Extra 5: Chuỗi ngày bận rộn của tân trưởng phòng.
Tập đoàn Mastermind vừa nhắm được nguồn đầu tư mới, phòng đối ngoại ăn mừng chưa xong đã nhận được chỉ thị của cấp trên, yêu cầu trong thời gian tới phải gánh vác số lượng công việc nhiều gấp đôi bình thường, do đề án lần này cần sự góp vốn của một vài đối tác rất quan trọng. Mười ba người phòng đối ngoại nước mắt lưng tròng, nhất là tân trưởng phòng Yang YoSeob. Thăng chức chưa được ba bảy hai mốt ngày đã phải gánh vác trách nhiệm lớn lao, nhưng là một cơ hội khẳng định thực lực, cậu nhất quyết không thể bỏ qua.
Thế nên một buổi tối nọ, bạn YoSeob bất ngờ đập bàn, dõng dạc tuyên bố trước mặt sếp tổng:
- Từ bây giờ em sẽ thật chăm chỉ, thức khuya dậy sớm, dự án lần này nhất định triển khai thành công.
Nhìn đôi mắt long lanh dễ thương tràn ngập ý chí, JunHyung bật cười nhoài người đến cắn lên môi cậu một cái:
- Được, vậy phải xem em thực hiện như thế nào…
Sáng hôm sau, JunHyung uể oải mở mắt, tay quờ quạng sang bên cạnh định tìm miếng mồi ngon làm bữa điểm tâm, nhưng chỉ thấy chiếc drap giường lạnh ngắt. Anh ngạc nhiên ngồi dậy, nhìn quanh một hồi thấy cậu đã đi từ lúc nào, trên chiếc bàn đầu giường có đính mảnh giấy:
“Anh ăn sáng đầy đủ mới được đi làm đấy, em đi trước đây, tạm biệt boss vĩ đại!”
Quả thật, ngày nào cũng vậy, YoSeob buổi sáng tự bắt xe lên công ty lúc bảy giờ, làm việc liền tù tì đến tận tám giờ tối mới về đến nhà, đã thế ăn xong còn tiếp tục thức rất muộn, có đêm không ngủ. Các hoạt động sinh hoạt thường ngày cũng vì thế mà thay đổi không ít. Thời gian cậu dành cho JunHyung giảm đi hẳn, hai người chỉ gặp nhau trong bữa cơm hoặc qua vài lần trao đổi trên công ty. JunHyung cười khổ, lần đầu tiên phải chịu cảm giác làm thứ yếu sau công việc nhưng biết sao được, những gì cậu làm đều là vì anh cơ mà.
Tuy nhiên, đó không phải điều thật sự làm anh lo lắng.
Chỉ sau nửa tháng, sức khỏe YoSeob yếu đi thấy rõ. Hai mắt cậu đã bắt đầu xuất hiện những vết quầng thâm, hơn nữa lúc nào cũng trong tình trạng lờ đờ, có khi còn ngủ gật, suýt nữa thì gục đầu xuống bàn họp. Bộ phận đối ngoại hết sức thương người trưởng phòng tận tụy, cố gắng cáng đáng giúp cậu được chút nào hay chút ấy, nhưng những việc khó vẫn phải đến tay cậu giải quyết. Thế mới nói, so với người khác YoSeob lại làm việc với cường độ gấp đôi, có nghĩa là gấp bốn mức bình thường. Một lần JunHyung xuống bếp pha trà, tá hỏa phát hiện mấy cân café đen mẹ anh mang cho để cả năm không ai uống, mới đó mà giờ chỉ còn một nhúm con con. Khẽ chép miệng, anh hơi nhăn trán.
“Đồ ngốc này…”
***
YoSeob giật mình mở bừng mắt. Chết tiệt, mải nghĩ ngợi thế nào lại ngủ quên mất. Cậu ngẩng lên, văn phòng không còn một ai, ngoài kia trời đã tối. Liếc nhìn đồng hồ, kim giờ vừa nhích sang con số chín. Cậu uể oải đứng dậy, thu dọn tài liệu, xách cặp ra về.
Mỉm cười chào bác bảo vệ, YoSeob nhanh chóng bước ra khỏi cửa công ty. Một thoáng gió lạnh tràn qua khiến cậu khẽ co mình, run nhẹ. Dưới ánh đèn vàng vọt bên kia đường rọi xuống, YoSeob nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang tựa người vào thành xe, đôi mắt lơ đãng như chờ đợi điều gì. Chợt nhìn thấy cậu, khuôn mặt lạnh lùng bỗng phảng phất nét vui vẻ lạ kỳ, người đó rảo bước tiến gần đến, đưa tay lên nựng má cậu:
- Kẻ nào đánh cắp mất cái má phúng phính của người anh yêu rồi? Em xem, gầy xọp không còn gì đây này.
- Sao giờ này anh còn ở đây? Không phải tranh thủ lúc em vắng nhà chạy đi cua gái đấy chứ?
- Vâng, có người coi tôi chẳng bằng công việc, đành ra ngoài đua xe tốc độ cho đỡ buồn.
Anh cười, hôn nhẹ lên trán cậu.
***
- Hôm nay có thể phá lệ ngủ sớm một lần được không?
JunHyung cất tiếng hỏi khi thấy YoSeob vừa bước ra khỏi buồng tắm đã chăm chăm vơ lấy tập tài liệu dày cộp. Cậu lắc đầu:
- Đến giai đoạn nước rút này, bao nhiêu việc phải hoàn thành, anh bảo em ngủ sao được. Có phá lệ cũng không yên tâm mà ngủ.
- Thôi đừng giả vờ, em thèm ngủ chết đi được, đến công ty toàn ngủ gật.
