Chương 23
Hiếm có một ngày mà cả Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đều rảnh rỗi nằm lười trên giường vào buổi sáng sớm.
Mới đó đã đến đông, điều hoà trong phòng hoạt động hết công suất nhưng người nào đó vẫn rút vào ngực của người còn lại, vô lực nhắm tịt mắt.
" Bạch Hiền, rời giường thôi. "
Phác Xán Liệt vỗ vỗ tấm lưng nhỏ của người trong lòng, hài lòng nhìn sát thủ nhỏ khó chịu nhăn mặt.
" Hôm nay không phải đến căn cứ. "
Nói vậy nhưng Biện Bạch Hiền vẫn ngoan ngoãn ngồi bật dậy, dụi dụi đôi mắt mơ màng.
Một trong những ưu điểm của sát thủ Biện chính là không bao giờ nũng nịu mỗi sáng.
Phác Xán Liệt trong lúc chờ Biện Bạch Hiền vệ sinh cá nhân xong thì bản thân đã chuẩn bị bữa sáng cho cả hai như thường lệ. Biện Bạch Hiền ngồi vào đối diện Phác Xán Liệt, bắt đầu xử lý món sandwich kẹp không có dưa chuột.
" Hôm nay khu sản xuất không có việc sao? "
Phác Xán Liệt đẩy cốc nước về phía Biện Bạch Hiền, dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
" Sao lại không. Nhưng không phải lúc nào cũng cần có người quản lý, vả lại Lộ Ngại làm việc khá tốt, đỡ được phần lớn phiền phức cho tôi rồi. "
" Lộ Ngại? Tôi chưa từng nghe em nhắc qua về người này. "
" Cậu ta là hội viên lâu năm rất có năng lực. Nghe nói ngày trước từng được Hội trưởng gài vào chỗ của bọn cớm, nhưng hàng động khinh suất nên rất nhanh bị buộc phải rút lui. "
Biện Bạch Hiền cắn một miếng to, vừa nhai vừa nói, không quên liếc sơ qua nét mặt của Phác Xán Liệt.
" Em nói...cậu ta từng là nằm vùng sao? "
Động tác trên tay Phác Xán Liệt hơi ngừng một chút, biểu cảm cũng không có thay đổi quá nhiều.
" Đúng vậy. "
" Tên cậu ta sử dụng trong thời gian ở chỗ Cảnh sát là gì..em biết không? "
Biện Bạch Hiền giương mắt nhìn Phác Xán Liệt, nói với giọng thờ ơ.
" Tôi làm sao biết được. Nhưng anh hỏi chuyện đó làm gì? "
Phác Xán Liệt bị câu hỏi này làm lúng túng. Hắn cười xoà, với tay lấy cốc nước uống một ngụm rồi cúi đầu ăn gấp gáp.
" Có vẻ như tôi chẳng biết gì nhiều về Tổ chức cả, vẫn là thấy có chút lạ lẫm. Đúng rồi, em làm việc với cậu ấy cũng nên đề phòng một chút, không phải người nào cũng có ý tốt. Thật sự không nên quá tin tưởng vào bất kỳ người nào. "
" Kể cả anh sao? "
Biện Bạch Hiền cầm giấy lên lau miệng, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn thẳng về phía Phác Xán Liệt.
Mà người được hỏi lại lần nữa mỉm cười cho qua, một nụ cười nửa miệng qua đôi mắt của Biện Bạch Hiền hiện lên chút bất đắc dĩ.
