối rồi đấy, vui chưa đồ khốn Louis!
Louis nhìn nó, cái bộ mặt niềm nở tít mắt hiện rõ cái dấu chấm than to đùng trên đầu, cậu đã làm gì sai sao? Ít nhất trước khi trách cậu, nó cũng nên thử đặt mình vào hoàn cảnh của cậu xem, ai cũng phải biết quý cái mạng của mình chứ, mẹ kiếp!
Diamond quay ngoắt nhìn hai người, gắt: "Hai người tự đi giải quyết mụ ta, tôi đi!"
Thế là đéo cần biết hai thằng lính mới nhập hội làm ăn gì, nó vút lên, hình săm trên lưng hóa thành cây mộng trượng nó nắm trong tay. Galaxy lao xuống, người đang lao vào mình, nó biết rất rõ, nhưng nó chẳng còn thời gian đùa giỡn nữa, nó vung một đòn ngay trước khi Galaxy lao đến.
Xuyên qua người Diamond, Galaxy chẳng túm được nó, cứ như cái cây trượng đó có khả năng mở ra một miền không gian khác cho nó tránh nạn. Là có thể hay không thể? Đơn giản thôi, tại nơi phía trên cao nữa gần Chaos, nó đã ở đấy.
Mộng trượng của Đại Mộng không có khả năng vạch ra một không gian đứt quãng khác, nó chỉ mang những sức mạnh lớn mà những giấc mộng có được. Như chiêu vừa rồi Diamond dùng, nó đã tạo ảo giác, nó đang bay lên là ảo giác, còn Diamond thực thì lại lui xuống, vạch ra khoảnh không ảo giác nhất định theo ý muốn và lượn ra chỗ khác và vượt qua Galaxy.
Hỏi tại sao Galaxy dễ dàng bị qua mặt vậy, có một khả năng duy nhất, Diamond không phải mục đích thật sự của người, người nhắm về Louis chứ đéo phải nó.
Giáng đòn mạnh lên gạch đá, hai anh chàng đồng nhất bước nhảy, tách ra khỏi vùng tác động của ma thuật.
"Tôi vẫn quên mất chưa hỏi, cậu làm gì mà mãi giờ mới xuất hiện, lại còn xuất hiện cùng cô nhóc bướng nữa chứ."
Elwyn thản nhiên đáp: "Không phải chúng ta đã quyết định tham gia vào việc của Vương rồi à?"
Ô, chuyện này mới này, cậu đã quyết định cái đấy khi nào cơ? Diamond và Guinevere còn đéo nói cho biết nữa là... Mà nghĩ lại, Louis thấy mọi thứ rất có liên quan với nhau, không chỉ duyên phận, mà còn sự dàn xếp... Bảo sao lúc đưa Diamond trở về đám người kia lại tiệc tùng cùng nhau, còn cả lúc bị nhốt trong ngục nữa, Guinevere rất có tâm giúp đỡ cậu... Đưa tay đỡ lấy trán, thật ngu ngốc khi cậu không nhận ra mà, bọn họ đang biến cậu thành người một thuyền!
Đám người đó, dưới sự dẫn dắt của Vương, thật không đơn giản.
Nước chảy thuyền trôi, phút chần chừ trong tíc tắc vụt qua, Louis cười tươi.
"Ai mà biết, tôi chỉ tính vào cho vui, còn cậu?"
"Còn tùy."
Tùy? À ừ, nếu là Elwyn thì cũng có thể! Cuộc sống anh chọn cùng cậu đã gò bò anh với thế giới bên ngoài, đây chính là lúc Elwyn trở về với cuộc sống thực tại của chính mình, liệu anh ta có dám không đây, cậu chẳng muốn nghĩ đến.
"Còn chuyện nữa..." Elwyn đứng một chỗ điều khiển cho thần khí lao vào tấn công Galaxy, tư thế thong dong liếc mắt nhìn cậu, "Sao cậu không thoát ra từ sớm?" Làm cho anh lo chết đi được.
Louis mà chết, chắc anh cũng đéo được sống nữa. Không phải ngay từ đầu đã nói rồi sao, số phận anh đã được quyết định ngay từ lúc Louis cứu anh - một kẻ vốn dĩ không được phép sống.
Thôi nào, hết Diamond lại đến Elwyn sao? Hai người sao mà hợp nhau đến thế?
Có biết cậu vất vả thế nào không hả?
Ở trong cái nơi chuột chết đéo dám vác mặt đến đào đâu ra một thứ cứng cáp để mở khóa? Mà có mở được chưa chắc cậu thoát được nếu không được bọn chúng cho một giọt sinh mệnh. Hơn nữa, cũng chật vật lắm khi kẹp giữa hai tên canh giữ cậu mới mò mẫm được thứ gì đó giúp ích cho việc mở khóa đây, nhất là phải mở kiểu gì để bọn chúng không nhận ra nên cậu phải im lặng nghe theo và nói nhảm với bọn chúng.