- Anh…! Hứ, không thèm đôi co với anh nữa, em đi uống café cho tỉnh táo là được chứ gì. Mà thôi chết, hình như hết café rồi, định đi làm về sẽ rẽ qua siêu thị mua lại quên mất. Làm sao bây giờ?
JunHyung chăm chú nhìn biểu hiện xem chừng vô cùng lo lắng của cậu, bất chợt trong đầu nảy ra một ý, khóe môi hơi nhếch lên.
- À, cậu Baek thư ký vừa đi công tác về, có biếu anh một loại trà ngon, vừa tốt cho sức khỏe lại có thể thức đêm được. Em sang thư phòng trước, anh xuống bếp chuẩn bị rồi sẽ mang lên cho em!
Trà pha xong, YoSeob xuýt xoa đón lấy, hít hà hương thơm rồi uống một mạch hết nửa chén, vừa uống vừa lẩm bẩm: “Trà hơi đắng quá thì phải?”
Nửa tiếng sau, JunHyung mở cửa thư phòng, thấy cậu nhóc đã gục trên bàn ngủ ngon lành. Bạn YoSeob ngây thơ quá, trà khổ qua có tác dụng ngủ sâu, lưu thông khí huyết, tăng cường máu lên não, làm gì có chuyện giúp bạn thức khuya mà làm việc ^^
JunHyung cẩn thận thu dọn giấy tờ, tắt đèn rồi lặng lẽ bế cậu về phòng. Đặt YoSeob lên giường, đắp chăn cho cậu, anh chợt giật mình. Cậu gầy đi nhiều, quả thật đôi má phúng phính đã hoàn toàn mất dạng, thay vào đó là quầng thâm quanh mắt ngày một rõ. Trong không gian yên tĩnh của màn đêm, có tiếng thở đều khe khẽ, chắc cậu ngủ say rồi. Thoáng ngẩn người trước vẻ thuần khiết đáng yêu kia, không kìm lại được, JunHyung chậm rãi đặt nhẹ lên môi cậu một nụ hôn thật lâu.
“YoSeob, chúc em ngủ ngon.”
Đoạn kết
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa kính rọi vào phòng khiến YoSeob mơ màng tỉnh giấc. Hơi cựa mình, cậu dụi dụi mắt, với tay lấy chiếc đồng hồ đặt trên bàn.
- Gì thế này? Gần 10h sáng rồi!
Cậu hốt hoảng, vùng chăn ngồi dậy, nhưng chưa kịp bước ra khỏi giường đã bị ai đó ôm từ phía sau, kéo mạnh lại.
Ồ tốt quá, nhào luôn lên bờ ngực trần của JunHyung.
- Ngủ thêm tý nữa đi. Hôm nay em được nghỉ làm.
Anh dịu dàng gối đầu cậu lên cánh tay mình. YoSeob nhăn mặt:
- Ai cho em nghỉ? Nghỉ vì lý do gì? Em còn rất nhiều việc!!!
- Suy nhược cơ thể. Anh bàn giao hết cho người khác lo rồi, từ nay em không phải bận tâm nữa.
- Dám không hỏi ý kiến em! Vậy còn anh, tại sao cũng không đi làm?
- Ờ. Ở nhà chăm sóc người bị suy nhược, ổn chưa? Em làm tổn hại đến anh, lại còn bắt anh hỏi ý kiến?
- Này! Em làm thế bao giờ chứ?
- Em là của anh, tổn hại sức khỏe của em cũng có nghĩa là tổn hại sức khỏe của anh.
Nhìn sâu vào cặp mắt to tròn của cậu, anh nhẹ nhàng:
- Đồ ngốc, làm gì cũng phải chú ý giữ gìn bản thân trước tiên. Nhỡ như bây giờ em lăn ra ốm, anh cũng chẳng cần dự án này nữa. Em xem, anh sẵn sàng bỏ công bỏ việc một ngày ở nhà chăm sóc em đấy thôi. Đối với anh, em mới là quan trọng. Vậy mà thời gian vừa qua em lại cho anh ra rìa.
YoSeob chăm chú lắng nghe, hơi ngây người, bất chợt nhích tới hôn anh một cái thật sâu. Cậu giật mình phát hiện rằng cảm giác này, hình như đã khá lâu rồi không được trải nghiệm. Cảm giác nằm trong vòng tay anh, không chút vướng bận, trọn vẹn chỉ anh và cậu, thật là hạnh phúc biết bao.
JunHyung cũng nhanh chóng đáp lại, liên tục rải những nụ hôn lên mặt, lên cổ cậu. Nhưng anh kinh ngạc khi thấy YoSeob đưa tay cởi dần từng cúc áo, để lộ làn da trắng ngần mịn màng. Anh nhìn cậu nghi hoặc:
- Em đang dụ dỗ anh sao?
- Để xem dung nhan em xuống dốc liệu anh còn muốn “ăn” nữa không.
- Em không mệt à?
Giọng JunHyung bắt đầu khàn dần. YoSeob cười nhẹ, hàng cúc đã cởi hết, bờ vai trần thấp thoáng ẩn hiện dưới lớp áo mỏng. Gò má hơi ửng hồng, cậu đưa tay lơ đãng vẽ những vòng tròn lên ngực anh.
- Cứ làm những gì anh muốn.
Trước khi đắm chìm trong những nụ hôn dài bất tận, cậu thoáng thấy anh mỉm cười.
Một lúc sau, giữa tiếng thở hổn hển, trong phòng bỗng vang lên giọng nói ngờ vực.
- Hình như trà tối qua có vị mướp đắng? Uống đắng kinh khủng!
^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com