Chương 24
Biện Bạch Hiền sắc mặt đen kịt nhìn những người bên Tổ chức đen tiến tới. Tay ai cũng cầm dao, tuyệt nhiên lại không thấy một khẩu súng nào, điều này làm cậu đảo tròng mắt cười khinh bỉ.
Tới đây làm loạn nhân lúc chủ nhà đi vắng, ấy vậy mà quên mất Tổ chức 88 còn có một Sát thủ Biện còn sống sờ sờ ra đó.
" Chán sống rồi hả? "
Biện Bạch Hiền cúi đầu, cặp mắt rũ xuống không nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt, dùng giọng không lớn không nhỏ gầm lên.
Mấy tên bị thương thấy người mình đã tới, vội dạt về phía Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đang đứng, căm thù nhìn đám người kia vây thành nửa vòng tròn đứng đối mặt.
Một tên trông có vẻ khá bặm trợn trong đó nghe vậy thì lớn giọng chế giễu, hai tai chống hờ ngang hông, dùng bộ dạng bất cần bước lên mấy bước, hất cằm về phía Biện Bạch Hiền.
" Mày tưởng chỉ có mình Tổ chức bọn mày là có Sát thủ sao? Há, nực cười. Cướp mối làm ăn của bọn tao đã đành, đằng này còn hạ thuốc Hội phó của Tổ chức đen này. Mày xem, là thằng chó nào chán sống hả? "
Bầu không khí dần dần đậm mùi thuốc súng, hàn khí từ hai bên toả ra khiến vài người trong số đó phải khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Phác Xán Liệt quan sát nét mặt của Biện Bạch Hiền từ phía sau, thấy cậu từ từ ngước mặt lên, phẩy vạt áo một cái rồi nhanh như cắt lao về phía tên vừa lên tiếng kia.
' Phịch '.
Ai nấy đều há hốc mồm, người vừa nãy còn đứng sờ sờ ra đó, gân xanh đầy mặt hung hãn chửi bới, giờ đây chỉ còn là một cái xác không hồn, đến mắt còn không kịp nhắm, trợn ngược lên, trong đó còn phảng phất mấy tia hốt hoảng cùng kinh sợ. Máu từ động mạch cổ bị cắt đứt không ngừng phun ra, chảy từng dòng đỏ thẫm xuống đất.
Bầu không khí lặng như tờ, không một ai dám lên tiếng hay thở mạnh.
Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn xác tên to con nằm dài trên đất, hắn cao hơn Biện Bạch Hiền gần hai cái đầu, thế mà chưa đầy 5 giây đã ngã rạp như một con rối bị đứt giây cót.
Còn Biện Bạch Hiền thì đang nhởn nhơ ngắm nghía con dao găm không dính chút máu nào của mình, hài lòng quăng cho người dưới đất một ánh nhìn nửa vời.
" Tôi không biết người anh em này vừa nãy đã sủa bậy gì, nhưng trong Tổ chức của chúng tôi, vu oan giá hoạ, đổ tội hay hành động nông nỗi ảnh hưởng đến người khác, đều phải trả giá bằng cái chết. Nhập gia thì tùy tục, các người đã bước chân vào căn cứ của chúng tôi, làm hư hại bao nhiêu đồ đạc, lại đánh anh em chúng tôi thành ra thế này, chí ít...cũng phải trả chút máu thịt chứ..phải không, Sát thủ Trương? "
Đám người bên kia nghe vậy, mặt mày cũng biến sắc, tất cả đồng loạt dạt ra một bên. Ánh nắng chiếu ngược mang màu vàng nhạt phủ lên khuôn mặt, bờ vai của một thanh niên tầm vóc tương đương với Biện Bạch Hiền. Phác Xán Liệt nheo mắt, nghiêng đầu, chỉ thấy được lúm đồng tiền bên má cậu ta rõ mồn một cùng tiếng giày da lộp cộp tiến lại gần, giọng nói sắc sảo cất lên sau đó.
" Quả nhiên là Sát thủ Biện. "
Trương Nghệ Hưng cười cười, hai tay đút trong túi quần rút ra vỗ bồm bộp vào nhau, trong cái không gian tĩnh lặng này nghe thật chói tai.
" Lâu ngày ghé thăm một chút, thế nào vậy, không chào đón chúng tôi sao? "
" Ghé thăm? Ha, Hội trưởng Ngô cũng quá có tâm rồi. ' Quà ' của các anh to lớn như thế, thứ lỗi, chúng tôi không dám nhận. "
Biện Bạch Hiền cất con dao vào sau vạt áo, không chút đề phòng mà di dời tầm mắt sang phía Phác Xán Liệt. Trong khoảnh khắc, Phác Xán Liệt thấy được sự ủy thác không tên loé lên trong đáy mắt ấy, rồi rất nhanh biến mất.
" Nói đến ' quà '...không phải các người mới là người tặng cho chúng tôi trước sao? Chúng tôi chỉ ở đây để trả lễ. Dù có muốn hay không..vẫn phải nhận! "
Trương Nghệ Hưng gằng giọng bước đến, ghé sát vào tai Biện Bạch Hiền nói lớn từng câu từng chữ.
