Chương 34
" Đoàng! "
" Bạch Hiền! "
Phát súng của Biện Bạch Hiền vì một lý do không lường trước mà lệch đường bắn, ghim thẳng vào vách tường phía sau lưng Phác Xán Liệt. Còn Biện Bạch Hiền, cơn đau nhói từ bả vai phải truyền đến khiến gương mặt cậu đầy mồ hôi lạnh, đồng thời hít một hơi phóng tầm mắt sắt như dao ra ngoài cửa sổ nhìn lên sân thượng toà nhà đối diện, khẽ gầm một tiếng.
" Mẹ nó! "
Phác Xán Liệt những tưởng một phát đạn lệch vừa rồi sẽ lấy mạng hắn, nào ngờ đối phương lại bị thương không rõ nguyên do. Nếu viên đạn do Biện Bạch Hiền bắn hắn đã ghim vào góc tường, vậy vết thương trên vai cậu ấy là do ai động thủ?
" Bạch Hiền, cầm máu! "
Phác Xán Liệt bước nhanh lại, xé mảnh vải dưới vạt áo vội cột chặt vào tay Biện Bạch Hiền, vừa đau lòng, trong đầu lại nổi lên mối nghi ngờ khó đoán.
Lúc đó tiếng súng phát ra chỉ có một, rất nhỏ, là từ khẩu của Bạch Hiền, vậy chắc chắn người ra tay khi nãy đã dùng súng giảm thanh hạng nặng, tầm ngắm xa, hơn nữa loại đạn này lực sát thương không lớn nhưng làm chảy rất nhiều máu. Đã tốn công chuẩn bị như thế, cớ sao cố tình bắn lệch, để đạn sượt qua vai Biện Bạch Hiền? Hẳn là không thể giải thích vì tay nghề thấp kém đi, lý do này quá không thuyết phục được Phác Xán Liệt.
" Anh đừng động vào tôi! "
Biện Bạch Hiền dùng sức đẩy người kia ra, nghiến răng nhìn lỗ nhỏ trên cửa sổ, bóng người mặc đồ đen phía xa vừa hay chạm ánh nhìn với cậu, khẽ lắc đầu rồi biến mất dạng.
" Bạch Hiền em nghe tôi nói. Bây giờ không phải lúc để em giải quyết hay giận dỗi tôi, em có biết lúc nãy nguy hiểm đến cỡ nào không? Biện Bạch Hiền em.... "
" Giận dỗi anh? "
Phác Xán Liệt bị cắt ngang, vô cùng không đành lòng nhìn ánh mắt hiện lên tia đỏ, lại nhìn từng giọt máu từ vết thương của Biện Bạch Hiền nhỏ xuống sàn, nhất thời nghẹn đi.
" Ha, hoá ra những gì tôi đối với anh từ đầu đến giờ vẫn là không đủ tàn nhẫn, đúng không? Anh cho rằng tôi giận dỗi anh? Đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy Phác Xán Liệt. Tôi lấy tư cách gì? Hoàn toàn không có. Đến nỗi việc giết chết anh giờ đây tôi cũng không được phép! Là ông trời đứng về phía anh đi. "
Nói rồi Biện Bạch Hiền xoay người, cúi xuống nhặt lên viên đạn rơi trên sàn, lạnh lùng đi về phòng.
" Rầm! "
Tiếng đóng cửa vang lên trong căn hộ rộng lớn mà ảm đạm. Phác Xán Liệt trơ mắt nhìn người mới ban sáng còn cười nói với mình, bây giờ thay đổi đến chóng mặt, trong lòng âm thầm tự giễu. Hắn im lặng dọn dẹp vết máu trên sàn, thu dọn tàn cuộc một chốc, xong xuôi lại cảm thấy đầu óc một mảng trống rỗng.
Mọi chuyện cứ như vậy mà bại lộ, cậu ấy biết rồi, tự khắc bản thân hắn sẽ không có kết quả tốt đẹp. Hắn biết bây giờ nhân lúc Biện Bạch Hiền còn đang mông lung hờ hững, chỉ với một cú điện thoại hắn có thể an toàn trở về Cục cảnh sát. Nhưng là hắn tình nguyện sao?
Phác Xán Liệt hắn thực sự tình nguyện cứ như vậy mà rời đi, để cậu ấy lại, một mình, với cục diện thế này? Sự biến mất của hắn chắc chắn không đem lại điều gì hay ho cho Biện Bạch Hiền một khi đám người bên Hội trưởng Kim điều tra kĩ lưỡng, chân tướng phơi bày. Dù nói Kim Chung Nhân yêu Biện Bạch Hiền, cậu ta cũng chưa chắc đã có biện pháp hoàn hảo bảo vệ Biện Bạch Hiền khỏi tội danh thông đồng với cớm, âm mưu che giấu, gây bất lợi cho Tổ chức 88.