" Lộ Ngại cậu ta ấy mà, tầm vóc rất nhỏ nhắn, lại nhanh nhẹn và có kỹ năng phản xạ khá tốt. Tôi không đánh giá cao cậu ta ở phương diện bề ngoài, nhưng lại là người có chiều sâu, đặc biệt là qua ánh mắt và lời nói. Khi mới làm việc với cậu ấy sẽ mang lại cho ta cảm giác dễ gần, dễ sai bảo, nhưng qua một thời gian ngắn, người tinh tế sẽ nhận ra đó chỉ là lớp vỏ bề ngoài. Mặc dù trước mắt không có gì đáng e ngại, nhưng vẫn là nên đề phòng, chuyện này tôi hiểu rõ. Nhưng lợi dụng được bao nhiêu thì lợi dụng, dù gì những việc cậu ta tình nguyện làm cũng đều là vì Tổ chức, không phải sao? "
Biện Bạch Hiền thu dọn bát đĩa một cách nhanh chóng và gọn gàng, cả quá trình hệt như vừa làm việc nhà vừa ngẫu hứng tám chuyện với Phác Xán Liệt về một đề tài thoải mái, lời nói nhẹ nhàng không nghe ra nửa chữ bất thường, nhưng thực chất đối với Phác Xán Liệt mà nói lại là một hồi chuông báo động.
Chính là cậu ta.
Phác Xán Liệt làm bộ như không chú ý, chỉ ậm ừ xuôi theo lời nói của Biện Bạch Hiền, ôm bát dâu tây trong tủ lạnh ra phòng khách, không quên lấy theo hai que tăm găm lên hai trái dâu trong bát.
Biện Bạch Hiền thu dọn nhà bếp xong xuôi thì ra sô pha ngồi xuống cạnh Phác Xán Liệt. Những lúc rảnh rỗi thế này nếu không tập luyện thì một là cả hai cùng xem tivi, hai là Phác Xán Liệt ngồi nhìn Biện Bạch Hiền dán mắt vào laptop.
Đối với công việc của Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt, xem laptop chắc hẳn là một hành động quá mức xa xỉ và nhàn hạ trong mắt mọi người. Nhưng thực ra đó lại là việc làm quan trọng trước mỗi lần đi chuyển hàng. Tuyến đường, tình hình giao thông, sự kiện gần đó hoặc tất cả những gì có liên quan đến tầm an toàn hôm đó đều được Biện Bạch Hiền tìm hiểu kỹ càng.
" Đối phương thực biết chọn ngày. Hôm đó bến cảng tương đối vắng vẻ, đến chiều tối thì gần như không có tàu rời bến hay cập bến. Mong là không có cớm kiểm soát đột xuất. "
Biện Bạch Hiền há miệng đón lấy trái dâu ngọt lịm từ Phác Xán Liệt. Hình ảnh này làm hắn không khỏi bật cười, đúng là quá trái ngược rồi.
Không phải là nên trong bầu không khí căng thẳng với mùi thuốc lá nồng nặc trong một căn phòng tối, với vài tên mặt đồ đen đeo kính đen xăm trổ khắp mình sao?
Ai mà ngờ được Sát thủ số một của Tổ chức 88 lại có cuộc sống như thế này, thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Phác Xán Liệt cười cười lắc đầu, nhìn vẻ tập trung của Biện Bạch Hiền, suy nghĩ một chút rồi nói.
" Lần này là lần đầu tiên tôi cùng em giao hàng trên biển, em biết bơi không? "
Biện Bạch Hiền nghe câu hỏi này thì mắt hơi rũ xuống, động tác gõ phím cũng dừng lại, mấy giây sau lại quay sang Phác Xán Liệt, mím môi nói.
" Không..."
Phác Xán Liệt lần nữa bật cười. Dáng vẻ có tội của Biện Bạch Hiền làm hắn vừa thương vừa không biết an ủi làm sao. Trên đời này ngoài hắn ra liệu còn ai khác biết Sát thủ Biện thì ra cũng có điểm yếu này không a?
" Làm sao đây..Sát thủ Biện em không biết bơi, lỡ như tôi xảy ra chuyện gì em làm thế nào...."
" Sẽ không có chuyện gì. "
Lời nói của Phác Xán Liệt bị cắt ngang bởi giọng nói trong trẻo mà dứt khoát của Biện Bạch Hiền.
Đúng, sẽ không có chuyện gì. Ít ra tôi sẽ không để bất cứ chuyện gì không may xảy ra với anh.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền bắt máy, đầu dây bên kia nói gì đó, trong khoảnh khắc hắn thấy hai hàng chân mày của cậu khẽ chau lại, nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường.