Nghĩ lại, Louis tự nể phục mình, quá trình làm một người bình thường thật gian lao, cậu rất tự hào trước những thành quả mình đạt được.
Cũng yên phận một chỗ, điều khiển cho những cách cửa mở ra mọi nơi và mở ra thứ xích sắt sống kia di chuyển theo ý mình tấn công lại Galaxy, Louis toe toét.
"Tôi chưa hình dung được, việc thực hiện lại lâu như thế."
Giỡn mặt nhau à? Chưa hình dung? Thật là một lời biện bạch ngu xuẩn!
Hai người áp lưng vào nhau, Louis rõ ràng vui vẻ như thế, còn Elwyn chẳng học hỏi được chút gì, khuôn mặt vẫn hoàn lạnh lẽo.
"Elwyn, cậu nghĩ cách đi."
Lâm vào thế bí khi bị một vị thần cổ tấn công, giờ không thể lấy sức chọi sức được, mất mạng như chơi. Những lúc như vậy, đến kẻ ngu còn biết phải lấy trí chọi sức, may ra còn có cửa thoát.
"Kéo dài thời gian cho tôi, đếm ngược từ sáu mươi trở xuống."
Một phút, thời gian anh chỉ cần một phút, đó là tất cả, cũng là chiến thắng.
Đừng nghĩ sáu mươi giây là ngắn, nó rất dài, dài không tưởng khi Louis vì anh mà phải mở phong ấn cho cánh cửa đầu người. Vòng tròn pháp thuật đó màu đen, lớn ngang một ngọn núi, cánh cửa đầu lâu mở ra, kéo cả cậu và cổ thần Galaxy đi vào, để Elwyn ở ngoài nhìn thế trận và tính kế. Thật nực cười khi nói anh chỉ nghĩ cho mình Louis, Elwyn giờ là quân sư của Vương, của Cải tội bảy mối, khả năng của anh còn hơn cả mong đợi của bọn họ. Tất cả phải giữ vững vị trí của mình trong một phút, sau một phút đó, chiến thắng là của anh.
---
Việc thay đổi vị trí đánh nhau trong chiến trận cũng chẳng phải chuyện xa lạ gì với những kẻ chuyên đi dơ dao cầm kiếm, nhất là nhóm ba người này và ba người kia.
Ngắn gọn, ba đôi đánh đấm rất bình yên, nhưng từ khi Rhea nổi hứng đi cắt đầu các em ruột và ném ra như ném rác khiến đám địch thủ kia nổi hết máu chó lên, khí nóng ngập mặt và bọn chúng giải phóng năng lực tới cực hạn.
Người đầu tiên đánh hơi ra cái mùi máu tanh, Lilith phải nói là gần như tung tất cả sức mạnh của mình, ả nhắm vào cái đầu của Rhea mà ra đòn. Tadhg vừa mới đánh bật được Mellory ra đã vội lao ngay đến hướng nhắm của ả, lôi ra chiếc đồng hồ cát và thu cái đòn đó vào.
Father Time, nghe cái tên đã đủ hiểu sức mạnh anh mang to lớn đến mức nào, nhưng nó chưa từng dễ điều khiển như mong đợi của những kẻ mong muốn thứ đó nên anh mới không muốn lôi nó ra dùng, đồng thời khi dùng, lời nguyền trên người anh cũng có phản ứng theo, thật đéo vui. Một lần thu đòn lớn như thế vào, anh phải chấp nhận cái đòn đó tiêu hủy cơ thể anh từng chút.
Chiếc đồng hồ cát biến mất, khóe miệng anh ứa máu, Tadhg cười trừ quệt đi, và lưu lại trên mu bàn tay anh là chất đỏ tươi anh đã cố tránh.
"Sao lại đúng lúc này cơ chứ?!"
Anh muốn hỏi người đó, muốn hỏi nàng và hỏi cả chính mình.
Tại sao chuyện này lại xảy ra với anh, sự đau đớn quằn quại mà hàng tỉ năm anh không ngừng chịu đựng.
Mẹ kiếp, nếu đéo phải ngày xưa bị nhừ đòn quen, chắc giờ thây anh thành tro tan mẹ nó rồi.
Nhìn biểu hiện mất kiểm soát của Lilith, Tadhg nhân cơ hội lao vào tấn công.
"Ả ta sẽ sớm gục thôi."
Nhân lúc Mellory cách bọn họ một khoảng, Nikole cũng từ từ xuất hiện và nhìn hai kẻ đó. Tốc độ, đường né, lưỡi kiếm,... mọi thứ quá nhanh, bọn họ rất giỏi nhưng cả hai đã gần như kiệt sức, khó lòng để cầm cự lâu hơn. Nếu đã vậy thì, bọn chúng sẽ tận diệt luôn hai người cùng con mụ thần nữ đó.