Huống hồ tên Sát thủ ẩn danh vừa nãy bắn Biện Bạch Hiền một phát vẫn chưa rõ tung tích, mục đích. Rõ ràng bị thương như vậy, Biện Bạch Hiền ấy thế mà không hề có biểu hiện sẽ truy rõ nguyên do cũng như người ra tay, không phải rất kỳ lạ sao?
Đối mặt với cục diện rối rắm như hiện giờ, Phác Xán Liệt thừa nhận, hắn thà chết cũng sẽ không bỏ Biện Bạch Hiền mà rời đi.
Từ khi nào lý do níu chân Phác Xán Liệt bắt đầu là vì công, lại chuyển sang công tư bất phân như vậy, hắn cũng không biết rõ.
" Biện Bạch Hiền, em muốn tôi phải làm thế nào mới tốt đây? "
.
.
Trương Nghệ Hưng tháo bao tay, ung dung cầm vô lăng đạp ga rời đi. Vừa lái vừa thầm cảm thán tay nghề của Sát thủ Trương cậu ta đây đúng là không hề giảm sút, bắn thật đỉnh nha.
Tuy nói vết thương gây ra không lớn, nhưng suy đi nghĩ lại Trương Nghệ Hưng có hơi lo sợ. Tên sếp đó tính tình khó lường như vậy, mặc dù lần này là mình giúp cậu ta, chưa chắc gì cậu ấy đã hiểu và bỏ qua. Huống hồ Biện Bạch Hiền còn là người quyết đoán, chuyện gì cậu ấy đã lập định hướng rồi chắc chắn không dễ để thay đổi kế hoạch.
Mặc dù vậy...
Tiếng chuông điện thoại reo lên thật đúng lúc, Trương Nghệ Hưng không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến, không do dự ấn nút trả lời.
" TRƯƠNG NGHỆ HƯNG! "
Ừm..Sát thủ Trương không có lường trước sẽ bị hét vào tai thế này. Xoa xoa màn nhĩ, rốt cuộc cũng miễn cưỡng nghe tiếp.
" Anh muốn chết đúng không? Nếu muốn cứ nói, ông đây thành toàn giúp anh! "
Biện Bạch Hiền áp tai vào điện thoại, một bên lại gấp rút cầm máu cho vết thương. Ban nãy dù có dùng một mắt để nhìn cũng biết là ai dở trò ngay lúc tình thế căng thẳng như vậy. Người biết kế hoạch tối nay của cậu, duy nhất chỉ có Trương Nghệ Hưng.
" Bạch Hiền, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu có nhận ra loại đạn đó không? "
Biện Bạch Hiền lập tức trầm mặc.
" Nếu không trả lời, hẳn là biết rồi đi. Vậy chắc cậu cũng rõ lần này không phải do tôi hành động thiếu suy nghĩ, mà là cậu. Biện Bạch Hiền, tỉnh lại đi. Cậu không thể đứng trên tư cách yếu đuối, chủ quan như bây giờ nếu cậu còn muốn mọi chuyện kết thúc nhanh chóng. "
" Đừng nói như là anh không giống tôi, Trương Nghệ Hưng. Không phải chỉ vì một người thôi sao? Chúng ta căn bản không khác nhau là mấy. "
Biện Bạch Hiền cảm thấy hơi thở mình dần trở nên nặng nề. Ngực trái nhói đau.
Đối với câu nói này của cậu, Trương Nghệ Hưng chỉ nhoẻn miệng tự cười.
" Không, chúng ta không giống nhau chút nào cả, ít nhất là ở hiện tại. Cậu bắt buộc phải hạ quyết tâm như lời thề ban đầu ta từng thề. Tàn ác được bao nhiêu thì tàn ác, nhẫn tâm được bao nhiêu thì nhẫn tâm. Đúng, tôi không phủ nhận việc tôi có tình cảm với người đó. Nhưng cậu biết không, ít nhất tôi hiểu được nếu bây giờ tôi không mềm lòng, sau này kết quả sẽ tốt đẹp hơn. "
Cuộc sống, có rất nhiều chuyện con người lực bất tòng tâm, không thể điều khiển theo ý muốn. Đừng trở nên quá ngông cuồng để rồi đánh mất mục tiêu cuối cùng, đó mới là cách giải quyết tốt nhất.
" Xin lỗi, là tôi sai. "
Biện Bạch Hiền siết chặt chiếc điện thoại, cố gắng ngăn dòng cảm xúc sắp trào ra bên ngoài.
" Không cần xin lỗi tôi, hãy tự đi xin lỗi người đó. Cậu thực sự đã làm người đó khó xử. "
Trương Nghệ Hưng hạ giọng, trong lời nói có thêm tiếng thở dài.
" Đã biết. "
Biện Bạch Hiền dập máy, buông thõng điện thoại rồi ngã ra giường, ra sức vò mái tóc đen dày của mình.
Lần này biết thu dọn tàn cuộc thế nào đây?
" Biện Bạch Hiền, mày đi chết là vừa rồi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com