Chương 32
Phác Xán Liệt hết quanh quẩn trong sân tập rồi lại trở vào nhà. Cả ngày hôm nay hắn không thể ra ngoài, vô cùng bức rức và sốt ruột.
Mất gần 10 năm để nhận được sự tín nhiệm và địa vị trong giới cảnh sát, quả thật không phải chuyện dễ dàng gì. Nhiệm vụ lần này ngay từ đầu khi hắn gật đầu đảm đương đã rất tự tin có thể mang về chiến lợi phẩm, còn toàn mạng trở về, giúp xã hội loại đi một tổ chức đen nguy hiểm qui mô lớn. Nhưng là từ khi nào, mọi chuyện đã đi quá xa, lệch hẳn khỏi kế hoạch mà Phác Xán Liệt hắn vạch ra.
Đối với việc Biện Bạch Hiền có khả năng đã biết được thân phận thực sự của Phác Xán Liệt, hắn đã sớm dự định trước, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, cũng không có bất kỳ đầu mối nào khiến cậu ấy nhìn ra. Cái Phác Xán Liệt sợ bây giờ chính là, Biện Bạch Hiền có khi nào âm thầm điều tra thân thế của hắn?
Tiếng mã khoá cửa được mở vang lên, phá tan không gian tịch mịch trong căn nhà lớn trống trải. Biện Bạch Hiền thong thả bước vào, như mọi ngày khác trở về nhà, để giày lên kệ, bật sáng đèn phòng khách.
Phác Xán Liệt ngồi trên ghế sô pha trầm tư, nhìn thân ảnh người kia chậm rãi tiến lại gần, cảm thấy vẻ mặt có chút không đúng, hai má cậu ấy ửng hồng, ánh mắt pha chút mơ màng, đến bước đi cũng mang điệu bộ lưỡng lự. Thật không giống tác phong của Sát thủ Biện mọi khi chút nào.
" Em về rồi? "
Phác Xán Liệt khôi phục bộ dạng như không có gì, đứng lên hướng Biện Bạch Hiền nở nụ cười ôn nhu mà đượm buồn. Hôm nay hắn rất mệt, thực sự không muốn nghĩ nữa, thôi thì đến đâu thì đến đi. Dù gì tình cảm này của hắn cũng là tự nguyện, vậy nếu có trách, thì trách Phác Xán Liệt này kiếp trước nợ Biện Bạch Hiền.
Thế nhưng phản ứng của Biện Bạch Hiền lại không nhu thuận như thường ngày. Phác Xán Liệt vừa tiến lại một bước, cậu lại lùi về sau hai bước. Đầu vẫn nhìn xuống, ánh mắt càng không đặt trên người hắn.
Phác Xán Liệt lại gần mới phát hiện, người đối phương hơi run, còn phảng phất mùi cồn nồng đậm.
" Em đã đi đâu vậy? Em uống rượu? Bạch Hiền, nhìn tôi này, em ổn chứ? "
Biện Bạch Hiền không có trả lời câu hỏi của hắn, nắm tay cậu siết chặt, lồng ngực phập phồng kìm nén cảm xúc đang dâng lên như từng cơn sóng trào dữ dội.
Có lẽ phải hạ quyết tâm đi.
Biện Bạch Hiền từ từ bước lại, trong khoảnh khắc nhào vào lòng Phác Xán Liệt. Bị ôm bất ngờ, Phác Xán Liệt có hơi ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó hắn phối hợp đưa tay vòng qua thắt lưng kéo cơ thể cậu sát lại gần, tay kia đặt nhẹ lên mái tóc đen mềm hơi rũ của Biện Bạch Hiền, nhẹ nhàng vuốt ve.
" Xán Liệt. "
Âm thanh trong ngực hắn cất lên khẽ khàng, lại vô cùng dõng dạc.
" Ừ. "
Vòng tay bất giác siết chặt người trong lòng một chút.
" Phác Xán Liệt. "
" Tôi ở đây. "
" Phác Xán Liệt, nếu có một ngày, giữa anh và tôi bắt buộc một trong hai phải chết, anh nghĩ sẽ là ai? "
Đối với loại câu hỏi này, hắn không do dự mà trả lời.
" Là tôi. Sẽ là tôi, Bạch Hiền. Tôi sẽ không để em bỏ tôi lại một mình trên thế giới này, không bao giờ. "
Biện Bạch Hiền mỉm cười, vậy mà sóng mũi lại cay xè. Cậu ôm người kia chặt hơn, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào trí nhớ, mãi mãi. Vì tiếp theo đây cậu sẽ chính là người phá hỏng nó, thổi tắt ngọn lửa hi vọng le lói cho mối quan hệ không nên tồn tại này.
