Chương 10
" Vì tôi thích em. "
Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt, sửng sốt. Mọi tức giận ban nãy vì bốn chữ này, vì con người trước mặt mà thoáng cái hoá thành hư vô.
Cậu nhận ra tình cảm của mình đối với Phác Xán Liệt, lại không dám nhìn nhận. Cậu cũng biết hắn có cảm giác với mình, nhưng cái cậu không ngờ đến là Phác Xán Liệt đủ can đảm, thẳng thắng bày tỏ tình cảm đó. Tự dưng cảm thấy bản thân thật hèn nhát.
" Cậu có biết mình đang nói gì không? "
Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền hai mắt đang ngấn nước, tầm nhìn mông lung cố định trên người mình. Giờ khắc này hắn dám khẳng định, hắn muốn bảo vệ người này chu toàn, hảo hảo mà yêu thương cậu ấy, bảo bọc cậu ấy. Mặc dù...
Mặc dù hắn là một cảnh sát, cậu lại là một phạm nhân.
Nhưng người đứng trước mặt Biện Bạch Hiền bây giờ là Phác Xán Liệt, không phải Trung tá tài năng của Cục cảnh sát, không phải Đội phó đội Hình sự. Chỉ đơn giản là Phác Xán Liệt một lòng chung tình với Biện Bạch Hiền.
Phác Xán Liệt không trả lời, dùng hành động thay cho lời nói. Hắn bước đến trước mặt Biện Bạch Hiền, dùng bàn tay to lớn nhẹ nhàng nâng chiếc cằm trơn tru nhỏ nhắn của cậu, ôn nhu hạ xuống một nụ hôn.
Nếu nụ hôn lần trước ở sân tập là môi chạm môi, khẽ khàng như chuồn chuồn nước mang theo tâm tư kín đáo, thì nụ hôn lần này đủ sâu để hai người phải chìm đắm.
Phác Xán Liệt mút nhẹ vào môi dưới mong mỏng của Biện Bạch Hiền, hương vị ngọt ngào tự nhiên trên da thịt cậu làm hắn lẳng lặng nở một nụ cười. Mà Biện Bạch Hiền ban đầu bị hành động này doạ cho hơi sửng sốt, nhưng sau đó nhanh chóng thuận theo, đáp lại sự ôn nhu của đối phương.
Phác Xán Liệt chậm rãi thăm dò khoang miệng bé nhỏ ấm áp của Biện Bạch Hiền, đầu lưỡi cuốn lấy chiếc lưỡi bé tinh tế của cậu, tựa như tìm được vùng đất mới, không ngừng quấn quít, chiếm đoạt.
Biện Bạch Hiền bị sự nhiệt tình của Phác Xán Liệt làm cho choáng váng, hôn đến không còn khả năng hô hấp, sau khi bị đối phương luyến tiếc buông tha đôi môi ửng đỏ thì vô lực dựa vào lồng ngực hắn thở dốc.
" Sát thủ Biện, em cũng thích tôi đúng không. "
Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền thường ngày trưng ra bộ dạng không nóng không lạnh của sát thủ chuẩn mực, giờ lại gục trong ngực hắn đỏ mắt thở hổn hển thì cảm thấy phi thường đáng yêu, phi thường có cảm giác thành tựu. Lời nói thốt ra không tránh được pha chút ý cười.
Sát thủ nhỏ không đẩy hắn ra, không động thủ với hắn, là có tình cảm nha!
" Phác Xán Liệt, anh đừng có mà hối hận. "
Đổi lại là tiếng cười khẽ trầm thấp đầy từ tính của Phác Xán Liệt. Hắn ôm chặt Biện Bạch Hiền trong ngực, đầu đặt ở vai cậu.
" Ban nãy tên Hội trưởng bẩn thỉu đó đã chạm vào chỗ nào của em?"
Nghe thoang thoảng mùi giấm chua.
" Môi, do tôi chủ động.." Biện Bạch Hiền nhỏ giọng lên tiếng. " Vì truyền thuốc mê thôi. " Cậu lại vội vàng bổ sung. Thực ra lúc hôn Ngô Diệc Phong cậu kinh tởm muốn chết. Bất quá vẫn phải cắn răng thuận theo, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy uất ức.
" Đâu nữa? "
" Eo... " Tiếng càng ngày càng nhỏ như tiếng muỗi.
"....."
Phác Xán Liệt triệt để im lặng, mấy giây sao nắm tay Biện Bạch Hiền kéo lên phòng ngủ.
Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt nửa kéo nửa ôm đẩy vào phòng ngủ của hắn. Phải nói, mặc dù sống chung đã mấy tháng, cậu cũng chưa bao giờ bước chân vào phòng Phác Xán Liệt. Cấu trúc hai phòng khá giống nhau, nhưng phòng Phác Xán Liệt nhỏ và đơn giản hơn một chút.
Chưa kịp quét mắt kỹ ngõ ngách trong phòng, Biện Bạch Hiền đã bị Phác Xán Liệt đẩy ngả xuống chiếc giường lớn trải chăn bông trắng mềm mại. Hắn ngay sau đó nằm đè lên, hai tay chống hai bên vai cậu, im lặng nhìn con người nhỏ bé dưới thân.
Ý thức được hành động thập phần nguy hiểm của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền nghiêng đầu né tránh ánh mắt hoa đào trong vắt đang nhìn mình, mặt không tự chủ được hơi nóng lên, đôi môi nhỏ bé hơi mím, toàn thân bất giác gồng cứng như khối sắt.
