5.
Lý Hoành Nghị về tới chỗ làm thì sực nhớ mình vẫn chưa hỏi tên người nọ, sau đó chẳng biết tại sao lại nghĩ tới dáng vẻ bối rối của đối phương, bỗng bật ra một tiếng cười khẽ.
Lý Hoành Nghị không ngốc, cậu biết vừa nãy hắn cố tình giúp mình giải vây, đương nhiên việc hắn muốn cùng mình trò chuyện cũng không hẳn là giả. Bình thường Lý Hoành Nghị khá cảnh giác với người lạ, không hay nhận lời ngay như thế. Nhưng vì nhìn thấy sự căng thẳng xen lẫn ngượng ngùng của đối phương, cậu không đành lòng từ chối.
"Này, sao anh quen được Ngao Thụy Bằng hay thế?" Nhân viên bấm điện thoại khi nãy bị ném cái giẻ vào người thấy Lý Hoành Nghị trở về liền sáp lại hỏi. Cậu ta tên Lân Tinh, sinh viên năm nhất làm việc bán thời gian ở đây.
Lý Hoành Nghị nhanh chóng nắm bắt cái tên Ngao Thụy Bằng, ngoài mặt thản nhiên đáp: "Là bạn."
"Bạn á? Với kiểu người đó?" Lân Tinh trợn trừng mắt. Thấy Lý Hoành Nghị hơi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, cậu ta lập tức tinh ý phát hiện đối phương chắc chắn chưa nghe mấy tin đồn trong công ty, thế là nói tiếp: "Ngao Thụy Bằng, là Ngao Thụy Bằng đó. Anh làm ở đây mà không biết gì hết à?"
Lý Hoành Nghị thầm nghĩ đi làm thì lo làm, ai lại lo đi nhiều chuyện như cậu chứ?
"Cả cái công ty nghe ba chữ Ngao Thụy Bằng thôi cũng đủ chán ghét rồi. Cái miệng nịnh bợ của anh ta mà anh cũng chẳng biết ư?" Lân Tinh bấm đốt ngón tay liệt kê ra một đống chuyện, luôn miệng không ngừng: "Giả tạo, hai mặt, gian xảo, tham lam, ích kỷ, gặp người sau nói xấu người trước. Ôi chao, coi chừng anh bị anh ta lợi dụng đấy!" Một phần do ác cảm chuyện Ngao Thụy Bằng quăng giẻ dơ vào người nên Lân Tinh tiện thể thêm mắm dặm muối chút ít để xả giận.
Lý Hoành Nghị cảm thấy Ngao Thụy Bằng mình vừa gặp và Ngao Thụy Bằng trong lời Lân Tinh không phải cùng một người, chưa kể trong tay cậu đâu có gì cho đối phương lợi dụng, thế là bỏ ngoài tai, cười đáp: "Chỉ là tin đồn thôi mà."
Lý Hoành Nghị bên này vừa dứt lời, Ngao Thụy Bằng bên kia đã cầm một quyển kịch bản trên bàn giám đốc Vương lên nói: "Chọn bộ này."
Vốn dĩ hắn đã định về nhà, nhưng xét thấy còn khoảng hai tiếng nữa là ba giờ, thế là quay đầu trở vào công ty, lên thẳng phòng giám đốc Vương lựa kịch bản, sẵn chút nữa xuống đón Lý Hoành Nghị cùng đi luôn.
Giám đốc Vương không hiểu nổi, tại sao đã bảo sẽ gửi qua điện thoại mà tên Diêm La này vẫn quay lại? Phòng làm việc của ông ta chôn vài ba "hố bom", lỡ mà Ngao Thụy Bằng tinh tường ngắm trúng thì chỉ còn nước làm trâu làm ngựa cho hắn cả đời mất. Bởi vậy khi nghe Ngao Thụy Bằng chọn được kịch bản, giám đốc Vương vô cùng mừng rỡ vỗ tay cái bốp.
"Tinh mắt đấy, đó là bộ có triển vọng nhất trong số những bộ ở đây!"
Ngao Thụy Bằng thản nhiên nhận lấy lời khen, nhướng mày ý bảo đương nhiên. Dù gì hắn cũng là một diễn viên già nghề đã lăn lộn trong cái giới này hơn mười năm, không có mắt nhìn thì cạp đất ăn à?
"Vậy... giờ cậu về nghỉ?" Giám đốc Vương khép nép cười hỏi.
Ngao Thụy Bằng ngồi phịch xuống ghế dài, thoải mái mở kịch bản bắt đầu đọc: "Đã làm thì làm cho chót, tôi chọn xong sẽ đi."
Giám đốc Vương khó hiểu: "Chẳng phải cậu chọn xong rồi sao?"
"Còn chưa đọc mà chọn chọn cái gì?" Ngao Thụy Bằng nhíu mày nói. Hắn biết tỏng ông ta có nhiều bí mật ở đây nên mới gấp như vậy, nhưng cũng đừng lộ liễu thế chứ. Làm hắn muốn giơ vuốt đào lên đấy!
Giám đốc Vương ngớ ra, nghĩ lại quả thật hắn chỉ mới đọc qua cái tựa.
Vậy ông ta tốn công khen để làm gì?
Nửa tiếng sau, như để chứng minh cho lời khen của giám đốc Vương không phí hoài, Ngao Thụy Bằng vứt quyển kịch bản màu xanh xuống ghế, đứng dậy tiến tới bàn ông ta bới tung lên. Giám đốc Vương chỉ biết lặng lẽ than khổ, mặc hắn tung hoành.
