Chương 28
Biện Bạch Hiền lần thứ hai thấy mình đang đứng trước một bãi đất trống. Nhưng lần này không hề có người đàn ông trung niên nào, chỉ duy nhất có một bé trai tầm mười tuổi, đứng trước mặt cậu, tay cầm súng hướng tấm bia phía trước mà ngắm bắn.
Cậu bé ấy nhỏ nhắn mà cương nghị, khắp người toả ra một loại khí chất hiếm hoi mà Biện Bạch Hiền không thể nào quên được.
Phát đạn đầu tiên lệch khỏi bia đỡ.
Biện Bạch Hiền nhìn theo hướng của viên đạn, rồi lại nhìn về hướng cậu bé ấy.
Trước mắt Biện Bạch Hiền bây giờ lại là một thiếu niên ngây ngô, dáng vẻ so với thân ảnh của đứa bé còn chập chững khi nãy chững chạc hơn vài phần. Cậu ta vẫn giữ tư thế hai tay cầm súng đó, ánh mắt thủy chung dán lên tấm bia cách chỗ đứng mấy chục mét. Ngón tay non nớt dứt khoát bóp cò, viên đạn lần này bay ra mạnh hơn, ghim thẳng vào vòng gần hồng tâm nhất.
Biện Bạch Hiền loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của cậu thiếu niên đó. Một nụ cười của sự thành tựu.
Âm thanh ấy quá đỗi trong sạch và quý giá, khiến Biện Bạch Hiền cảm thấy luyến tiếc, và cả áy náy. Vì người đứng trước mặt cậu lúc này là một người thanh niên mang một vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ.
Hắn mặc một bộ Cảnh phục thẳng thóm, quân hàm hai ngôi sao với hai đường gạch chói loá. Chân dài vai rộng, vẻ mặt tuấn tú, tinh anh hiện rõ không sót một phần nào.
Hắn dõng dạc bóp cò súng, trong một cái chớp mắt, hồng tâm của tấm bia đỡ cách đó hơn trăm mét bị xuyên qua một cách gọn lẹ, gần như không nghe thấy tiếng động.
Nhưng lần này Biện Bạch Hiền không nghe thấy tiếng cười nữa.
Người đó đã làm tốt, không phải sao? Nhưng tại sao Biện Bạch Hiền thấy trong đáy mắt đó dường như chất chứa điều gì đó quá nặng nề, quá đau khổ.
Hắn không khóc. Hắn chỉ đứng đó, bình đạm và tĩnh lặng đến đáng sợ.
Thật nực cười, vì người khóc lúc này lại là Biện Bạch Hiền .
Vì sao ư? Vì giờ phút này đây, người đó đang chĩa súng về phía cậu.
Nòng súng đen ngòm không thấy đáy đó Biện Bạch Hiền đã nhìn không biết bao nhiêu lần, đối mặt nhiều đến nỗi đếm không xuể, cũng chĩa vào người khác và khiến đối phương gục ngã nhưng chính bản thân không hề chớp mắt.
Nhưng cho đến bây giờ Biện Bạch Hiền mới nếm trải được thế nào là run sợ, là đau đớn. Cậu cảm thấy sóng mũi cay xè, tiếp theo là một phát đau nhói nơi buồng ngực trái.
Một mảng u tối bao trùm. Thứ cuối cùng Biện Bạch Hiền có thể nhìn thấy được chính là khuôn mặt của người đó, cũng bảng tên màu bạc sáng lấp lánh đính trên ngực.
" Trung tá Phác Xán Liệt. "
Biện Bạch Hiền từ trong lòng Phác Xán Liệt ngồi dậy. Giấc mơ đó khiến cậu ngủ không thẳng giấc, lại thêm chuyện của Tổ chức tối qua nên căn bản không còn tâm trạng để đàm đạo với Chu Công nữa.
Xốc chăn dậy, nhẹ nhàng rời giường, Biện Bạch Hiền một bước vào nhà vệ sinh, không dám quay sang nhìn Phác Xán Liệt dù chỉ một cái.
Là đang sợ điều gì phải không..
Sợ người cậu nhìn thấy không phải là Phác Xán Liệt, mà là Trung tá Phác. Sợ lại bắt gặp ánh mắt của hắn trở nên lúng túng và buồn rầu.
Nói cách khác, Biện Bạch Hiền sợ mình trở thành vật cản của Phác Xán Liệt.
Lúc Biện Bạch Hiền định bắt tay vào làm bữa sáng thì có điện thoại gọi đến. Phác Xán Liệt từ trong phòng tắm ở phòng khách bước ra, tiến lại gần đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng.
" Nghe điện thoại đi, bữa sáng để tôi làm. "
Có những hạnh phúc đơn thuần lắm.
Chỉ là mỗi sáng thức dậy có thể nhìn thấy nhau đầu tiên, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau ngồi trên sô pha xem tivi ăn trái cây, cùng nhau dạo phố, đến tối cùng nhau chìm vào giấc ngủ...
Lúc Phác Xán Liệt nói câu đó Biện Bạch Hiền đã nghĩ như thế. Nhưng phàm là đời người, mọi thứ đâu dễ dàng đến vậy.
Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền đứng ở phòng khách nghe cuộc gọi từ Tổ chức, ánh mắt đầy phức tạp.
" Tôi làm anh tỉnh giấc sao? "
Biện Bạch Hiền dập máy xong thì mỉm cười bước lại, đi lướt qua Phác Xán Liệt, mở tủ lấy chén dĩa cho bữa sáng.
Phác Xán Liệt cười cười, rán xong cái trứng thứ hai rồi mới đón lấy dĩa từ tay Biện Bạch Hiền, khéo léo xúc lên để vào rồi tắt bếp, theo chân cậu ngồi xuống bàn ăn.