" Anh..anh làm gì? " Giọng nói vì ngượng mà có chút lắp bắp. Buổi đêm cuối hạ cũng không tránh khỏi cái oi nóng, nhiệt độ trong phòng dù có điều hoà nhưng trên trán Biện Bạch Hiền đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Phác Xán Liệt nhìn dáng vẻ rụt rè bất an của Biện Bạch Hiền mà cười thành tiếng. Bàn tay to lớn bắt đầu lưu manh lần đến Áo sơ mi trắng mỏng manh trên người cậu, từ từ mở ra.
Từng tấc da thịt trắng min trơn bóng hiện ra, lồng ngực không tính là quá rộng lớn nhưng săn chắc, hình dạng mê người, rất phù hợp với chủ nhân của nó.
Phác Xán Liệt ngẩn ra một chút, ánh mắt không thể rời khỏi vẻ đẹp thân thể hút người của Biện Bạch Hiền. Hắn dù gì cũng là một nam nhân, lại là cảnh sát trẻ khí lực dồi dào, tuy thường ngày không tính là quá gương mẫu tiêu soái nhưng giờ phút này, đối mặt với sự hấp dẫn của người hắn yêu thương vẫn là không thể nhịn được, cảm giác trong người dần nổi lên một luồng nhiệt nóng nảy chạy khắp cơ thể.
" Thanh tẩy cho em. "
Phác Xán Liệt cúi người, hơi thở ấm áp cũng giọng nói trầm khàn giờ phút này tựa như hàng vạn con kiến nhỏ bò vào tâm trí Biện Bạch Hiền, ngứa ngáy không thôi. Cậu biết, bản thân cũng khao khát Phác Xán Liệt, tình yêu không mang dục vọng, là giả dối, huống chi đây là người cậu coi trọng còn hơn mạng sống.
Phác Xán Liệt dời xuống chiếc cổ thanh tú của Biện Bạch Hiền, in lên đó những dấu hôn đậm có nhạt có, thoã mãn hít vào mùi hương ngọt ngào vốn có trên cơ thể cậu. Hắn cảm thấy mình sắp bị Biện Bạch Hiền nắm trong lòng bàn tay rồi, tất cả những gì thuộc về cậu, Phác Xán Liệt hắn đều không thể cự tuyệt.
Cả căn phòng thoáng chốc gia tăng nhiệt độ, những tiếng hôn mút và thở dốc khe khẽ trong không khí cũng đủ khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Đến khi Phác Xán Liệt đưa tay xuống mép quần jeans đen của Biện Bạch Hiền, cậu từ trong tia lý trí cuối cùng còn sót lại vội vã ngăn lại.
Phác Xán Liệt hơi sửng sốt nhìn cậu, thấy trong đáy mắt Biện Bạch Hiền là một tầng sương mù ướt át pha lẫn bất đắc dĩ, không nhìn ra hiện tại đang suy nghĩ điều gì.
" Phác Xán Liệt, ban nãy lúc tôi hỏi anh có hối hận hay không, anh vẫn chưa trả lời tôi. Có thể đối với anh hiện tại đây chỉ là một đoạn tình cảm nhất thời, anh liệu đã nghĩ đến hậu quả của nó chưa? Anh nghĩ hai chúng ta..thực sự có thể phát sinh quan hệ sao? "
Những lời này thành công làm Phác Xán Liệt cả kinh. Đúng vậy, khoảng cách giữa họ là bao xa, bản thân Phác Xán Liệt hắn hiểu rõ hơn cả. Thân là một Cảnh sát đang nằm vùng, lại đi sa vào lưới tình với sát thủ số một của tổ chức đối tượng phạm nhân, có thể có kết quả sao? Tuy hắn không biết lý do trong câu nói của Biện Bạch Hiền đích xác là gì, chắc do cậu lo sợ đến an toàn của hắn trong tổ chức đi? Dẫu gì cậu không thể biết hắn là đang nằm vùng được.
Nhưng mà...
" Em nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho em? Hay em sợ Hội trưởng biết chuyện người hắn thầm thương cùng một chỗ với tôi thì đẩy tôi vào chỗ chết? "
Dừng một chút, lại thấy biểu tình của Biện Bạch Hiền trở nên phức tạp, Phác Xán Liệt đành thở dài, nằm xuống bên cạnh cậu, ôm vào ngực.
" Biện Bạch Hiền, tôi không biết hiện tại em đang vì cái gì mà lo lắng, bất an, tôi đều mặc kệ. Nếu bây giờ em chưa sẵn sàng, tôi sẽ không miễn cưỡng. Nhưng mặc dù là khó khăn gì, trở ngại gì, chỉ cần em đồng ý tôi vĩnh viễn sẽ bất chấp tất cả mà bảo hộ em, yêu thương em thật tốt. Sẽ không thất hứa. Cho dù.. "
" Đủ rồi.. Không cần nói nữa. Tôi tin anh. "
Biện Bạch Hiền rúc vào trong ngực Phác Xán Liệt, lắng nghe giọng nói của hắn, nhịp tim, hơi thở của hắn, bên mũi là mùi hương thanh mát dễ chịu. Ấy vậy mà cậu lại từ đôi mắt nhắm chặt, âm thầm rơi ra một giọt lệ.
Lần này, là Biện Bạch Hiền cậu thất trách rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com