Chương 14
Biện Bạch Hiền không biết mình hôn mê trong bao lâu, chỉ biết sự đau nhói như cắt ruột cắt gan từ bụng làm cậu tỉnh dậy, trên người đã toàn là mồ hôi lạnh, đôi môi đã sớm mất đi huyết sắc hồng nhuận thường ngày.
" Đi đâu? "
" Biện ca, anh tỉnh rồi! "
Tên đàn em đang phóng xe vùn vụt nghe tiếng Biện Bạch Hiền liền lập tức khẩn trương.
" Biện ca, anh ráng nhịn một chút, hàng đã chuyển xong rồi, em hiện tại liền đưa anh về căn cứ ngầm xử lý vết thương. Mẹ nó, là tên cảnh sát chết tiệt nào dám làm anh thành ra như vậy, em đây trở về liền nói Hội trưởng đốt con mẹ nó trụ sở của..."
" Đưa tôi về nhà. "
Biện Bạch Hiền thều thào nói, dù chỉ bốn chữ thôi cũng làm máu từ khe hở giữa lưỡi dao ứa ra, nhuộm ướt một mảng Áo thun. Nếu không phải vì là màu đen, hiện giờ chắc màu máu tươi đã sớm chói mắt.
Tên đàn em đầu tiên là ngớ ra, nhưng sau đó lập tức thuận theo, nhấn ga đưa Biện Bạch Hiền về căn hộ.
.
.
Hơn hai giờ sáng, Phác Xán Liệt ngồi ở sô pha thất thần, không có cảm giác muốn ngủ. Nói đúng hơn là không an tâm để ngủ.
Khoảnh khắc ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, Phác Xán Liệt liền biết xảy ra chuyện, Biện Bạch Hiền sẽ không bao giờ nhấn chuông cửa khi vào nhà mình! Hắn phóng nhanh ra ngoài, không thèm xỏ dẹp lập tức vặn tay cầm mở cửa.
Gương mặt cương nghị của Phác Xán Liệt biến sắc, ánh mắt đông cứng nhìn một người lạ mặt dìu Biện Bạch Hiền đứng trước cửa, trên bụng vẫn là con dao găm, máu từ vạt áo nhỏ xuống sàn hiện lên một mảng đỏ chói mắt.
" Bạch Hiền! "
Phác Xán Liệt đỡ Biện Bạch Hiền nằm ngửa lên sô pha, bản thân cầm lấy tay cậu lay mạnh, lại phát hiện nhiệt độ lạnh băng, người kia đã sớm mất đi ý thức.
" Liệt ca, anh đi chuẩn bị nước ấm và đồ cầm máu đến đây, em lập tức khâu lại vết thương cho anh ấy! "
Tên đàn em cũng khẩn trương không kém, sau khi giục Phác Xán Liệt thì bản thân liền chuẩn bị xé áo Biện Bạch Hiền.
Nhân ra được ánh mắt ngờ vực của Phác Xán Liệt, cậu ta vội bồi thêm một câu ' Em học y ' rồi tiếp tục công việc.
Phác Xán Liệt cố gắng khắc chế cơn run rẩy trong lòng đang lan ra khắp cơ thể, bưng dụng cụ đặt lên bàn trà, lại cầm một chiếc khăn lông tiến về phía Biện Bạch Hiền thay cậu lau mồ hôi trên trán.
" Ưm.. "
Biện Bạch Hiền lần nữa tỉnh dậy, ngửi được mùi hương quen thuộc bên mũi, chân mày cũng dãn ra, nhưng đầu óc lại choáng váng khiến cậu không nhịn được mở mắt xem xét vết thương.
" Biện ca, em hiện tại sẽ rút dao ra, anh cố chịu một chút. "
Biện Bạch Hiền mờ mịt gật đầu, bàn tay lại bị ai đó nắm chặt, cả người nhẹ nhàng nhấc lên, nửa ngồi nửa nằm dựa vào một lồng ngực ấm áp.
" Bạch Hiền, phải kiên cường. "
Biện Bạch Hiền vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc, nhịp tim đều đều và giọng nói của đối phương khiến cậu an tâm. Cậu biết, là Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt đang ở cạnh cậu.
Tên đàn em nắm chặt cán dao, hít một hơi rồi dứt khoát rút ra. Khoảnh khắc lưỡi dao rời khỏi da thịt, máu tươi như thoát khỏi bức tường ngăn cản, không ngừng trào ra như lũ xã.
Biện Bạch Hiền áp chặt mặt vào ngực Phác Xán Liệt, nắm tay nhỏ nhắn nắm chặt cánh tay cứng cáp của đối phương, môi bị cắn đến rỉ máu, mồ hôi tuôn ra như tắm. Cậu cảm giác sức lực toàn thân bị rút cạn, đầu óc trở nên mơ hồ không chút trọng tâm.
" Bạch Hiền! "
Phác Xán Liệt cảm giác như tim ngừng đập khi thân thể nhỏ nhắn trong ngực dần bị buông lỏng, Biện Bạch Hiền cứ thế mà ngất trong lòng hắn, máu từ vết thương vẫn cứ tuôn ra không điểm dừng mặc dù tên đàn em đang ra sức cầm máu.