" Tôi thực sự không hiểu anh đang nói gì. "
Biện Bạch Hiền bài xích né ra, lùi ra sau vài bước thì đụng phải Phác Xán Liệt. Cậu nhìn lên, hắn đang không hài lòng chau mày, đôi mắt hoa đào cũng trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
" Bạch Hiền! "
Phác Xán Liệt bất ngờ kêu lớn lên, người của hai bên cũng nín thở, trong phút chốc ngắn ngủi, Biện Bạch Hiền đã bị Trương Nghệ Hưng một chiêu chế ngự. Tay Trương Nghệ Hưng ghìm chặt cổ Biện Bạch Hiền, tay kia là con dao găm sắc nhọn đang kề cận vào da thịt, trên lưỡi dao đã có vài giọt máu đỏ.
Phác Xán Liệt ấn chặt miệng vết thương đang nhỏ giọt trên bắp tay trái của mình, mặc kệ mấy anh em sau lưng đang sốt sắng không yên mà tiến lại gần phía Biện Bạch Hiền.
Ban nãy khi Biện Bạch Hiền quay sang nhìn hắn, Trương Nghệ Hưng đã nhân cơ hội ra tay, hắn vốn định lôi Biện Bạch Hiền về phía mình nhưng lực đạo từ đâu gạt tay hắn ra, làm lưỡi dao sắc nhọn rạch một đường không nặng không nhẹ lên bắp tay hắn.
Cũng may, không trúng cọng gân nào.
" Đứng yên đó! " Trương Nghệ Hưng lớn giọng hướng phía Phác Xán Liệt lên tiếng.
" Không một ai được lại đây. Sát thủ Biện đang nằm trong tay tôi, nếu ai dám làm càn, thì hôm nay chính là ngày giỗ của Biện ca các người! "
Biện Bạch Hiền nghe vậy thì khẽ nhếch miệng, nhẹ giọng nói.
" Anh quá tự cao rồi Sát thủ Trương. "
Từ nãy đến giờ cơ thể Biện Bạch Hiền cậu hoàn toàn thả lỏng, một chút phản kháng cũng không có, mặc Trương Nghệ Hưng áp đảo. Cậu chỉ chăm chăm chú ý vào vết thương không ngừng chảy máu trên tay Phác Xán Liệt, nhắm mắt, cắn răng thầm lôi 18 đời nhà Trương Nghệ Hưng ra băm nhuyễn.
" Cậu im miệng đi. "
Trương Nghệ Hưng không hài lòng siết chặt lực đạo ở tay hơn. Nói rồi lôi Biện Bạch Hiền di chuyển về phía căn phòng nhỏ gần sảnh.
Tất cả người của hai phe đều không dám ho he, chỉ căng thẳng đi theo bước chân của Trương Nghệ Hưng. Đến nơi, Trương Nghệ Hưng kéo Biện Bạch Hiền vào trong, căn dặn đàn em canh chừng bên ngoài rồi chốt cửa lại.
Phác Xán Liệt đương nhiên không hài lòng, nhưng với tình huống này không làm được gì, người bên kia lại quá đông, quân bên mình thì người nào cũng mang vết thương trên người. Bây giờ cho dù muốn phá vây xông vào bắt người ra thì khả năng thành công cũng không cao.
Ôm vết thương trên tay, Phác Xán Liệt thầm trấn an mình. Hắn có một niềm tin nào đó rất mãnh liệt, rằng Biện Bạch Hiền sẽ vô sự mà bước ra.
.
.
Trương Nghệ Hưng sau khi khoá trái cửa xong, vội buông Biện Bạch Hiền ra, thu lại dao găm cho vào túi.
" Tôi nói này .... "
' Bốp. '
Một tiếng này đột ngột vang lên, làm cho bên ngoài nghe động tĩnh ai cũng trở nên toát mồ hôi lạnh, nhưng không ai dám gõ cửa hay lớn giọng hỏi chuyện gì xảy ra.
Phác Xán Liệt nhíu mày, ánh mắt nóng rẫy nhìn vào cánh cửa gỗ cứng cáp đó, trong lòng trỗi lên cảm giác ách bức khó chịu.
Biện Bạch Hiền sau khi được trả tự do tứ chi thì ngay lập tức quay lại tung một cú vào ngực Trương Nghệ Hưng, tất nhiên không tính là nhẹ.
Nếu là người bình thường, ắt hẳn sẽ nằm xụi lơ dưới đất hay quỳ rạp bên dưới mà ôm ngực. Nhưng Trương Nghệ Hưng chỉ lảo đảo lùi về sau mấy bước, tay ôm ngực ho khan vài tiếng. Dáng vẻ vô tư ban nãy lập tức biến mất, thay vào đó cậu ta cuối đầu, ánh mắt rũ xuống, tay vẫn đặt lên vị trí bị đánh vừa nãy, nhẹ giọng thốt lên một chữ.
" Sếp. "
-----------------
Cmt và vote nhea~ ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com