" Hội trưởng về rồi sao? "
" Vẫn chưa, bên giao dịch có chút trục trặc nên cậu ấy phải ở lại xử lý nốt mâu thuẫn. Minh Hạo gọi điện nhờ em chỉ đạo việc ở tổ chức. "
Biện Bạch Hiền bình thản trả lời, đầu vẫn cúi xuống nhìn vào phần ăn của mình. Duy chỉ có giọng nói như thường ngày vô cùng bất cần và thong thả.
" Vậy Trương Nghệ Hưng..em tính sao? "
" Anh có điều muốn hỏi đúng không, Xán Liệt? Về Sát thủ Trương, anh chắc phải thắc mắc sao tôi đối tốt với anh ta như vậy. "
Cầm lấy ly nước uống một ngụm, ánh mắt Biện Bạch Hiền trở nên hơi lắng, nhưng vẫn nhìn vào những khoảng không vô định.
Phác Xán Liệt dừng một chút, nhìn biểu cảm của người đối diện. Hắn không biết bản thân có đã và đang quá hấp tấp và lộ liễu hay không, hay do mình nghĩ quá nhiều. Những nghi vấn này lấy tư cách của người trong Tổ chức mà hỏi thì cũng cho là không có gì bất thường đi.
Vậy mà sao...
" Phác Xán Liệt, anh nên nhớ rõ điều này. Biện Bạch Hiền tôi làm bất cứ điều gì cũng đều có mục đích xác đáng. Những điều anh không hiểu về Tổ chức này, về mọi thứ liên quan đến những người ở đây, sau này anh sẽ rõ. "
Có một số việc chỉ có thời gian mới có thể trả lời. Cũng như chỉ có thời gian mới cho chúng ta biết, đoạn tình cảm này sẽ đi tới đâu.
" Biện Bạch Hiền. "
Phác Xán Liệt đặt chiếc nĩa xuống, khuôn mặt lúc này là sự mâu thuẫn khó đoán. Mà người trước mặt sau khi nghe thấy đối phương gọi tên mình cũng chỉ cúi đầu mỉm cười, đặt ly nước xuống rồi tiếp tục ăn nốt phần cuối của bữa sáng.
" Biện Bạch Hiền. "
Đổi lại là tiếng kéo ghế lạnh lẽo.
Biện Bạch Hiền vờ như không nghe thấy, cầm dĩa đứng lên đặt vào máy rửa bát như mọi khi.
" Bạch Hiền! "
Cáu gì cũng có giới hạn của nó. Phác Xán Liệt thực sự không chịu nỗi nữa. Không phải vì Biện Bạch Hiền không nói cho hắn sự việc về Trương Nghệ Hưng, mà hắn phát hiện từ khi thức dậy đến giờ, Biện Bạch Hiền chưa hề nhìn hắn, né tránh ánh nhìn của hắn.
" Nhìn anh đi. "
Bắt lấy cánh tay săn chắc mà mỏng manh của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt thấy nụ cười vô ưu đến giả tạo đó mà bất giác siết chặt lực đạo.
" Tôi đến khu sản xuất một chuyến. Anh đến sân tập làm nóng cơ thể đi, tuần sau còn có chuyến hàng quan trọng. Không phải chờ tôi. Hôm nay đừng ra ngoài. "
Dùng sức thoát khỏi nắm tay cứng rắn của người sau lưng, Biện Bạch Hiền lên phòng thay đồ, lát sau dùng bộ dạng như không có gì xảy ra mở cửa, lái xe rời đi.
Biện Bạch Hiền đi rồi, căn nhà trở thành một khối vắng lặng và u uất đến lạ.
Phác Xán Liệt tức tối đá văng chiếc ghế gỗ nơi bàn ăn, trong đầu là một mảng mâu thuẫn và đau đớn đến khó thở.
" Trung tá Phác Xán Liệt. "
Đó là câu nói đầu tiên mà Phác Xán Liệt hắn nghe được khi thức dậy sáng nay.
Năm chữ ' Trung tá Phác Xán Liệt ' đó từng là niềm tự hào của hắn, kiêu hãnh và uy nghi của hắn trong suốt chặng đường rèn dũa và phấn đấu, dốc sức trong Đội cảnh sát. Từ ngày vào ngành cho đến giờ cũng đã mười năm, tính luôn thời gian được ba hắn uốn nắn thì đã hai mươi năm, chưa bao giờ hắn cảm thấy thân phận Cảnh sát của mình đem lại chút cảm giác tiêu cực nào.
Nhưng giờ thì khác.
Năm chữ đó phát ra từ Biện Bạch Hiền hoàn toàn khác so với bao người khác. Đó là giọng nói nhẹ nhàng, pha lẫn những cảm xúc mà Phác Xán Liệt không thể hiểu được.
Từ khi nào Biện Bạch Hiền đã phát hiện ra bí mật đó, hắn không dám nhớ lại. Nhưng sự tránh né của cậu đã làm cho hắn biết mọi sự vốn chẳng tốt đẹp rồi.
Không phải Phác Xán Liệt chưa từng nghĩ đến trường hợp này, nhưng là không ngờ nó đến nhanh như vậy, đột ngột và không lý do đến thế.
" Biện Bạch Hiền, là do tôi quá xem thường năng lực của em, hay do em đang giấu tôi chuyện gì, lừa gạt tôi chuyện gì. Suốt đời này của tôi, người tôi không muốn nghe gọi tôi là Trung tá Phác Xán Liệt nhất, chính là em.. "
---------------------
Đoạn gây cấn sắp đến =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com