" Biện ca, anh không được ngủ! "
Nhác thấy Biện Bạch Hiền không còn ý thức, tên đàn em cũng rối rắm, động tác trên tay cũng vì tâm trạng hồi hộp mà trở nên loạn xạ, máu đã thấm ướt một mảng sô pha. Cứ đà này, dù không đâm trúng chỗ hiểm cũng bị mất máu nhiều mà chết!
" Mẹ nó! "
Phác Xán Liệt chửi một tiếng, đặt Biện Bạch Hiền gối đầu lên tay vịn sô pha, lao đến trực tiếp đá tên đàn em đang hoảng loạn qua một bên.
.
.
" Mày nói lại xem! "
Kim Chung Nhân đá một cước vào ngực người đang quỳ dưới sàn, ánh mắt đỏ ngầu.
" Hội..Hội trưởng..là bọn em thất trách...không..không bảo vệ được tốt sát thủ Biện...nhưng anh yên tâm, hiện giờ Tiểu Lý đang giúp sát thủ Biện xử lý vết thương.."
Tên đàn em tay ôm ngực, quỳ rạp dưới đất, giọng nói vì sợ hãi cũng trở nên lắp bắp không rõ.
" Nếu anh ấy xảy ra chuyện không may, đám người tụi mày chuẩn bị luyến tiếc cái mạng chó của tụi mày đi. "
Kim Chung Nhân tay nắm thành quyền, ánh mắt vì tức giận mà trở nên hung ác đáng sợ. Hắn vội lên xe, phóng nhanh đến nhà Biện Bạch Hiền. Trong lòng có vô số cảm xúc lẫn lộn.
Biện Bạch Hiền đi giao hàng chuyến này, bản thân hắn là Hội trưởng lại không biết. Nếu hắn lường trước được phía lãnh đạo Indo dùng cách này để thử cậu, hắn tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra. Lăn lộn nhiều năm như vậy, hắn hiểu được ít nhiều thủ đoạn trong cái giới đen tối này, Biện Bạch Hiền lại càng phải rõ hơn ai hết. Nhưng rốt cuộc là vì cái gì, lại liều mạnh đâm đầu vào hang cọp.
Kim Chung Nhân hắn thực sự không nghĩ ra. Tuy tên đàn em báo lại bị cảnh sát đánh úp, nhưng với thân thủ của Biện Bạch Hiền, có thể dễ dàng bị ăn một nhát không. Hắn không dám nghĩ sâu hơn, cũng không muốn dấy lên những suy nghĩ xấu về Biện Bạch Hiền. Nỗi lo như lửa đốt trong lòng thúc đẩy hắn đạp mạnh chân ga. Chiếc xe màu đen phóng như tên lửa trên con đường vắng vẻ, toát ra vài phần lãnh khí.
.
.
Cánh cửa bị người hung hăng đập mạnh, như trách không thể một cước đá tung mảnh gỗ vướng bận ra xông vào trong.
Phác Xán Liệt vén lại góc chăn cho Biện Bạch Hiền, lau đi giọt mồ hôi trên trán cậu rồi nhíu mày, xoay người ra khỏi phòng.
Vẻ mặt ôn nhu nhanh chóng bị thay thế bởi khuôn mặt bất đắc dĩ đầy khó chịu. Hắn bước nhanh ra cửa, hận không thể cho người đang làm ồn kia một đấm.
Kim Chung Nhân thấy Phác Xán Liệt bước ra cũng không ngạc nhiên, xông vào trong nhà nhìn một lượt, bắt gặp mảng màu đỏ chói mắt trên sô pha, vương ra cả sàn nhà và vài miếng gạc đẫm máu thì mày càng nhíu chặt.
" Bạch Hiền đâu? "
" Cậu ấy ngủ rồi. Mất máu rất nhiều, nhưng đã qua khỏi. "
Phác Xán Liệt không nhìn Kim Chung Nhân, đi lại bàn trà thu dọn tàn cuộc, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi.
Ban nãy khi Tiểu Lý cuống lên không thể cầm máu tiếp cho Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt đã đẩy tên vô dụng đó sang một bên, trực tiếp từ chỗ thần chết giành lại cái mạng quý giá của cậu. Đừng ngạc nhiên vì sao hắn lại đột ngột biến hoá như vậy, thân là một Trung tá, ít nhiều gì cũng đã học qua y học, không đến nỗi phải mất mạng trong lúc nguy cấp, huống hồ hắn còn là một Cảnh sát ưu tú.
Có điều, sau khi từ chỗ Tiểu Lý tra ra được nguyên do Biện Bạch Hiền bị thương, Phác Xán Liệt đã cả kinh một trận.
" Nói chuyện với tôi một chút. "
Thả bịch đen vào sọt rác, Phác Xán Liệt ngồi xuống sô pha, không to không nhỏ hướng Kim Chung Nhân nói.
Dù gì đi nữa cũng phải hỏi cho ra lẽ.
Không chỉ vì nhiệm vụ của tôi, mà còn vì sự an toàn của em.
-----------------------
Teaser ChanBaek Love Shot làm chị em okay cả chứ? =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com