Giữa những quyển kịch bản mỏng dày xanh vàng khác nhau, chẳng có quyển nào thực sự thu hút Ngao Thụy Bằng. Kịch bản vừa nãy không tính là tệ, nhưng đối với hắn nhiêu đấy vẫn chưa đủ, Lý Hoành Nghị cần cái gì đó bùng nổ hơn.
Trời xui đất khiến, Ngao Thụy Bằng chợt ngẩng đầu nhìn sang tủ kính gỗ bên góc phòng. Hắn nheo mắt, trông thấy một quyển sách màu đỏ nằm trơ trọi một mình một ngăn. Không phải kiểu bị bỏ xó, mà giống một báu vật được đặt riêng để nâng niu gìn giữ thì đúng hơn. Giám đốc Vương thấy Ngao Thụy Bằng nhìn về phía đó liền vội vàng đứng ra chắn tầm nhìn hắn, liên tục cầm mấy quyển kịch bản lộn xộn trên bàn giơ lên giới thiệu.
Đáng tiếc, Ngao Thụy Bằng không thèm quan tâm, cứ như cái tủ kia có mị lực cuốn hắn tới đó, cộng thêm hành động của giám đốc Vương càng khiến hắn xác định hắn đã không nhìn sai. Ngao Thụy Bằng đưa tay đẩy mặt ông ta sang một bên, tiến tới mở tủ cầm lấy quyển sách đỏ đề năm chữ vàng: Nhập Họa Tương Tư Mộng.
Ngao Thụy Bằng không thèm mở ra đọc thử, hài lòng cười nói chắc nịch: "Chính là bộ này!"
Giám đốc Vương thấy hắn đã mò trúng hố bom đầu tiên trong phòng mình, gần như muốn quỳ sụp xuống, khổ sở van xin: "Ai ôi tiểu tổ tông của tôi ơi, ngài đụng gì cũng được nhưng ngàn vạn lần đừng đụng quyển kịch bản đó mà!"
Nhập Họa Tương Tư Mộng, một bộ phim sẽ làm mưa làm gió thổi bùng tên tuổi các diễn viên chính phụ tham gia, hơn nữa nội dung cũng vô cùng đặc biệt, đạo diễn và biên tập phụ trách cũng có sức nặng chẳng thể chối cãi. Không cần vai chính, chỉ cần Lý Hoành Nghị nắm chắc vai phụ Lưu Khách Minh là được. Bởi vì Lưu Khách Minh chính là nhân vật được lòng khán giả nhất, đồng thời hắn nhớ không lầm thì người đảm nhiệm vai này ở kiếp trước đã thăng tiến một cách chóng mặt, giữ được nhiệt rất lâu.
Nói cách khác, người diễn vai Lưu Khách Minh sẽ biến thành một con ngựa ô trên đường đua của những diễn viên theo phái thực lực!
Ôn hòa, chính trực, thơ mộng nhưng cũng đủ thực tế, hoàn toàn khớp với Lý Hoành Nghị.
Ngao Thụy Bằng trong đầu chỉ toàn nghĩ tới những điều tốt nhất, phù hợp nhất cho người kia, lời của giám đốc Vương hắn căn bản không lọt tai từ nào.
Lúc Ngao Thụy Bằng quay đầu dợm bước, giám đốc Vương đột nhiên lao tới nắm chặt quyển sách trên tay hắn, mím môi khẩn cầu nói: "Xin cậu, gì cũng được, nhưng Nhập Họa Tương Tư Mộng thì không được."
Ngao Thụy Bằng đưa tay day trán đáp: "Tôi không muốn vai chính."
"Không muốn vai chính?" Giám đốc Vương muốn xác nhận là mình không nghe lầm.
Ngao Thụy Bằng gật đầu: "Chỉ cần một vai phụ nhỏ, tên Lưu Khách Minh."
Giám đốc Vương thở phào nhẹ nhõm, yên tâm buông tay: "Sao không nói sớm, vừa hay còn trống hai vai, đúng là có một vai tên đó. Cần tôi giới thiệu không?"
Ngao Thụy Bằng nhìn xuống bìa kịch bản, suy tư vài giây rồi lắc đầu: "Cho tôi địa điểm và giờ hẹn thử vai là được."
Hắn cũng muốn để Lý Hoành Nghị một bước tiến thẳng vào đoàn phim, nhưng với tính cách của cậu, e rằng sẽ từ chối nếu biết chuyện. Thêm nữa, vị trí của Lý Hoành Nghị hiện tại nếu có người tiến cử sẽ dễ sinh nghi, trồi ra mấy tin đồn thất thiệt thì không hay. Vậy nên hắn chỉ mở đường giúp cậu, còn lại đành phải đứng ngoài nhìn Lý Hoành Nghị tự bước.
Về phần giám đốc Vương thấy hắn từ chối thì hơi ngạc nhiên, có điều ông ta không dám nhiều chuyện, sợ dây vào mấy chuyện không nên dây của người này.
Giám đốc Vương lén lau mồ hôi, đáp: "Không thành vấn đề. Mà trước đó cậu không thể mang quyển này đi được, tôi sẽ đưa cậu quyển khác."
Ngao Thụy Bằng nhíu mày chẹp miệng: "Rườm rà."
Cằn nhằn vậy thôi chứ hắn vẫn ngoan ngoãn trả lại.
Hễ là chuyện liên quan đến Lý Hoành Nghị, Ngao Thụy Bằng luôn vô thức nhún nhường bất kể đối phương là ai. Thói quen này bản thân hắn cũng chưa nhận ra, kiếp trước lẫn kiếp này vẫn hệt như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com