"Em có muốn không?"
Là anh em, không hiểu nhau sao được, "Hơn cả muốn."
Hai bàn tay đan xen những kẽ ngón, nỗi tức giận hóa thành sức mạnh chung, đẩy một nguồn ma thuật lớn vào ba kẻ đó.
Albert nhìn Orlantha, gằn lên: "Bọn chúng đang tính xóa sổ hai người kia kìa, cô còn đứng yên được sao?"
Này này anh bạn, Orlantha cũng phải nghĩ cách cho thuận lợi đôi bên chứ.
"Đi theo tôi."
Những ngón tay ngọc ngà hạ từ trên cằm xuống, nàng lao đến chỗ Tadhg và Lilith.
Không hiểu, nhưng Albert vẫn nghe theo nàng.
"Cô tính làm gì?"
"Đánh úp bọn họ?"
"Cái gì?"
Đây là đánh có tổ chức đấy nàng biết không, nội bộ lục đục là chết ráo cả đấy.
"Bọn chúng muốn nhân cơ hội này đánh trọng thương Rhea, xử lý cả đồng bọn của đôi bên trong lúc sức họ gần như cạn kiệt. Nên giờ ngoài việc đánh úp ra, tôi không nghĩ được gì thêm, Tadhg cũng chẳng thích lại gần Rhea nên chỉ còn tôi với cậu thôi. Chúng ta không được phép phản đòn, vậy rất tốn sức, hãy để bọn chúng tung sức, còn chúng ta chỉ chắn đòn."
"Được rồi, nếu cô đã nói vật, không cần hai chúng ta đến gần hơn đâu."
Chỉ cần những sợi chỉ của hắn đi xử hai người đó là xong. Có phần tàn nhẫn khi phải đánh úp cả đồng bọn nhưng, thôi thì nhắm mắt cho qua, những sợi chỉ bất ngờ túm chặt lấy hai người kia, đập một đòn mạnh từ trên ập xuống cả hai, không toác đầu chảy máu cũng hơi lạ. Bọn họ chao đảo rơi xuống, Orlantha liếc nhìn, vung tay lên, và cả hai người đó nằm gọn trong lòng những dây leo quyện lại. Nhanh chóng để còn vào vị trí, nguồn ma lực đó cứ lao mỗi lúc một gần bọn họ.
Bỏ mẹ nó, nếu chuyện này không phải tại Rhea, chắc chắn nàng sẽ mặc cha bà ta.
Nàng mở lòng bàn tay lên trước, mở ra vòng tròn phép thuật lớn, đủ để bọc thứ ma thuật đó lại. Nhưng vì chỉ bọc, chứ chưa thể kháng nên nàng mới cần hắn hỗ trợ bên cạnh, những sợi chỉ của hắn có thể nói mang khả năng chắc bền không ai bằng, nàng cần hắn dùng những sợi chỉ đó đan xen thành vòng tròn phép thuật và đưa chúng lồng vào với cái của nàng.
Một đòn đánh mạnh, không gây tổn thương cho bất kỳ người nào, bị chặn lại toàn bộ trước khả năng phối hợp tuyệt hảo của hai người.
Rhea có hơi liếc ra sau, cong miệng cười: "Có lòng quá."
Orlantha lạnh nhạt quay đi, có lòng cái quần què, nếu không phải vì những lợi ích phía sau, chưa chắc nàng sẽ có lòng như vậy. Người cám ơn nàng, khác nào để nàng có cơ hội chọc khoáy, thật là vui tính.
Albert nhếch môi, tư thế chinh chiến đâu vào đó, những sợi chỉ cũng rất đồng tình với hắn, tuôn ra mỗi lúc một nhiều.
"Thế giờ cô tính làm gì với hai kẻ đó tiếp đây?"
Nàng ngao ngán: "Cậu là đội trưởng mà, không có chính kiến gì sao?"
"Muốn tôi nói à?" Thật khó tưởng, "Vậy chúng ta phải giết họ thôi."
Giết là tàn nhẫn, nói được mới càng tàn nhẫn hơn, nhưng chỉ khi như vậy mới đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tam giới, nàng hiểu chứ.
"Vậy còn chờ gì? Cậu không muốn giết chúng sao?"
"Hơn cả muốn."
Albert hắn hưng phấn lao vào, đánh càng nhanh, cuộc chiến vô nghĩ kết thúc càng sớm, hắn rất hiểu điều đó.
Khi những ham muốn quá đồng điệu, khao khát càng mãnh liệt, điều ước mới đồng nhất.
Ngươi giết ta, ta giết ngươi, chiến trường sinh ra từ những lời đơn giản như vậy.
...
Vang lên trong không gian mênh mông,
Có tiếng khóc của những ngọn gió không thể mang điều ước đến nơi thành hiện thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com