" Vậy sao? "
Giọng nói của Biện Bạch Hiền dần dần trở nên khó nghe, ngày càng sắc lãnh và lạnh lẽo, hệt như lúc cậu sắp hạ sát một ai đó để trục lợi cho tổ chức. Điềm tĩnh đến nỗi khiến người ta không đoán ra tâm tình, thanh thuần đến nỗi khiến đối phương mất đi cảnh giác. Để rồi chỉ cần một cái vung tay như gió thoảng, lại khiến cho một sinh mạng mất đi.
Giờ phút này Biện Bạch Hiền lại dùng chính dáng vẻ đó để đối mặt với Phác Xán Liệt, muốn đối phương sợ hãi cậu, chán ghét và thậm chí là xa lánh cậu. Dù điều đó chỉ khiến khoảng cách giữa hai người xa thêm mấy bước thôi, cũng coi như là một thành công rồi.
Nhận ra có gì đó không đúng, Phác Xán Liệt buông Biện Bạch Hiền ra. Phát hiện ánh mắt người kia đã nhiễm một tầng sắc hiểm cùng tàn độc, hắn mới kịp nhận thức được đây là tình huống gì.
Làm việc trong ngành cảnh sát khô khốc đòi hỏi kĩ thuật cao bao nhiêu năm nay, Phác Xán Liệt hắn sao mà không biết thứ đang chỉa vào ngực trái của mình là gì chứ. Thứ " đồ chơi " vừa âm ấm vừa cứng cỏi như thế hắn đã cầm qua không biết bao nhiêu lần, nhìn thấy bao nhiêu loại, đến kết cấu của nó cũng nắm trong lòng bàn tay. Chỉ là không ngờ rằng có một ngày, nó lại được ấn mạnh vào lồng ngực hắn, lại từ chính tay người hắn yêu.
Nhưng điều làm Phác Xán Liệt ngạc nhiên hơn là, Biện Bạch Hiền cư nhiên không có chĩa nòng súng vào hắn, mà là cán súng.
Đúng vậy, cán súng. Một lời mời gọi chẳng khác câu : " Lại đây và bắn tôi đi " là mấy.
" Bạch Hiền, em hiện tại đang làm gì vậy? "
Ánh mắt Phác Xán Liệt đương nhiên trở nên nghiêm túc. Hắn không mong bất kỳ tình huống nào mà hắn đang tưởng tượng sẽ diễn ra.
" Ban nãy tôi hỏi Phác Xán Liệt, rằng nếu chọn mạng sống giữa tôi và hắn, hắn chọn ai. Hắn đã nói với tôi hắn chọn giữ lại mạng cho tôi. "
Biện Bạch Hiền lùi ra vài bước, đứng đối diện với người kia một khoảng, cánh tay cầm nòng súng vẫn hướng về phía đối phương.
Cậu nhìn người con trai trước mặt, với biểu tình lạnh hơn băng không nhanh không chậm buông ra từng câu từng chữ.
" Vậy bây giờ tôi hỏi anh. Phác Xán Liệt giữ mạng cho tôi, nhưng anh sẽ không, đúng không, Trung tá Phác? "
Người ta nói không có bí mật nào được giấu kín vĩnh viễn. Dù là sớm hay muộn nó sẽ được hoặc là người đời, hoặc là ông trời đưa ra ánh sáng, bất quá chỉ là vấn đề về thời gian.
Đối với Phác Xán Liệt mà nói thân phận nằm vùng của hắn không hẳn là một bí mật, mà còn là một cái gai vô cùng sắc nhọn ghim trong ngực. Bản thân hắn biết trước sau gì cũng phải nhổ nó ra, vì giữ lâu không chỉ hắn đau, mà Bạch Hiền cũng sẽ không khá hơn.
Nhưng là hắn thua rồi.
Để Biện Bạch Hiền phát hiện và chính tay nhổ nó ra, là hắn thua, hắn xác nhận là như vậy. Do hắn che giấu không tốt, cũng có thể do cậu ấy quá thông minh.
" Em điều tra tôi sao? "
Phác Xán Liệt dùng giọng khàn đặc khó khăn hỏi Biện Bạch Hiền. Thời khắc này hắn muốn nhìn sâu vào đôi mắt bình đạm và trong trẻo kia, như muốn qua đó nhìn thấu được tâm tư của người con trai ấy, với hi vọng nhỏ nhoi là dù chỉ một chút ít thôi, hãy cho hắn nhìn ra được tình cảm của cậu dành cho hắn, một chút yêu thương cùng đau lòng..
------------------------
Video quà mừng còn nợ lần trước G sẽ cố gắng up trong tuần này nha! Hi vọng mọi người yêu thích và tiếp tục ủng hộ Thân Phận, love y'all ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com