Biện Bạch Hiền ngắt máy, đóng laptop lại, bật dậy chạy thẳng lên phòng.
" Có chuyện gì sao? "
Phác Xán Liệt cũng khẩn trương theo, hắn gọi với lên lầu hỏi.
Mấy phút sau đã thấy Biện Bạch Hiền trang bị đầy đủ bước xuống. Lao sơ qua con dao găm, vắt cẩn thận bên hông rồi hướng Phác Xán Liệt nói.
" Tổ chức đen cho người qua phá rối. Hiện tại Hội trưởng không có ở căn cứ, mấy anh em đi giao hàng chưa về, Minh Hạo gọi cho tôi cầu cứu viện. Anh ở nhà, tôi xử lý xong sẽ về ngay. "
Biện Bạch Hiền vừa gấp gáp nói vừa cầm chìa khoá xe toang lao ra cửa. Chưa kịp mở cửa thì bị Phác Xán Liệt đoạt mất chìa khoá, Biện Bạch Hiền ban đầu là bất ngờ, sau đó là mất kiên nhẫn.
" Anh đừng có mà làm trò, Xán Liệt! "
Bất quá cậu chưa kịp để cơn phẫn nộ bùng lên thì tay đã được Phác Xán Liệt bao lấy, bản thân bị hắn kéo ra khỏi nhà, đẩy vào ghế phó lái trên xe.
" Biện Bạch Hiền, em nghĩ tôi để em đi một mình đến đấu với đám người đó à? Em thậm chí còn không nghĩ đến việc tôi từng là người của Tổ chức đen, dẫn tôi theo vừa thêm một phần nhân lực, vừa có một tay đánh lạc hướng bọn chúng sao? "
Phác Xán Liệt đạp mạnh chân ga, giọng nói trầm thấp pha chút dửng dưng của hắn làm Biện Bạch Hiền nghe ra có điểm buồn cười.
Suốt cả đoạn đường Biện Bạch Hiền không nói gì, chỉ chăm chú vào con dao bóng loáng sắt nhọn trên tay, lưỡi dao phản chiếu lại gương mặt thanh tú mà quật cường của cậu.
Quả không hổ danh là một sát thủ.
Đến khi chiếc xe chở cả hai người lăn bánh vào căn cứ, trước mắt là một mảng hỗn loạn.
Bàn ghế bị đập phá tan nát, khắp nơi là bụi gỗ dày đặc. Ở sảnh lớn là cả một đám người mặc áo đen đang hùng hỗ hăm doạ mấy anh em lao đến cản. Không phải người của Tổ chức 88 hèn nhát, chẳng qua họ không dám làm càn. Mỗi một người trong số họ đều được huấn luyện kỹ càng cả về thể lực lẫn nhận thức. Trong trường hợp này, là người của Tổ chức đen kéo quân đến quấy rối trước, trắng đen đúng sai đã rành rành ra đó, phản bác mạnh mẽ chẳng khác nào biến cục diện thành một đống ẩu đả của đám giang hồ ngoài chợ. Nếu có buộc phải động thủ, bất quá người của Tổ chức 88 chỉ né đòn và áp chế độ càng quấy của đối phương.
" Sát thủ Biện! "
Minh Hạo ôm cánh tay đầy máu chạy đến chỗ Biện Bạch Hiền đang đứng, mừng rỡ nhìn cậu với ánh mắt cầu khẩn.
Mà Phác Xán Liệt đứng đằng sau thấy nắm tay của Biện Bạch Hiền đang siết chặt đến trắng bệch. Ánh mắt hắn liếc sơ qua mấy người anh em đang đứng xung quanh, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng ai cũng bị thương đầy mình với chi chít những vết thương nhỏ. Cũng phải, người bên kia quá áp đảo rồi.
-------------------------
HAPPY NEW YEARRRRRR ❤
Vote và Cmt nha~~~ ❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com